“Khi tôi còn bé cũng không thích vẽ vời. Khi đó tôi là là một đứa bé tự kỉ. Thật khó tưởng tượng, tôi tựa hồ không có hứng thế với bất cứ thứ gì, không thích học, không thích vận động, hơn nữa cũng ghét bọn con gái điệu chảy mỡ. Có một đứa con máu lạnh như vậy, ngay cả bố mẹ cũng không thích tôi”
Nguyên Tiêu bừng tỉnh từ cơn ác mộng, thanh âm của Khưu Chương vẫn còn ở bên tai, đầu óc cô nhức nhối vô cùng.
”Mẹ Con muốn uống nước!” Cô líu ríu trong miệng, vừa thấy cô tỉnh, người phụ nữ trung niên ngồi bên giường cuống quít đứng lên, ấn cái chuông ở đầu giường, chỉ chốc lát sau, hành lang truyền đến vô số tiếng bước chân, một người phụ nữ diện mạo vô cùng xinh đẹp nhanh chóng bước vào, ở sau lưng chị còn có một thiếu niên tuấn tú.
”Mẹ! Một cô gái không rõ lai lịch, mẹ quan tâm làm gì làm gì!” Người chưa tới, tiếng đã nghe, một giọng nói con trai trong trẻo lạnh lùng, hờ hững mà còn hơi non nớt khiến cho Nguyên Tiêu có cảm giác rất quen thuộc.
”Khưu Chương! Không được nói với chị ấy như vậy!” Người phụ nữ xinh đẹp kia khẽ trách, cô đột nhiên nghe được một cái tên quen thuộc, đầu óc linh hoạt lại, lập tức choáng váng.
”Ê, bà chị ngốc, đừng có dùng ánh mắt thất thần đấy nhìn tôi! Này, chùi nước miếng của chị đi, buồn nôn! Sao dì đưa một người đần độn như thế về nhà Ai ui, mẹ! Mẹ đánh con cái gì?” Cậu thiếu niên thu lại ánh mắt hả hê ác độc của mình, đột nhiên bị đau kêu lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn mẹ mình.
”Tiểu tử thối, con đừng có nói năng lung tung”
”Đúng là thế mà! Con quyết không chịu cho chị ta làm giáo viên mỹ thuật của con!”
”Không đến con quyết, đây là người dì con đặc biệt giới thiệu. Cô giáo người ta đã đi xa đến đây, dì con lo cho cô giáo, đặc biệt đến chào hỏi cùng chúng ta, con còn dám nói lung tung, đi ra ngoài ngay cho mẹ!”
Cậu thiếu niên hùng hùng hổ hổ liếc xéo Nguyên Tiêu, rất bất mãn vì bị mẹ đuổi ra ngoài, đi ra rồi còn nghe thấy giọng cậu đầy uất hận: “Cái gì thế, con mới là con nhà mẹ, vì một bà chị lai lịch bất minh, ngay cả con mình cũng không cần, mẹ làm mẹ thế đấy!”
Người phụ nữ cười trừ xin lỗi Nguyên Tiêu, đóng cửa cạch một tiếng nặng nề, ngăn tất cả những lời chửi rủa bất mãn của cậu con ở ngoài, cám ơn trời đất, thế giới rốt cuộc cũng thanh tịnh trở lại.
Nguyên Tiêu kinh hồn bạt vía nhìn cảnh này, rốt cuộc trong thời điểm cánh cửa đóng lại, trái tim nhỏ bé và giọng nói đã quay về, cô xoa xoa mồ hôi trên trái, đúng là quá hỗn loạn.
Cô vừa ngẩng lên, người mẹ của cậu thiếu niên đã cầm tay cô, dịu dàng trấn an: “Được rồi, đã để cháu phải sợ rồi” Cô vội vàng lắc đầu, “Không sao ạ”
Nghi ngờ trong lòng như may trôi từng đám không tan, đây là tình huống gì, cô cô cô, cô với người phụ nữ và người dì kia cũng chẳng quen biết.
”Cháu cũng thấy đấy, đứa trẻ vừa rồi là đứa con trai của cô, còn cháu, bắt đầu từ hôm nay, cháu là giáo viên hội hoạ của nó, đừng thấy con cô nhìn qua thì bướng bỉnh nhưng tính tình nó không xấu” Trước mặt cô, khen cậu cũng phải thôi, nhưng sao không để Khưu Chương biết?
Cô tinh tường thấy khi Khưu Chương bị đuổi ra khỏi cửa, trong mắt cậu xẹt qua sự tổn thương.
Mẹ Khưu Chương cằn nhằn điều gì đó, Nguyên Tiêu đã hoàn toàn quên mất, chỉ nhớ rõ ba ngày sau, cô ai oán chấp nhận thân phận mới của mình - Nguyên Tiêu cô đã hoành tráng xuyên không từ năm 2008 về năm 2003, O-M-G! Chuyện xuyên không trên “Công chí” thực sự tồn tại
(Công chí là một kiểu tạp chí cho teen, nếu trí nhớ cá vàng của bạn không nhầm thì truyện ngắn này được đăng trong tạp chí này)
Cô không kìm được ý nghĩ muốn hét ầm lên, có lẽ đây chỉ là mơ. Cô gật đầu, quyết định chấp nhận ý nghĩ mình chẳng qua chỉ đang nằm mơ.
Coi như là mơ, vậy giấc mơ này của cô có thể trở nên chân thật một chút không? Cho dù là thật hay không thật, Nguyên Tiêu nhất định không bao giờ giấu diếm chuyện mình thích cậu nữa, có phải chỉ có trong mơ, trong tình huống như thế này, cô mới có thể ung dung hất cái cằm tròn tròn, cười híp mắt nói với cậu “Tôi chính là Nguyên Tiêu, cậu nhất định phải thích tôi nhé”
Khí trời đầu thu hết sức dễ chịu, gió mát nhè nhẹ phả vào da thịt như chú cá nhỏ nơi đáy nước tinh tế hôn lên gò mà cô.
Sau khi tỏ tình là một sự trầm mặc rất lâu, sau đó là một trận cười rung cả trời đất, nhiều cô bé cậu bé không hơn kém Khưu Chương bao nhiêu cười lăn lộn, Nguyên Tiêu hoá đá tại chỗ. Có có lầm không vậy? Mới vừa rồi chỉ có một mình Khưu Chương, sao bây giờ mọc đâu ra lắm người như vậy?
Ầm!
Sét đánh giữa trời quang, thiên lôi đột kích, cô hoành tráng độ kiếp.
Khưu Chương mười hai tuổi bị những cô bé cậu bé kia vây ở giữa, hai tay lạnh lùng đặt trước ngực liếc xéo cô, đáy mắt như có băng kết, tàn nhẫn và xa cách. Làn gió thổi qua, mái tóc ngắn của cậu bỗng nhiên bay bay, hoà với màu áo sơ mi trắng như đàn chim bồ câu vỗ cánh bay qua, Nguyên Tiêu nhất thời nhìn mà choáng váng.
Một cô bé mặt mũi xinh xắn đi quanh cô một vòng, ngẩng đầu “vô tội” nói với cô: “Chị gái này, chị béo như thế, lấy đâu ra dũng khí tỏ tình với Khưu Chương, mà chị còn lớn hơn cậu ấy bốn tuổi đấy!”
Tiếng nói vừa thoát ra, tất cả đều cười rầm rầm lần nữa, đôi má phúng phính hơi hồng lên
”Chị là giáo viên mỹ thuật của Khưu Chương, muốn yêu mỹ thuật hội hoạ, nhất định phải yêu cô giáo của mình trước. Chị muốn Khưu Chương yêu quí chị hình như không đến phiên bọn tiểu quỉ các em bon chen vào” Cô cả vú lấp miệng em.
Bạn học Nguyên Tiêu gì cũng không giỏi nhưng da mặt nhất định dày như sắt thép, đả kích nhỏ như thế này, cô binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn! Cuộc đời không dài, nhưng trình độ nguỵ biện đã đạt được sự phát triển vĩ đại
Mặc dù lần đầu tiên tỏ tình gặp biến cố rất thảm, nhưng Nguyên Tiêu không vì vậy mà nổi giận, ngược lại càng bị ngăn cản càng to gan.
Ha ha, đúng là một giấc mơ không muốn tỉnh, nhưng mà giấc mơ này hơi bị tàn khốc. Cô gái nhỏ cười khổ sở nghĩ vậy