Đêm Nay Rời Cảng 2

Chương 38: Chương 38: Chết đi sống lại!




Muốn?

Liền lấy ra ngay khi có thể.

Sáng sớm giữa hè, hoa Lưu Hương nở, xe BMW màu xanh thẫm không biết lái vào tiên viện khi nào, không có tiếng động. Một cây ngô đồng che đậy màu xanh lục dày đặc, một mảng lá cây chồng chéo một mảng lá cây, trống rỗng, phân chia thành hai thế giới khác nhau.

Tần thiếu gia dựa vào đầu xe hút thuốc, không biết là vừa mới tĩnh, hay lại là một đêm không ngủ, còn sót lại một đóm lửa tàn thuốc chất đầy dưới đất, lại thêm công việc cho nữ giúp việc. Hai mắt hắn đỏ tươi, khuôn mặt đầy u sầu, như mắc phải đại dịch.

Xuyên qua khe hở nhỏ hẹp của tán lá cây, vượt qua hoa Tường Vi mới nở, trên bãi cỏ trống, Ôn Ngọc vẫn chống tay cúi người, đnag nằm dưới gốc cây cao lớn chơi trò chơi tắm nắng.

Giữa không trung, nước chảy không ngừng, làn da cô gái cũng sẽ tỏa sáng, sáng trong sáng trong, một bó sáng như tượng Bạch Ngọc Lan, là đầu mùa xuân, một đóa hoa tươi đẹp nở ra.

Tinh Tinh tìm được nơi dừng chân, có thức ăn của chó, lại có người dẫn đi chơi, chạy loạn khắp nới vui vẻ, quên bản thân mình mắt bị mù, chợt đột nhiên khỏe mạnh hoàn toàn, vô ưu vô lo chạy trốn trong thế giới không ánh sáng.

Người có hay không trong một phút đã quên đi chính bản thân mình là ai? Đại đa số con người cần nhờ sức mạng bên ngoài, ví dụ như, rượi, muốn có cảm giác hơn là thuốc phiện. Một loại khổ thay thế sự đau thương, bất quá con người là động vật thông minh nhất, cuối cùng truy tìm sự “thắng lợi.”

Ôn Ngọc đuổi theo Tinh Tinh, xuyên qua càng lá cây ngô đồng rậm rạp, giống như có ái đó đột nhiên mở đèn lên, ánh sáng làm người ta không thể không trợn mắt nhìn.

Có người đến gân trong tằm mắt, người nào đó xâm nhập vào thế giới của cô.

Người này có phong cách Châu Âu của những năm 70 tương lai là một ông chủ, chính là người đang mặc một thân y phục tinh xảo, ngồi xổm xuống tìm không thấy hướng Tinh Tinh chơi đùa.

Ngẩng đầu, ánh mặt trời làm chói mắt, hình ảnh chỉ mớ hồ, chân cô thẳng tắp, bắp thịt rắng chắc, bên trong đầu gối giấu một nốt ruồi nhỏ, ánh mắt còn muốn dò xét, liền bị vàn váy ngắn màu xanh đậm chặn lại, cắt đứt tầm nhìn, lại kéo dài mơi mộng.

Cha bao lâu lại đổi tính, bắt đầu cất giữ một tác phẩm nghệ thuật.

“Tinh Tinh--”

Cô nhẹ nhàng linh hoạt kêu hô một tiếng, chó nhỏ Tinh Tinh lập tức nghe tiếng chạy đến cạnh chân cô, vẫy đuôi muốn thương yêu. Bộ lông run rẫy ướt sũng, làm dơ đôi vớ trắng như tuyết dưới chân cô.

Thật đáng tiếc --hắn không biết tiếc hận, không biết tiếc hận người nào, con người hoặc là đồ vật.

“Tần thiếu gia?” Cô thăm dò hỏi.

“Tôi cho rằng toàn bộ trên thế giới chỉ có A Phương mới gọi tôi bằng cái danh “Tần thiếu gia“.”Hắn đứng lên, lập tức cao hơn cô hai mươi cm, phải cúi đầu xuống nhìn cô đối thoại, cũng cuối cùng mới thấy rõ khuôn mặt cô.

Hắn lại chỉ cho cô 70 phân, Thương Đế vì cô vẽ nên một đôi chân mày ôn nhu trên mặt, cô lại muốn quật cường, kiêu ngạp, làm một phó bậc thầy làm nên những tác phẩm không tỳ vết nào, vẽ rắn thêm chân, hủy diệt bản thân.

Ôn Ngọc đáp: “Anh là khách hàng, không phải Tần thiếu gia thì là Tần lão bản, A Phương lựa chọn không nhiều lắm.”

Không cần đối với cô không thân thiện, nguyên nhân tất cả mọi người đều không có sự lựa chọn khác. Anh ngăn cản không được lão gia của anh cứ đổi cô gái này đến cô gái khác, cô cũng ngăn cản không được chị cô muốn làm giàu chọn con đường làm vợ bé này.

“Hóa ra là do tôi sai.”

“Gia hòa vạn sự hưng, Tần thiếu gia.”

Tám giờ năm mươi lăm phút, rất nhiều người còn đang ở tại trên giường lo xo rọng ba thước là Xuân Thu Đại Mộng, Tần Tử Sơn cùng Ôn Ngọc đã ngồi dưới cây ngô đồng say mê chơi trò chơi, anh đoán con bài chưa lật, tôi đoán ý anh, chiêu lừa bịp của người già, nhàm chán nhất.

“Tần Tử Sơn.” Hắn duỗi tay về phía cô.

“Ôn Ngọc--” không phải bắt tay, mà là lễ hôn tay từ xưa, đến từ thân sĩ Xã Hội Đen.

“Cô nói, trước đó, tôi là không gặp qua cô, Ôn tiểu thư?”

“Cô nói, trước đó, tôi là gặp qua cô chưa, Ôn tiểu thư?”

Một năm kia bán hàng trong quán ồn ào, cô trang điểm đậm, ăn mặc giống như phi nữ, bị Lục Hiển chuốc nữa kết bia. Chung cái bàn, gặp qua gặp qua Tần Tử Sơn đối mặt với Lục Hiển khi đó nói những lời ác mồm ác miệng, tức giận, giống như người trước mặt này bị chia làm hai người.

Nhưng anh ta tất nhiên không nhận ra cô, thời gian đã lâu, lúc ấy cô lại như điên điên khùng khùng như người ghét quỷ một dạng.

Khuôn mặt Ôn Ngọc làm ra vẽ tươi cười, thoải mái: “Loại này giống như giọng điệu làm quen lúc xưa, Tần thiếu gia không bằng dùng thời gian xem phim truyền hình, không tới một lúc tức khắc sẽ theo sát thời đại.”

Tần Tử Sơn cười một cái, từ chối cho ý kiến

Bước vào thư phòng thấy kẻ thù một kiếp của hắn - Tần tứ gia Tần Uân, chẳng qua là việc vặt vãnh của bang phái, tuổi trẻ không hiểu chuyện, cái danh thái tử gia dễ nghe mà không có thực quyền, gánh vác không thuận, áp không phục, mọi việc khó giải quyết, người người phản nghịch, không muốn nghe nhắc đến nhất chính là, D ca như thế nào như thế nào, nếu có D ca thì nhất định mọi người phú quý.

Buồn cười, hắn lại không bằng con chó trong nhà sao? Không không không, nhất đều là chó chết, không tạo nổi sóng gió.

Khoảng cách quá nhiều, quan điểm bất đồng, hai cha con gặp mặt bất quá năm phút đồng hồ, lập tức làm cho nổi bão, Tần Tử Sơn oán hận cha không chịu giúp đỡ, Tần Tứ gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng thất bại.

Đạn hạt nhân bạo phát phía sao, rùng mình tiếp tục, Tần Tử Sơn nhất định nuốt thuốc nổ TNT rồi mới đến, một câu không thuận liền nổi trận lôi đình.

Ôn Nghiên nổi lên dũng khí cùng con trai bạn trai mình gặp nhau, lấy cớ bưng hai ly cà phê tới, ý cười tràn đầy cùng Tần Tử Sơn chào hỏi: “Tử Sơn, cậu rốt cuộc cũng đã về nhà, Tứ thúc nhớ cậu rất lâu.”

Tần Tử Sơn nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá, mặt lộ vẽ khinh thường, cười lanh nói: “Sự sắc bén của cha ta còn tốt, bảo đao vẫn chưa già, lại bắt đầu thích chơi hai bông hoa chị em.”

Tần Tứ gia đập bàn: “Hôm nay không có thời gian, không giữ con lai ăn cơm.”

“Tôi minh bạch, cha chắc là cùng đối với hai chị em có việc vội vàng, tôi lập tức đi, cha ở lại nơi này hưởng thụ cho tốt.”

Trước khi đi, bước qua bên người Ôn Ngọc, Tần Tử Sơn không quen nói cho cô một câu” Tiện nhân”, hỉ nộ vô thường, tố chất hoàn toàn thần kinh.

Cô đương nhiên xem không có việc gì phát sinh, tiếp tục cùng Tinh Tinh chơi đùa.

Tháng sáu chưa hết, đài Thiên Văn treo bão số 7, bão “Giai Lệ” nghiên về phía đông nam, tích trữ hàng hóa.

Ba giờ chiều, mây đen kéo đến thành phố, ban ngày không có ánh sáng.

Thuốc súng, phân bón , mấy cái được Lão đại Long hưng mang xuống, tính cả tang thương qua lỗ tai, mà Lục Hiển chiến thắng về, chậm rãi tiến đến tiếp.

Một đám người cơ bắp đầy hình xâm trong nháy mắt lấp đầy đại sảnh, giống như cảnh tượng đập bể bạo lực hùng hổ trong phim Young and Dangerous, một lời nói không hợp, liề muốn đốt cửa hàng giết cả nhà người ta.

Ôn Ngọc mặc thêm một áo khoác mỏng, đứng ở trên ban công lầu hai đón gió, thấy Lục Hiển được ăn cả ngả về không, bước vào nơi của Tần tứ gia.

Sinh thời, không thể buông tha, cuối cùng không thể may mắn thoát khỏi.

Ôn Nghiên trốn ở phòng ngủ không dám xuống lầu, run rảy giữ chặt Ôn Ngọc nói: “Có phải không đi ra sẽ thất lễ đúng không? Tứ Thúc có thể giận chị hay không? A Ngọc, em không cần nhìn chằm chằm vào chị như thế, em đáp lại chị một tiếng nha.”

Ôn Ngọc bất đắc dĩ, trấn an sự buồn lo vô cớ của cô ta: “Xã đoàn tụ hội, chị sợ hãi cũng là thói thường của con người, Tứ thúc sẽ không so đo với chị.”

Một câu nói giống nhau, cô khuyên được Ôn Nghiên, nhưng lại không ổn định được tâm trạng bất an của cô.

Tranh chấp một hoài, một cái sống và chết Young and Dangerous, biến cố xoay mình lên cao, toàn bộ lại vô pháp xác định.

Cảm ơn Ôn Nghiên, không đồng ý thủy chung bảo trì trầm mặc, lại một lần nữa thúc giục em mình xuống dưới lầu tìm hiểu, không cần chờ đến khi hai pheo giao chiến, Young and Dangerous rút ra cây đao tới giết người diệt khẩu, cô còn đang ngây ngốc pha cà phê cho khách.

Bậc thang xoay tròn xuống phía dưới, Ôn Ngọc im hơi lặng tiếng đứng ở góc rẻ của cầu thàng, nhìn Lục Hiển đang quỳ dưới chân Tần Tứ gia, rót trà nhận sai.

Phì Quan làm cùng Sự Lão, mở miệng khuyên: “Chuyện lơn biến thành chuyện nhỏ, A Hiển còn trẻ tuổi, huyết khí sôi trào khó tránh khỏi sai lầm, Tần Tứ gia đại nhân đại lượng, không cẩn phải cùng người trai trẻ so đo.”

Trong tay Tần Tứ Gia, toàn bộ ly trà nóng bỏng đổ lên đầu Lục Hiển không còn một giọt nào, ly trà rơi xuống đất, phút chốc vỡ vụn.

Nghe ông ta nói lời giáo dục con cháu mà thấm thía, “Long Căn có ngàn vạn sai, đều là trưởng bối của cậu, cậu có nhớ hay không cậu gặp mặt đã muốn hét lên với hắn ta một tiếng Long Căn thúc. Tư tiện chủ trương, giết người dễ dàng, tôi cũng không bảo vệ được cậu.”

Hỏa Ngưu xen vào: “Tứ thúc nói không là như thế nào, Long Căn bán đứng bang hội, tất cả mọi người đều biết, chỉ là Tứ thúc đại lượng, chuyện quá khứ không muốn so đo với hắn ta. Uống qua cốc trà này, tất cả mọi người xem như không có chuyện gì xảy ra, huynh đệ vẫn là huynh đệ, cha con vẫn là cha con, tất cả đều vui vẻ.”

Trên ghế sô pha dài, hai người chủ nhân đầu đầy tóc bạc cũng lên tiếng nói: “Tứ thúc, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, xem thấy mấy năm nay Lục Hiển vì Long Hưng ra ngoài thập tử nhất sinh nhiều lần, uống qua cốc trà này đi.”

Phì Quan là người già nhất, gật đầu nói: “Là đúng đó, chỉ cần một lòng vì bang hội, nhất thời sai không gọi là gì. Tần Tứ, cậu đem cho ta chút mặt mũi.”

Đang ngồi, chỉ có một mình ông dám xưng Tần Tứ gia là Tần tứ, mặt mũi nguyên lão không thể nào không cho, nhưng muốn Tần Tứ gia chấp nhận Lục Hiển, không phải chuyện dể.

Phì Quan mắt sác, trong thấy Ôn Ngọc trốn ở cầu thang, vẫy tay nói, “Em gái nhỏ, tới đây, cho tôi thêm một ly trà.”

Ôn Ngọc không có can đảm cự tuyệt, đưa lưng về phía mọi người nhìn, một ly trà trộn nước lạnh, nhiệt đô thỏa đáng.

Lục Hiển quỳ thẳng tấp dưới chân Tần Tứ gia, Ôn Ngọc vòng qua bàn trà, đi đến bên người hắn, ánh mắt xẹt qua sau gáy bị nước trà nóng làm xưng đỏ của hắn, rũ mí mắt xuống, ly trà vững vàng đưa đến trong tay hắn, chưa từng có khoẳng khác cùng xuất hiện.

Lục Hiển đem cốc trà dâng qua đỉnh đầu, hai tay dâng.

Tần Tứ gia không khỏi nhìn về phía Ôn Ngọc đang thẩn thờ, không thể tiếp.

Tay phải Lục Hiển không có sức, một ly trà cũng bưng không xong, chỉ không ngừng run rẩy, run rẩy xoay trái xoay phải, nước trà tràn rơi vào đỉnh đầu của hắn, Ôn Ngọc cảm thấy may mắn, nước trà đã lạnh.

Trước mặt chư vị trưởng bối Long Hưng, hắn trầm giọng, gằn từng tiếng nói: ”Được Tứ gia chỉ dạy, Lục Hiển mười tám tuổi đi vào Long Hưng, thần khẩn cẩn trọng cần cù, không có một ngày dám vong ân Tứ gi, lần này phạm sai lầm, trừng phạt đúng tội. Nhưng cầu xin Tứ Gia bỏ qua, ông và tôi tình nghĩa như cha con, cho tôi một lần vì Tứ gia vì Long Hưng thêm một cơ hội.”

Nước trà trên đầu chỉ còn một nữa, hắn lại nói tiếp: “Sau này làm ăn của bang hội, sự nghiệp xã đoàn, đối nội đối ngoại, tôi điều tận tâm tận lực trợ giúp thái tử gia, làm trợ thủ cho hắn, giúp hắn đi lên. Như có phản cốt, trời tru đất diệt, không chết được tử tế.”

Hắn tở lòng trung thành, hắn cũng không có đường lui, sống ở Tần Tứ gia mười mấy năm, chuyện người khó gặp nhất hắn cũng đã làm, Tần Tứ gia có bao nhiêu chuyện không thể gặp qua, cán chuôi, hắn đều có manh mối trong tay, Tần Tứ gia không chịu lui một bước, chẳng qua mọi người ôm nhau mà chết, đồng quy vu tận.

Tần Tứ gia có gia tài vạn bạc, đời đời con cháu, hắn không nỡ chết.

Mọi người đều cho rằng hắn chỉ có một rễ mầm ở tại Tần Tứ gia, chỉ có Lục Hiển biết, ông ta khác có một gia đình khác, một trai một gai, một luật sư một thầy thuốc, cùng xã hội đen không có một chút quan hệ.

Tần Tứ gia nắm chặt thành quyền rốt cục cũng buông ra, tiếp nhận nữa ly trà lên đầu Lục Hiển, miệng mấp mấy, tính uống qua.

Phân phó Lục Hiển, “Long Căn tại Hawai còn có người nhà, ba con trai đều đã trưởng thành, nhổ cỏ tận góc, cậu biết nên làm thế nào.”

Lục Hiển khom lưng, lạy ba cái: “Cảm ơn Tứ gia.”

Phì Quan vỗ tay: “Tốt tốt tốt, sau này mọi người đồng tâm đồng sức, vì xã đoàn mà tận tâm.”

Đại ca D Long Hưng, chết đi sống lại.

Màn đêm buông xuống, hộp đêm Hoàng Hậu, Lục Hiển làm ông chủ, cố thiếu tiếp khách, ba mươi mấy vị nữ nhân được chọn lựa, mặc đồng phục đồ bơi, Đại ca Đại nũng nịu kêu, chính xác mất hồn.

Vài vị lão đại trái ôm phải ấp, cơm no rượi say, khi đó đúng là bốc phét.

Hai phen say khướt, bắt lấy ngực vân vê bóp nặn, mặt phiếm hồng, cùng Lục Hiển nói: “Đại D, cậu không cần nén giận làm rùa rút đầu một dạng, Tần Tử Sơn không hiểu quy củ, không chừng mực, hắn làm thật sao, số tại Tần Tứ gia một ngày, hắn tốt một ngày, Tần Tứ gia có chuyện, hắn cuối cùng cũng chết thôi.”

Phì Quan lớn tuổi, sớm đã về nhà an dưỡng. Giữ cái lão Quan Đức Cần ở đây, oán hận nói: “Việc buôn bán của mọi người vài thập niên, bán đường bán đường, bán xuân bán xuân, giá có phần khác nhau, mọi người giữ hòa khí ngồi xuống nói chuyện, không phải hắn nói một câu, cậu bán chín khối liền bán chín khối, muốn cậu thêm lượng cậu liền thêm lượng, không nghe liền cút thôi. Uy, không phải tôi tham tiền, mấy ngàn vạn anh em thủ hạ cần tiền hoa, chẳng lẽ muốn tôi theo chân bọn họ nói, không cần làm Young ang Dangerous, làm người sai vặt, làm người sai vặt so với làm Young ang Dangerous còn kiếm được nhiều tiền hơn! Ngu ngốc, người cách nói chuyện còn kém xa lắm, liền muốn chơi đuổi cùng giết tận một bộ, Long Hưng chúng ta muốn làm dân chủ, người nói chuyện muốn mọi người thông qua, không phải chỉ có một Tần Tứ gia hắn là định.”

Hỏa Ngưu nói: “Đại D, đến lúc đó để cậu nói chuyện, tối chống đỡ cho cậu.”

Lục Hiển nâng chén, vẫn chưa trả lời trực tiếp, “Mọi người phát tài.”

“Mọi người phát tài.”

Quan Đức Cần uống nhiều cảm thán: “Bất quá Tần Tứ gia thật sắc bén, người hơn sáu mươi, lại nuôi một đôi chị em tiêu tiền giúp, tôi đã thấy, cô chị xinh đẹp, người em càng đẹp hơn nha.”

Giữa ngọn đèn đen tối không rõ, Lục Hiển trầm mặc không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.