Tiêu Tiêu nơm nớp chiến đấu cả ngày, chỉ sợ đạo diễn Tề vì chuyện ảnh chụp mà đuổi mình đi. May mà vẻ mặt của đạo diễn Tề không coi là tốt, tuy rằng khuôn mặt u ám, nhưng vẫn ngã lòng để cho cô chuẩn bị quay phim.
Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đạo diễn Tề không đuổi mình đi là được.
Trợ lí ở phía sau đổi tới đổi lui, nhưng nhất định không cho cô lấy quần áo để thay, Tiêu Tiêu không khỏi nhíu mày. Người mới tới quả thực không có kinh nghiệm phối hợp quần áo, cô không vui mở miệng: “Quần áo ở đâu rồi,trợ lí trước không nói cho cô biết sao?”
“Có, có!”Trợ lí làm lộn xộn khắp nơi trong phòng trang điểm, đi qua đi lại đến nỗi đầu đầy mồ hôi rồi sau đó mới lấy quần áo ra, đưa qua cho cô.
Tiêu Tiêu khó hiểu mà lướt nhanh qua cô ta một cái, không nói gì nữa, thay quần áo xong liền trực tiếp đi khỏi phòng trang điểm.
Cảnh quay của buổi chiều chính là màn hôn của cô cùng với Chung Thụy, cô đã chuẩn bị ổn thỏa nằm ở trong lòng Ảnh đế, bỗng nhiên thấy trợ lí đứng cách đó không xa hết nhìn đông rồi lại tới nhìn tây, lông mày cô nhíu lại.
Cô nghĩ thầm ai lại mời trợ lí này đến vậy, không biết phép tắc gì hết?
Chung Thụy cúi đầu cười với cô: “Lần này đã chuẩn bị tốt chưa?”
Tiêu Tiêu vội vàng gật đầu: “Được ạ, chắc chắn không thành vấn đề!”
“Vậy thì được,” Hôm nay, tâm trạng của đạo diễn Tề không tốt. Nếu cảnh này không thể qua một lần, đoán chừng Tiêu Tiêu phải chịu trách nhiệm.
Tiêu Tiêu cũng hiểu, đạo diễn Tề có thể dễ dàng tha thứ cho mình, cũng vì bộ phim này đã qua được phân nửa, cô không có khả năng làm gián đoạn. Dù sao đây cũng là cảnh phim cuối cùng, có lẽ phần diễn sau đó của Thanh Trà sẽ bị giảm bớt một nửa, thậm chí bị xóa bỏ toàn bộ, cô cũng có thể hiểu được.
Xem như đây là cảnh phim cuối cùng của cô, phải toàn lực ứng phó!
“Chuẩn bị, bắt đầu___” Đạo diễn Tề nghĩ thầm Tiêu Tiêu này thật biết gây chuyện, ảnh chụp bị phát tán, lúc sáng sớm nhà tài trợ gọi điện đến hô hoán lên án ông ta dữ dội, tâm tình ông ta muốn tốt cũng rất khó.
Nếu không phải kĩ thuật diễn xuất của Tiêu Tiêu còn qua được, đạo diễn Tềnhất định bảo cô rời khỏingay!
Ông ta nhìn chằm chằm vào màn ảnh, tuy nhíu mày nhưng cũng có thích thú.
Tiêu Tiêu dựa vào trước ngực Chung Thụy rõ ràng đã hòa nhập vào vai diễn, một đôi con ngươi tối đen như mực mang theo mùi vị chết chóc, nhưng lúc nhìn về phía nam chính lại lộ ra một tia ánh sáng yếu ớt.
Tình cảm nồng đậm, cho dù không có ngôn ngữ, cũng có thể làm cho người ta nhìn thấy sự sâu sắc trong đó.
Đạo diễn Tề sờ sờ cằm, kĩ thuật diễn xuất của Tiêu Tiêu lại tiến thêm một bậc nữa rồi, rõ ràng ngày hôm qua Chung Thụy đã đặc biệt huấn luyện cho cô và khá là hiệu quả.
Tiêu Tiêu nghiêng mặt, không hoàn toàn đưa lưng về phía ống kính, nhưng cũng không phải đối diện.
Nửa che nửa đậy, có thể thấy đôi môi của cô trắng bệch, vẻ mặt ảm đạm, chiếc cằm xinh xắn, cùng một đôi mắt chứa đựng sự quyến luyến cùng ánh nhìn đắm đuối.
Một tay Tiêu Tiêu khoát lên bả vai của Chung Thụy, ngẩng đầu chậm rãi tới gần.
Đến gần một tấc rồi lại một tấc , giống như có một tia do dự cùng xấu hổ, cùng với vẻrụt rèthuộc về tiểu thư.
Chỉ là bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Tiêu biến thân thành Thanh Nhã cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chậm rãi phủ lên môi Chung Thụy, đầu tiên là ngây ngô vuốt nhẹ, rồi sau đó nhẹ nhàng ngậm lại, hai mắt thoáng chốc tràn ngập ánh nước, dao động lưu chuyển rất cảm động lòng người.
Vào một khắc trước khi Thanh Nhã mất đi, nàng mới phát hiện tình cảm của chính mình. Trái tim mười mấy năm qua luôn lạnh như băng, đã được rót vào một dòng nước ấm, đáng tiếc, nàng không nhận được tình cảm của Thiếu chủ. Ít nhất,cũng đem phần tâm ý này nói cho hắn biết…
Sự kinh ngạc cùng sửng sốt đúng lúc hiện lên trên mặt của Chung Thụy, và có chút thương tiếc, nhìn thấy ánh sáng trong mắt của Thanh Nhã từ từ tối xuống, rồi chuyển sang nhắm mắt lại, ngã xuống trong lòng anh, cuối cùng không còn âm thanh gì nữa…
“Cắt! Ok, qua!”Đạo diễn Tề nhìn chằm chằm màn ảnh, vừa lòng mà lộ ra nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay.
Biểu hiện của Tiêu Tiêu cùng với ngày hôm qua quả thực là nghiêng trời lệch đất. Chẳng những thể hiệntình cảm của băng sơn mỹ nhân Thanh Nhã kiasâu sắc đến mức tinh tế, với lạiphối hợp với Chung Thụy không thể chê vào đâu được.
Giống như là thay đổi thành người khác, so sánh thêm nữa, biểu hiện của ngày hôm qua hoàn toàn có thể dùng vô cùng thê thảm để hình dung.
Tiêu Tiêu thở dài, cảnh hôn cuối cùng cũng qua, cô cũng có thể an tâm rồi.
Nghĩ tới buổi luyện tập ngày hôm qua cùng với thể hiện ngày hôm nay, cô mím môi rồi nhíu mày. Chung Thụy căn bản không hôn sâu như đã nói ngày hôm qua, ngược lại để cho mình chủ động…
Rất có thể tối hôm qua anh ta lừa mình?( đúng đó ^^)
Tiêu Tiêu lại lập tức lắc đầu, lấy tính tình của Chung Thụy, hẳn sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy. Phỏng chừng là vì yêu cầu của tình tiết bộ phim, hoặc là anh đem cơ hội thể hiện nhường lại cho mình.
Cô nhớ lại thể hiện vừa rồi, quả thật là có chút đáng giá, không khỏi vừa lòng mà cười cười.
“A Sâm, chuyện ảnh chụp anh xử lí thế nào rồi?”Tiêu Tiêu thấy người đại diện đang gấp gáp đi tới, cô vội vã đi lên hỏi anh ta.
A Sâm chạy đến vài nơi, tốt xấu cũng quen biết mấy tòa soạn báo, họ cũng sẽ không viết bậy nữa, đài truyền hình cũng có chừng mực hơn, vấn đề là các công ti nhỏ vì nổi danh, cái gì cũng dám làm.
“Tạm thời không có vấn đề gì, nhưng mà cô cũng phải chú ý một chút.”A Sâm đến gần, nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Nghe nói sáng nay Chung Thụy đưa cô tới đây hả? Tôi không phải đã nói là đừng có kéo anh ta vào rồi mà, đối với cô và anh ta đều không có lợi gì cả.”
“Buổi sáng tôi ngủ quên, nếu không ngồi xe anh ấy, chắc tới muộn rồi đó.” Tiêu Tiêu bất đắc dĩ mà chớp mắt, đạo diễn Tề ghét nhất là người đến muộn, chuyện của cô đã như vậy rồi, nếu lại đến muộn, nói thật không cần lăn lộn ở trong đoàn làm phim nữa.
A Sâm thở dài: “Lần này thì được, lần sao không được viện cớ này nữa!”
“Thực không có cách gì để giải quyết sao?”Tiêu Tiêu chưa bao giờ trải qua loại chuyện này, chỉ có thể xin người đại diện “gold medal” chỉ bảo mà thôi.
“Một là không đếm xỉa tới, hai là mở hội chiêu đãi kí giả nhằm làm sáng tỏ với công chúng.” A Sâm phân tích lợi và hại từng cái tỉ mỉ: “Cách đầu tiên , cô sẽ được những người có tâm coi như ngầm đồng ý, nói sao thì hiểu vậy, nhưng đến cuối cùng rất khó để chỉnh đốn lại, cách hai về hiệu quả nhất định sẽ có, nhưng mà cũng có thể lại càng bôi càng đen, căn bản sẽ không có ai tin tưởng.”
Tiêu Tiêu buồn phiền, cái này cũng không được cái kia cũng không được, làm sao để dọn dẹp việc này đây?
“Còn một cách nữa, dời đi sự chú ý.”A Sâm kéo cô tới một góc, để tránh cho nhân viên trường quay khác nghe thấy.
Tiêu Tiêu vội hỏi: “Là cái gì vậy?”
“Tai tiếng!” Hai loại trước chỉ có thề xem là hạ sách, nhưng A Sâm cũng không cho rằng cách này là thượng sách :“Dùng những điểm khác làm dời đi sự chú ý của dân chúng và giới truyền thông, vấn đề là mức độ phải rất nghiêm trọng.”
Nếu tìm lầm người, vụ tai tiếng biến thành scandal, không giúp được nhiều, ngược lại làm cho hình tượng bị hủy triệt để. Cái chính là người được chọn phía bên kia phải rất nổi tiếng, không có danh tiếng, lấy địa vị của Tiêu Tiêu hiện tại, muốn dời đi tầm nhìn cũng không dễ dàng gì.
Nhưng mà, nam diễn viên nổi tiếng tài cao, không có khả năng làm giảm giá trị của mình để phối hợp với Tiêu Tiêu.
Có thể nói, đề nghị này ngay từ đầu có thể bị bác bỏ rồi.
A Sâm cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết, cũng không thể đắc tội với đạo diễn Ôn, để tránh sau này Tiêu Tiêu sẽ bị trộn lẫn trong cái vòng lẩn quẩn này, với lại cũng không thể không làm gì cả, trơ mắt bị người ta đạp xuống dưới.
Quy tắc trò chơi trong giới chính là như vậy, có thực lực có vận may có chỗ dựa thì lập tức đi lên, một khi mất đi, thì chỉ có thể bị đánh trở về bộ mặt thật, thậm chí càng thêm nghèo túng.
Việc này không thể làm cứng rắn, trực tiếp cùng đạo diễn Ôn đối chất những ý kiến linh tinh bậy bạ, A Sâm ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Bị đạo diễn Ôn bức chết, về sau anh ta cũng không cần lăn lộn nữa.
Về phần chọn người cho vụ tai tiếng, A Sâm từng nghĩ tới Chung Thụy, nhưng mà tai tiếng của Ảnh đế cùng với nữ ngôi sao nhỏ không được chú ý tới, hai người chênh lệch quá lớn, trái lại có vẻ giả dối…
A Sâm thở dài, anh ta từng dẫn dắt một vài tài năng mới, kĩ thuật diễn xuất đều rất tốt giống như Tiêu Tiêu vậy đó, nhưng mà đụng phải phiền toái cũng là loại lợi hại nhất.
“Buổi tối cô về trước rồi suy nghĩ lại đi, chốc nữa liên lạc sau nhé.”
Tiêu Tiêu gật đầu, hiện tại trước mắt chỉ có thể như vậy.
Cô thay quần áo cổ trang ra, đang thu dọn chuẩn bị đi về, thì thấy Chung Thụy dựa vào cửa, mặc quần áo hằng ngày giống như đang đợi người.
Tiêu Tiêu đi lên lớn tiếng chào hỏi rồi muốn chạy đi, cô cười vẫytay: “Tiền bối, tôi đi trước…”
“Lên xe,” Chung Thụy đứng thẳng người, đôi mắt lướt nhanh qua cô một cái.
Tiêu Tiêu ngay cả một câu cũng chưa nói xong, cô ngẩn người, liếc nhanh một vòng khắp bốn phía, may mắn gần đây không có ai, cô vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, tối hôm qua đã rất phiền tiền bối rồi, tôi đợi ngồi giao thông công cộng về là được rồi.”
“Chìa khóa của em bỏ quên ở chỗ của tôi, không đi lấy thì làm sao về nhà được?” Chung Thụy dù bận nhưng vẫn ung dung mở cửa ra, mặt Tiêu Tiêu nhăn lại nhưng vẫn ngồi vào ghế phụ, tay thì lục lọi bên trong túi xách, quả thực không mang theo chìa khóa, cô không khỏi buồn bực.
“Nếu tiền bối đã nhìn thấy tôi bỏ quên chìa khoá, sao không nhân tiện mang lại đây luôn?”
“Lúc ra ngoài vội quá, sau đó lại quên mất.” Chung Thụy nhìn thấy phóng viên đang đứng chật ních ngay cửa chính, anh nhíu mày, chỉ dặn dò: “Cài dây an toàn vào, ngồi cho vững.”
Tiêu Tiêu vừa làm xong theo sự dặn dò của anh, chỉ thấy Chung Thụy giẫm chân ga một cái, chiếc Ferrari màu bạc liền xông ra ngoài, bỏ lại đội chó săn ở phía sau.
Một tay cô che ánh đèn flash, mắt thấy các phóng viên bị vứt ra xa, cô vui vẻmỉm cười.
Bị bọn họ vây quanh nguyên một ngày, Tiêu Tiêu sớm đã khó chịu, bây giờ lại có thể dễ dàng ném lại phía sau như vậy, thật sự là quá tốt!
Tiêu Tiêu nhanh chóng lấy chìa khóa trong nhà, sau đó liền đi vội vã.
Chung Thụy khăng khăng đòi tiễn cô đến cửa của tiểu khu, tự mình giúp Tiêu Tiêu gọi xe, chỉ vì cô nói không muốn làm phiền anh lại lấy xe đưa mình về.
“Được rồi, đưa tới đây thôi, tiền bối về đi.” Tiêu Tiêu nhìn thấy bảo vệ cổng không ngừng trông sang hướng bên này, cô có chút không được tự nhiên mà thúc giục Chung Thụy.
Chung Thụy không động đậy, chỉ gật gật đầu, bỗng nhiên đi lên, cúi người tới gần.
Tiêu Tiêu giật mình, chẳng lẽ Chung Thụy định cho mình nụ hôn chúc ngủ ngon sao?
Tối hôm qua cũng đã luyện tập hôn môi lâu như vậy, một nụ hôn chúc ngủ ngon trên mặt không coi là quá trớn. Nhưng mà đây là nơi công cộng, Chung Thụy cũng quá không chú ý rồi.
Cả người Tiêu Tiêu cứng ngắc, trơ mắt nhìn khuôn mặt của Chung Thụy chậm rãi tới gần, thậm chí có thể thấy được hình ảnh ngược của mình nơi đáy mắt anh.
Tay Chung Thụy lưu luyến trên gương mặt của cô, đầu ngón tay thỉnh thoảng đụng chạm đến vành tai và cổcô, khiến cho Tiêu Tiêu ngưa ngứa cùng sợ hãi một trận.
Cứu mạng a , cô sợ nhất là ngứa, tay của Chung Thụy cố tình xoa qua những chỗ đều là vị trí mẫn cảm của cô.
Tiêu Tiêu kêu rên hai tiếng, vào ban đêm đặc biệt yên tĩnh bỗng nhiên lại có âm thanh cao vút, cô vội vàng che nhanh miệng lại, nhìn thấy bảo an trông về phía này nhiều lần, xấu hổ mà lườm về phía Chung Thụy.
Cuối cùng, anh muốn cái gì đây?
“Được rồi,” Chung Thụy đứng thẳng người, cầm một cọng dây nhỏ và lá cây trong tay: “Trên người em dính đồ, bây giờ sạch sẽ rồi.”
Tiêu Tiêu lại đóng băng, chết tiệt vừa rồi Chung Thụy sờ tới sờ lui trên người mình, là vì muốn nhặt hai vật nhỏ này sao?
Gò má cô nóng lên, mặt đỏ bừng là vì tự mình đa tình không có đầu óc đây mà.
May là Tiêu Tiêu không nhắm mắt lại, chu miệng đòi hôn, bằng không là dọa người ta chạy biến đến Thái Bình Dương rồi!