(Giải thích:
*Trong chương có sử dụng tên của vài chương trình truyền hình như là “Bố ơi mình đi đâu thế?”, “Làm phiền nhé tủ lạnh” (Go, fridge).
*Natsume’s Book of Friends – tên gốc Natstume Yuujincho là một bộ truyện tranh của tác giả Midorikawa Yuki, được NXB Trẻ phát hành tại Việt Nam với tên Natsume’s Book of Friends, có cả anime, các bạn tra google để biết thêm chi tiết nhé.)
Nghiêm Vĩnh Cận cảm thấy bây giờ mình đã chai sạn với việc gặp ma rồi. Nếu có một chương trình thực tế tên là “Ma ơi mình đi đâu thế?”, “Nhật ký bắt ma”, “Làm phiền bạn ma nhé!” chẳng hạn, vậy chỉ cần có Bạch Chỉ tồn tại thì cứ yên tâm trăm phần trăm, chắc chắn đi đến đâu gặp ma đến đó.
“Cậu y như cục nam châm nhỉ.” Nghiêm Vĩnh Cận bất đắc dĩ than.
“Nếu thế tôi phải đặc biệt lắm, cùng giới thì hút, khác giới thì đẩy.” Bạch Chỉ lại còn rất vui vẻ nói giỡn với hắn! Van xin đấy… Lời của hắn không mang ý nghĩa ấy đâu!
Nhưng việc đã đến nước này, Nghiêm Vĩnh Cận cũng thấy gặp mãi hóa nhàm, thậm chí còn có thể thản nhiên đùa lại nữa. Tất cả đều nhờ công ơn của ngài Bạch Chỉ đây!
“Bọn mình về nhà luôn ha?” Nghiêm Vĩnh Cận chỉ về phía mấy người đang cúi đầu hóa vàng “Thế có phải hơi bất kính với họ không?”
“Thế cậu nghĩ bọn mình nên chạy đến bảo họ “Xin lỗi bác, cho con qua một chút” mới được à?”
Chuyện ấy… Chuyện ấy thì bỏ đi được không? Trong đầu hắn đã hiện lên đủ các cảnh tượng kinh hoàng rồi.
Hai người, à không, chính xác là một mình Bạch Chỉ coi như không có chuyện gì xảy ra mà đi ngang trước mặt họ, còn Nghiêm Vĩnh Cận chỉ giả bộ bình tĩnh thôi.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Vĩnh Cận nếm thử cảm giác này, căng thẳng đến nỗi hai bàn tay đẫm mồ hôi. Hắn cố kiềm chế bản thân không nhìn lung tung, nhưng con mắt vẫn không nhịn được liếc qua một kẻ trong số những người nọ.
Đó là một khuôn mặt người già nhăn nheo dúm dó, cực kỳ tái nhợt. Không biết bởi nhìn thấy hắn hay liếc thấy Bạch Chỉ, đôi mắt âm u của “lão” bỗng nhiên bừng sáng, tràn đầy vẻ khát máu tham lam.
Lão ta chậm chạp há rộng cái miệng xám trắng, nhe mấy chiếc răng vàng khè nở nụ cười xấu xa.
Trực giác nói cho Nghiêm Vĩnh Cận biết sắp có chuyện chẳng lành. Hắn quay đầu nhìn về phía Bạch Chỉ, trước mặt đột ngột xuất hiện một chiếc ô tô trắng đang bấm còi inh ỏi, đèn xe chói lóa khiến hắn không tài nào mở mắt, vậy mà cậu lại chẳng hay biết gì! Hắn hoảng hốt vội túm cổ tay cậu giật mạnh về phía mình, quán tính khiến cả hai đều ngã nhào ra đất.
Chiếc xe trắng phanh gấp ngay phía trước họ, chủ xe hạ cửa kính xuống giận dữ mắng. Hai người đều chưa kịp hoàn hồn, đến khi Nghiêm Vĩnh Cận tỉnh ra thì chiếc xe đã đi mất dạng.
Họ quay đầu nhìn lại, xung quanh không có ai đang đốt vàng mã cả, trên đường thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô phóng qua, tất cả vẫn giống như bình thường.
“… Vừa nãy suýt thì toi mạng.” Nghiêm Vĩnh Cận sững sờ nhìn Bạch Chỉ chằm chằm. Nếu vừa rồi hắn không kéo cậu… Nếu lúc đó… Hắn không dám nhìn nữa.
“Sợ à?” Bạch Chỉ bỗng cười phá lên, tiếng cười sang sảng có vẻ rất thoải mái.
“Đậu má cậu bị điên hả!” Nghiêm Vĩnh Cận căm tức mắng “Vừa nãy nguy hiểm kinh người mà cậu còn cười được?! Cậu biết cậu suýt nữa thì chết không!”
“Không được nói tục.” Bạch Chỉ nhắc nhở, trong giọng nói vẫn pha lẫn tiếng cười.
“Cút!” Nghiêm Vĩnh Cận bực bội quay đầu đi.
“Giận à?” Bạch Chỉ ngó gò má hắn “Thế cậu bảo tôi phải làm gì bây giờ, khóc chắc?”
Về lý thì cậu đúng, nhưng Nghiêm Vĩnh Cận cứ cảm thấy tức tối vô cùng, lửa giận tắc nghẽn trong lồng ngực không sao thoát ra được.
“Thôi.” Bạch Chỉ nhẹ kéo vành tai hắn, đầu ngón tay lạnh buốt như băng “Mấy chuyện này tôi cũng gặp không biết bao nhiêu lần rồi.”
Nghiêm Vĩnh Cận lườm cậu.
“Mong là lần sau cậu vẫn có thể ở bên cạnh cứu tôi một mạng.” Ánh mắt Bạch Chỉ hiện vẻ nghiêm túc, thế nhưng khóe môi vẫn thoáng nét cười, Nghiêm Vĩnh Cận cũng không phân rõ được rốt cuộc trong lời cậu có mấy phần là thật.
“Bớt đi!” Nghiêm Vĩnh Cận buông tay Bạch Chỉ ra, đứng lên.
Bạch Chỉ không nói gì, vừa đi theo hắn vừa phủi bụi đất bám trên quần: “Tay cậu không sao chứ?”
“Đàn ông con trai làm gì mà yếu thế được.”
Hai người câu được câu chăng tán gẫu, cùng trở về nhà Nghiêm Vĩnh Cận.
Tới trước cửa, Bạch Chỉ chợt cản Nghiêm Vĩnh Cận lại.
“Làm gì đấy?”
“Cậu không biết phủi tí đi à?” Bạch Chỉ rất cẩn thận vỗ vỗ khắp người mình, cứ như trên người dính đất cát vậy, còn phủi cả bên trong quần áo.
“Sao mà mê tín dị đoan thế…” Nghiêm Vĩnh Cận lầm bầm.
Bạch Chỉ tức đến phì cười: “Đây là câu cậu nên nói đấy hả?”
Nói rồi cậu cũng vỗ vỗ khắp người hắn.
“Chắc không cần đâu?” Nghiêm Vĩnh Cận nhăn nhó, Bạch Chỉ biến thành ông đồng rồi sao, chuyện như thế cũng tin. Đã thế cậu còn đập rất mạnh tay, hắn không nhịn được càu nhàu: “Cậu lợi dụng việc công để báo thù riêng đúng không!”
“Tôi với cậu nào có thù gì.” Bạch Chỉ nghiêm túc phủi, nghe giọng không giả tạo chút nào. Trong chốc lát, Nghiêm Vĩnh Cận cũng không biết nên nói gì, khắp hành lang chỉ còn vang vọng tiếng Bạch Chỉ vỗ bộp bộp vào quần áo hắn, khiến đèn cảm ứng âm thanh mãi không tắt được.
“Xong chưa?”
“Được rồi.”
Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi kia, hai người vào nhà.
Nghiêm Vĩnh Cận bỗng hơi khát nước, vội rót một cốc nước lớn ừng ực uống cạn. Hắn liếc nhìn Bạch Chỉ thêm một lần, quả nhiên đã khác vừa rồi, không còn ảo giác như hai người là một cặp đôi nữa.
Hô… Tên này là hồ ly tinh chuyển thế à? Sao cứ ở bên cạnh cậu hắn lại nảy sinh cảm giác thật khó hiểu nhỉ?
“Đi ngủ đi.” Nghiêm Vĩnh Cận vươn vai.
“Tôi thấy nhà cậu có phòng cho khách, tôi ngủ ở phòng ấy đây.”
Nhà Nghiêm Vĩnh Cận rộng hơn nhà Bạch Chỉ một chút, thế nhưng lại thiếu hơi người hơn nhà của cậu rất nhiều, trông chẳng khác nào một căn hộ mẫu được lắp đủ các trang thiết bị đẹp đẽ. Có điều đây vẫn là lần đầu tiên hắn cảm thấy căm thù sự “nhiều phòng” của nhà mình đến vậy.
“Đừng.” Nghiêm Vĩnh Cận níu kéo.
“Cậu sợ ngủ một mình à?”
Nghiêm Vĩnh Cận cố gắng đấu tranh: “Cậu thấy cái phòng cho khách bừa bộn như thế, còn chưa dọn…”
“Cậu quên là sáng nay bọn mình vừa quét dọn xong à?”
Đệt, đúng là hắn quên thật…
Nghiêm Vĩnh Cận chỉ đành chấp nhận: “Rồi rồi rồi, ngủ thôi!”
“Ban đêm nếu sợ thì cứ gọi.” Bạch Chỉ mỉm cười với hắn.
“Ai sợ chứ!”
Chẳng qua là cơ hội được gần gũi Bạch Chỉ một cách đường hoàng như vậy tự nhiên biến mất tiêu, Nghiêm Vĩnh Cận vẫn ít nhiều cảm thấy không cam lòng. Về phần tại sao lại nảy ra cái suy nghĩ này thì hắn cũng không có ý định tìm hiểu kỹ lưỡng, bây giờ hắn chỉ muốn dính chặt với Bạch Chỉ thôi, hắn cũng không phải kẻ ưa giấu giếm cảm xúc.
Thường ngày Nghiêm Vĩnh Cận cũng ở nhà một mình mà không hề thấy cô đơn, nhưng hôm nay biết Bạch Chỉ đang ở cách vách, trái lại hắn chợt thấy có hơi cô độc.
Hắn móc điện thoại di động ra, nhắn wechat cho Bạch Chỉ: [Hoa khôi, cậu buồn ngủ không?].
Bạch Chỉ trả lời hắn ngay lập tức: [Buồn ngủ.].
Hắn tiếp tục gõ vài chữ: [Nhưng tôi không buồn ngủ].
Bạch Chỉ lại đáp rất nhanh: [Cậu không muốn ngủ thế là muốn hôn à? Tôi qua hôn cậu cũng được.].
Đờ mờ! Tên này xem tiktok nhiều quá rồi đúng không! Cái quái gì không biết! Hắn không thèm trả lời cậu nữa.
Cứ nằm như vậy, Nghiêm Vĩnh Cận dần dần cảm thấy buồn ngủ. Có điều căn hộ sát vách không biết lục đục gì cả đêm, hết kéo giường lại kê ghế, tiếng động lớn khiến Nghiêm Vĩnh Cận cũng tỉnh giấc.
Mấy ngày nay hắn ở nhà chưa từng gặp chuyện này, huống hồ khu nhà của hắn còn cách âm khá tốt.
Âm thanh càng lúc càng lớn, nghe cứ như phát ra ngay trong phòng khách vậy. Nghiêm Vĩnh Cận phiền não bật đèn lên, mở tung cửa phòng ngủ bước ra ngoài, thế nhưng ngay chớp mắt đó… Yên tĩnh.
Đậu má, làm cái gì vậy! Chơi hắn hả!
Được rồi, hắn vừa nằm xuống thì âm thanh huyên náo lại vang lên!
Nghiêm Vĩnh Cận có chậm hiểu đến mấy cũng đã đoán ra vấn đề. Hơi quá đáng đấy, bình thường dọa nhau một chút thì thôi, sao giờ còn quấy nhiễu người ta nữa?
Hắn thực sự không khỏi tuyệt vọng. Động tĩnh lớn đến thế, chẳng biết Bạch Chỉ đã ngủ chưa.
Nghĩ vậy, Nghiêm Vĩnh Cận xỏ dép, đi sang phòng cho khách.
Hắn gõ cửa một cái, Bạch Chỉ không trả lời.
Không phải đang ngủ thật chứ?
“Bạch Chỉ? Bạch Chỉ!” Nghiêm Vĩnh Cận gọi vài tiếng.
Vẫn không ai đáp lại.
Đậu má, thế này là thế nào! Ngủ say đến mức nào vậy!
Hắn thử vặn tay nắm, không ngờ Bạch Chỉ còn khóa cửa luôn! Điên rồi sao! Định phòng cướp hay phòng người nào hả!
Nghiêm Vĩnh Cận gửi tin wechat cho Bạch Chỉ: [Cậu ngủ rồi à?].
Bạch Chỉ không trả lời.
Đúng lúc này, ngoài hành lang trước cửa nhà Nghiêm Vĩnh Cận bỗng xuất hiện âm thanh giày cao gót gõ trên mặt sàn. Một lần rồi lại một lần, từ tầng trên đi xuống, lại từ tầng dưới đi lên.
Mẹ nó rốt cuộc cậu phải làm gì đây! Nghiêm Vĩnh Cận sắp phát điên rồi. Không phải Bạch Chỉ nói phủi người trước khi vào là ổn sao? Hoàn toàn không có vẻ gì là ổn hết!
Trái tim Nghiêm Vĩnh Cận sắp thót lên tận cổ họng, chỉ sợ thứ kia sẽ lao vào phá cửa ầm ầm, bàn tay cầm điện thoại của hắn cũng toát mồ hôi.
Tiếng bước chân vẫn vang lên, căn bản không có ý định dừng lại, nửa như đang lo lắng, nửa như còn suy tư. Tựa hồ cánh cửa trước mắt đang ngăn trở “cô ta” bước vào.
Bình tĩnh… Bình tĩnh… Nghiêm Vĩnh Cận thở ra một hơi thật dài. Hắn cố gắng ngẫm nghĩ, nếu như đổi thành Bạch Chỉ thì cậu sẽ làm sao?
Tên kia… Hắn không nhịn được đảo trắng mắt, còn phải nghĩ à? Cậu sẽ làm như bây giờ này, cắm đầu ngủ!
Mà thực sự thì ngoại trừ việc đó, Nghiêm Vĩnh Cận cũng chẳng nghĩ ra mình có thể làm gì nữa. Có cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám một mình tiến đến trước cửa, nhòm qua mắt mèo xem là thứ gì đang quấy nhiễu mộng đẹp của mình.
Hết cách, Nghiêm Vĩnh Cận đành quay về phòng cố gắng ngủ. Có lẽ bởi quá mệt mỏi, hắn rốt cuộc mơ màng thiếp đi giữa những âm thanh kia.
Đêm ngủ không ngon, đến sáng lại bị Bạch Chỉ tới đánh thức từ sớm, Nghiêm Vĩnh Cận bám chặt lấy giường nhất quyết không chịu dậy.
“Cậu không dậy tôi hôn cậu đấy.” Bạch Chỉ nhẹ nhàng đe dọa bên tai hắn.
Có thể bởi đang buổi sáng sớm lại nghe thấy câu này, hơn nữa Bạch Chỉ còn áp sát đến vậy, Nghiêm Vĩnh Cận lập tức cảm thấy bộ phận nào đó của mình bỗng sinh ra phản ứng không phù hợp, chớp mắt khiến hắn tỉnh táo hẳn. Nếu hiện giờ hắn đứng lên luôn sẽ bị Bạch Chỉ phát hiện, thế thì mất mặt quá! Hắn vội vàng trở mình nằm lì trên giường: “Cậu mặc kệ tôi!”
“Tôi mặc kệ cậu thì cậu lớn được đến thế này à?”
“Cậu lớn hơn tôi chắc!” Nghiêm Vĩnh Cận kêu lên.
“Hôm đi viện tôi nhìn thấy thẻ bảo hiểm y tế của cậu rồi, tôi sinh trước cậu, cậu gọi tôi bằng anh cũng là lẽ thường tình.” Bạch Chỉ gạt cằm Nghiêm Vĩnh Cận “Nào, gọi một tiếng “anh” thử xem.”
Nghiêm Vĩnh Cận đẩy tay Bạch Chỉ ra: “Bớt xàm đê! Mà này, đêm qua cậu làm sao đấy? Gọi cậu khản cổ không thấy đáp, lại còn khóa cửa! Cậu không sợ nhỡ có hỏa hoạn động đất gì thì không chạy được à?”
“Cậu có mở cửa thì gặp mấy tình huống ấy cũng không chạy được.” Bạch Chỉ cạn lời với hắn “Cậu quên nhà cậu ở tầng 16 à?”
Đúng ha… Có điều chuyển chủ đề rồi Nghiêm Vĩnh Cận cũng cảm thấy bên dưới mình hạ nhiệt không ít. Hắn chậm chạp ngồi dậy: “Hôm qua tôi vừa đập cửa vừa gọi cậu mà sao cậu không trả lời thế? Cậu không nghe thấy tiếng như kiểu trong nhà có bao nhiêu người đang phá phách ầm ĩ, bắt gà trộm chó à!”
“Tại cái này.” Bạch Chỉ móc hai chiếc nút tai từ trong túi quần ra “Bình thường tôi toàn đeo cái này đi ngủ.”
… Cạn lời, thật sự cạn lời! Chẳng trách đêm qua gọi thế nào cậu ta cũng không dậy! Chẳng trách mỗi sáng rời giường cậu ta đều phấn chấn vô cùng! Nghiêm Vĩnh Cận lại lần nữa nảy sinh ảo giác mình là thằng ngu.
“Từ nhỏ cậu đã thấy được mấy thứ đấy à?” Không thấy nhiều thì không thể bình tĩnh như vậy được, Nghiêm Vĩnh Cận tò mò hỏi.
“Gần như thế.” Bạch Chỉ mỉm cười, có lẽ nụ cười đó không hàm chứa ẩn ý nào, nhưng Nghiêm Vĩnh Cận lại cảm thấy thật đắng chát “Nếu được như trong “Natsume’s Book of Friends” thì chắc cũng đáng mơ ước phết, tiếc là đây là hiện thực.”
Đoán rằng khi Bạch Chỉ còn nhỏ cũng từng bị mấy thứ kia dọa khóc thét, có điều theo thời gian dần trôi, tất cả cảm xúc sợ hãi đều đã hóa trơ lì.
“Không sao hết, về sau có tôi rồi.” Nghiêm Vĩnh Cận đột nhiên nói. Không chỉ có Bạch Chỉ giật mình, ngay chính hắn cũng hiểu câu này thực sự không hề giống phong cách của bản thân.
“Không phải, ý tôi là…” Nghiêm Vĩnh Cận muốn giải thích một chút, nhưng đối với hắn, nếu nhất định phải nói ra thì hắn đích xác muốn ở bên cạnh Bạch Chỉ, được bao lâu hay bấy lâu. Cậu chắc chắn có thể đỗ đại học, hắn thì chưa rõ, khi đó hẳn sẽ mỗi người một ngả phải không? Với hiểu biết của hắn về Bạch Chỉ, cậu tuyệt đối sẽ không liên lạc lại với mình. Như thế cũng tốt, không sao cả, chuyện ngày mai để mai tính, hiện tại được vui vẻ là đủ rồi.
“Nếu không phải cậu chưa đánh răng rửa mặt thì chắc chắn tôi sẽ không nhịn được mà hôn cậu luôn.”
Bạch Chỉ nói đường hoàng đến khiến Nghiêm Vĩnh Cận thiếu chút tưởng thật: ” Đệt, đừng có nói kiểu ấy!”
Mắng người ta xong, hắn lại cảm thấy có gì không ổn, cố ý chụm tay lên miệng hà hơi vài lần: “Nào có hôi thế!”
“Ý cậu là bây giờ tôi có thể hôn cậu hả?” Bạch Chỉ vừa hỏi vừa vươn người tới gần.
Lúc này Nghiêm Vĩnh Cận cũng đã học được vài chiêu của cậu: “Bọn mình chờ chút nhé, mấy phút không đi đâu mà vội. Chờ anh đánh răng xong rồi anh sẽ yêu thương em!”
Nói rồi phóng vào nhà vệ sinh như một tia chớp.
Mấy chuyện như “kiss” hắn một cái gì gì kia, hắn biết Bạch Chỉ thật sự có thể làm được! Lần đầu tiên ở nhà cậu chỉ là một hiểu lầm, hắn không nhắc đến, nhưng nếu có lần thứ hai, lần thứ ba… Nghiêm Vĩnh Cận lau mặt một cái, hắn thề sẽ không để xảy ra tình huống đó nữa!
Trong thời gian chung đụng với nhau, ngay chính hắn cũng không thể phủ định… Nếu như đối phương là Bạch Chỉ, hắn có thể thử “gay” một lần.
Không thể được! Chẳng phải thế là làm bậy sao! Nghiêm Vĩnh Cận vội tát nước lạnh rửa mặt.
Phải tỉnh táo một chút, hắn cũng bắt đầu nói lung tung mất rồi!