Đêm Nay Ngủ Cùng Ai

Chương 41: Chương 41: Bắt Đầu Phim Mới






Chung Thụy nhìn vẻ mặt thản nhiên như không của Tiêu Tiêu, giống như chuyện tối qua chưa từng phát sinh, đáy mắt anh toát lên vẻ không vui.

Anh đoạt lấy điện thoại của Tiêu Tiêu, rồi thuận tay ném lên tủ đầu giường: “ Tối qua em đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của người đại diện trước kia rồi đấy, tất cả đều như như ý muốn của em, vậy em còn lo lắng cái gì nữa?”

Chung Thụy kéo chăn xuống, thoáng nhìn thấy dấu vết hồng hồng trên người Tiêu Tiêu, mới biết tối hôm qua anh mạnh tay đến cỡ nào

Nhưng mà, ai bảo cô câu dẫn anh , làm cho anh không cầm lòng được?

Những lời này không cẩn thận mà nói ra miệng, làm Tiêu Tiêu tức giận đến nỗi muốn hộc máu

Ai câu dẫn, rõ ràng là Chung Thụy trêu chọc mình trước, bây giờ lại muốn đổ trách nhiệm lên đầu cô sao?

Tiêu Tiêu không vui, chặn lại cánh tay đang duỗi tới của anh, cứng rắn mà nói: “ Em tự mình đi là được rồi, hôm nay anh không có lịch làm việc sao?”

Rốt cuộc cũng nghe thấy cô không sử dụng cách xưng hô xa cách là “tiền bối” để gọi mình nữa, anh biết khoảng cách giữa hai người đã kéo lại gần thêm một chút, vẻ mặt của Chung Thụy không khỏi hòa hoãn lại

“Hôm nay không có, vừa vặn có thể ở nhà để chăm sóc cho em” Cũng chẳng thèm quan tâm đến sắc mặt của Tiêu Tiêu, Chung Thụy lập tức ôm ngang hông cô rồi trực tiếp đi vào phòng tắm

Nhưng mà hai người ở cùng một phòng tắm, luôn có cảm giác không được tự nhiên.

Phòng tắm của Chung Thụy rất lớn, nếu nhét cả hai người vào thì vẫn còn rộng, có điều Tiêu Tiêu lại thấy không quen, đưa tay đẩy anh một cái: “ Anh đi ra ngoài trước đi! Em tắm xong rồi tới anh”

“ Không cần phiền phức như vậy, tắm chung luôn đi, anh cũng muốn ngâm nước mà” Mở vòi nước ấm ra, Chung Thụy điềm nhiên như không mà đứng bên dưới vòi sen, còn không quên kéo Tiêu Tiêu đang định trốn sang đây

“Em mệt à, bằng không anh giúp em tắm rửa nhen?”

Vừa mới dứt lời, tay của Chung Thụy đã đặt ở trên ngực Tiêu Tiêu , nhìn sao cũng giống như cố ý.

Dường như sau khi phát sinh chuyện tối qua, quan hệ của hai người đột nhiên có bước tiến mạnh mẽ, Chung Thụy cũng bộc lộ ra bản tính của mình.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Tiêu biết, Chung Thụy lại có một mặt lưu manh như vậy.

Liếc trắng mắt, Tiêu Tiêu thản nhiên lách qua người nào đó mà đi về phía bồn tắm

Chung Thụy nhíu mày cười, chỉ lấy khăn lông giúp cô kì lưng. Hai người ở trong bồn tắm lớn, ngâm nước nóng một lúc rồi mới đi ra ngoài, cũng không phát sinh chuyện nảy lửa gì.

Dĩ nhiên, thỉnh thoảng anh cũng hôn trộm cô một cái, tiện thể ăn một chút đậu hũ cũng không coi là quá đáng mà…

Trong khi đó, A Sâm lại đứng ở ngoài cửa khách sạn nguyên một đêm, đến tận sáng sớm ngày hôm sau, khi tận mắt nhìn thấy Nguyễn Tình lén lút đi ra, theo sau là Angel với vẻ mặt mệt mỏi, rốt cuộc anh cũng nhẹ nhàng thở ra.

Rõ ràng Nguyễn Tình đã tiến hành khá thuận lợi, như vậy Tiêu Tiêu tạm thời được an toàn.

Mãi cho tới trưa, đạo diễn Ôn cũng không gọi điện đến quát tháo, A Sâm còn đặc biệt bịt mũi lại, rồi gọi đến quầy tiếp tân của khách sạn để hỏi thăm, biết đạo diễn Ôn đã rời đi, anh vui như mở cờ trong bụng.

Phỏng chừng Nguyễn Tình còn nghĩ mình chiếm được lợi, trong lòng đang mắng Tiêu Tiêu đánh mất ___ cơ hội tốt, nhưng không hề biết “Cơ hội tốt” này chính là củ khoai nóng của Tiêu Tiêu, cô hận không thể tránh càng xa càng tốt.

Tiêu Tiêu rất cao hứng khi nhận được tin tức xác thực từ A Sâm, coi như cô tạm thời thoát khỏi tay đạo diễn Ôn.

Tối hôm qua, nghĩ tới việc đạo diễn Ôn được Nguyễn Tình hầu hạ sung sướng, chắc là không nhớ tới người vô danh tiểu tốt là mình đâu.

Tiêu Tiêu mặt mày hớn hở cả một ngày, thoải mái nằm sấp ở trên giường. Ít nhất một hai tháng tới đạo diễn Ôn sẽ không tìm cô.

Ai ngờ mới có vui vẻ được nửa ngày, buổi tối lại nhân được điện thoại của đạo diễn Ôn, cô đã không thể dùng từ “khiếp sợ” để hình dung nữa.

Nguyễn Tình chết tiệt. Tối hôm qua không làm ông ta thỏa mãn sao? Sao bây giờ lại muốn tìm cô rồi?

Chung Thụy nhìn thấy Tiêu Tiêu gật đầu một hai cái, rồi ấp úng lấy lí do tín hiệu không tốt để ngắt cuộc gọi của đạo diễn Ôn, lộ ra vẻ mặt nhăn nhăn giống như ăn phải khổ qua _ mướt đắng. Cúi đầu chán nản, làm anh không khỏi nở nụ cười, rồi kéo ngăn tủ lấy ra một quyển kịch bản.

“ Nhìn xem này!”

Tiêu Tiêu ngờ vực mà mở ra, đây là câu chuyện về một cặp tỷ muội song sinh.

Muội muội là hòn ngọc quý trên tay hoàng đế, tỷ tỷ là vũ nữ thanh lâu, tỷ muội song sinh có cùng huyết thống, nhưng địa vị lại khác nhau một trời một vực.

Tỷ tỷ là một người khá nổi tiếng ở thanh lâu, vừa gặp đã yêu vị thám hoa lang đương triều.

Vị thám hoa lang này chính là hoàng tử mất nước của vương triều trước đây, không tiếc thay đổi dung mạo trở về báo thù. Ngẫu nhiên biết được bí mật của hai tỷ muội song sinh, căn nguyên việc này bắt nguồn từ lời nói vô ý của một vị quốc sư, hắn ta liền nói cho vũ cơ biết cha mẹ thân sinh của cô độc ác và vô tình đến cỡ nào.

Vũ cơ quả nhiên nổi giận, nghe theo lời an bài của thám hoa lang, đánh tráo thân phận với vị công chúa “kim chi ngọc diệp”, giúp đỡ người trong lòng phục quốc, thậm chí còn hỗ trợ gọi riêng một mình hoàng đế tới.

Kết quả cuối cùng, thám hoa lang giết hoàng đế bằng thuốc độc, sau khi phục quốc giết sạch tất cả mọi người, chỉ giữ lại tánh mạng của vũ cơ. Vũ cơ tận mắt nhìn thấy cha mẹ ruột bị giết, căm phẫn muốn chết đi, nhưng bởi vì người trong lòng nên cô không xuống tay được, chỉ có thể đau khổ mà tiếp tục cuộc sống.

Một câu chuyện với tình tiết rất phổ biến, nhưng thám hoa lang chính là Ảnh đế Chung Thụy, thì lập tức trở nên khác biệt.

Thám hoa lang là một người hung ác, biến vũ cơ thành quân cờ để mình phục thù, nhưng mà trong lúc đó, hắn lại bất tri bất giác mà yêu thương quân cờ trên tay này.

Có điều mối thù giết cha đã in sâu vào lòng, nàng làm sao có thể ngoan ngoãn ở cùng một chỗ với hắn chứ?

Như vậy, chỉ cần nhốt nàng lại, trói buộc nàng, để nàng không thể tránh né hắn, có trốn cũng không thoát. Mãi cho đến lúc nàng chết ở bên cạnh mình, cho dù nàng chết hắn cũng muốn vĩnh viễn ở mãi bên nàng!

Chỉ nhìn thấy kịch bản thôi, Tiêu Tiêu đã rục rịch rồi, vai diễn phức tạp như vậy, Chung Thụy sẽ diễn như thế nào đây?

Nhưng mà dụng ý của Chung Thụy khi đưa kịch bản này ra, cô không thể nào hiểu nỗi: “Bộ phim này rất hay, bất kể nhân vật hay tình tiết, hết thảy đều không giống với những bộ phim trước đây, đây là thách thức mới của anh à?”

“Không tệ, đây là một vai diễn rất có tính khiêu chiến” Câu chuyện hoàng tử phục quốc xưa nay không ít, nhưng vừa hung ác vừa yêu điên cuồng như vậy quả thật không nhiều. Chung Thụy rất thích nhân vật này, vì vậy anh mới để cho Ben giữ lại kịch bản.

“ Với em mà nói đây cũng là một thách thức mới, anh định đề cử em vào vai vũ cơ”

Nghe thấy lời nói của Chung Thụy, Tiêu Tiêu sững sờ ngay tại chỗ, đến nửa ngày cũng không nói nên lời.

Cô đã nghe nhầm rồi sao? Ảnh đế định đề cử mình vào vai nữ chính cho bộ phim mới sao?

Nhưng mà Tiêu Tiêu nghĩ lại liền lập tức hiểu ra, Chung Thụy chủ động mời cô đóng vai nữ chính của bộ phim mới, vậy cô hoàn toàn có lý do hợp lý để từ chối đạo diễn Ôn rồi.

Được đích thân Ảnh đế mời, ai mà không động tâm cơ chứ?

Hơn nữa đây là lý do tốt nhất để từ chối khéo đạo diễn Ôn, Tiêu Tiêu không ngốc, dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

Chẳng qua bởi vì muốn từ chối đạo diễn Ôn, Chung Thụy mới đồng ý nhận kịch bản này, phải nhờ vào quan hệ, trong lòng cô có chút không thoải mái.

Tiêu Tiêu cười khổ lắc đầu, cô thật là, đi theo Chung Thụy đã lâu rồi, lại trải qua một đêm thân mật, từ lúc nào cô đã trở nên kiêu căng vậy. Chung Thụy đưa tay giúp đỡ, không phải là nghĩa vụ của anh, chỉ là đúng lúc đúng thời mà thôi.

Anh giỏi ở chỗ đến lúc thích hợp thì sẵn lòng vươn tay giúp đỡ, phần ân tình này, nhất định cô sẽ nhớ mãi không quên.

Nói liền làm, Tiêu Tiêu cũng không dài dòng chi nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho A Sâm nói cho anh biết chuyện này.

A Sâm vốn đang mơ màng ngủ, thì bị tiếng chuông di động ầm ĩ đánh thức nhưng còn chưa tỉnh hẳn. Dù sao anh đã chịu đựng một đêm rồi, ai ngờ bị tin tức này làm cho hoảng sợ thiếu chút nữa ngã luôn xuống giường, con sâu ngủ cũng bị dọa chạy biến: “Bộ phim mới của Chung Thụy? Bé cưng à, em đúng là may mắn. Nghe nói nữ chính được chọn đã được quyết định nội bộ rồi, nhưng cuối cùng đạo diễn lại không ưng ý, để cho Chung Thụy tự mình quyết định luôn”.

Tưởng tượng đến những người muốn gia nhập vào đoàn làm phim, cùng diễn xuất với Chung Thụy, hoặc là tặng quà cáp hoặc là có quan hệ với quản lí, cuối cùng lại để cho Tiêu Tiêu chiếm lợi rồi!

Quả nhiên ở chùa thì ăn lộc Phật, Tiêu Tiêu ở cùng một chỗ với Chung Thụy, sau này còn sợ không có cơ hội tốt sao?

Tay chân của A Sâm rất nhanh nhẹn, nhanh chóng soạn thảo hợp đồng, sau đó vọt lẹ tới khu nhà của Chung Thụy

Tiêu Tiêu ký hợp đồng xong, Chung Thụy gọi điện thoại nói với đạo diễn chuyện nữ chính rồi lập tức bắt đầu vào công việc.

Cầm bản hợp đồng mới ra lò, Tiêu Tiêu có chút phản ứng nho nhỏ, cảm giác rất giống như mơ. Chuyện này chỉ có ở trong mơ thôi, nhưng vì một câu nói của Chung Thụy mà biến thành sự thật, bây giờ trong lòng cô có chút không xác định cùng mờ mịt.

Nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của cô, A Sâm ở bên cạnh cũng hiểu được, sáng nay ở trên giường nhận được điện thoại của Tiêu Tiêu, anh cũng nghĩ chính mình đang nằm mơ. Nhưng sau khi ký hợp đồng xong, A Sâm liền hiểu rõ việc này là chắc chắn như đinh đóng cột rồi, nhưng không thể không nhắc nhở Tiêu Tiêu.

“Chung Thụy rất hiếm khi giúp đỡ, nếu đã kí hợp đồng xong rồi thì em an tâm mà chờ ngày thành công đi. Nhớ rõ, đừng cãi nhau với Chung Thụy.”

Đắc tội với Ảnh đế, so với đắc tội đạo diễn Ôn càng phiền hơn.

Tiêu Tiêu mờ mịt gật đầu, cô cũng hiểu được, cho dù có bao nhiêu không muốn, cuối cùng vẫn phải dựa vào Chung Thụy để giải quyết chuyện của đạo diễn Ôn. Hiệu quả do Nguyễn Tình trộm long tráo phụng không như mong muốn, nghe nói Nguyễn Tình rốt cuộc cũng nhận được hợp đồng rồi, tuy rằng chỉ là một đoạn phim ngắn, nhưng mà từ đạo diễn đến nam chính đều là những người có tiếng, rõ ràng cô ta đã được cất nhắc một lần nữa.

Nghĩ tới đạo diễn Ôn chịu giúp Nguyễn Tình, phỏng chừng tình cũ đã bắt đầu cháy lại rồi, nhưng không đoán được ý niệm cố chấp của đạo diễn Ôn đối với mình lại sâu như vậy, đến bây giờ còn nhớ mãi không quên…

Có hợp đồng mới, phía đạo diễn Ôn bên kia cũng được A Sâm khách khí mà từ chối khéo.

A Sâm ăn nói khá khiêm tốn, tự hạ thấp chính mình, mặc dù trong lòng đạo diễn Ôn có chút không thoải mái, nhìn dáng vẻ của người đại diện này là như vậy nhưng trái lại ý nghĩ trong lòng lại khác xa.

Chẳng qua cái không chiếm được là thứ tốt nhất, đạo diễn Ôn luôn luôn nhớ đến bộ ngực nở nang cùng eo nhỏ mềm mại bên trong bộ váy ngắn bó sát người.

Ông ta duyệt qua rất nhiều người, vừa nhìn là biết dáng người của Tiêu Tiêu chính là cực phẩm, mềm mại lại sạch sẽ, nếu được chơi đùa cùng cô nhất định sẽ rất sung sướng đây.

Đáng tiếc lại bị Chung Thụy một cước ngăn lại, đưa người tới đoàn làm phim khác.

Bất quá đạo diễn Ôn rất có tính nhẫn nại, ông ta cũng không tin Tiêu Tiêu sẽ bám vào Chung Thụy, chẳng lẽ cả đời cô cũng không hợp tác với mình sao?

Sự kiện của đạo diễn Ôn tạm thời qua đi, kịch bản mới bắt đầu được triển khai.

Lúc trước khi Tiêu Tiêu cầm lấy kịch bản chỉ nhìn sơ qua thôi, đại khái cũng biết được những khó khăn gặp phải khi quay phim. Bây giờ cô nhìn thật kĩ, không khỏi có chút quẫn bách.

Tổ biên kịch chỉnh sửa kịch bản thêm một lần nữa, đánh dấu các phân cảnh của cô, lúc này cô mới phát hiện, vị vũ cơ cùng với hoàng tử mất nước có không ít cảnh giường chiếu.

Đợi đến lúc trang điểm xong, Tiêu Tiêu mới nhìn đến bộ sa y gần như trong suốt ở trong tay trợ lý, cô nheo mắt lại.

Tuy rằng cô cũng không muốn quần áo của vũ cơ kín như bưng, nhưng cũng không đến mức hở nhiều như vậy?

Bộ sa y* hơi mỏng, cùng với không mặc thì có gì khác nhau đâu?

*Sa y: bộ y phục làm bằng sợi bông.

Nếu bị thấm nước, không phải thấy tất tần tật hết sao…

Trợ lý nhìn ánh mắt của Tiêu Tiêu có chút không bình thường, vội vàng giải thích: “ Ở bên trong còn có một cái yếm nữa, chất liệu vải khá dày, sẽ không để lộ ra gì đâu”

Thực ra bên trong không phải cái yếm, mà là bikini ba mảnh, lập tức bị Chung Thụy bác bỏ.

Dù sao cũng là phim cổ trang, dùng trang phục hiện đại, thực sự là ngô không ra ngô, khoai không ra khoai. Đạo diễn bị lý do chính đáng này thuyết phục, cũng liền đổi thành cái yếm.

Nhưng mà, điều này cũng làm cho Tiêu Tiêu có chút không chấp nhận được.

Miễn cưỡng mặc cái yếm vào, nền phấn hồng, mặt trên còn thêu hình uyên ương.

Không biết trang phục này được mua ở đâu, quả thực phong cách rất cổ xưa, kỹ thuật thêu cũng khá tốt.

Sau đó còn khoát thêm sa y vào, nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho Tiêu Tiêu nhăn mặt lại, chậm rì rì mà đi ra ngoài.

Chung Thụy nhìn sắc mặt căm thù sâu sắc của cô, không khỏi nở nụ cười, kề sát vào tai của Tiêu Tiêu thấp giọng giải thích: “Đây là trang phục diễn cảnh trên giường, lúc bình thường không có mặc đâu”

Dĩ nhiên trang phục nhất định phải hấp dẫn ánh mắt của khán giả, lúc bấy giờ mới xuất hiện bộ trang phục bốc trần như thế này. Hơn nữa vóc người nóng bỏng của Tiêu Tiêu, dáng người ma quỷ là ưu điểm lớn nhất, đạo diễn sao lại bỏ qua cơ hội tuyên truyền tốt như vậy chứ?

May mắn thay dấu vết hồng hồng trên người Tiêu Tiêu đã mất hẳn, nếu không mặc loại quần áo này, còn không bị thấy rõ ràng sao?

Cô nắm chặt cổ áo của bộ sa y, lặng lẽ che trước ngực, khuôn mặt lộ vẻ mất tự nhiên.

Chung Thụy một thân áo trắng, bên hông còn thắt dây lưng lỏng lẻo, cổ áo được kéo căng, để lộ ra một phần ngực nhỏ màu mật ong ở bên trong.

Tiêu Tiêu cảm thấy, nội dung của bộ phim này không phải xoay quanh tình tiết cốt truyện, mà là dáng vẻ của hai người bọn họ, nhất là vẻ đẹp nam tính của Chung Thụy.

Khi quay bộ phim này, Chung Thụy đúng là lãnh đủ uất ức, có điều những doanh nghiệp sản xuất phim gần đây luôn như vậy, nhà chế tác luôn xây dựng hình tượng nhân vật với một điểm nào đó thật nổi bật, đó cũng là điều cần thiết.

Nhiếp ảnh gia ý bảo Chung Thụy đưa tay ôm lấy thắt của Tiêu Tiêu, hai người đứng sát vào nhau.

Cả người Tiêu Tiêu cứng ngắc, đừng nói nở nụ cười, ngay cả động tác cũng trở nên cứng đờ. Nhiếp ảnh gia trấn an cô rất lâu nhưng không có tác dụng.

Chung Thụy dứt khoát đưa lưng về phía nhiếp ảnh gia, cánh tay ôm lấy thắt lưng Tiêu Tiêu bất thình lình xoa nhẹ một cái, từ từ đi lên, vừa vặn dừng lại trên ngực cô. Trong nháy mắt, sắc mặt của Tiêu Tiêu đỏ bừng lên, sợ người khác nhìn thấy động tác của Chung Thụy, dán sát vào người anh để ngăn trở tầm nhìn của người khác, nhỏ giọng quát.

“Ở đây có rất nhiều nhân viên trường quay, đừng lộn xộn!”

Chung Thụy nhìn thấy cô đã có chuyển biến tốt liền thu tay lại, cánh tay kia hết sức ngoan ngoãn mà quay trở về thắt lưng của cô, thấp giọng cười: “Đừng nhìn ống kính, nhìn anh là được.”

Tiêu Tiêu hiểu được anh làm cho mình thả lỏng. Vừa rồi nháo một trận như vậy, cô quả thật quên luôn cả nhiếp ảnh gia, tay chân cũng không còn cứng ngắc nữa.

Nhiếp ảnh gia nhìn động tác vô cùng thân mật của hai người, hai mắt nhìn nhau, giống như một cặp tình nhân đã yêu nhau từ rất lâu, hô lên cảm giác rất tuyệt, rồi vây quanh bọn họ liều mạng chụp ảnh.

Nghe thấy nhiếp ảnh gia bảo hai người đổi tư thế, Chung Thụy lập tức cúi người xuống gần sát gương mặt của Tiêu Tiêu, dọa cho cô nhảy dựng, còn tưởng người này không thèm quan tâm tới ai mà hôn mình chứ. May mắn chỉ là sai vị trí thôi, khuôn mặt của hai người rất gần nhau, có thể cảm nhận được hơi thở nóng bức của đối phương.

Hai bên má của Chung Thụy từ từ thấp xuống, giống như đang thì thầm với Tiêu Tiêu, sắc mặt lãnh đạm, nhưng đáy mắt lại toát lên vẻ dịu dàng không dễ phát hiện được.

Thật phù hợp với yêu cầu của nam chính, tuấn nam mĩ nữ rất ái muội, nhiếp ảnh gia khen cảm xúc của hai người càng ngày càng tốt, anh ta càng chụp càng hung phấn.

“Nào, gần lại chút nữa, đến gần một chút nữa đi!”

Tiêu Tiêu buồn bực, bọn họ đã dính sát vào nhau rồi, làm sao mà gần nữa chứ?

Nhìn thấy màn ảnh camera của nhiếp ảnh gia như muốn chọc xuyên khuôn mặt của hai người, Tiêu Tiêu lúng túng, quả nhiên ý tưởng của người làm nghệ thuật không giống người bình thường, rất khó hiểu.

Chung Thụy duỗi tay ra, ôm Tiêu Tiêu vào lòng, lần này hai người mặt đối mặt, hai cơ thể dán chặt vào nhau không chừa một kẽ hở nào, đúng là quá gần rồi.

Nhiếp ảnh gia một bên chụp ảnh ___ một bên không hài lòng trên mặt Tiêu Tiêu không có chút cảm xúc nào.

Tiêu Tiêu bực mình, lực ôm của Chung Thụy không nhỏ, mềm mại trước ngực bị đè ép, cô hoàn toàn có thể cảm giác được nhiệt độ cùng nhịp tim trong lồng ngực Chung Thụy, khiến cho cô không biết nên bày ra vẻ mặt gì đây.

Nhưng nhiếp ảnh gia còn đang ở đây___ngoài việc kêu đổi tới đổi lui, miệng cũng không quên dạy Tiêu Tiêu: “ Bây giờ các người là người yêu, vũ cơ rất yêu hoàng tử, vẻ mặt cao hứng một chút đi, gợi cảm một chút, hưởng thụ___ một chút!”

Cao hứng thì cũng được đi, gợi cảm cũng được thôi, nhưng chuyện hưởng thụ là sao đây?

Tiêu Tiêu định làm cho nét mặt của mình thoải mái một chút, nhưng mà càng để ý, các cơ trên mặt càng trở nên cứng đờ, cuối cùng ngay cả Chung Thụy nhìn cũng không được, nhịn không được mà cười ra tiếng.

“Vẻ mặt hiện tại của em là sao đây? Một bộ dáng vừa ăn trúng khổ qua_mướp đắng, dáng vẻ muốn phun nhưng không dám, rất bực bội phải không”

Cô cũng không muốn vậy đâu, nhưng chỉ có nước cố gắng kiềm chế cảm xúc trên mặt thôi.

Chung Thụy dứt khoát bảo nhiếp ảnh gia nghỉ ngơi một lúc, rồi kéo Tiêu Tiêu vào phòng nghỉ nói chuyện, dạy cô vài cách cơ bản nên làm thế nào để thể hiện ra vẻ mặt hoàn mĩ nhất của mình trên màn ảnh.

Được Ảnh đế tự mình chỉ bảo, Tiêu Tiêu lập tức vui vẻ theo anh vào phòng nghỉ.

Nhưng đợi đến lúc Chung Thụy ngăn trợ lý ở ngoài cửa, rồi thuận tay khóa luôn chốt cửa lại, cuối cùng cô cũng phát hiện có chút không ổn.

“Đóng cửa làm gì? Thời gian nghỉ không lâu, rất nhanh sẽ đi ra ngoài thôi” Tiêu Tiêu đứng sát tường, miễn cưỡng bày ra chút tươi cười, muốn dựa vào cánh cửa, nhưng lại bị Chung Thụy ôm chặt.

Anh cúi đầu, có chút__ cười cười: “ Gấp cái gì, dĩ nhiên anh sẽ dạy em nên làm sao để bày ra dáng vẻ đẹp nhất. Anh không nghĩ đêm nay sẽ kết thúc công việc đâu, còn phải ăn cơm hộp nữa chứ”( e hèm cơm của Tiêu Tiêu)

Căn cứ vào tâm trạng của Tiêu Tiêu, đoán chừng ngay cả cơm tối cũng phải ăn ở phim trường, không có khả năng về nhà đâu.

Bởi vì mình làm chậm tiến độ của Tiêu Tiêu, trong lòng có chút áy náy nho nhỏ, đầu của anh từ từ cúi thấp xuống. ( miu nghĩ chắc câu này tác giả viết nhầm tên quá)

Không đợi cô điều chỉnh tâm trạng cho tốt, thì cằm của cô đã bị Chung Thụy nâng lên, rồi hôn.

Tiêu Tiêu sửng sốt, không đợi cô giãy dụa, thì bàn tay cực nóng đã phủ lên ngực mình, dọc theo đường cong không nhanh không chậm mà vuốt ve.

Thân thể bị đụng chạm sớm đã trở nên mẫn cảm, động tác nhẹ nhàng của Chung Thụy làm cho cô bắt đầu run rẩy, hai chân đã sớm mềm nhuyễn vô lực, hai tay ôm lấy cổ anh mới có thể đứng vững, lại sợ bị người khác phát hiện, phía sau lưng căng cứng.

“Bên ngoài còn có người, anh…”

Động tác của Chung Thụy quả thật rất nhẹ, môi của Tiêu Tiêu so với vừa rồi còn đỏ hơn, cũng không để lại dấu vết gì.

Nhưng hai gò má của cô càng ngày càng ửng hồng, hai mắt trở nên ướt át, tôn lên một chút quyến rũ như có như không.

Lôi kéo Tiêu Tiêu đến trước kính lớn trong phòng nghỉ, nhìn thấy bộ dáng của chính mình, cô mới giật mình tỉnh giấc, hóa ra chính mình còn có một mặt như vậy.

Nhìn trái nhìn phải, quả thực rất phù hợp với yêu cầu của nhiếp ảnh gia, Tiêu Tiêu khẩn cấp muốn túm lấy Chung Thụy ra ngoài để tiếp tục quay phim.

Xem ra, nếu hình ảnh này được thể hiện, vậy thì công việc có thể kết thúc nhanh chóng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.