Hiện tại cái gì cũng đừng quan tâm, chúng ta nên làm chuyện chính sự quan trọng trước đã.
Tiêu Tiêu 冏,chẳng lẽ mắt Chung Thụy có tia X, có thể nhìn thấy mình mang thai?
Không đúng à, rõ ràng tháng này dì cả nhà cô tới rất đúng giờ, rốt cuộc đứa nhỏ này từ đâu tới vậy?
Cô thoáng nhìn thấy Chung Thụy nháy mắt về phía cô, trong lòng thở dài.
Thì ra, Chung Thụy định dùng cái bụng của mình làm lá chắn, để xử lý những người của Chung gia.
Nhưng chỉ dựa vào một câu của anh, người khác sẽ tin sao?
Sắc mặt của Chung ba càng ngày càng đen, Đào Linh kinh ngạc lướt qua vùng bụng bằng phẳng của Tiêu Tiêu một cái.
Nếu Tiêu Tiêu thực sự đã mang thai, như vậy Chung gia ba đời độc đinh, rất có thể sẽ cho Tiêu Tiêu vào cửa.
Đào Linh dùng ánh mắt thích thú để nhìn Tiêu Tiêu, không thể tưởng tượng được hậu bối như cô cũng rất cao tay, biết điểm yếu lớn nhất của Chung gia là gì.
Tiêu Tiêu đáng thương, trước ngày hôm nay cô căn bản còn chưa biết thân thế của Chung Thụy, làm sao biết được Chung gia ba đời nay vẫn đơn truyền chứ, có phải muốn cháu đến điên rồi không?
Chung lão nhíu mày, có chút không vui.
Cha dùng chiêu này, đứa con cũng dùng chiêu này, khi dễ Chung gia nhà ông ít người à, đến cả lấy vợ cũng muốn mua một tặng một?
Cái chính là Chung gia ba đời đơn truyền, đúng là không thể bỏ mặc chuyện này được.
Nhưng nghĩ lại, nếu để con cháu Chung gia lưu lạc bên ngoài, hoặc là bị xóa sạch, Chung lão sẽ là người đau lòng hơn bất kỳ ai.
“Cho nên, anh mới vội vàng kết hôn?” Sắc mặt của Chung lão thoáng dịu xuống, nhìn về phía Tiêu Tiêu… Ánh mắt khi nhìn xuống bụng của cô thì trở nên nhu hòa một chút.
Tiêu Tiêu nhịn không được rùng mình, đúng là nước cờ không sợ cũ, chỉ cần dùng được là ok.
Chung Thụy tung đứa nhỏ làm mồi nhử, Chung lão liền bị mắc câu ngay lập tức.
Chẳng qua, dường như người bị mắc câu không bao gồm Chung ba.
Chỉ thấy Chung ba dùng sức đập bàn một cái, sắc mặt rất không tốt, khinh thường mà nhìn Tiêu Tiêu: “Bố à, đừng hồ đồ mà tin lời nói bậy bạ của thằng nhóc này. Hơn nữa, ai biết được trong bụng cô ta có phải là con cháu của Chung gia hay không?”.
Lúc này đến lượt Tiêu Tiêu sắc mặt trở nên xanh mét, cho dù không thích cô, cũng không nên chỉ trích nhân phẩm của cô như vậy!
Vốn dĩ Tiêu Tiêu còn định nói thật, tránh cho lời nói dối của Chung Thụy càng ngày càng lớn, về sau muốn giải thích thì phiền phức lắm.
Nhưng nghe xong câu nói của Chung ba, cô đột nhiên thay đổi chủ ý.
Nếu người nhà Chung Thụy không thích mình, không muốn mình lấy Chung Thụy, vậy cô cứ làm theo cách ngược lại, cho tức chết bọn họ đi!
Khóe miệng Tiêu Tiêu cong lên, ngoài cười nhưng trong không cười: “Nếu bác Chung không tin, vậy thì đem đứa nhỏ này phá đi là xong, để tránh làm tổn hại đến thanh danh của Chung gia thì không tốt!”.
Cô liếc mắt về phía Chung Thụy, thấy anh sửng sốt, phối hợp mà cúi đầu.
Ngoại trừ Tiêu Tiêu thì không ai biết, thực ra Chung Thụy đang tránh khỏi tầm mắt của người khác để cười trộm.
Chung ba hoảng sợ, ông không thích Tiêu Tiêu là một chuyện, cho dù muốn gây khó dễ để sỉ nhục cô, nhưng hiếm khi thấy con cháu ít ỏi của Chung gia, không từ mà biệt, đến lúc đó chắc chắc Chung lão sẽ bóp chết mình.
Chung lão cũng không ngờ Tiêu Tiêu là người con gái kiên cường khí khái như vậy, trên tư liệu đã ghi rõ cô dịu dàng động lòng người, đối xử với mọi người rất ôn hòa, nhìn có vẻ là một người rất dễ bị ăn hiếp, nhưng lại có thể “Thà làm ngọc vỡ, chứ không làm ngói lành”?
Có điều, bất kì ai cũng không chịu được cảnh bị người trước mặt khinh thường. Vốn còn lo lắng bé cưng trong bụng Tiêu Tiêu không phải của Chung Thụy, bây giờ xem ra, Tiêu Tiêu phản ứng lớn như vậy, chắc là thật rồi.
Ông trừng mắt liếc Chung ba một cái, người phía sau cúi mặt không dám hé răng.
Chung lão lúc này mới nhìn về phía Tiêu Tiêu, không nhanh không chậm mở miệng: “Người trẻ tuổi, đừng có tức giận như vậy. Giới giải trí, người ngoài nhìn vào thì có vẻ ngăn nắp, bên trong là cái dạng gì chắc cô cũng hiểu, hỏi một câu như thế cũng đúng với lẽ thường tình”.
“Chẳng qua” Tiếng nói dừng lại, ông cũng không muốn làm mối quan hệ này trở nên lộn xộn, chẳng bằng dùng cách trung hòa: “Cô nên sinh đứa nhỏ này ra trước, theo lệ cũ chúng tôi sẽ đi kiểm tra, để hai bên an tâm hơn, cũng chứng minh cô trong sạch, sao thế nào?”.
Tiêu Tiêu bực mình, chưa nghe qua có người nghi ngờ, nhưng vẫn hợp tình hợp lý như vậy.
Nếu cô có đứa bé thật, thì đã sớm tức đến điên rồi, cho dù có sinh ra thì sẽ trực tiếp ôm đi để mình nuôi dưỡng, không cần Chung gia chứng nhận, càng không cần tiến vào cửa Chung gia.
Tuy Chung gia hiển hách, sinh ra một Ảnh đế lại có một Ảnh hậu, còn là những người được kính trọng trong giới truyền thông. Nắm trong tay cổ phần của hai công ty lớn… Nhưng với Tiêu Tiêu mà nói, bọn họ không là gì cả.
Vừa không thể cho đứa bé một cuộc sống tốt đẹp, một gia đình bình thường hạnh phúc, cô còn phải chịu sự kỳ thị của người bề trên.
Quan trọng nhất là, bọn họ thành lập một công ty giải trí nhưng lại khinh thường ngôi sao.
Đào Linh không phải là tấm gương tốt nhất đó sao?
Mặc dù bà được gả vào một gia đình giàu có, nhưng cuối cùng lại không thể tiếp tục theo đuổi sự nghiệp diễn xuất, ở Chung gia chỉ có thể nuốt giận làm một người vợ nghe lời.
Loại cuộc sống này, không phải là thứ Tiêu Tiêu muốn.
Cô thích diễn xuất, thích hòa nhập vào nhân vật, tuyệt đối sẽ không vì đoạn hôn nhân nhìn như tốt đẹp này mà chôn vùi tất cả sự nghiệp diễn xuất của cô.
Nếu Chung Thụy mở miệng, có lẽ Tiêu Tiêu sẽ do dự, nhưng cuối cùng sẽ từ chối khéo léo, thậm chí sẽ thất vọng vì anh không hiểu mình.
Về phần người của Chung gia, Tiêu Tiêu không cần thiết phải lấy lòng họ, lại càng không vì những người ngoài này mà buông tha cho giấc mộng của mình…
Muốn cô vứt bỏ? Nằm mơ đi.
Có điều cũng phải nói lại, đứa nhỏ là do Chung Thụy bịa đặt.
Chờ đến lúc Chung gia biết, họ chắc chắn sẽ đem cái sai đổ lên đầu cô, nghĩ cô vì tiến vào cửa Chung gia mà không từ thủ đoạn.
Ý nghĩ của cô đúng là rất AQ, rất không có cảm tình với người nhà Chung Thụy, ngay cả nhìn ánh mắt của Chung Thụy cũng có chút mất hứng.
Chung Thụy nhíu mày, biết người nào đó đã giận, cũng sắp phát nổ ngay bên cạnh mình, vội vàng thuận theo ý của Mao*, thay Tiêu Tiêu trả lời: “Ông nội, chuyện đó không cần thiết. Đứa bé là của chúng con, phải làm thế nào là việc của chúng con. Hơn nữa các người đã lo lắng đứa nhỏ không phải cháu của Chung gia, vậy dứt khoát cho đứa nhỏ theo họ mẹ, được không?”.
*Mao Trạch Đông, chủ tịch nước CHDCND Trung Hoa, coi như chủ tịch mới ghê.
Tiêu Tiêu nhịn không được ở trong lòng thầm vỗ tay khen ngợi Chung Thụy, một chiêu lấy lui làm tiến của Chung Thụy, chẳng khác nào trực tiếp đánh vào mặt của người trong nhà.
Cô lặng lẽ bắn cho Chung Thụy ánh mắt tán thưởng, người phía sau ôm lấy bả vai Tiêu Tiêu, khẽ cười.
Sắc mặt của Chung ba còn đen hơn cả mực nước, không nhìn thấy đứa con trai này một thời gian, cánh tay cũng biết lừa gạt những người bên ngoài rồi. (chắc là ám chỉ đã biết chút mánh khóe, theo miu nghĩ là vậy).
Cái gì mà theo họ mẹ, việc này đúng là làm càn!
Ông căn bản không muốn Tiêu Tiêu mang theo đứa nhỏ vào cửa, nhưng nếu đứa nhỏ thực sự theo họ mẹ, Chung lão là người đầu tiên không tha cho mình!
“Có ý gì, anh đây là muốn uy hiếp chúng ta sao?”
Chung Thụy cười rất ung dung, lắc đầu nói: “Không, con chỉ đưa ra phương án cuối cùng thôi. Lo lắng của các người con có thể hiểu được, dù sao những quy tắc ngầm trong giới giải trí rất nhiều. Nếu không có quan hệ gì với Chung gia, vậy đứa nhỏ này là ai, mọi người cũng không cần để ý tới nữa. Tất cả đều sẽ vui vẻ, không phải rất tốt sao?”.
Rất tốt… Mới là lạ!
Chung ba nghiến răng nghiến lợi, quăng một ánh mắt về phía Đào Linh bên cạnh.
Chỉ thấy Đào Linh nhìn sang Chung Thụy, đôi mắt bỗng nhiên đỏ lên, khổ sở nói: “Con đừng nói chuyện với ba con như vậy, thật sự làm người ta rất đau lòng, chúng ta cũng vì muốn tốt cho con, ai muốn hại con của mình bao giờ?”.
Tiêu Tiêu nhịn không được muốn khen một câu, không hổ danh là Ảnh hậu, nói khóc liền khóc, còn khóc đến nỗi hoa lên đái vũ, phấn trang điểm trên mặt còn không nhòe đi chút nào.
Chung Thụy biết Đào Linh có một phần là đang diễn trò, nhưng vẫn không đành lòng nhìn bà khóc.
Đào Linh ở Chung gia rất khổ, không ai rõ điều này hơn anh.
Chính là vì Chung Thụy rất hiểu, cho nên mới giấu Tiêu Tiêu đi, kéo dài thời gian không muốn cho Chung gia biết.
Nhưng nếu Chung gia đã ra tay, thì sẽ không có chiều hướng thu lại, anh chỉ có thể mang Tiêu Tiêu về nhà gặp cha mẹ.
Quả nhiên đúng như dự đoán của Chung Thụy, Chung gia vừa đến liền gây khó dễ cho Tiêu Tiêu, một chút cũng không khách khí.
Không biết năm đó, Đào Linh có phải cũng trải qua thời kỳ như thế?
Dĩ nhiên Tiêu Tiêu cũng hiểu được điểm này, nhìn dáng vẻ của Đào Linh, nửa thật nửa giả, đoán chừng lúc trước người ngồi ở bên này đổi thành là bà, cũng đã bị chỉ trích và nghi ngờ không nhỏ.
Nhưng Đào Linh rất giỏi chịu đựng, sinh Chung Thụy ra, tận tâm hầu hạ cha mẹ chồng, chăm sóc chồng, tự chăm sóc cho chính mình. Bây giờ người giống như một vị phu nhân bình thường, nhưng mà mỗi ngày đều căng thẳng chiến đấu, sợ xảy ra một sai lầm nhỏ cũng bị người ta nắm lấy.
Sống như vậy, thật sự là rất mệt.
Tiêu Tiêu thở dài, cô cảm thấy không cần phải ngu ngơ mà tiếp tục ở lại nơi này.
Nói đi nói lại, sự chán ghét của người nhà họ Chung với mình sẽ không biến mất, càng ngày chỉ càng kịch liệt hơn thôi.
Một khi đã như vậy, cần gì phải ở lại gây thêm hiềm khích với người khác?
“Thật sự xin lỗi đã quấy rầy các vị” Tiêu Tiêu nói vừa lễ phép nhưng vừa xa lánh, đứng lên một bên: “Đứa nhỏ tôi sẽ tự mình lo liệu, sẽ không làm phiền các vị quan tâm”.
Cô vung tay bước đi, Chung Thụy theo sát ở phía sau, Chung ba mất hứng.
Nói đi là đi, đúng là không lễ phép!
Chung lão nhìn hai người rời khỏi, cũng không ngăn cản.
Xem ra trái tim của Chung Thụy đã đặt trên người Tiêu Tiêu, ông có một đứa cháu như vậy, tuy trên mặt không thể hiện, nhưng trong lòng vẫn rất yêu thương.
Dù sao một ngôi sao nữ như Đào Linh tiến vào cửa Chung gia đã là một ngoại lệ, nếu thấy Tiêu Tiêu tốt đẹp, cũng không có gì là không thể.
Chẳng qua nhìn dáng vẻ của cô, có vẻ không nghe lời giống như Đào Linh, đoán chừng sau kết hôn sẽ tiếp tục ở lại trong giới.
Điểm này, Chung lão không thể dễ dàng tha thứ.
Tiêu Tiêu thở phì phò mà gạt tay Chung Thụy ra, lại bị anh cầm lấy.
Ben thấy hai người, chỉ biết Tiêu Tiêu ở Chung gia đã không chịu đựng được vẻ mặt của ai đó.
Cũng khó trách, người nhà này ngay cả nhìn một người đại diện như anh cũng không vừa mắt, huống chi Chung Thụy lại lựa chọn người một nửa là minh tinh?
Tức giận thì tức giận, Tiêu Tiêu than thở: “Vừa rồi sao anh có thể bịa chuyện em có thai, nếu người nhà của anh cho là thật thì làm sao đây? Mười tháng sau, em đi đâu để kiếm ra một bé cưng cho bọn họ đây?”.
Ben thiếu chút nữa ngã ngửa, xe cũng nghiêng sang một bên, suýt chút nữa là rẽ nhầm chỗ.
Chung Thụy lại có thể dùng chiêu trước kia của cha anh để đối phó với ông cụ, đúng là rất hữu dụng!
Phải biết rằng, cháu trai chính là uy hiếp của Chung lão!
Chung Thụy liếc Ben một cái, ý bảo anh hãy lái xe đi, quay đầu kề sát vào tai Tiêu Tiêu, nhỏ giọng nói: “Bây giờ không có, chỉ cần nỗ lực cố gắng, không phải sẽ có sao?”.
Tiêu Tiêu đạp chân anh một cái, đã thấy qua da mặt dày, nhưng chưa thấy da mặt ai lại dày như vậy!
Đứa nhỏ muốn có là có sao?
Hơn nữa, vì cái gì cô phải thay Chung Thụy rào trước đón sau, phải mang thai thật?
“Không có cửa đâu, muốn sinh thì tự anh sinh đi”.
“Xì” một tiếng, Ben ngồi trên ghế lái nhịn không được mà cười thành tiếng. Thấy Tiêu Tiêu trừng mắt, Ben vuốt vuốt cái mũi, bất đắc dĩ mà giải thích: “Cái kia, khụ khụ, đứa nhỏ không phải một người là có thể sinh được…”.
Tiêu Tiêu hừ lạnh, cô chỉ biết, người đại diện của Chung Thụy cùng với anh chính là hàng hóa cùng loại!
“Đừng nóng, bọn họ nói chuyện không được êm tai, từ từ sẽ quen thôi” Chung Thụy nói giống như chính mình chưa từng lo lắng, nhún nhún vai không hé răng nữa, theo phía sau dùng hai tay ôm lấy Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu quay đầu lại, dùng ánh mắt như lăng trì mà nhìn anh, bỗng nhiên nghĩ tới: “Anh vẫn không đề cập đến người trong nhà, trong lúc đó cũng không công khai mối quan hệ của chúng ta, là bởi vì Chung gia?”.
Chung Thụy gật đầu, nếu công bố mối quan hệ của hai người sớm, tình cảm của bọn họ còn chưa đủ sâu đậm, không phải Tiêu Tiêu sẽ bị người của Chung gia dọa chạy sao?
Đến lúc đó, anh đi đâu để tìm cô về đây!
Tiêu Tiêu bất đắc dĩ, chán nản nói: “Nếu bọn họ không thích em, anh nên đổi một người khác đi, tránh cho quan hệ giữa người trong nhà lại trở nên căng thẳng”.
Tóm lại là người một nhà, không nên cả đời không qua lại với nhau. Thà bây giờ tỏ ra không vui, cho dù tiếp tục ở cùng một chỗ với cô, Tiêu Tiêu chỉ biết càng ngày sẽ càng khó chịu , vậy không bằng sớm làm theo ý kiến của người trong nhà.
Gả cho một người, thực ra là gả cho một đại gia đình, chỉ có tình yêu thì không chống đỡ được cả đời…
Chung Thụy hôn lên cổ cô, ôn nhu nói: “Không có gì đâu, lúc trước bọn họ cũng phản đối anh tiến vào giới giải trí, bây giờ không phải anh sống rất tốt sao? Với lại sau khi kết hôn, nhất định chúng ta sẽ dọn ra ngoài ở riêng, không cần phải sống chung với nhau”.
Tiêu Tiêu kinh ngạc, ngay cả chuyện sau kết hôn anh cũng lập kế hoạch xong cả rồi?
Đáy lòng cô trở nên ấm áp, lo lắng bấy lâu nay rốt cuộc cũng lập tức biến mất. Không phải Chung Thụy không cần cô, chẳng qua luôn yên lặng ở phía sau lưng cố gắng mưu cầu vì hạnh phúc của hai người…
Tiêu Tiêu xoay người, cảm động đến nỗi đưa tay ôm lấy cổ anh, lại nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của anh, đột nhiên ôm ngang cô lên, đi thẳng về phía phòng ngủ: “Hiện tại cái gì cũng đừng quan tâm, chúng ta nên làm chuyện chính sự quan trọng trước đã”.
Đứa nhỏ chính là bùa hộ mệnh của bọn họ, không sợ người của Chung gia không thỏa hiệp!