Đêm Nay Ngủ Cùng Ai

Chương 37: Chương 37: Núi Này Cao Còn Có Núi Khác Cao Hơn






Buổi sáng, tỉnh lại trong lòng Chung Thụy, Tiêu Tiêu cảm thấy đây nhất định là một giấc mộng đẹp không có thực.

Cô lưu luyến không rời mà làm tổ trong lòng Chung Thụy, hít hít mùi hương trên người anh, hai tay ôm lấy anh, cả người gần như muốn rút vào khuỷu tay của Chung Thụy

Chung Thụy mỉm cười, nheo mắt nhìn người trong lòng, giọng nói mang theo chút khàn khàn của người mới tỉnh ngủ: “ Tỉnh rồi à?”

Lúc này Tiêu Tiêu mới phát hiện người nào đó đã thức dậy từ sớm, nhưng lại muốn nhìn mình chui vào lòng anh, mặt ửng hồng, rồi lại nhanh chóng chuyển sang trắng, ngẩng đầu lên hỏi: “Có đè lên vết thương của anh không?”

Cô lùi về phía sau một chút nhưng lại bị Chung Thụy kéo ngược trở lại: “ Không có chuyện gì đâu, ngủ thêm một chút nữa đi, rất hiếm khi có một ngày không có hợp đồng nào cả”

Mấy năm qua, Chung Thụy không có lấy một ngày nghỉ ngơi. Khó có được kỳ nghỉ như vậy, anh thoải mái nhắm mắt lại, ôm chặt người trong lòng không muốn dậy xíu nào.

Hương thơm ấm áp ở trong lòng, lại không có việc gì phải làm, cần gì phải dậy chứ?

Khuôn mặt của Tiêu Tiêu cọ cọ cánh tay anh một cái, có chút buồn cười.

Chung Thụy ngày thường vất vả hơn người khác, giờ có ngày nghỉ, hận không thể ngủ một mạch từ sáng đến tối

Có thể nằm cùng anh trên một chiếc giường, cho dù không làm bất cứ điều gì, chỉ trò chuyện vài câu, cũng khiến cho Tiêu Tiêu vô cùng vui vẻ.

Đáng tiếc không khí tốt đẹp này không kéo dài được lâu, thì tiếng chuông điện thoại giết phong cảnh lại vang lên.

Chung Thụy nhíu mày, có chút không vui mà liếc mắt nhìn cái điện thoại ở đầu giường.

Tiêu Tiêu bất đắc dĩ cầm điện thoại, tránh cho người nào đó đang tức giận, nhịn không được mà ném nó đi: “ Là A Sâm, chắc là có việc gì gấp rồi”

Cô vừa mới ký hợp đồng với Nghệ Long, ông chủ mới chưa có thông báo gì, cô cũng vui vẻ mà nghỉ thêm vài ngày.

Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên nhất là, A Sâm lại có thể đưa đơn từ chức cho ông chủ của Star Entertainment, rồi đi theo Tiêu Tiêu tới Nghệ Long.

Người đại diện “ gold medal” đổi nơi công tác là một chuyện rất lớn, truyền thông đưa tin tới tấp, nói là con đường ngôi sao của Tiêu Tiêu đang rất thuận lợi, cho nên A Sâm mới đi theo. Nhưng cũng có người nói, A Sâm có quan hệ mờ ám với Tiêu Tiêu, rất khó để cắt đứt, dứt khoát vứt bỏ ông chủ đã đào tạo anh nhiều năm, vong ơn phụ nghĩa chạy theo ông chủ mới.

A Sâm nghe truyền thông nói như vậy chỉ cười một tiếng.

Hiếm khi gặp phải người nghệ sĩ hợp khẩu vị của anh như vậy, lại là người mới vào nghề, anh không muốn tách ra chút nào, trong lúc loạn tính anh quyết định đi theo Tiêu Tiêu luôn

Cho dù ông chủ là ai, thì anh cũng chẳng cần quan tâm, A Sâm chỉ quan tâm nghệ sĩ trên tay mình là ai.

“Anh Sâm, có chuyện gì thế?” Tiêu Tiêu bởi vì A Sâm đi theo mình tới Nghệ Long, vứt bỏ tất cả các thành tích đạt được lúc ban đầu, cô cảm thấy vô cùng xúc động, giọng điệu khi nói chuyện với anh cũng mang theo một chút thân thiết và tôn trọng.

A Sâm ở bên kia nở nụ cười: “Vẫn còn đang ở nhà Chung Thụy sao?”

Tiêu Tiêu vụng trộm liếc mắt nhìn Chung Thụy bên cạnh, nhỏ giọng đáp: “Vâng, vẫn ở đây”

“ Vậy 2 ngày nay em đừng ra ngoài, đội chó săn đang tìm em khắp nơi đấy” . A Sâm ngừng lại, có chút hết cách: “ Khả năng gây phiền phức của em quả thực không nhỏ chút nào, chuyện ảnh chụp còn chưa dàn xếp được, bây giờ em còn trêu chọc vào một vị phật sống thế kia đấy”

“ Cái gì?” Tiêu Tiêu mơ hồ đoán được đã có chuyện gì xảy ra, nhưng không nghĩ tới chuyện này lại náo nhiệt đến như vậy.

A Sâm đối với bản lĩnh gây chuyện của cô, vô cùng bội phục: “ Chắc em đã biết rồi, đạo diễn Ôn định mời em tham gia vào bộ phim mới”

“ Vâng, tối hôm qua đạo diễn Ôn có điện thoại cho em, em định từ chối, nhưng sợ đắc tội ông ta, về sau em muốn sống yên trong vòng lẩn quẩn này cũng không được” Tiêu Tiêu thở dài, nói ra chuyện khó xử của mình

A Sâm hiểu ra: “ Anh biết ngay mà, cái dáng vẻ “tình thế bắt buộc” của đạo diễn Ôn, hóa ra là gọi điện thoại thông báo cho em. Như vậy, chắc em cũng biết chuyện nữ chính bị thay đổi?”

Vẻ mặt Tiêu Tiêu vô cùng ngạc nhiên: “ Nữ chính không phải được quyết định nội bộ là Nguyễn Tình à, sao lại thay đổi?”

A Sâm bật cười: “Đạo diễn Ôn tự mình gọi điện thoại cho em, dĩ nhiên là muốn em làm nữ chính rồi”

Lúc này đây Tiêu Tiêu rất kinh hãi, tuyệt đối không ít hơn khi nhận được điện thoại của đạo diễn Ôn tối hôm qua, sợ đến nỗi bật người ngồi dậy: “Cái gì, Nguyễn Tình đang làm nữ chính rất tốt, sao bỗng nhiên lại thay em vào chứ?”

Chung Thụy cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của cô, ngồi một bên nhíu mày.

“Ai biết trong lòng đạo diễn Ôn nghĩ gì, chẳng qua ông ta có hứng thú với em không ít, có vẻ như không mời được em sẽ không từ bỏ”. A Sâm nói xong, lại ném tới một trái bom oanh tạc: “ Quản lí cao cấp của Nghệ Long rất xem trọng đạo diễn Ôn và bộ phim mới, có thể thấy đây là cơ hội nổi tiếng của em”

“Nghệ Long định hợp tác cùng đạo diễn Ôn ư?” Tiêu Tiêu bất đắc dĩ, ông chủ cũ của Star Entertainment đã thế, ngay cả Nghệ Long cũng ngầm tính kế trên đầu mình, cô quả thực không thể hồ đồ mà đồng ý được

Đi theo đạo diễn Ôn, chỉ cần là người chắc chắn biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Chẳng qua lấy cái tập tục trong vòng lẩn quẩn này, chắc quản lí Nghệ Long cũng cho rằng cô muốn nhanh chóng bò lên giường đạo diễn Ôn, hoặc có khi đã sớm bò lên rồi, cơ hội tốt như vậy không thể vuột mất được, chẳng thà thuận nước đầy thuyền

Nào ngờ Tiêu Tiêu lại trốn đạo diễn Ôn, hận không thể mãi mãi không thấy người này, cô làm sao có thể tự chui đầu vào lưới chứ?

Chẳng qua nghe giọng điệu của A Sâm, không chút lo lắng, phỏng chừng anh đã sớm biết rồi, Tiêu Tiêu cũng thở phào nhẹ nhõm: “Anh Sâm, chỉ có thể nhờ anh từ chối giúp vai diễn của đạo diễn Ôn, nếu không, em chỉ có thể trực tiếp đắc tội với đạo diễn Ôn”

Thà đắc tội với đạo diễn Ôn, cô cũng không muốn quay bộ phim của ông ta.

“ Có vẻ đạo diễn Ôn là con thú dữ trong giới, những nữ diễn viên khác không biết ghen tị với em bao nhiêu đâu, có thể được đạo diễn lớn xem trọng như vậy” A Sâm hiểu rõ thái độ làm người của Tiêu Tiêu, cũng không nhịn được muốn trêu ghẹo cô.

Tiêu Tiêu cười khổ: “Anh Sâm, anh đừng nói đùa với em, nếu đi theo đạo diễn Ôn, rồi lại rơi vào cái kết cục giống Nguyễn Tình thì làm sao bây giờ ? Không phải phí công làm việc bận rộn sao?'

Nguyễn Tình đúng là quá vội vàng, nhưng thật vất vả mới được làm nữ chính trong bộ phim của đạo diễn Ôn, cuối cùng lại bị đá ra. Thành công nhờ vào đạo diễn Ôn, và cũng thất bại với đạo diễn Ôn.

“Chúng ta vừa tới nhưng lại từ chối lòng tốt của Nghệ Long, em không sợ bị quản lí quên lãng sao?” A Sâm nhắc tới chút bất lợi, để Tiêu Tiêu có thể chuẩn bị tâm lý.

Tiêu Tiêu do dự mốt lúc, rồi nở nụ cười giễu cợt: “Thỏa hiệp một lần thì sẽ có lần thứ hai. Em vì diễn xuất mới tiến vào vòng lẩn quẩn này, nếu như tiếng tăm không tốt, không thể quay phim được, thì em cần gì phải tiếp tục đứng ở đây nữa?”

“ Có chí khí”. A Sâm cười ra tiếng, anh thích cái cá tính này của Tiêu Tiêu nhất, nói một là một, kiên định không đổi. Không giống như nữ minh tinh khác, chỉ nhìn được cái lợi trước mắt, cuối cùng cái gì cũng không chiếm được, đúng là tầm nhìn hạn hẹp.

“Thế nhưng đạo diễn Ôn cũng không phải người dễ dàng bỏ qua, cho dù thuyết phục được Nghệ Long cũng không nhất định thuyết phục được ông ta”

“Mặc kệ ra sao, tóm lại, phải thử một lần mới biết được” Tiêu Tiêu tắt điện thoại, thấy Chung Thụy đang ngủ bên cạnh, không khỏi mím môi.

Vốn dĩ muốn bàn bạc với Chung Thụy , nên làm thế nào mới có thể khiến đạo diễn Ôn từ bỏ ý định, dù sao Chung Thụy cũng có nhiều hiểu biết trong cái vòng luẩn quẩn này.

Không cần biết anh giả vờ ngủ hay thật sự ngủ, có thể thấy anh không muốn nhúng tay vào chuyện này.

Có lẽ chính mình nên giải quyết, cô cũng không muốn nhờ người khác giúp đỡ.

Tiêu Tiêu suy nghĩ một lát, có lẽ cô nên bắt đầu từ chỗ của Nguyễn Tình?

Nguyễn Tình không phải người dễ dàng từ bỏ, nhưng lại bị đạo diễn Ôn tùy tiện ném đi, nhất định trong lòng cô ta không thể thoải mái được.

Nếu như có thể khiến cô ta lấy được lòng của đạo diễn Ôn, Nguyễn Tình tiếp tục diễn vai nữ chính thì mối nguy cơ của Tiêu Tiêu có thể được hóa giải rồi.

Tiêu Tiêu nghĩ là làm, gọi điện thoại nói gần nói xa, từ miệng người quen biết được Nguyễn Tình đã xuất viện, đang ở nhà dưỡng thương.

Nghe nói chuyện đạo diễn Ôn đổi vai nữ chính, tạm thời cô ta đóng cửa không tiếp khách, cũng không phát biểu gì với giới truyền thông.

Xem ra là không muốn lộ diện, còn về phần đang làm chuyện gì sau lưng, Tiêu Tiêu không thể biết được.

Nhưng cô cũng hiểu được, Nguyễn Tình không phải là người bó tay chịu chết.

Từ đầu đến cuối không quá hai ngày, A Sâm nói cho Tiêu Tiêu biết tin tốt lành: “ Quản lí của Nghệ Long không kiên trì nữa, chuyện đạo diễn Ôn có chuyển biến tốt rồi”

Tiêu Tiêu thở ra, vội vàng hỏi: “ A Sâm rất hiếm khi lòng vòng như vậy, sao, đạo diễn Ôn có tỏ thái độ gì không?”

“Tạm thời chưa có gì”. A Sâm bỗng hạ giọng nói: “Đạo diễn Ôn muốn mời em buổi tối gặp mặt ở Thủy Đô, nói là muốn trực tiếp nghe câu trả lời từ miệng của em”

Tiêu Tiêu nhíu mày, cô hoàn toàn không ngờ đến chuyện này. Thủy Đô là nơi nào, đạo diễn Ôn có ý định gì, không cần nói đã hoàn toàn rõ ràng.

“Da mặt đạo diễn Ôn thật dày, em đã từ chối khéo léo rồi mà còn không đồng ý buông tha”

“ Chắc ông ta không ngờ là thịt đến miệng rồi còn chạy mất !” A Sâm giúp cô suy nghĩ kế sách không phải là lần đầu tiên, nhưng lúc này lại có chút tức giận.

Đã nhẹ nhàng từ chối đạo diễn Ôn rồi, nhưng ngay cả một chút mặt mũi ông ta cũng không chừa lại cho anh, còn làm cho anh mất thể diện ngay trước mặt của ông chủ mới nữa chứ?

“Buổi tối 8 giờ, dù sao em cũng cần một cái kết thúc, hay là để anh đi cùng em”. A Sâm cũng hiểu rõ, không thể công khai đắc tội với đạo diễn Ôn, lúc đó bất lợi không chỉ có mình anh.

Tiêu Tiêu suy nghĩ cẩn thận lại, đột nhiên nảy ra ý tưởng, nhỏ giọng nói với A Sâm.

“Buổi tối có chuyện, cơm nước em đã nấu chín ở trong bếp rồi đó, anh ăn xong rồi đặt chén đũa ở đó đi, trở về em sẽ thu dọn” Tiêu Tiêu chọn một cái váy liền đen, kín cổ nhưng hở hai vai trắng nõn, mịn màng, thắt lưng bó lại, hiện lên đường cong. Làn váy chỉ tới bắp đùi, hai chân thon dài đi trên đôi giày cao gót, cùng với khuôn mặt tươi trẻ xinh đẹp, so với ngày xưa hoàn toàn khác biệt.

Chung Thụy dựa vào cánh cửa nhìn khuôn mặt trang điểm của cô, hơi nhíu mày: “Mặc thành như vậy, em muốn đi đâu hả?”

Tiêu Tiêu tô son, nhìn trong gương, đầu cũng không quay lại nói: “Cùng anh Sâm ra ngoài bàn chút việc, rất nhanh sẽ trở lại”

Buổi tối lại mặc váy đen, trang điểm đậm, không cần đeo kính đội mũ, khi đã chắc chắn ký giả cũng không nhận ra, lúc này Tiêu Tiêu mới hài lòng dừng tay.

“ Sao, anh thấy có đẹp không?' Tiêu Tiêu quay đầu lại cười với Chung Thụy, rồi cô quay quay hai vòng trước mặt anh.

Chung Thụy vươn tay ra kéo vai Tiêu Tiêu ôm vào lòng, mắt hơi nheo lại: “Đẹp lắm, vô cùng xinh đẹp khiến anh không nỡ để em ra ngoài”

Nghe thấy câu trêu đùa hiếm có của anh, Tiêu Tiêu cũng cười nói: “Cảm ơn tiền bối khích lệ, hóa ra tiền bối cũng có thể nói như vậy, đây là lần đầu tiên em biết đó'.

“Chuyện em không biết còn nhiều lắm” Chung Thụy cúi người hôn lên môi cô, Tiêu Tiêu ngọ nguậy tránh đi, nhẹ giọng oán trách:

“ Sẽ làm hỏng son mới tô, ôi, em đã chuẩn bị tốt rồi, đừng”

Chung Thụy hơi cúi đầu, ngón tay khẽ miết màu son đỏ trên môi cô, rồi thuận tay ấn trên xương quai xanh của cô: “Son mùi hoa quả ư, màu sắc không tồi chắc hương vị cũng thế”

Tiêu Tiêu trừng mắt lườm anh một cái, nhìn thấy thời gian không còn sớm nữa, xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị Chung Thụy khóa trụ vào lòng, lưng dán vào ngực anh, đôi tay bị nắm lại, không khỏi có chút tức giận: “ Đừng náo loạn nữa, đã tới giờ em hẹn anh Sâm rồi”

Chung Thụy ngậm vành tai cô, cúi đầu hỏi: “Em còn chưa nói với anh, muốn cùng A Sâm đi tới chỗ nào?”

Tiêu Tiêu cảm thấy bàn tay của anh trượt dọc theo đường cong của mình, cách lớp vải mỏng, lửa nóng nơi lòng bàn tay từ từ đi vào, nhẹ nhàng trêu chọc nơi nhạy cảm, khiến đôi chân cô như nhũn ra, dựa vào khủy tay Chung Thủy, hai má ửng hồng.

“Em, bọn em đi làm chút chuyện nhỏ, chuyện nhỏ”

“Nếu đã là chuyện nhỏ thì đừng đi nữa” Chung Thụy thổi hơi nóng vào lỗ tai của cô, Tiêu Tiêu cố gắng giữ lại chút tỉnh táo, vội vã lắc đầu.

“Đã đồng ý rồi, sao có thể nuốt lời được”. Lời của cô vừa dứt, tiếng điện thoại liền vang lên: “Mau thả em ra, anh Sâm đang giục kìa”

“Vậy để cho anh ta chờ một chút”. Chung Thụy lại một lần nữa hôn lên môi cô, không cho Tiêu Tiêu mở miệng.

Lần này Tiêu Tiêu nóng này, dùng sức đẩy mảnh anh ra.

Chung Thụy không đề phòng, sau khi bị cô đẩy ra, sắc mặt liền không vui.

Tiêu Tiêu lui lại, bất đắc dĩ nói: “Buổi tối thực sự có chuyện, lúc quay về em sẽ nói sau”.

Nói xong không chờ Chung Thụy phản ứng lại, cô đã đẩy cánh cửa mà chạy đi

Để lại một mình Chung Thụy trên giường, vẻ mặt mờ mịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.