Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Chương 20: Chương 20




Lạc Trăn đang ăn sáng, nhét từng miếng từng miếng vào trong miệng, mặt bàn thủy tinh phản chiếu một gương mặt cực kỳ thanh tú lại hơi đượm nỗi ưu sầu.

Ngồi đối diện với cô là Mạc Hoành vẫn dửng dưng lịch thiệp trước sau như một, ngón tay thon dài cầm đôi đũa màu bạc, tỉ mỉ gắp đồ ăn trước mặt, sau đó đặt vào trong bát cô, Lạc Trăn chẳng biết lúc này mình phải tỏ ra thế nào mới hợp tình hợp lý, thực tế cô thật sự không tìm được chút manh mối nào.

“Em trước đây vì không thích ăn sáng, nên mới hay bị bệnh dạ dày.”

Lạc Trăn sửng sốt, cười nói, “Đó đều là chuyện của quá khứ rồi.” Tuy bây giờ vẫn như vậy, nhưng cũng khách sáo lên tiếng.

Ánh mắt Mạc Hoành tối sầm lại, hồi lâu mới hỏi, “Lạc Trăn, em ở Mỹ sống tốt chứ?”

Lạc Trăn cười đáp, “Rất tốt, sao lại không tốt được, có cái để ăn để ở để chơi, chậc, còn có khi vui quên lối về.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên, đúng rồi, bữa sáng anh làm rất ngon.” Cô không muốn nói nhiều về bản thân, cho nên dứt khoát đổi chủ đề.

“… Em thích là tốt rồi.” Trầm mặc một lát, Mạc Hoành lên tiếng, “Lạc Trăn…”

“Anh Mạc, anh có ở nhà không? Em vào nhé.”

Giọng nói trong veo cắt ngang cuộc đối mặt giữa hai người trong phòng ăn.

Lạc Trăn chấn động, quay đầu lại, một cô gái trong chiếc váy đầm màu cam đang bước vào từ cánh cửa đen —- Đường Thận Linh!

Đường Thận Linh cũng nhìn thấy Lạc Trăn, bước chân ngừng lại, “Lạc Trăn?! Tại sao… cô lại ở đây?”

Hàng lông mày đã nhíu lại, đáy lòng Lạc Trăn có thể nói là ngũ vị xáo trộn.

Nhưng cho dù có gặp phải tình cảnh xấu hổ Lạc Trăn vẫn có thể bình tĩnh như cũ, “Quả thực, tôi nên đi thôi.”

“Lạc Trăn.”

“Anh Mạc!”

Lạc Trăn xoay người, vô cùng yếu ớt lên tiếng, “Cám ơn bữa sáng của anh.” Thật ra cô bây giờ rất muốn lấy một tờ tiền đặt lên bàn, tiền trao cháo múc.

“Lạc Trăn.” Mạc Hoành tiến lên một bước, muốn kéo cô lại, nhưng Lạc Trăn khẽ khéo léo tránh ra. Cô phất phất tay, xoay người ra khỏi phòng ăn, vẻ mặt rõ ràng có ý rằng lúc này cô thậm chí không muốn nói với anh dù chỉ một câu!

Mạc Hoành đứng ngây tại chỗ, nhìn bóng hình cuối cùng cũng khuất sau cánh cổng lớn, trong mắt ánh lên một lớp sương mù, rất lâu sau đó, anh ngồi trở lại vị trí của mình, cúi đầu chậm rãi húp cháo trắng trước mặt.

“Anh Mạc…”

Không trả lời.

Lát sau, Mạc Hoành ngẩng đầu liếc cô ta một cái, “Tìm anh có chuyện gì?”

“Không, không có, em chỉ…” Đường Thận Linh nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào anh, “Anh Mạc, anh đã từng nói, anh sẽ không rời xa em.” Cô ta không biết vì sao Mạc Hoành không còn đối xử với mình dịu dàng như trước nữa, cô ta cũng không biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, hai năm nay, vẫn lạnh lùng như thế, khiến cô ta… chẳng biết phải làm sao.

Mạc Hoành đứng dậy bưng bát đũa đi về phòng bếp, “Đừng nghĩ nhiều quá.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.