Đêm Nay Ngủ Cùng Ai

Chương 3: Chương 3: Chọn Nữ Diễn Viên Chính






9 giờ 13 phút…

Đến trước trường quay, Tiêu Tiêu khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa nói lời cảm ơn với Chung Thụy, “Cũng may là có tiền bối, nếu không tôi đã đến muộn rồi!”

Chung Thụy khẽ gật đầu, coi như tiếp nhận lời cảm ơn của cô.

“Thế nào? Trở mặt với người đại diện rồi sao?”

Xấu hổ trước việc mình bị Angel lừa lên giường của đạo diễn Ôn, Tiêu Tiêu mím môi không trả lời. Mãi lâu sau cô mới mở miệng, “Sắp tới giờ rồi, tôi vào trước hay tiền bối vào trước đây?”

Có thể ngồi cùng xe với Chung Thuỵ thực sự là chuyện đáng mừng, nhưng cùng với anh ta đi vào trường quay thì thực lớn chuyện.

Cô cùng Chung Thụy hoàn toàn không quen biết, đột nhiên cùng anh ta thân thiết đi vào trường quay, nếu để đám chó săn biết được thì không biết bọn họ sẽ viết thành chuyện hoang đường đến thế nào nữa?

Mặc dù Chung Thuỵ có ý tốt nhưng Tiêu Tiêu cũng không muốn lợi dụng lòng tốt của anh ta để mưu lợi cho mình. Hơn nữa, nếu lần tuyển chọn này không thành công thì trong lòng thần tượng sẽ không lưu lại hình ảnh xấu về cô.

Chung Thụy khẽ chớp mắt, trên gương mặt hiện rõ sự kinh ngạc. Biết bao nhiêu phụ nữ chỉ hận không thể dính luôn vào người anh ta, chỉ sợ bản thân không được biết đến nên luôn muốn mượn anh ta để leo lên.

Chuyện như vậy Chung Thụy đã gặp rất nhiều, cũng hiểu rõ trong giới giải trí muốn tự mình vươn lên thật không dễ dàng. Bọn họ muốn mượn chút hào quang để tô điểm cho bản thân cũng không nói làm gì, nhưng điều khiến anh ta ghét nhất là mùi nước hoa nồng nặc trên người mấy cô minh tinh đó cộng thêm lớp trang điểm dày cộm che đi khuôn mặt thực. Mấy cô đó còn giả vờ vô tình cọ cọ lên người anh ta khiến bộ y phục đắt tiền đành phải vứt bỏ. Thật không ngờ Tiêu Tiêu này lại có thể cự tuyệt cơ hội tốt như vậy, còn một lòng muốn giữ khoảng cách với anh ta.

Chung Thuỵ nở nụ cười đầy hứng thú, nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu rồi khẽ lên tiếng, “Còn 2 phút nữa. Tôi vào trước. Cô sợ bị người khác nói là trèo cao à?”

Tiêu Tiêu chỉ là một diễn viên nho nhỏ, nay lại dám tới muộn hơn Ảnh Đế thì xem chừng chưa cần diễn thử đã để lại ấn tượng xấu mất rồi.

Nhưng Tiêu Tiêu cũng biết rõ rằng tác phong làm việc của Chung Thuỵ rất chuyên nghiệp, trước nay đều có mặt trước ít nhất 5 phút. Hiện tại chỉ còn 2 phút, nếu anh ta còn đứng đây thì chẳng phải thói quen tốt mấy năm nay đã bị huỷ trong tay cô sao?

Chung Thụy cúi đầu nhìn đồng hồ, thản nhiên nói, “ Còn 1 phút, cô suy nghĩ xong chưa?”

Thời gian không đợi người, Tiêu Tiêu khẽ cắn môi, khó xử nói, “Vậy làm phiền tiền bối cùng tôi đi vào, chỉ cần nói chúng ta tình cờ gặp nhau ở cửa là được.”

Chung Thụy bật cười. Cái lí do vô lí như thế, sẽ có người tin sao?

Vào nghề đã năm năm vậy mà cô gái này vẫn đơn thuần ngoài sức tưởng tượng của Chung Thuỵ, khó trách lại bị người đại diện sắp xếp như vậy.

Người đại diện trước kia đúng là đã bảo vệ cô quá tốt cho nên Tiêu Tiêu mới không chút để tâm tới những chuyện thế này. Cho nên nhiều năm như vậy, cô vẫn chỉ là diễn viên không mấy tên tuổi.

Ánh mắt sâu thẳm của Chung Thuỵ chợt loé lên, lùi lại sau Tiêu Tiêu khoảng hai bước rồi xoay người đi vào phòng thu số 4.

Trợ lý đang đứng đợi trước cửa phòng hoá trang, sốt ruột ngó xung quanh, vừa nhìn thấy Tiêu Tiêu liền ba chân bốn cẳng chạy tới kéo cô bước nhanh hơn, “Mau mau thay quần áo, còn trang điểm nữa…sắp tới giờ rồi!”

Tiêu Tiêu xấu hổ kéo kéo tay cô trợ lý, còn cô ta nhận ra người bên cạnh Tiêu Tiêu là Chung Thuỵ thì trừng lớn hai mắt, mãi lâu sau mới hoàn hồn, “Chung…Chung tiền bối, đạo diễn chờ anh trong phòng nghỉ. Buổi diễn thử đã bắt đầu rồi sao?”

Chung Thuỵ đưa mắt liếc nhìn mấy người họ, “Không vội, 15 phút sau mới bắt đầu!”

“ Vâng…” hai mắt cô trợ lý vẫn mãi dõi theo bóng dáng của Ảnh Đế, nét nghi hoặc cũng hiện rõ trên gương mặt, “Này, Tiêu Tiêu, sao cô lại đi cùng Chung tiền bối tới? Chẳng lẽ…cô…”

Trợ lý âm thầm đánh giá Tiêu Tiêu từ trên xuống dưới. Tuy chỉ là một diễn viên hạng ba nhưng Tiêu Tiêu rất thân thiện với mọi người xung quanh. Dáng người thì khỏi phải bàn cãi, làn da cũng vô cùng mịn màng khiến bao nhiêu chuyên viên trang điểm đều khen không dứt miệng. Nếu quen biết với Ảnh Đế cũng không phải là không có khả năng.

Nhưng với bộ dáng không cầu danh lợi của Tiêu Tiêu thì thực không giống với mấy nữ minh tinh muốn tìm chỗ dựa khác.

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của trợ lý, Tiêu Tiêu nhún vai đầy vô tội, “Tôi tình cờ gặp anh ta ở cửa!”

“Đơn giản như vậy sao?” Trợ lý vẫn tỏ ra nghi nhờ nhưng thấy khuôn mặt không đổi sắc của Tiêu Tiêu thì lại có chút dao động. Quen biết với Chung Thuỵ là chuyện tốt đến thế nào, làm gì có ai ngốc đến nỗi chối bỏ chứ?

“Lâu rồi không gặp!” Trong một góc phòng hoá trang, một cô gái đã thay y phục xong xuôi đang đứng ngắm mình trước gương, đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy món đồ trang sức nặng trĩu trên đầu. Cô ta liếc mắt nhìn về phía Tiêu Tiêu, khuôn mặt đầy vẻ bỡn cợt.

“Nhưng…cô không thấy là mình tới quá muộn rồi sao? Nghe nói ở đây người ta hoàn toàn không tin tưởng những người tới muộn đâu. Cô xem thường đây là show quảng cáo nhỏ à?”

Nghe thấy những lời khiêu khích của Nguyễn Tình nhưng Tiêu Tiêu cũng chẳng thèm nhìn cô ta một cái. Mấy năm học cùng lớp, Tiêu Tiêu đã sớm quen với bộ mặt tươi cười đầy giả dối cùng những lời châm chọc luôn tràn ngập trên môi cô ta rồi.

“Quả thật đã lâu không gặp! Xem ra tối qua cô ngủ cũng không tệ nhỉ?” Tiêu Tiêu đưa mắt nhìn bộ trang phục thời Đường bó chặt phần ngực khiến bầu ngực Nguyễn Tình chỉ chực nhảy ra ngoài, lớp sa mỏng khoác trên cánh tay trắng nõn của cô ta cộng với khuôn mặt được trang điểm khá kỹ lưỡng. So với vẻ đoan trang ưu nhã thường ngày, hiện giờ Nguyễn Tình có thêm vài phần quyến rũ cùng cám dỗ.

Đáng tiếc, với bộ trang phục này của cô ta, Tiêu Tiêu cũng chẳng có tâm tư thưởng thức.

“Nghe nói cô được đạo diễn Ôn nhìn trúng nên được chọn làm nữ chính. Chúc mừng cô!”

Lời nói của Tiêu Tiêu từ đầu tới cuối đều lãnh đạm, với việc vừa rồi không hề tỏ ra tức giận, trên môi còn mang theo nụ cười nhàn nhạt. Nhưng khi những lời này rơi vào tai của Nguyễn Tình thì lại trở thành những lời châm biếm.

Đạo diễn Ôn là một người khá có tiếng, diễn viên có thể đóng vai chính trong phim của ông ta đều một bước lên mây. Doanh thu phòng vé của những bộ phim do ông ta đạo diễn luôn đứng trong top 3 cả nước. Đây cũng là nguyên nhân khiến những ngôi sao mới phải tranh nhau cúi đầu trước ông ta. Những người trong giới muốn làm việc với ông ta đều phải thực hiện một, hai giao dịch nào đấy. Không một người nào nói ra, nhưng ai ai cũng biết, đó là một thoả thuận ngầm.

Nguyễn Tình có thể trở thành nữ chính như vậy, người khác không cần nghĩ cũng biết cô ta phải trả cái giá nào để được ngồi lên vị trí đó. Muốn nổi tiếng thì nhất định phải đánh đổi một chút.

Trước mặt Nguyễn Tình, mọi người đều giả ngơ không biết gì. Lỡ như một ngày nào đó cô ta trở thành đại minh tinh, đắc tội với cô ta thì khổ.

Chỉ có Tiêu Tiêu đầu óc có vấn đề không hiểu chuyện, mới dám làm trò trước mặt Nguyễn Tình làm cô ta mất mặt.

Chẳng trách, vào nghề được năm năm vẫn không làm được trò trống gì, vừa nhìn là biết người không có đầu óc, lại còn cố ý giả thanh cao, không muốn làm một chút việc mà nghĩ mình có thể thể trở thành minh tinh chói lọi sao? Đúng là mơ mộng!

Trong lòng Nguyễn Tình rất khó chịu nhưng cũng không muốn đấu võ mồm với Tiêu Tiêu vì ngại làm mất hình tượng bản thân.

“Nhiều năm như vậy cũng không thay đổi chút nào! Cuộc tuyển chọn còn chưa bắt đầu đâu. Là bạn học, tôi không thể không nhắc nhở cô…”

Cô ta kéo váy, thướt tha đứng dậy, đi tới bên cạnh Tiêu Tiêu, nói vừa đủ để chỉ hai người họ nghe được, “Đạo diễn Ôn đã có lời trước rồi. Vị đạo diễn của quảng cáo này lại là học trò của ông ta. Thật ngại quá, bạn hoc cũ!”

Nói xong, Nguyễn Tình vẫn duy trì nụ cười thường trực trên môi, thản nhiên đi ra khỏi phòng hoá trang. Tiêu Tiêu mặt không đổi sắc, nhìn Nguyễn Tình kiêu ngạo rời đi nhưng trong lòng lại có sự chấn động lớn.

Đạo diễn của quảng cáo này đúng là học trò của đạo diễn Ôn. Vậy kết quả tuyển chọn đã được quyết định rồi sao?

Không cần nói cũng biết họ đã chọn Nguyễn Tình làm diễn viên chính.

Tuy rằng lên giường cùng đạo diễn Ôn là nỗi nhục không thể xoá bỏ nhưng nó đã giúp cho Nguyễn Tình có được lợi ích rõ ràng, còn dẹp đi vô số chướng ngại trên đường.

Tiêu Tiêu hiểu rõ Nguyễn Tình, biết những lời cô ta nói đều là sự thực nên trong lòng không khỏi cảm thấy chán nản.

Ngày hôm qua cô vô cùng mong mỏi được thử vai nhưng lại bị Angel cố ý nói sai thời gian, sốt ruột muốn chết mà trên đường lại không bắt được taxi. Sau đó thì vui mừng vì được gặp và đi cùng với Chung Thuỵ, bây giờ thì đã bị đạp xuống đáy vực rồi

Tự nói với mình không nên thất vọng, nhưng cả người Tiêu Tiêu như mất đi sức lực, đờ đẫn mặc cho cô trợ lý kéo đi hoá trang.

Mãi đến khi trợ lý kêu lên đầy tán thưởng, Tiêu Tiêu mới khôi phục lại tinh thần, nhìn chằm chằm người trong gương, kinh ngạc hỏi, “Đó….đó là tôi…?”

Trợ lý vẫn tủm tỉm cười, túm lấy Tiêu Tiêu xoay hai vòng, hài lòng nói, “Tôi nói rồi mà, bộ quần áo này thực đúng là dành riêng cho cô. Hơn nữa phong cách mỹ nhân thời Đường này rất hợp với cô. Công ty chúng ta đưa đúng người rồi….ha ha…”

Tiêu Tiêu chỉ có thể âm thầm cười khổ. Công ty vì lợi ích mới kêu cô tới, đáng tiếc phía sau lại bị Angel cố ý phá hỏng, Nguyễn Tình thì có chỗ dựa vững chắc, muốn cô thắng thì đúng là khó hơn lên trời.

Lại nghĩ đến lúc nãy, ở trước mặt Chung Thuỵ đã vô cùng mất mặt, giờ lại thêm dáng vẻ này…Tiêu Tiêu chỉ đành cười khổ.

Thôi thì có thể ở trước mặt Ảnh Đế diễn một chút, coi như cũng không trắng tay vậy.

Có tất cả năm người tham gia dự tuyển bởi dù sao người phù hợp với quảng cáo trong trang phục thời Đường cũng không có nhiều. Ngoài Tiêu Tiêu và Nguyễn Tình, mấy người còn lại đều là sao hạng hai đang lên, chỉ có mình Tiêu Tiêu là có địa vị thấp nhất. Cho nên thái độ của mọi người đối với cô không nóng cũng không lạnh, thậm chí còn có chút không buồn để ý tới.

Trong giới giải trí, Tiêu Tiêu cũng đã quen với nguyên tắc của nó. Bất kể tuổi tác, bất kể vào nghề bao năm, bất kể có vị trí cao thế nào đều phải thể hiện bản lĩnh của mình.

Tiêu Tiêu và Nguyễn Tình cùng gia nhập làng giải trí 5 năm nay, giờ lại cùng tham gia một buổi tuyển chọn quả thực là đối chọi với nhau đến cực độ.

Công bố kết quả bốc thăm, Nguyễn Tình đứng thứ tư, Tiêu Tiêu thứ năm xếp cuối cùng nhưng cô vẫn kiên nhẫn ngồi ở chỗ của mình, mặc dù trong lòng tràn ngập sự căng thẳng.

Chẳng qua, đối diện với ánh mắt khiêu khích của Nguyễn Tình, Tiêu Tiêu cũng không chịu yếu thế, cô khẽ ngâm nga ca khúc yêu thích của mình và bày ra vẻ mặt vô tư.

Cuộc tuyển chọn đã bắt đầu. Đạo diễn và Chung Thuỵ đang cân nhắc, những người thích hợp sẽ ở lại.

Không lâu sau, ba người phía trước khi nghe được tin nữ chính đã được quyết định nội bộ thì ngoại trừ việc hung hăng trừng mắt với Nguyễn Tình nhưng trong lòng lại tràn ngập sự hâm mộ cùng ghen tỵ thì cũng chẳng biết phải làm sao.

Ai bảo Nguyễn Tình có chỗ dựa là đạo diễn Ôn. Con heo kia mặc dù đầu óc rất ghê tởm nhưng lại có địa vị không hề thấp trong cái vòng luẩn quẩn này, hơn nữa đạo diễn ngày hôm nay còn là học trò của ông ta thì cũng đủ biết ông ta lợi hại đến chừng nào.

Huống chi đắc tội với quân tử, cũng đừng đắc tội với kẻ tiểu nhân, chẳng ai muốn trở thành cái gai trong mắt Nguyễn Tình cả.

Lúc Nguyễn Tình quay trở lại, vẻ mặt không giấu được ý cười, tầm mắt hướng về phía Tiêu Tiêu, khóe miệng nhếch lên.

Chuyện này đã được quyết định ngầm, Chung Thụy có biết hay không?

Ảnh Đế tuy rằng rất nổi tiếng nhưng vẫn là một diễn viên, nhiều hay ít cũng phải đồng ý với sắp xếp của đạo diễn, loại chuyện này trong giới giải trí thường rất hay xảy ra, ngay cả Chung Thụy cũng khó mà xen vào đươc…

Tiêu Tiêu dùng sức nhéo đùi mình một cái, đau đến hai mắt nước lưng tròng.

Dù sao cũng đến đây rồi, cô phải bình tĩnh, thể hiện mọi việc tốt nhất. Dù sao cơ hội để bộc lộ tài năng trước mặt Chung Thụy cũng không nhiều.

Chung Thụy một tay nâng cằm, trong mắt hiện lên chút mất kiên nhẫn.

Đạo diễn ở bên cạnh cứ lải nhải, hết lời khen ngợi người vừa rồi mới lên sân khấu là Nguyễn Tình, khen từ dáng người đến dung mạo, lại từ kĩ thuật diễn xuất đến khí chất, thực sự là ngàn năm hiếm gặp, hận không thể lập tức chọn làm diễn viên chính.

Chung Thuỵ không thể không nhắc nhở đạo diễn, “ Còn một người cuối cùng chưa biểu diễn, đạo diễn ngay cả chút nhẫn nại cũng không có sao?”

Đạo diễn bị Chung Thụy làm cứng họng, ngượng ngùng im miệng, trong lòng đối với người cuối cùng cực kỳ xem thường. Ba ngôi sao vừa nãy, xuất hiện trên màn ảnh chỉ một vài lần, làm sao có thể so được với Nguyễn Tình.

Chỉ là lúc Tiêu Tiêu lên sân khấu, ông ta hờ hững liếc mắt nhìn về phía cô nhưng lại nhanh chóng cảm thấy kinh ngạc.

Người ngạc nhiên còn phải kể đến cả Chung Thuỵ.

Khoác trên người bộ cung trang màu hồng, trên người Tiêu Tiêu không hề có chút khí chất diễm tục mà ngược lại còn xinh đẹp như hoa. Thân hình mềm mại đầy uyển chuyển trong từng cử động khiến đôi hài màu hồng nhạt mơ hồ lộ ra cùng với mắt cá chân trắng nõn hấp dẫn ánh mắt người đối diện. Vòng eo thon nhỏ được đai lưng ôm lấy, đồ trang sức trên đầu vô cùng đơn giản nhưng lại không hề làm mất đi sự mỹ lệ của người mang nó. Lúc cô lơ đãng liếc mắt về một phía, sóng mắt dịu dàng lưu chuyển, hàm chứa nét thẹn thùng như có như không, phảng phất như có một mỹ nhân cung trang từ bức hoạ cổ chầm chậm bước ra.

Không nói lấy một lời, cử chỉ động tác cũng không có chút gì khoa trương nhưng lại thể hiện vô cùng hoàn hảo tâm ý của một nữ tử thời cổ đại.

Không ngờ tới khả năng diễn xuất của Tiêu Tiêu lại tốt đến vậy, Chung Thuỵ khẽ chớp mắt, trên môi hiện lên nụ cười nhẹ đầy ý tán thưởng.

Đạo diễn ngồi bên cạnh cũng cực kỳ kinh ngạc, hai mắt sáng rực lên. Ông ta thực không nghĩ tới lại có người diễn tốt như vậy, dường như cô cùng nhân vật đã hoà làm một vậy.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, đạo diễn lại cảm thấy rầu rĩ. Đạo diễn Ôn đã dặn dò ông ta phải đặc biệt chú ý tới Nguyễn Tình. Mặc dù diễn xuất của Nguyễn Tình cũng không tệ, nhưng so với Tiêu Tiêu thì quả thực là một trời một vực.

Nếu việc tuyển chọn này chỉ có một mình ông ta quyết định thì chọn ai cũng đâu cần phải đau đầu thế này?

Vấn đề là nam chính - Chung Thuỵ cũng đang có mặt ở đây, ông ta không dám tự ý quyết định.

“ Chung Thụy, anh xem diễn viên nào thích hợp, Nguyễn Tình rất tốt, Tiêu Tiêu cũng không tệ.”

Chung Thụy liếc nhìn đạo diễn một cái. Thật đúng là một lão quỷ mà. Không dám mạo phạm tới đạo diễn Ôn liền đem vấn đề đá sang cho hắn.

Đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ trên mặt bàn vài tiếng, tiết tấu vô cùng nhịp nhàng, mặc cho tay đạo diễn đầu đầy mồ hôi, gấp gáp nhìn chằm chằm mình, mãi lâu sau, Chung Thuỵ mới lên tiếng…

“Một khi đã như vậy, nữ chính sẽ là…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.