Đêm Nay Em Ở Đức Linh Cáp

Chương 3: Chương 3: Xác suất gặp nhau là 100%




Sáng sớm xuất phát từ Golmud, Trì Niệm lái xe không mục đích, lòng ôm ý nghĩ đi đến đâu sẽ tính đến đó. Ba tiếng sau cậu mới lái tới khu phục vụ đầu tiên.

Hải Tây là châu tự trị, do số lượng dân tộc thiểu số nhiều nên biển quảng cáo bao gồm cả tiếng Hán, tiếng Tạng và tiếng Mông Cổ. Chữ Hán uốn trên dây thép trên cùng của khu phục vụ đã nhiều năm không sửa trở nên khuyết chỗ nọ khuyết chỗ kia, phần tên địa danh chỉ còn lại hai góc, những chữ khác thì xiêu xiêu vẹo vẹo ghép thành “khu Nguyệt Lực“.

Trì Niệm chẳng còn tâm trạng mà nhớ tên, cậu đỗ xe rồi thanh cổ họng. Những lúc căng thẳng hay nhàm chán là cơn thèm thuốc của cậu lại kéo đến, thế nên Trì Niệm bèn tránh đến chỗ thi công đầy bụi bặm phía sau tòa nhà cấp bốn thấp tẹt.

Khu phục vụ chỉ có thể gọi là “trạm”, hai bên đường quốc lộ ở cao nguyên đều là màu cát vàng mênh mông bát ngát.

Một ngôi nhà lầu đơn sơ làm nhà khách, cung cấp chỗ ở tạm thời, trước sau đều là nơi đỗ xe. Siêu thị và phòng trực ban của cảnh sát giao thông nằm sát sạt cạnh nhau, độ có người đi qua, cái bóng dưới chân bèn thu nhỏ lại.

Còn chưa đến giữa trưa mà mặt trời đã “càn quấy” hết mức.

Trời xanh mây trắng và nhà trạm phục vụ với nước sơn màu cam chói sáng tạo thành một sự đối lập vô cùng rõ rệt.

Trì Niệm tới siêu thị nhỏ của trạm phục vụ mua hai bao Tử Vân, chủ siêu thị tặng cậu một chiếc bật lửa vỏ nhựa. Cậu ôm thuốc lá ra khỏi cửa, mấy tài xế lái xe bus du lịch đang tám chuyện ở phía không xa, du khách thì mặt mày mỏi mệt qua lại không ngớt giữa xe bus du lịch và nhà vệ sinh đơn sơ, lúc nghỉ ngơi cũng vội vã vô cùng.

Trì Niệm tìm một góc tường râm mát, cầm bao thuốc đờ người ra.

Bên cạnh cậu là một người phụ nữ quàng khăn tơ tằm đang dỗ con uống nước, thằng nhóc ngồi xe mệt quá bèn bắt đầu òa khóc. Người phụ nữ ném chai nước khoáng sang một bên, dưới ánh mắt chế giễu của mọi người, chị ta kéo đứa nhóc trở lại xe.

Cảnh tượng ấy khiến Trì Niệm thoang thoáng nhớ lại ngày cậu còn bé, mẹ cậu cũng dỗ cậu như vậy. Cậu khó dỗ lắm, lại còn thích khóc, lần nào cũng lì đến độ mẹ hết kiên nhẫn, lớn giọng hét “không buồn quản con nữa” không biết bao nhiêu lần. Đợi đến lần cuối cùng thực sự không quản cậu, người khóc nức nở thế mà chẳng phải là bà.

Trì Niệm ngậm đầu thuốc lá, giữa làn khói thuốc lượn lờ khiến người ta khó chịu, đôi mắt cậu ngó nhìn khắp tứ phía.

Chiếc Jeep màu xanh quân đội phanh lại trước trạm phục vụ vào lúc ấy.

Xe việt dã ngầu đét xuất hiện giữa một đống xe bus du lịch nên rất có hiệu quả bắt mắt, ánh mắt Trì Niệm ngừng lại trong chốc lát. Chiếc xe đó nghiêng nghiêng ngả ngả dừng bên chân tường rồi đứng vững, người ngồi bên ghế lái đẩy cửa, tiếp đó chạy về hướng nhà vệ sinh.

Quần cargo đen, mái tóc bị gió thổi trở nên rối tung, đôi chân dài sải từng bước lớn.

Trì Niệm nhớ, bởi lẽ đó giờ cậu chưa từng thấy ai mặc quần cargo mặt trước hay thân quần toàn túi là túi mà nom lại đẹp đến vậy, đẹp đến mức cậu đang nổi đóa cũng nhịn không được phải bùi ngùi trong lòng.

Có lẽ đây chính là bản năng của kẻ cuồng cái đẹp.

Khi ấy cho rằng anh chàng đẹp trai mặc quần cargo sẽ là người đẹp cuối cùng mà cậu gặp được trong kiếp này, kết quả chưa đầy một ngày, cậu và anh chàng đẹp trai đó lại gặp nhau, may thay còn ngồi cùng một chiếc xe.

Hồi ức dừng lại tại đây.

Trì Niệm len lén nghiêng đầu qua nhìn Hề Sơn đang ở bên cạnh đợi mình.

Tín hiệu ở vùng nội địa cao nguyên Thanh Tạng hoàn toàn dựa vào duyên số, điện thoại trở thành cục gạch, Hề Sơn không nghịch nữa, hai tay đút túi quần đứng tại chỗ, nom khá là cà lơ phất phơ.

Cảm giác được Trì Niệm đang quan sát mình trong âm thầm, anh thản nhiên đón nhận, ngược lại khiến cho Trì Niệm phải tức tốc quay đầu đi thu dọn đồ đạc lần nữa.

Hai người quen biết chưa được nửa tiếng đồng hồ, Hề Sơn trước tiên lái xe chở Trì Niệm đến chỗ cái xe nổ lốp của cậu. Con xe nhỏ bé đang nghiêng ngả, gió nơi hoang mạc thổi đến mức nó chẳng chịu nổi một kích.

Trì Niệm chẳng tiếc xe, đẩy về thị trấn gần đây thì phí cũng chẳng đủ, hơn nữa chưa chắc đã có người muốn mẻ buôn bán này. Hai người chỉ đành từ bỏ suy nghĩ “bán đi rồi cho người ta xử lí”, dự định đến khu phục vụ tiếp theo sẽ đi tìm cảnh sát tuần tra. Và rồi Hề Sơn bảo “thu dọn hành lí của cậu đi”, Trì Niệm không tình nguyện lắm nhưng vẫn làm theo lời anh.

Thậm chí còn không thể hiện ra một chút phản kháng nào.

Thực ra hồi nhỏ, Trì Niệm không hề không có chủ kiến như bây giờ. Cậu là con một, lại sinh sau đẻ muộn nên được bố mẹ chiều chuộng vô cùng, thế nên mặc dù tính cách cậu không kiêu căng là bao nhưng lại rất tùy hứng... mãi đến khi rơi vào bể tình.

Người đó lớn hơn cậu, hồi quen biết trong hoạt động của xã đoàn cấp ba hắn ta đã là sinh viên đại học. Bởi vốn sống khác biệt quá lớn nên trong mối quan hệ, bạn trai cậu luôn luôn chiếm vị trí cường thế hơn. Khi ấy Trì Niệm nhỏ tuổi, còn đang học lớp mười hai, vẻ kiêu ngạo rất rõ ràng nhưng sự tự nhận thức thì không được mạnh cho lắm.

Lúc không ở cùng nhau còn đỡ, về sau khi ở chung vào kì nghỉ, hai người khó tránh xuất hiện vài chỗ không thích hợp.

Trì Niệm nghĩ hai người nếu muốn bền lâu, cậu nhường được gì thì cứ nhường, cái tính thiếu gia cũng tem tém lại phần lớn. Khoảng thời gian đó ngày nào bố mẹ cũng khen cậu cuối cùng cũng lớn, cũng hiểu chuyện, song bạn trai lại chẳng ngó ngàng gì.

Hắn ta bảo Trì Niệm là một con sâu lười, đầu óc lơ mơ còn dễ bị lừa, học làm việc nhà cũng học không xong, lúc nào cũng khiến nhà cửa loạn tung lên. Quản lí tiền bạc cậu cũng không biết, về sau rời khỏi bố mẹ cậu chỉ có nước chết đói... Cái này cái nọ, Trì Niệm đôi khi cảm thấy không thoải mái nhưng cậu không tìm được lí do để phản bác.

Kết thúc mỗi một lần than phiền, gã bạn trai đó thích nói nhất là câu “cũng chỉ có anh mới chịu được em“.

Lúc ấy Trì Niệm nghĩ, được rồi, có câu này là đủ rồi.

Ai biết được một câu kia lại hiệu nghiệm là thế.

Nhớ đến những gì hắn ta đã làm là Trì Niệm lại thấy tởm, ngay sau đó cậu bắt đầu phỉ báng mình đúng là mắt mù.

Trì Niệm không buồn nghĩ chuyện quá khứ nữa, cậu chuyển nước khoáng và bánh quy từ con xe secondhand tới ghế sau chiếc Jeep của Hề Sơn. Những thứ còn lại chẳng cần đem theo nên cậu đi tới và tuyên bố kết thúc.

“Có như này thôi.”

Tầm mắt Hề Sơn lướt qua đống đồ của cậu, anh không so đo xem sao cậu chỉ có từng ấy mà chỉ hơi hơi nhướn mày. Chẳng biết tâm trạng anh tốt hay xấu, Trì Niệm đã quen tùy mặt gửi lời trong mối quan hệ yêu đương, lòng cậu “lộp bộp” một tiếng, sợ Hề Sơn giận cậu không biết cảm kích, nghĩ ngợi một hồi, Trì Niệm định bụng nói thêm vài câu.

Bởi căng thẳng nên miệng cậu lắp ba lắp bắp: “Vốn dĩ... đây cũng không phải xe của tôi, vậy nên đồ đạc không nhiều, đồ ăn thức uống cũng hòm hòm nhiêu đây...”

“Hả?” Hề Sơn lấy làm lạ: “Cậu dọn xong đồ rồi thì đi thôi.”

Lời giải thích theo thói quen của Trì Niệm chưa được nửa đã không thể tiếp tục được nữa, cậu sựng người “ò” một tiếng, song lại đứng tại chỗ bất động, tay ôm lấy nửa hộp bánh quy bị ép xẹp.

Hề Sơn mỉm cười giục cậu: “Sao thế, không muốn đi nữa à?”

“Ầy... thật ngại quá.”

Trì Niệm bỏ bánh quy ra ghế sau rồi ngồi vào ghế lái phụ.

Chiếc xe một lần nữa khởi động, theo chỉ đường vệ tinh lái về đích đến. Trì Niệm cúi đầu nghịch dây an toàn, bầu không khí trong xe bỗng trở nên ngột ngạt. Radio trong xe vẫn luôn không bật, Hề Sơn không có ý định mở nhạc để làm giảm bầu không khí gượng gạo này, ngón tay anh gõ gõ vô-lăng theo tiết tấu, ánh chiều tà vương trên đôi găng tay hở ngón của anh.

Sau khi đeo kính râm, góc nghiêng khuôn mặt Hề Sơn cực kì lạnh lùng. Trì Niệm ngắm một lát, vẻ mặt ấy khiến cậu không tự chủ được nghĩ đến màn chiến tranh lạnh với gã bạn trai ngày trước.

Điều chỉnh tâm tư quá mức hỗn loạn là một chuyện vô cùng khó khăn đối với Trì Niệm vào lúc này. Cậu ấn nút mở điện thoại, màn hình hết sáng lại tối, động tác vô thức này đem đến cảm giác an toàn cho cậu.

Cao nguyên sắp sửa chìm vào đêm tối, xe việt dã xóc nảy dữ dội giữa hoang mạc.

Nghiêng về phía trước, ánh mắt trời khiến mắt cậu phát đau.

Trì Niệm cả ngày chưa được miếng cơm nào vào bụng, chỉ bánh quy thôi thì không thể chống đỡ được cái dạ dày yếu ớt của cậu. Lúc xúc động những gì chưa từng nghĩ giờ khắc này đều kéo đến toàn bộ, tỉ như trước khi ngất đi vì thiếu dưỡng khí, khả năng cậu sẽ đói đến mức hạ đường huyết, hay tỉ như cậu sợ lạnh, nói không chừng cuối cùng sẽ hãm trong sự tuyệt vọng và biến mất...

Tự sát, giờ nghĩ lại hai từ này lại thấy buồn cười xiết bao.

Song hiện tại Trì Niệm chẳng cười nổi.

Cậu là một kẻ hèn nhát.

Con đường này đã đi được 99 bước và chỉ còn lại một bước cuối cùng, nhưng cậu đã từ bỏ.

Xe việt dã đột nhiên xóc lên một cái, gáy Trì Niệm theo đó đập vào ghế. Cậu xuýt xoa một tiếng ngắn ngủi, bên tai truyền tới giọng nói của Hề Sơn: “Xe của cậu biết chọn chỗ để hỏng phết đấy.”

Trì Niệm: “Hả?”

“Ban nãy quay về lấy hành lí.” Hề Sơn chỉ chỉ đường cho cậu xem: “Vị trí mà tôi gặp cậu thực ra đi về phía Bắc thêm hai kilomet nữa là ra đường quốc lộ.”

Trì Niệm nhìn không hiểu các thể loại đường nét rồi chấm điểm trên GPS, cậu không đầu không đuôi hỏi: “Thế nên không gặp được, đúng không?”

“Nào có, kể với cậu tí thôi.” Hề Sơn thành thục đánh vô-lăng, lái xe lên đường quốc lộ: “Vốn dĩ tôi cũng đi về hướng này nên nếu cậu tự mình tìm được đường quốc lộ và muốn đi nhờ xe thì có lẽ tôi cũng sẽ dừng lại.”

Trì Niệm vuốt ve vân tay của mình: “... Là vậy à.”

Hề Sơn không nhìn cậu, nói: “Giờ này khách du lịch đều đi về hết, những người săn mặt trời lặn để chụp như tôi thì lại thích đến Chaka Ô Lan, và đi về phía Tây thì chỉ có một con đường.”

Trì Niệm: “Là sao?”

“Nơi này trong vòng một trăm kilomet, vào thời điểm này về cơ bản sẽ không có ai khác lái xe ngang qua.” Hề Sơn tựa người về phía sau, điều chỉnh một tư thế ngồi dễ chịu hơn rồi buông cánh tay phải, rất tự nhiên vỗ vai Trì Niệm.

“Thế nên là anh đi một mình?”

“Thế nên, nơi chỉ có hai người, xác suất gặp nhau của chúng ta là 100%.”

Hề Sơn dứt lời, không đợi Trì Niệm phản ứng lại, tự thân anh cũng nhận ra câu nói này có hơi kì, nghe cứ như lời thoại của nam chính và nữ chính trong phim truyền hình vậy. Đôi mắt sau kính râm chớp chớp, anh đang định bổ sung thêm “tình hữu nghị vạn tuế” hay “duyên phận cả” gì gì đó thì Trì Niệm ngồi bên cạnh bật cười thành tiếng.

“Gì vậy chứ! Anh sến quá.”

Lúc cậu cười nom còn nhỏ tuổi hơn so với thực tế, dáng vẻ ngây thơ như chưa từng trải sự đời.

Câu nói ấy cứ lởn vởn mãi bên khóe miệng Trì Niệm không ép xuống được, Hề Sơn cũng cười theo cậu: “Sến hả? Có hiệu quả là được, nhìn cậu mặt mày ủ dột người không biết còn tưởng...”

Anh đột nhiên im bặt, như thể có gì đó khó nói.

Nụ cười của Trì Niệm bỗng cứng ngắc, nhịp tim cậu tăng tốc, song ngoài mặt lại cố gắng bình tĩnh hỏi: “Còn tưởng gì?”

“Còn tưởng.... Ầy, trước kia không phải có tin tức về tự sát sao...” Hề Sơn đáp và thả chậm tốc độ xe, anh không nhìn vẻ mặt thay đổi của Trì Niệm, tự mình nói tiếp: “Có điều tôi thấy cậu không giống thế, những nơi kiểu như này rất dễ lạc đường, về sau có đến nữa thì cố gắng đừng lái xe một mình nhé, chiếc xe kia của cậu cũng không được tốt cho lắm...”

Anh liên miên nói, Trì Niệm không lên tiếng, chỉ đến khi Hề Sơn nhắc tới việc tự lái xe cậu mới khe khẽ “ừm” một câu.

“Không phải, đúng chứ?” Hề Sơn hỏi.

Không phải tự sát sao?

Thực ra là đã từng nghĩ đến việc tự sát, nhưng hình như nói thế nào cũng không được thích hợp cho lắm.

Cậu và Hề Sơn chỉ gặp mặt hai lần, buổi sáng ở khu phục vụ cậu không rõ Hề Sơn có biết chuyện này hay không. Những lời hai người nói với nhau có thể đếm được bằng mười đầu ngón tay, những gì cậu biết về Hề Sơn là con số không, và định nghĩa về cậu của Hề Sơn cũng không chính xác, hai người bọn cậu chỉ là hai kẻ xa lạ bèo nước gặp nhau, trùng hợp ngồi trên cùng một chiếc xe đuổi theo mặt trời lặn mà thôi.

Không biết còn bao xa nữa mới tới hồ nước mặn, hoàng hôn rốt cuộc có đẹp hay chăng, những điều này Trì Niệm chưa từng được thấy.

Song cậu thực sự biết, nếu như Hề Sơn không xuất hiện, hoặc anh xuất hiện không đúng lúc, sớm hơn một chút hay muộn hơn một chút, Trì Niệm nhất định sẽ khốn đốn giữa hoang mạc.

“Tôi lạc đường.” Cuối cùng Trì Niệm nói.

Cũng không biết Hề Sơn có tin hay không, anh mỉm cười gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.