Đêm Mưa: Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 50: Chương 50: vô tình gặp được bạn trai cũ




Cảm nhận được Lãnh Tiếu Tiếu lạnh lùng với mình, Tần Phi ôm cánh tay của cô có chút cứng ngắc.

Anh không thỏi buông lỏng cô ra, mặt ảo não, “Tiếu Tiếu, được,anh thả em ra, nhưng xin em cho anh nửa giờ, cho anh một cơ hội giải thích, được không?”

“Tôi cảm thấy anh không cần phải giải thích gì nữa!”

Lãnh Tiếu Tiếu nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy vẻ cầu khẩn, bởi vì, cô phát hiện lòng của mình có một chút mềm mại.

“Không, cần thiết, cần thiết, Tiếu Tiếu, xem như anh cầu xin em! Cho anh một cơ hội!”. Tần Phi lại chuyển tới trước mặt Lãnh Tiếu Tiếu, nhìn cô.

Thấy ánh mắt của cô có chút né tránh, ở trong lòng Tần Phi dâng lên một tia mừng thầm, những năm nay, hắn vẫn tương đối hiểu rõ cô, cô hiền lành cho tới bây giờ chỉ thích mềm chứ không thích cứng rắn.

Bề ngoài thì cô rất kiên cường, thật ra nội tâm rất mềm yếu, chỉ cần cô chịu cho hắn một cơ hội giải thích, hắn ắt có niềm tin để cho cô trở lại bên cạnh hắn. Bởi vì, cô luôn luôn đến bến hắn, huống tin, hắn tin rằng cô đối với hắn vẫn có tình ý, nếu như không yêu, lấy đâu ra hận đây?

“Được rồi!”. Lãnh Tiếu Tiếu giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Đúng nửa giờ, bởi vì không thể ở lại lâu tôi còn có chuyện!”.

“Được, tốt! Cám ơn em, Tiếu Tiếu! Cám ơn em cho anh cơ hội giải thích!”. Tần Phi hứng phấn gật đầu, vội vàng lái xe.

Vừa ngồi lên xe của Tần Phi, Lãnh Tiếu Tiếu liền bắt đầu hối hận. Bởi vì từ lúc cô lên xe tới đây, Tần Phi cũng chưa nói câu nào, chỉ là hiện lên nụ cười thỏa mãn, chăm chú lái xe.

Lãnh Tiếu Tiếu nhìn chiếc xe chạy nhanh đến đoạn đường thưa thớt, sắc mắt biến lại có chút không tự nhiên, cô liếc nhìn Tần Phi một chút, nhịn không được mở miệng mà hỏi.

“Anh nhất định phải đưa tôi đi sao? Có cái gì cần nói thì nói luôn đi, chỉ còn lại mười phút thôi!”

“Tiếu Tiếu, em quên sao? Con đường này trước kia chúng ta thường đi, chỉ là khi đó chúng ta đi trên xe máy! Anh còn nhớ em rõ ràng bị gió thổi đến phát run, vẫn còn an ủi anh, nói em rất yêu thích cảm giác tóc bị gió thổi!”

Tần Phi không để ý về nhắc nhở thời gian của Lãnh Tiếu Tiếu, hắn chậm rãi nói từng kỷ niệm, gương mặt đắm chìm.

Nghe được lời nói của Tần Phi, suy nghĩ Lãnh Tiếu Tiếu lại quay về với quá khứ. Vô số kỷ niệm lãng mạn ấm ấp bị bức quên lãng lại trở về trong đầu, tinh thần Lãnh Tiếu Tiếu có chút hoảng hốt.

Màn này dĩ nhiên không có tránh được tầm nhìn của Tần Phi.

“Khi đó, bởi vì nhất thời vui sướng quên thời gian, lỡ xe buýt, vì tiết kiệm được tiền thuê xe, chúng ta đi bộ hai giờ mới về đến nội thành. Chân của em cũng nổi lên vết phồng, cũng không nói một tiếng, em nói nguyện vọng lớn nhất của em là có thể như vậy đi cùng anh tới già!”.

Tần Phi nói liếc mắt nhìn Lãnh Tiếu Tiếu, chỉ thấy đáy mắt cô từ từ dâng lên sự xúc động, khóe miệng của hắn tràn lên một tia hả hê.

Thấy thời cơ chín muồi, anh sang bên dừng xe, nắm tay của cô, thâm tình ngưng mắt nhìn cô.

“Tiếu Tiếu, biết không? Đây cũng là tâm nguyện lớn nhất của anh, anh hi vọng đời này, bên cạnh anh có em vĩnh viễn đi cạnh theo!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.