(Giải thích:
*Giấm chua: ý chỉ ghen tuông.)
Bạch Chỉ mở cửa, Nghiêm Vĩnh Cận đang ngồi xếp bằng trên ghế sô pha úp mì ăn liền.
“Về rồi à?” Hắn vừa ngậm mì vừa nói.
“Cậu không đi học à?” Bạch Chỉ nhớ rõ hôm nay Nghiêm Vĩnh Cận có tiết học.
“Thầy đấy không điểm danh, lười chả đi.”
Bạch Chỉ cau mày, nhưng cậu vẫn im lặng vào phòng ngủ.
Sau khi lên đại học, hai người không ở tại ký túc xá mà thuê một căn hộ nhỏ một phòng ngủ một phòng khách gần trường, về cơ bản diện tích chỉ đủ vừa bước qua cửa sẽ nhìn thấy phòng ngủ ngay, nhưng thân là một sinh viên mỹ thuật tạo hình, Bạch Chỉ dọn dẹp căn hộ tương đối sạch sẽ, nhìn đâu cũng có cảm giác ấm áp. Vậy mà hôm nay… Cậu không khỏi thở dài một hơi.
Trên giường quẳng ba bốn chiếc quần áo mặc dở của Nghiêm Vĩnh Cận, chẳng biết sạch hay bẩn, chăn cũng chưa gấp. Cậu xoay người ra khỏi phòng: “Hôm nay cậu về từ mấy giờ?”
“Tôi vừa mới về được có tí…” Theo sắc mặt ngày càng khó coi của Bạch Chỉ, giọng Nghiêm Vĩnh Cận cũng ngày một nhỏ đi, đến cuối câu gần như nghe không rõ.
“Tôi hỏi lại lần nữa, cậu về từ mấy giờ?” Bạch Chỉ nhìn hắn chằm chằm.
“Cậu cứng nhắc thế làm gì?” Nghiêm Vĩnh Cận hệt như chú cún lớn nịnh nọt chạy tới bên cạnh cậu, cọ mũi hít hít trên cổ cậu vài cái “Bạch Chỉ, người cậu thơm ghê! Ây dà đừng có thế, tôi mệt rồi, bọn mình lên giường đi.”
Hắn ôm Bạch Chỉ nũng nịu. Bạch Chỉ hơi bực bội, đẩy cái đầu kia ra: “Đừng có phá.”
“Ai phá gì cậu! Tôi nói thật mà.” Nghiêm Vĩnh Cận lần nữa sán tới “Nào nào, bọn mình đi ngủ…”
“Nghiêm Vĩnh Cận!” Bạch Chỉ đột nhiên lớn tiếng. Mỗi lần như vậy chứng tỏ cậu giận thật rồi, Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi ngơ ngác: “Đang yên đang lành tự nhiên cậu làm sao đấy?”
Bạch Chỉ hít sâu một hơi, không nói gì thêm mà đi thẳng vào phòng ngủ: “Tôi mệt.”
“Tụ tập với bạn bè đi chơi nên mệt?” Nghiêm Vĩnh Cận tựa cửa, bất ngờ lên tiếng đầy chua chát.
Bạch Chỉ đang thay quần áo, nghe thấy cũng không giải thích.
“Lúc tụ tập cậu gặp ai? Có gặp Liễu Đông không?”
Bạch Chỉ đã mặc xong áo ngủ, chui vào chăn. Suốt toàn bộ quá trình, ngoại trừ tiếng quần áo sột soạt và tiếng giường kêu kẽo kẹt, bản thân cậu chẳng hừ nửa câu, cứ như thể Nghiêm Vĩnh Cận trong mắt cậu hoàn toàn vô hình.
“Được, cậu giỏi lắm!” Nghiêm Vĩnh Cận chỉ vào cậu, hung hăng đạp một cú lên tường, bỏ ra khỏi phòng ngủ.
Đêm đó Nghiêm Vĩnh Cận ngủ trên sô pha, cũng từ đêm đó, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Đây không phải lần đầu tiên nếm mùi chiến sự, nhưng thông thường Nghiêm Vĩnh Cận sẽ tìm mọi cách dỗ cho Bạch Chỉ vừa lòng, dỗ đến khi cậu chịu nói chuyện với mình mới thôi. Có điều lần này hắn không muốn chủ động, vừa lúc để lỗ tai Bạch Chỉ được thanh nhàn.
Vài ngày sau, Bạch Chỉ về nhà – nhà của bố mẹ cậu.
Nghiêm Vĩnh Cận nhìn căn phòng trống rỗng, bỗng cảm thấy thiếu vắng quá quá nhiều.
Khi có Bạch Chỉ, hắn chỉ nghĩ hai thanh niên lớn đùng sống trong một căn hộ thật sự quá chật, đợi khi tốt nghiệp đi làm nhất định phải chuyển sang một căn lớn hơn. Giờ Bạch Chỉ không về, hắn chợt phát hiện căn hộ này kỳ thực rất lớn, ở một mình thậm chí còn hơi cô đơn.
“Đệt!” Nghiêm Vĩnh Cận nhận ra vấn đề tức khắc nổi cáu.
Tên Bạch Chỉ này! Cái tên Bạch Chỉ này!
Hai người chiến tranh lạnh tròn một tuần. Suốt một tuần ấy họ chẳng muốn chuyện trò với nhau, càng không muốn gặp mặt. Họ vốn không học chung một ngôi trường, vậy nên cũng chẳng cùng xuất hiện.
Nghiêm Vĩnh Cận ôm đầy bụng lửa, lúc nào cũng phải kiềm chế không đến tìm Bạch Chỉ cãi vã ầm ĩ một trận. Song khi trở về căn nhà mà họ chung sống, nhìn phòng ốc bừa bộn không người quét tước dọn dẹp, hắn lại nhớ cậu vô cùng. Nếu cậu đang ở đây, chắc chắn cậu sẽ không chấp nhận để yên như vậy.
Thở dài một tiếng, hắn nằm úp sấp trên giường suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định cầm di động lên gửi một tin nhắn wechat cho Bạch Chỉ: [Này].
Chẳng bao lâu sau, Bạch Chỉ trả lời hắn: [Chuyện gì?].
… Chơi trò gì đây chứ! Lên cơn thích đùa cũng phải có giới hạn!
Hắn hung dữ nhắn trả: [Còn có chuyện gì được nữa!]
Được, lần này Bạch Chỉ còn chẳng buồn nhắn tin với hắn nữa, thẳng tay quăng ra một dãy dấu chấm tròn.
Thật sự bị cậu chọc tức chết rồi!
Cái tên này… Cái tên này sao lại như vậy? Bây giờ ngẫm lại, nguyên nhân cậu gặp phải mấy chuyện đó thời cấp ba không chỉ bởi đám bạn học thiển cận đâu, một phần cũng bởi chính cậu nữa. Cái tính ấy của cậu ai mà chịu được!
Càng nghĩ càng giận, Nghiêm Vĩnh Cận quyết định tới nhà Bạch Chỉ nói cho ra lẽ một lần.
Hắn đã thi lấy bằng lái xe từ lớp mười một, vừa lên đại học, việc đầu tiên hắn làm là xin mẹ một chiếc ô tô làm phần thưởng. Thường ngày chiếc xe này luôn ngủ đông trong ga-ra, khi nào hai người họ ra ngoài chơi mới được dùng tới. Hiện tại đã khuya rồi, Nghiêm Vĩnh Cận không muốn ngồi xe buýt hay bắt xe, quyết định tự lái ra ngoài.
Suốt dọc đường đi, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến Bạch Chỉ.
Lát nữa gặp cậu phải nói gì, phải làm sao mới rước được cậu về, phải giải thích chuyện mấy ngày nay với bố mẹ cậu ra sao…
“Rầm” một tiếng, Nghiêm Vĩnh Cận vội vàng phanh lại.
Hình như tông phải người…
Hắn nhanh chóng nhảy xuống. Một cô gái đang nằm trước đầu xe, máu chảy không ít, thấm ướt bộ đồ ngủ cô ta mặc.
“Không sao chứ?” Nghiêm Vĩnh Cận hoảng hốt tới đỡ cô gái dậy.
Cô gái lộ vẻ đau đớn, không kiềm được rên lên.
Nghiêm Vĩnh Cận vội rút điện thoại ra định gọi cấp cứu, nhưng đúng lúc này di động lại mất sóng.
Kỳ lạ, sao có thể mất sóng được chứ, đang ở đường lớn, cũng chẳng phải chốn rừng sâu núi thẳm gì. Mà vừa rồi khi hắn lái xe vốn cũng không nhìn thấy ai…
“Cô cố chịu một lát, tôi đưa cô đến bệnh viện.” Nghĩ cái gì nữa, mạng người vẫn là quan trọng nhất. Nghiêm Vĩnh Cận lập tức bế cô gái lên, đặt vào ghế phụ lái.
Cô gái này thật nhẹ, bế lên chẳng khác nào ôm một đám mây, hầu như không cảm nhận được trọng lượng gì đáng kể.
Trở về ghế lái, Nghiêm Vĩnh Cận cũng không đoái hoài tới việc tìm Bạch Chỉ nữa, đánh tay lái quay đầu xe, phóng về hướng bệnh viện.
Trên đường đi, cô gái không ngừng đè chặt vùng bụng, không nói một lời. Nếu không nhờ lồng ngực vẫn hơi phập phồng, có lẽ Nghiêm Vĩnh Cận sẽ tưởng rằng cô ta đã chết.
“Cô đừng ngủ, sắp tới nơi rồi!” Cô gái chảy quá nhiều máu, hắn sợ nếu ngủ rồi cô ta sẽ không tỉnh dậy nữa, hoảng hốt đánh tiếng gọi.
“Ừ, tôi không ngủ. Quá nửa đêm mà anh đi đâu thế?” Cô gái đáp lời hắn, chỉ là giọng nói nghe rất yếu ớt.
“À, tôi…” Nghiêm Vĩnh Cận thoáng sửng sốt. Đây là chuyện cá nhân, hắn vốn không muốn nói, nhưng để giúp cô gái giữ được tỉnh táo, hắn vẫn trả lời: “Đi gặp bạn gái tôi.”
Hắn cố ý nói Bạch Chỉ là nữ đấy. Ai bảo cậu giận dỗi hắn, còn gây sự rõ lâu! Y như con gái!
“Anh với bạn gái làm sao thế?” Cô gái tiếp tục hỏi.
“Bọn tôi…” Nghiêm Vĩnh Cận thở dài “Thì là cãi nhau, cô ấy bơ tôi mấy ngày liền, còn bỏ về nhà nữa.”
“Thế thì anh phải mau đi tìm cô ấy.”
Hắn muốn lắm, nhưng chẳng phải đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn đây sao?
“Không vội, tôi đưa cô đến bệnh viện trước đã.”
Cô gái không tiếp lời nữa.
Nghiêm Vĩnh Cận tập trung lái xe, khi hắn nhận ra thì cô ta đã im lặng rất lâu rồi. Hắn quay phắt sang nhìn về phía ghế lái, lại phát hiện bên cạnh mình hoàn toàn trống không.
Chuyện gì… Nhịp tim Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi tăng nhanh. Gặp ma sao?
Hắn tức tốc dừng xe, kiểm tra một lượt xung quanh.
Không hề phát hiện thứ gì… Không cần biết, đi tìm Bạch Chỉ đã.
Nghiêm Vĩnh Cận đang chuẩn bị quay đầu xe, một khuôn mặt đầm đìa máu thình lình dán mũi vào mũi hắn…
…
Bạch Chỉ vừa rửa mặt xong, bước ra khỏi nhà vệ sinh bỗng bị mẹ Bạch gọi lại: “Dạo này không thấy Tiểu Cận nhỉ.”
Bố Bạch cũng buông tờ báo trong tay xuống: “Mai gọi nó đến nhà ăn cơm đi.”
Bạch Chỉ khựng lại một giây: “Dạo này cậu ấy bận lắm.”
“Bận đến đâu cũng có thời gian đến đây chứ.” Bố Bạch nhìn cậu dò xét “Hai đứa cãi nhau đúng không?”
Bạch Chỉ đang suy nghĩ phải trả lời ra sao, chuông cửa đột nhiên vang rền.
“Con đi mở cửa.”
Nếu đang ở nhà một mình, Bạch Chỉ chắc chắn sẽ không mở cửa, nhưng giờ có bố mẹ, xác suất xảy ra mấy chuyện ma quái rất thấp.
Quả nhiên sau cánh cửa chính là Nghiêm Vĩnh Cận.
Thoạt trông hắn có phần không giống ngày thường. Dễ thấy nhất là sắc mặt rất tệ, gần như biến thành màu xám trắng, tóc hơi rối, đầu gối dính đất, nhìn như mới ngã lộn nhào một cú.
“Có chuyện gì?” Tuy lòng đầy nghi hoặc, bề ngoài Bạch Chỉ vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Người ta gọi cậu về nhà đấy.” Hắn vừa cất lời, Bạch Chỉ đã không nhịn được rùng mình. Sao giống hệt con gái vậy?
“Cậu làm sao thế?” Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng rốt cuộc Bạch Chỉ vẫn quan tâm hắn, gương mặt lộ vẻ lo lắng.
“Tôi không sao cả.” Nghiêm Vĩnh Cận nhìn lại trong phòng “Cậu không mời tôi vào nhà ngồi một lát à?”
Quá kỳ quặc, cách nói chuyện không khác gì một cô gái cả! Bạch Chỉ chậm chạp tránh đường cho Nghiêm Vĩnh Cận đi vào, hắn cứ như thể lần đầu tới đây, nhìn bên trái một hồi, nhìn bên phải một chút, thấy gì cũng tỏ ra rất lạ lẫm.
“Tiểu Cận lâu lắm không đến.” Mẹ Bạch cười với hắn “Cảm thấy trong nhà có gì thay đổi à?”
Nghiêm Vĩnh Cận chỉ mải ngắm nghía cách bài trí trong nhà, thậm chí không để ý tới lời mẹ Bạch nói.
Trước đây hắn chưa từng như vậy. Mẹ Bạch liếc Bạch Chỉ, cậu lắc đầu.
Bạch Chỉ theo sau hắn: “Cậu chưa nhìn thấy đồ trong nhà bao giờ à?”
“Tôi muốn nhìn thì nhìn, cậu không cho tôi nhìn à?” Nghiêm Vĩnh Cận xoay mình lại, ánh mắt đong đầy tủi thân “Tôi không phải một phần của ngôi nhà này hay sao? Trong lòng cậu vốn không có tôi!”
Bạch Chỉ hoàn toàn câm nín: “Rốt cuộc cậu làm sao thế? Cậu đang nói cái quái gì hả?”
Mẹ Bạch khẽ kêu tên Bạch Chỉ, vẫy vẫy tay gọi cậu.
“Tiểu Cận… gặp ma rồi thì phải?” Bố Bạch quan sát Nghiêm Vĩnh Cận vẫn đang lang thang trong nhà, thấp giọng nói.
Gặp ma… Đúng là hơi giống.
“Cậu không phải Nghiêm Vĩnh Cận, cậu là ai? Cút khỏi nhà tôi ngay!” Bạch Chỉ đột ngột quát lớn.
Nghiêm Vĩnh Cận quay đầu nhìn cậu. Hắn không nhúc nhích, chỉ có đôi môi mấp máy không hiểu đang lẩm bẩm gì, trông như người điên vậy.
Bạch Chỉ biết mình nhẹ vía, một câu của cậu chắc chắn không đuổi được thứ bám trên người Nghiêm Vĩnh Cận. Nhưng khi cậu còn bé đã đụng không ít sự bất thường, bố mẹ Bạch đã quen từ lâu, con trai không được thì bố lên sân khấu.
Bố Bạch lên tiếng khác hẳn với Bạch Chỉ, ông quát một câu “cút ra ngoài”, Nghiêm Vĩnh Cận lập tức toàn thân run rẩy, lảo đảo bước về phía cửa chính. Sàn nhà vốn bằng phẳng, vậy mà hắn tựa như bị thứ gì đẩy một cái, ngã nhào ra đất.
Khi bò dậy, ánh mắt hắn đã lại sáng như thường.
“Không sao chứ?” Cả nhà tới đỡ hắn dậy.
Hắn không khỏi giật mình nhìn mọi người: “Hai bác, cháu… Sao cháu đến đây được?”
Bạch Chỉ thực sự dở khóc dở cười: “Thôi, tắm một cái rồi ngủ đi.”
Sau bao ngày chiến tranh lạnh, hôm nay là lần đầu tiên hai người cùng nằm trên một chiếc giường.
Nửa đêm, Nghiêm Vĩnh Cận lên cơn sốt.
Bạch Chỉ lấy thuốc, đút nước cho hắn, cuối cùng thân nhiệt của hắn mới giảm xuống chút ít.
“Sao tôi lại bị sốt?” Nghiêm Vĩnh Cận nhắm nghiền mắt, bực bội hỏi.
“Căn cốt cậu tốt, bị ma ám đáng ra còn phải khó chịu hơn cơ.” Bạch Chỉ đắp một tấm khăn lạnh lên trán hắn, hắn bèn thừa cơ nắm lấy tay cậu: “Bạch Chỉ, cậu không giận tôi nữa chứ?”
Bạch Chỉ không đáp, có điều bàn tay kia rõ ràng muốn rút về, Nghiêm Vĩnh Cận vội hét lên: “Ôi ôi ôi tôi khó chịu quá! Bạch Chỉ để yên đi mà!”
“Đừng có gào, bố mẹ tôi đang ngủ.” Bạch Chỉ trừng mắt lườm hắn.
Hắn cười gian: “Biết rồi, thế từ giờ bọn mình đừng chiến tranh lạnh nữa nhé?”
“Để xem đã.”
Nghiêm Vĩnh Cận vội ngồi dậy, khăn mặt trên trán cũng rơi xuống: “Đừng mà! Tôi sai ở đâu thì cậu cứ bảo cho tôi biết, cậu chẳng nói gì thì tôi biết làm sao được, tôi có phải con giun trong bụng cậu đâu!”
“Nằm xuống ngay!” Bạch Chỉ ấn hắn nằm xuống, lần nữa đắp khăn lạnh lên “Bị ốm rồi còn không chịu yên nổi một lúc.” Ngẫm nghĩ một hồi, cậu mở miệng nói “Thế được rồi, cậu phải hứa với tôi từ giờ sẽ đi học đúng giờ, không được trốn tiết nữa. Với lại nhà là của chung hai đứa, nếu phải dọn thì cả hai cùng dọn.” Nghiêm Vĩnh Cận muốn thanh minh, nhưng Bạch Chỉ ngăn hắn lại “Đấy không phải vấn đề làm tôi giận nhất. Cậu có thể không dọn, nhưng làm ơn quý trọng công sức thành quả lao động của tôi một tí được không? Hơn nữa cậu có thời gian thì sắp xếp một tí, cũng chẳng làm cậu mệt chết được đúng không? Đừng có cái gì cũng vứt đấy chờ tôi làm.”
Nghiêm Vĩnh Cận tự biết đuối lý, “ừ” một tiếng: “Tôi đây cũng có một vài yêu cầu với cậu.”
“Nói đi.”
“Từ giờ có giận cũng không được bơ tôi!”
Bạch Chỉ gật đầu: “Được.”
“Còn nữa, không được đi chơi với mấy đứa bạn vớ vẩn đến tận khuya không thèm về nhà!”
Bạch Chỉ không nhịn nổi cười: “Cậu đúng là bình giấm chua.”
“Đệt! Đây là biểu hiện của việc tôi yêu cậu!” Nghiêm Vĩnh Cận chẳng lấy đó làm nhục, ngược lại còn cảm thấy tự hào, kiêu hãnh hất cằm.
“Có thấy buồn nôn không?” Ngoài miệng nói vậy, nhưng khóe môi Bạch Chỉ quả thực đang cong lên.
Sáng hôm sau, Nghiêm Vĩnh Cận hạ sốt, hai người vui vẻ cùng nhau về nhà.
Vừa đẩy cửa ra, một mùi lạ lập tức xộc vào mũi Bạch Chỉ. Nếu bắt buộc phải hình dung, đại khái đó giống như mùi tất thối trộn với mùi mì ăn liền.
Cậu cúi đầu nhìn, sàn nhà đã không còn giữ được màu gốc, lem nhem những nước súp mì, súp đồ ăn, vết chân đen kịt, tàn thuốc, cả đầu mẩu thuốc lá bị ném bừa bãi… Lại ngẩng đầu, trên giường, trên ghế sô pha vắt đầy quần áo chưa giặt, thậm chí chăn cũng chưa gấp! Trên bàn nước còn có giấy lau đã dùng, tàn thuốc, đầu lọc thuốc lá, vỏ hộp mì ăn liền…
“Cáo từ!” Bạch Chỉ hít sâu một hơi, chắp tay xoay người đi mất.
“Khoan đã Bạch Chỉ, tôi dọn ngay đây, tôi thề sẽ chuộc lại lỗi lầm, quay về đi mà Bạch Chỉ!”
—
HẾT