Đêm Ngày Sủng Nịnh

Chương 56: Chương 56




Đêm nay chính là lúc người của Vincent hành động, bọn họ sẽ đến kho chứa hàng cực lớn của Cố Hạo Khương ở nước D.

Ông ta vẫn còn cảm giác lo lắng thấp thỏm, dẫu sao đây cũng gần như được coi là lần đầu ông ta làm việc xấu, lương tâm cùng tinh thần ông ta vẫn không cho phép, vì vậy để mọi chuyện diễn ra được suôn sẻ, ông ta cũng đi đến đây.

"Các cậu làm nhanh lên!"

"Vâng!"

Người của Vincent nhanh chóng tiến hành công việc, nhưng chưa kịp làm gì thì cánh cửa vốn phải được đóng chặt kia lại từ từ mở ra...

Tất cả những người ở đây đều bị dọa cho đứng tim, đến cả Vincent cũng như ngừng thở, ông ta đã bố trí vệ sĩ tinh nhuệ canh gác bên ngoài rồi kia mà!

"Chà chà... Nãy giờ uổng công tôi đợi, vậy mà các người vẫn chưa làm được gì hết!"

Cố Hạo Khương cười mỉa nói to, hôm nay hắn không mặc âu phục mà mặc quần và áo thun đen, trên đầu còn đội nón lưỡi trai, gương mặt tinh tế, khóe miệng luôn nhếch lên cười, nhìn giống như đang làm việc xấu nhưng cũng toát lên sự cường tráng khỏe mạnh vốn có.

Dù là Cố Hạo Khương đang cười như thế, nhưng bọn người ở đây còn thấy hoảng sợ hơn là với vẻ mặt trầm tĩnh thường ngày!

Bọn họ lắp bắp kinh hãi, cả những chất độc gây án cũng làm rơi đầy trên mặt đất...

"Cố... Cố Hạo Khương, làm sao cậu... cậu..."

Cả ông Vincent cũng nói không nên lời, hắn nhìn vô cùng thong dong, cứ như là đã chờ sẵn từ lâu, chỉ chực chờ vồ bắt con mồi!

"Tôi nói này Vincent, không ngờ đến từng tuổi này rồi mà ông còn không có đầu óc như thế!"

Ông ta thông minh lại có quyền lực, nhưng không nghĩ tới hắn cũng như thế sao? Ông ta nghĩ được cách cài người của mình vào Cố Xuyên, không lẽ hắn không làm ngược lại được sao?

Huống hồ so về tài lực cùng quyền lực, Cố Hạo Khương hắn đều hơn hẳn ông ta một bậc!

Vincent thở dài, đã đến mức này, ông còn có thể nói gì chứ?

"Bị cậu bắt được rồi, tôi cũng không thể làm gì hơn, chỉ là... Tôi muốn nói một tiếng xin lỗi!"

Cố Hạo Khương vẫn nhìn ông ta không nói gì, hắn biết Vincent là một người biết phân biệt phải trái, là một người lỗi lạc, nếu không ông ta đã không được người dân nước D kính trọng như thế!

Chỉ là lần này, ông ta lại có một đứa con không bình thường, nếu không vì thương con, chắc chắn ông ta sẽ không đi làm chuyện bỉ ổi này.

Cố Hạo Khương phất tay ra hiệu, lập tức người của hắn đưa hết những tên tay sai ra ngoài, trong nhà xưởng vô cùng lớn, hiện chỉ còn mình Cố Hạo Khương và Vincent ở lại.

Ông ta không hiểu Cố Hạo Khương định làm gì, chiếu theo lẽ thường tình thì hắn sẽ lập tức bắt ông ta lại, sau đó khỏi nói cũng biết, ông ta nhất định sẽ nếm trải mùi vị đau khổ nhất thế gian.

"Chắc ông thấy rất lạ?"

Cố Hạo Khương vừa chỉnh lại nón lưỡi trai của mình vừa nói, thú thật hắn rất thích đội nón lưỡi trai, bởi vì như thế hắn không cần phải trầm mặc như thường ngày, khoác lên bộ âu phục, khí chất hắn cũng thay đổi, làm gì cũng phải theo một lối cường hãn trưởng thành, nhưng lúc này hắn có thể hành động theo cách mà hắn muốn.

"Tôi không muốn vì chuyện này mà khiến ông thân bại danh liệt, bởi vì ông không đáng nhận điều đó!"

Vincent nghe Cố Hạo Khương nói, lại nhìn sâu vào trong mắt hắn, cảm thấy hắn không hề có sự khinh miệt mỉa mai gì thì mới vô cùng bất ngờ.

"Cậu..."

"Thú thật từ trước tới nay tôi luôn coi trọng tài năng cùng nhân cách của ông, những gì mà ông đã làm đều vì con dân của mình, một người như vậy tôi không có lý do gì để khiến ông mất tất cả hết!"

"Cám... Cám ơn cậu!"

"Nhưng mà đụng tới con mình thì ông thật quá nhu nhược!"

"Tôi biết, nhưng tôi có lỗi với nó, tôi... Ngoại trừ cách này không còn nghĩ được cách nào khác cả!"

Cố Hạo Khương nghe Vincent nói như thế thì cười lớn một tiếng:

"Bởi vậy tôi mới nói ông quá nhu nhược, cũng quá mềm yếu đi! Tôi nhớ mình đã đưa hồ sơ bệnh án của Ngọc Cẩm Lăng cho ông rồi, ông còn không tin sao?"

Vincent không che giấu nổi sự đau đớn trong mắt, giọng nói cũng đã có phần run run:

"Có lẽ hiện tại cậu chưa có con nên không hiểu nỗi lòng kẻ làm cha làm mẹ, làm sao tôi có thể coi con mình thật sự có vấn đề về tâm lý, tự tay đưa nó đi điều trị, trong khi nó chẳng khác gì người bình thường, chỉ có mỗi suy nghĩ lệch lạc về vợ cậu?"

"Vincent, tôi muốn ông biết rằng tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào có nguy cơ làm hại vợ tôi!"

"Điều này tôi biết rất rõ!" Từ khi biết tin Cố Hạo Khương kết hôn, ông ta luôn nghe được những tin tức của hai vợ chồng hắn, lại còn vì vụ bắt cóc Vân Nghê của Ngọc Cẩm Lăng mà điều tra tường tận về họ. Có thể nói đời này Cố Hạo Khương không thể đối tốt với ai được như thế nữa!

"Cho nên ông không làm được, thì để tôi giúp ông!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.