Cho dù nàng hận ta bao nhiêu, nhưng cũng đừng hi vọng sẽ rời khỏi ta!
Tiêu Tiêu trằn trọc cả đêm, chỉ khép hờ mắt lại, thoáng nhìn thấy Chung Thụy đang ngủ yên bên cạnh, cô nhẹ nhàng đứng lên rồi đi đến phòng tắm.
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của người con gái trong gương, hai mắt sưng đỏ, chỉ cần nhìn là biết đã khóc rất lâu, cô không khỏi thở dài. Cầm khăn mặt nhúng vào nước lạnh, rồi đắp lên mắt, rốt cuộc cũng đỡ được một chút.
Viết một tờ giấy đặt lên tủ đầu giường, Tiêu Tiêu thay quần áo, mắt cũng không nhìn Chung Thụy lấy một cái, lập tức gọi điện thoại nhờ A Sâm đến đón.
Bây giờ không tính sổ, nhưng Tiêu Tiêu không thể nào tiếp tục ôn hòa nhã nhặn mà làm người bên gối của Chung Thụy nữa.
Cô chỉ là một người bình thường, có lẽ cô sẽ tìm một nơi yên tĩnh nào đó để chữa lành vết thương, nhanh chóng khôi phục tâm trạng để diễn cảnh tiếp theo cho tốt.
Lúc Chung Thụy tỉnh lại, cánh tay theo bản năng ôm lấy người bên cạnh, nhưng lại rơi vào khoảng trống.
Anh kinh ngạc mở mắt ra, liền thấy chỗ nằm bên cạnh đã không còn ai, ra giường lạnh tanh, có thể thấy Tiêu Tiêu đã đi khá lâu rồi.
Thoáng nhìn thấy tờ giấy trên tủ đầu giường, mặt phía trên là chữ viết ngoáy* của Tiêu Tiêu, cô nói là phải dậy sớm để tập thể dục, sau đó ăn luôn bữa sáng rồi đi tới phim trường ngay.
*Viết ngoáy: viết ẩu.
Chung Thụy khó hiểu, sao bỗng nhiên Tiêu Tiêu lại tập thể dục vậy. Có thể cô nhóc này thích làm đẹp, bỗng nhiên muốn vận động cũng chẳng phải chuyện gì kỳ quái.
Nhưng mà cùng với Tiêu Tiêu làm lợn lâu như vậy*, đây là lần đầu tiên anh ngồi đối diện với cái bàn ăn không một bóng người, bỗng nhiên anh lại cảm thấy chiếc bàn này quá lớn, phòng bếp cũng khá yên ắng.
*Có thể đây là một câu ám chỉ, chị nấu cơm cho anh ăn thành heo ấy, edit câu này mà muốn đập máy
Ăn qua loa một chút, Chung Thụy lái xe đi thẳng đến phim trường.
“Sao buổi sáng em không đợi anh dậy rồi cùng đi sang đây?” Chung Thụy rất tự nhiên mà đi tới, thấp giọng hỏi Tiêu Tiêu.
Anh nhìn Tiêu Tiêu, cảm thấy sắc mặt của cô có chút tái nhợt mất tự nhiên, anh lập tức hỏi với giọng điệu lo lắng: “Không khỏe sao? Có phải buổi sáng vận động quá mức không? Vừa mới bắt đầu tập thể dục, em nên giữ ở mức độ vừa phải thôi, đừng để mệt quá”
“Vâng, sẽ chú ý” Tiêu Tiêu cúi đầu, không để cho Chung Thụy nhìn ra chút manh mối nào. Thuận miệng trả lời vài câu, sau đó đi theo trợ lý vào phòng trang điểm.
Chung Thụy nhíu nhíu mày, quay đầu lại kéo A Sâm hỏi dồn: “Sao bỗng nhiên Tiêu Tiêu lại muốn tập thể dục buổi sáng vậy?”
A Sâm bày ra vẻ mặt không hiểu: “Không biết, buổi sáng lúc cô ấy gọi tôi tới, thì trời còn tối lắm. Có thể là gần đây cô ấy có hơi mập, anh cũng biết đó, mấy cô nhóc chỉ cần có một chút thịt dư, thì liền kêu trời gọi đất, nhất là trong vòng lẩn quẩn này, người nào chẳng nghĩ gầy trơ xương mới là đẹp nhất?
Lúc này sắc mặt của Chung Thụy mới bình tĩnh trở lại, vẻ nghi hoặc ở trong lòng giảm đi một chút, anh lắc đầu nói: “Thực ra gầy quá cũng chưa hẳn đã tốt, nhìn Tiêu Tiêu cũng đâu có mập. Không biết ai lại nhiều chuyện như thế, chắc chắn đã nói bóng nói gió gì đấy ở trước mặt cô ấy, bởi vậy hôm nay mới đi tập thể dục sớm như thế”
A Sâm nhún vai, anh sợ nhất là vẻ bề ngoài của mấy người mẫu trong vòng lẩn quẩn này, gầy như bộ xương khô, còn la hét mập này mập nọ, nhìn giống yêu quái kinh khủng, anh cũng lo lắng Tiêu Tiêu sẽ đi theo xu thế bây giờ: “Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để cô ấy làm xằng làm bậy đâu”
Vốn dĩ anh ta còn muốn hỏi Chung Thụy, có phải anh đã biết Tiêu Tiêu đồng ý nhận bộ phim mới, đang chuẩn bị ra nước ngoài để quay ngoại cảnh hay không, có điều trước đó Tiêu Tiêu đã dặn dò, đoán chừng sớm hay muộn cũng biết, anh ta dứt khoát không xen vào chuyện của người khác.
Đạo diễn rất xem trọng cảnh quay ngày hôm nay, đây là một trong những cảnh diễn khá quan trọng.
Vũ cơ đóng giả công chúa, sẽ từng bước từng bước đi vào cạm bẫy do nam chính bày ra, nhúng tay đẩy hoàng đế xuống cửu tuyền. Sau khi vũ cơ bị người ta lợi dụng, nàng mới nhìn thấu mọi chuyện, không thể nói rõ loại mâu thuẫn này, và để thể hiện ra ngoài cũng rất khó khăn.
Nhất là đạo diễn lại biết Tiêu Tiêu và Chung Thụy có mối quan hệ rất tốt, bỗng nhiên ở trong phim lại biến thành kẻ thù, cái loại cảm giác này đối với những diễn viên mà nói quả thật rất gay go.
Có điều ông tin tưởng Tiêu Tiêu, kiến thức của ngôi sao nữ này khá vững, kỹ thuật diễn lại rất tốt, cũng biết khiêm tốn mà học hỏi, đặc biệt là có quan hệ tốt với Chung Thụy, nếu bị khí thế của Chung Thụy đè ép xuống, thì đúng là chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Chung Thụy cũng có chút lo lắng, suy cho cùng phần thù hận phát ra từ nội tâm của vũ cơ, bình thường nếu để Tiêu Tiêu phát huy thì rất khó.
Nhưng không đợi anh vào phòng nghỉ dặn dò, thì đã thấy Tiêu Tiêu mặc một thân cung trang màu đỏ sẫm, viền ngực được thêu bằng sợi kim tuyến, thắt lưng cao, vạt váy rộng, khăn choàng hồng sa được khoát lên hai tay, trong vẻ đoan trang còn mang theo sự quyến rũ, mơ hồ có phong thái sang trọng của một vị công chúa.
Mặt Tiêu Tiêu không chút thay đổi, chỉ nhìn thoáng qua, lập tức khiến cho người khác có cảm giác áp bức.
Trợ lý nhỏ ngày thường hay tươi cười, bây giờ có chút nơm nớp lo sợ đi theo sau Tiêu Tiêu, luôn luôn dùng khóe mắt để nhìn người trước mặt, bỗng nhiên cô lại phát giận như thế thì có chút khó hiểu, nhưng khâm phục lại càng nhiều hơn.
Không hổ danh là đối thủ trên màn ảnh của Ảnh đế, thay trang phục, lập tức giống như thay đổi cả con người, khí thế bức người, rõ ràng có thể so với Chung Thụy.
Chung Thụy hơi giật mình, rất nhanh liền bình thường trở lại, Tiêu Tiêu vào giờ phút này, đã không còn là nữ ngôi sao hạng ba chỉ biết đứng giữa sân làm diễn viên quần chúng nữa rồi.
Chắc chắn sau khi bộ phim này được công chiếu, Tiêu Tiêu rất có thể sẽ trở thành một minh tinh chói sáng.
*Mọi người còn nhớ chương 52 đã từng đề cập đến bộ phim vừa đc công chiếu của Chung Thụy không, đó là bộ phim của đạo diễn Tề ấy.
Chung Thụy tin tưởng Tiêu Tiêu, càng tin tiền đồ của cô sẽ không dừng lại ở đây…
Nhưng mà bỗng nhiên lại nhìn thấy Tiêu Tiêu lột xác, đáy lòng Chung Thụy có một loại buồn bã và mất mát nói không nên lời, giống như con chim ưng trong chớp mắt giương cánh bay lượn, không cần ở dưới đôi cánh của anh để anh bảo vệ và che chở nữa.
Vũ cơ dẫn hoàng đế vào thư phòng, trơ mắt nhìn thấy phụ thân bị giết, cả người dính đầy máu tươi ngã trên mặt đất, rất khiếp sợ, vẻ đau khổ trên mặt làm sao cũng không che giấu được.
Vũ cơ quay đầu, nhìn chằm chằm người trong lòng đã dần trở nên xa lạ. Nàng hiểu được nỗi oán hận của người mình yêu, hắn không cam lòng cùng căm giận, nhưng lại không nghĩ tới người này sẽ làm trò với mình, hòng muốn giết chết hoàng đế.
Vũ cơ hai mắt rưng rưng, lảo đảo lùi về phía sau vài bước, dùng ánh mắt gần như phun ra lửa nhìn người phía trước: “Vì sao muốn gạt ta? Vì sao lại như vậy? Vì sao đến cuối cùng lại thành ra thế này, vì sao lợi dụng ta, mượn đao giết người, vì sao…”
Chung Thụy sửng sốt, trong mắt của Tiêu Tiêu tràn ngập oán giận, không giống như là giả.
Không ngờ đây là lần đầu tiên, anh lại chứng kiến sự căm hận chân thật như thế từ trong mắt Tiêu Tiêu. “Cắt___” Đạo diễn nhíu mày, nhìn chằm chằm màn hình, vẻ mặt có chút lúng túng.
“Tiêu tiểu thư hôm nay làm sao vậy? Tuy rằng cảnh này diễn tả mối thù giết cha của nàng với người trong lòng, nhưng bởi vì yêu mới sinh hận, còn cả một quá trình biến đổi. Trong tim vũ cơ yêu thám hoa lang, có yêu có hận, là mâu thuẫn, và tất nhiên không phải chỉ có hận ý”.
Đạo diễn đau đầu, Tiêu Tiêu vốn dịu dàng như nước, thỉnh thoảng kiều mỵ động lòng người, chưa từng thấy dáng vẻ đau khổ và căm phẫn như thế, nhìn Chung Thụy giống như kẻ thù giết cha. Nam chính nữ chính có yêu có hận? Sao bỗng nhiên lại biến thành thù hận thôi vậy? Cảnh này làm sao có thể quay tiếp đây?.
“Đi nghỉ ngơi trước đã, để cho Chung Thụy hướng dẫn….”
“Không cần” Tiêu Tiêu vội vàng cắt ngang câu nói của đạo diễn, cố gắng bày ra một chút tươi cười: “Vừa rồi tôi diễn có hơi thái quá, để cho tôi yên tĩnh một mình mười phút, rồi lại tiếp tục được không?”
Tuy rằng đạo diễn cảm thấy hôm nay Tiêu Tiêu có chút quái lạ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Chung Thụy đuổi theo ở phía sau Tiêu Tiêu, thấp giọng hỏi: “Có phải không khỏe không? Vậy hôm nay không cần quay nữa, để ngày mai nha?”
“Không cần, không có việc gì” Tiêu Tiêu xoay mặt qua một bên không muốn nhìn anh, thản nhiên cự tuyệt.
Chung Thụy rất có tiếng nói, nói không chụp là không chụp, nói đổi thời gian liền đổi, thế nhưng điều đó là không được, mình chỉ là một nữ ngôi sao bám vào Ảnh đế, lần này chỉ vì chút vấn đề nhỏ mà không chụp, nếu sau này không có Chung Thụy, vậy làm sao cô có thể tiếp tục bước đi trong cái vòng hỗn độn này đây?
Chung Thụy nhíu mày, giữ chặt cánh tay của Tiêu Tiêu, để cho cô đối mặt với mình: “Hôm nay em rất lạ, buổi sáng đi một mình sang đây, sau khi vào đây cũng không thèm chào hỏi anh một tiếng, hiện tại ngay cả nhìn cũng không nhìn, có phải tối qua đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Sắc mặt anh khẽ biến, thanh âm nén càng thấp: “Có phải đạo diễn Ôn lại gọi điện tới làm phiền không?”
“Không phải, đừng đoán lung tung” Tiêu Tiêu nhìn thấy biểu tình vô tội của anh, trong lòng rất không vui.
Dựa vào cái gì mà buổi tối mình lại bực bội, trong đầu bị tra tấn muốn xuất huyết, còn dáng vẻ của Chung Thụy giống như người không biết không lo, tiếp tục thân mật với mình chứ?
Trong lòng Tiêu Tiêu phỉ nhổ chính mình, bởi vì Chung Thụy đến gần, cơ thể hơi sinh ra một chút nhiệt độ cùng rung động…
“Thể hiện vừa rồi cũng không giống bình thường, có chuyện thì đừng nên giấu anh”
Câu nói của Chung Thụy giống như cục đá, tiếp tục khuấy đục tâm tư rất vất vả mới bình tĩnh trở lại của Tiêu Tiêu.
Trước đây nếu nghe được những lời này của Chung Thụy, thì trong lòng Tiêu Tiêu đã tràn ngập niềm vui và cảm kích.
Bây giờ tâm tình đã thay đổi, phía sau sự cảm động, cô lại phải tiếp tục suy đoán, sau những câu này có ý gì, đoán xem đến tột cùng Chung Thụy có thật lòng hay không, hay chỉ là lời nói khích lệ mà thôi…
Tiêu Tiêu cảm thấy chính mình sắp phát điên mất rồi, mỗi giây mỗi phút đều rối rắm và ngờ vực vô căn cứ, không dám tin tưởng lời nói của Chung Thụy, nhưng trái tim lại nhịn không được xao động trước những câu nói của anh.
Tâm trạng càng tệ, cô cắn môi không nói, sau đó đi vào phòng nghỉ đóng sầm cửa lại.
Chung Thụy kinh ngạc đứng ở ngoài cửa, A Sâm ở bên cạnh nhỏ giọng nói thầm: “Có phải bà dì đến thăm không, cho nên mới tức giận đến như vậy?”
Tiêu Tiêu dựa vào phía sau cửa, cô ảo não, tâm trạng của mình lại thay đổi theo Chung Thụy nữa rồi, cô nhíu mày tự kiểm điểm.
Thân là một diễn viên, dù thế nào đi nữa cô cũng không thể để tâm trạng của mình làm ảnh hưởng đến bộ phim.
Rõ ràng, thể hiện sáng nay của cô, không đủ tư cách để trở thành một diễn viên, hoàn toàn cảm xúc hóa*, căn bản người ở trong phim không phải là vũ cơ, mà đã biến thành Tiêu Tiêu mất rồi.
*Giống như làm việc theo tâm trạng đấy
Tiêu Tiêu căm hận Chung Thụy, tức giận đối với sự lừa gạt của anh, tất cả đều biểu hiện ra ngoài.
Phần yêu thương mà vũ cơ dành cho thám hoa lang, tự trách bản thần về việc gián tiếp hại chết người cha của mình, tâm trạng mâu thuẫn hỗn tạp, vừa yêu lại vừa hận, mà vừa rồi Tiêu Tiêu thể hiện toàn là căm ghét, không thấy có chút tình yêu nào cả…
Tiêu Tiêu thở dài, sau khi mở mắt lần nữa, thì cô chính là vũ cơ…
Lần này ở trong phòng nghỉ không có Chung Thụy chỉ dạy, đạo diễn rất lo lắng Tiêu Tiêu sẽ không thể hòa nhập vào nhân vật, không nghĩ tới cô lại khắc phục nhanh như vậy.
Tình yêu và sự tự trách của vũ cơ, cái loại mâu thuẫn vừa yêu hận đan xen đối với nam chính , được cô thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Nữ tử xinh đẹp này, hai mắt ngấn nước, một tia thù hận thóang hiện lên trong mắt.
Mặt ngoài thì thâm tình, ẩn sâu bên trong chính là hận ý, chỉ trong nháy mắt mà biểu hiện cả hai đồng thời lên mặt, ngay cả đạo diễn cũng nhịn không được muốn hô một tiếng “Tốt”!.
Chung Thụy nghĩ đến sự quái lạ ngày hôm nay của Tiêu Tiêu, vũ cơ không nhu thuận quyến luyến giống như ngày thường, vẻ tức giận trong mắt cũng không giống như là giả!
Anh cúi đầu, trong phút chốc, ánh mắt băng lạnh thoáng qua tia nhu hòa.
Thám hoa lang cúi người dùng sức kéo cánh tay vũ cơ, ấn vào lồng ngực mình, không để ý sự giãy dụa của nàng, hôn lên đôi môi hồng nhuận kia.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hai mắt của vũ cơ, và nói ra một câu: “Cho dù nàng hận ta bao nhiêu, nhưng cũng đừng hi vọng sẽ rời khỏi ta!”
Ngữ điệu trầm thấp, giọng nói lạnh lùng, vẻ mặt không cho cự tuyệt, trong nháy mắt đó Tiêu Tiêu thực sự hốt hoảng.
Những lời này không phải của thám hoa lang nói cho vũ cơ nghe, mà là anh nói với mình…
Tác giả nói suy nghĩ: =.= Lăn qua lăn lại, tự dưng lại bị cắt ngang, và bất luận thế nào cũng không thể viết tiếp được nữa….
Lăn qua lăn lại, miu sắp trụ hết nỗi rồi, cả nhà mau ầu ơ ví vầu cho ta ngẫu đi.