Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Chương 22: Chương 22




Mấy người mẫu đang thay phiên chụp hình, nhưng cô người mẫu duy nhất trong đó chính là quý cô Freda hôm nay bọn họ phỏng vấn mà không được.

Lạc Trăn híp mắt lại, thong dong dựa trên vách tường chỗ lối ra lặng lẽ quan sát, thực tế cô đã ở đây thưởng thức mỹ nam được mười phút rồi, quả đúng là vô cùng bổ mắt.

Đột nhiên ánh đèn flash lóe lên, một nhiếp ảnh gia chạy đến trước mặt Lạc Trăn vội vàng giữ nhanh lấy cánh cửa. Lạc Trăn đang làm tấm bình phong đột nhiên trở thành tiêu điểm như thế, mà đóa hoa đang được chụp hình kia nhất thời không phản ứng kịp, có phần đờ ra.

Trong sự thân thiện mang theo nét kiêu kỳ, trong vẻ thanh tú mang theo sự hờ hững, trong cái tùy hứng mang theo phần giễu cợt, trong giới thời thượng tập trung mỹ nữ, một cô gái tuy không thể coi là quá xinh đẹp, nhưng khí chất khá được, nếu có thể mài giũa cẩn thận nhất định sẽ là một viên ngọc hiếm có, con mắt sắc bén của nhiếp ảnh gia đánh giá trên dưới toàn thân Lạc Trăn một lượt.

Urey quay đầu nhanh chóng dùng tiếng anh phân phó thợ tạo hình bên cạnh, “Nhanh nhanh nhanh, nhanh hóa trang cho cô ấy đi, thừa lúc cô ta vẫn chưa tỉnh táo…”

“Thật ngại quá thưa ngài, tôi đã hoàn toàn tỉnh táo.” Trả lời bằng thứ tiếng anh lưu loát một cách lạnh lùng.

“Ha ha ha!” Giây tiếp theo, “Tiểu thư, đừng đi, chúng ta có thể thương lượng một chút!”

Lạc Trăn chẳng thèm để ý đến hắn, xoay người bỏ đi.

“Không ngờ lần này ký hợp tác với Mị Thượng lại suôn sẻ như thế.” Lâm Tiếu Tuyển không nén được kiêu ngạo.

Trần Huy bên cạnh cười đáp, “Đúng vậy, vốn dĩ cứ tưởng sẽ rất khó giải quyết, thật là uổng công lo lắng.”

Hai người đều quay ra sau liếc Mạc Hoành.

Đôi chân thon dài cứ chuyển động, đầu rủ xuống xem mấy bản vẽ trong tay, mỗi cử chỉ động tác, đều tao nhã lạnh lùng.

Trần Huy cười nói, “Đáng được chúc mừng.””

“Đến Ginza đi.” Lâm Tiếu Tuyển tiếp lời.

“Tôi thì không ý kiến, cậu hỏi Mạc Hoành xem.”

“Tùy cậu.” Mạc Hoành gập tài liệu trong tay lại, ngẩng lên, một giây sau, thân hình hoàn mỹ chợt khựng lại.

Mạc Hoành đưa tài liệu cho Trần Huy, bước nhanh về một hướng nào đó, cuối cùng hơi chậm dần.

“What’s worry?” Bị hành động đột ngột của Mạc Hoành khiến cho có chút khó hiểu, Trần Huy lên tiếng hỏi.

“Là chị Lạc Trăn!” Lâm Tiếu Tuyển la lên, đôi mắt trợn to vô cùng.

Trần Huy theo tầm mắt nhắn nhìn sang, trên lối hành lang, một nam một nữ đang tranh chấp, cô gái hình như rất tức giận, sau đó một tay dễ dàng đánh văng người đàn ông tóc rối quần áo lố lăng ra xa một mét, đúng là quá dữ tợn.

“Ai vậy?”

Lâm Tiếu Tuyển cười ha hả, “Chị Lạc Trăn là bạn gái cũ của sư huynh, là người sư huynh thích.”

Vẻ mặt Trần Huy có phần kinh ngạc quá độ, thực sự rất khó tưởng tượng ra kiểu người như Mạc Hoành đây sẽ có người yêu. Lâm Tiếu Tuyển nhướng mày bật cười, “Ừ! Rất thích, rất thích.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.