Mặt Trent hiện rõ cơm sốc và rồi niềm hân hoan khi anh chàng quay đầu lại. Hai người ôm choàng lấy nhau. Fern nhoẻn cười với Brooke và xóa tan nỗi lo lắng băn khoăn của cô rằng không biết Fern có giận họ vì Julian bất chợt xuất hiện không.
“Trước tiên và cũng là điều quan trọng nhất, xin chúc mừng cô cậu!” Julian vừa nói vừa vỗ vào người Trent thêm lần nữa và nghiêng sang hôn lên má Fern.
“Cảm ơn, bạn thân ơi,” Trent nói, rành rành là vui mừng khi gặp Julian.
“Fern à, trông cô xinh tuyệt. Tôi không biết cậu kia đã làm gì để xứng đáng có được cô, nhưng cậu ấy quả là tốt phúc.
“Cảm ơn Julian,” Fern tươi cười đáp. Cô đưa tay ra nắm lấy tay Brooke. “Brooke và em rốt cuộc đã dành chút thời gian trong kỳ nghỉ cuối tuần vừa rồi bên nhau, và em phải nói rằng anh cũng là một người khá may mắn đấy.”
Brooke siết tay Fern.
Julian cười toác với Brooke. “Anh cũng phải đồng ý với điều đó,” anh nói. “Này cô cậu ơi, tôi xin lỗi vì đã lỡ hết mọi thứ.”
Trent phẩy tay ngắt lời anh. “Đừng lăn tăn về điều đó. Bọn này mừng vì anh đến được.”
“Không, không, lẽ ra tôi phải có mặt ở đây suốt dịp cuối tuần kia. Tôi thực lòng xin lỗi.”
Trong một thoáng trông Julian như muốn khóc. Fern kiễng chân lên ôm lấy anh và nói, “Chẳng có gì mà một đôi vé hàng ghế đầu trong cuộc biểu diễn sắp tới của anh ở Los Angeles lại không giải quyết được cả. Phải không Trent?”
Mọi người bật cười, và Brooke nhìn Julian dúi cho Trent một mảnh giấy gập lại. “Đó là lời chúc mừng khi nâng cốc trong bữa tiệc trù bị. Tôi xin lỗi vì tối qua đã không có cơ hội đọc nó.”
“Anh có thể đọc nó bây giờ mà,” Trent bảo.
Julian ngây người ra. “Cậu muốn tôi đọc nó
“Đó là lời chúc mừng của anh khi nâng cốc, đúng không?”
Julian gật đầu.
“Vậy thì tôi thay mặt cả hai người chúng tôi nói rằng chúng tôi rất thích được nghe lời chúc mừng ấy. Nếu anh không phiền...”
“Tất nhiên tôi có phiền gì đâu,” Julian trả lời. Gần như ngay lập tức đã có người mang micro đến; sau vài tiếng gõ ly và vài tiếng suỵt, cả nhà rạp lặng xuống. Julian hắng giọng và cần lấy micro, trông có vẻ thoải mái tức thì. Brooke băn khoăn không biết tất cả mọi người ở đó có đang nghĩ rằng trông anh thật tự nhiên với chiếc micro trên tay không. Hoàn toàn thư thái và cực kỳ đáng yêu. Cô cảm thấy niềm tự hào dâng lên.
“Xin chào tất cả các quý vị,” anh nói với nụ cười tươi phô má lúm đồng tiền. “Tôi là Julian, và Trent với tôi là anh em con chú con bác, thực ra chúng tôi chỉ hơn kém nhau có sáu tháng tuổi, vì thế nên tôi cho rằng nếu nói là chúng tôi biết nhau từ lâu cũng đúng thôi. Tôi, ờ, xin lỗi khi ngắt ngang cuộc vui của các vị, nhưng tôi chỉ muốn chúc cậu em họ tôi và cô dâu mới xinh đẹp của cậu ấy mọi niềm hạnh phúc trên đời này.”
Anh ngừng một thoáng và kéo tờ giấy của anh ra, nhưng sau khi mắt anh liếc qua vài từ, anh nhún vai rồi đút nó trở lại vào túi mình. Anh nhìn lên và ngừng lặng.
“Xin mọi người lưu ý, tôi biết Trent đã từ rất lâu, và tôi có thể đảm bảo rằng tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy hạnh phúc như thế này. Fern à, cô là thành viên mới được chào mừng gia nhập cái gia đình điên rồ của chúng tôi. Cô như một làn gió mới thổi về vậy.”
Mọi người ai cũng bật cười ngoại trừ mẹ Julian. Brooke cười ngác.
“Điều mà có lẽ chẳng ai biết là tôi chịu ơn Trent nhiều đến mức nào.” Julian húng hắng và cả nhà rạp còn trật tự hơn cả lúc trước. “Chín năm trước đây cậu ấy đã giới thiệu tôi với Brooke, vợ tôi, tình yêu của cuộc đời tôi. Thậm chí tôi không thể chịu nổi khi nghĩ rằng nếu cuộc hẹn hò qua mai mối của họ đêm hôm đó mà thuận chèo mát mái thì đời tôi sẽ ra sao” – tiếng cười rộ lên - “nhưng tôi, riêng tôi, vĩnh viễn biết ơn vì cuộc hẹn hò qua mai mối đó đã không thành. Nếu trong ngày cưới của tôi mà các vị bảo tôi rằng đến tận lúc này tôi vẫn sẽ yêu vợ tôi thậm chí còn sâu đậm hơn thì tôi đã chẳng thể tin, nhưng lúc này tôi đang đứng đây nhìn nàng, và tôi xin nói với quý vị rằng khả năng đó có thực.”
Brooke cảm thấy cả nhà rạp quay về phía cô, nhưng cô không sao rời mắt khỏi Julian được.
“Cầu cho cô cậu yêu thương nhau ngày càng sâu đậm, và biết rằng dù bất kỳ trở ngại nào mà cuộc đời bày đặt trên con đường của hai người thì cô cậu cũng sẽ cùng nhau vượt được qua. Đêm nay mới chỉ là khởi đầu, hai cô cậu ạ, và tôi biết rằng tôi đang thay mặt mọi người ở đây khi nói rằng tôi thật vinh dự được chia sẻ đêm hạnh phúc này với cô cậu. Xin hãy nâng cốc chúc mừng Trent và Fern!”
Đám đông phát ra tiếng chúc mừng ồn ã khi mọi người cụng ly và ai đó hô lên, “Nữa đi, nữa đi!”
Julian đỏ mặt ghé xuống micro. “Thật ra bây giờ tôi sẽ hát bài ‘Wind Beneath My Wings (1)’ dành riêng cho đôi uyên ương hạnh phúc. Cô cậu không phản đối đấy chứ?”
(1) Wind Beneath My Wings (Em là gió nâng đôi cánh tôi lên cao): bài hát nổi tiếng do Jeff Silbar và Larry Henley sáng tác năm 1982, nói về sự hy sinh thầm lặng của người phụ nữ để người mình yêu cất cánh vươn cao trong sự nghiệp.
Anh quay lại nhìn Trent và Fern, cả đôi trông đều hốt hoảng. Một thoáng im lặng rồi Julian phá vỡ s căng thẳng đó. “Tôi đùa đây! Tất nhiên, nếu quả thật cô cậu muốn tôi...”
Trent đứng phắt lên, làm động tác vờ chặn anh lại, và một phút sau Fern nhập cuộc với anh chàng và hôn lên má Julian một nụ hôn đẫm lệ. Một lần nữa, cả nhà rạp cười vang hoan hô và Julian thì thầm gì đó vào tai cậu em họ rồi cả hai người ôm lấy nhau. Ban nhạc bắt đầu dạo nhạc đệm nhè nhẹ và Julian bước tới chỗ Brooke và, không nói một lời, anh dẫn cô đi qua đám đông trở vào hành lang.
“Lời chúc đẹp quá đi anh,” cô nói mà giọng vỡ ra.
Anh đặt cả hai tay lên má cô và nhìn thẳng vào mắt cô. “Anh dành từng lời trong đó cho em.”
Cô ghé sang hôn anh. Nụ hôn thoáng qua nhưng cô băn khoăn không biết nó có phải là nụ hôn ngọt ngào nhất trong đời họ không. Cô sắp sửa quàng tay qua cổ anh thì anh kéo cô ra cửa trước và hỏi, “Em có mang áo khoác không?”
Brooke liếc một nhóm nhỏ đang hút thuốc ở đầu kia con đường đi bộ, những người này trân trân nhìn lại, và cô nói, “Nó ở chỗ gửi áo khoác.”
Julian cởi áo vest và giúp cô khoác nó lên người. “Đi với anh nhé?” anh hỏi.
“Chúng mình đi đâu bây giờ? Em nghĩ khách sạn hơi quá xa để đi bộ về,” cô thì thầm với anh trong lúc họ đi qua đám người hút thuốc rồi vòng qua sườn nhà.
Julian đặt tay lên eo lưng cô và kéo cô về phía sân sau nhà. “Chúng mình sẽ phải quay vào, nhưng anh chắc chẳng ai bận tâm nếu chúng mình chuồn đi một chốc cả.”
Anh đưa cô đi qua sân rồi xuôi con đường mòn dẫn tới một cái ao và chỉ cho cô ngồi xuống một băng ghế đá nhìn ra mặt nước. “Em ổn
Phiến đá lạnh như tảng băng thấu qua lần vải mỏng của chiếc đầm cô mặc, và chân cô bắt đầu tê tê vì lạnh. “Em thấy hơi rét.”
Anh choàng tay qua người cô siết chặt.
“Thế anh đang làm gì ờ đây hở Julian?”
Anh cầm lấy tay cô. “Anh biết ngay trước khi anh ra đi rằng đó là một ý tưởng quá tệ. Anh cố gắng biện giải rằng tốt hơn hết là để mọi người được yên, nhưng thực ra lại chẳng tốt hơn gì cả. Anh đã có nhiều thời gian suy nghĩ, và anh không muốn đợi thêm một phút nào nữa để nói với em về việc đó.”
“Được thôi...”
“Anh ngồi bên cạnh cậu ca sĩ này, Tommy Bailey, cái cậu đã đoạt giải American Idol vài năm trước ấy, nhớ không?”
Brooke gật đầu. Cô không đả động gì đến mối liên hệ với Amber hay việc cô đã biết đủ những gì cần biết về Tommy.
“Lúc đó bọn anh, ờ, là hai hành khách (duy nhất trên khoang hạng nhất. Hiển nhiên là anh tới đó để làm việc, nhưng cậu ta thì đi nghỉ. Cậu ta có vài tuần rảnh sau chuyến lưu diễn, và cậu ta thuê một căn biệt thự hoành tráng ở đâu đó. Và điều gây ấn tượng mạnh cho anh là cậu ta đi có một mình.”
“Ồ, thôi đi, chỉ vì hắn ta đi một mình trên máy bay thì đâu có nghĩa là hắn ta sẽ một mình khi đến đó.”
Julian huơ tay lên. “Em nói cực chuẩn. Cậu ta không thể thôi ba hoa về những cô gái sẽ đón cậu ta ở đó, hoặc đến đó thăm cậu ta, gì gì đó. Người đại diện và nhà quản lý của cậu ta sẽ đến đó, vài người bạn mà cậu ta rủ rê được bằng cách trả tiền vé cho họ. Nghe có vẻ thảm hại quá, nhưng anh không chắc lắm - có khi cậu ta lại thích thế là đằng khác. Vô số gã chắc hẳn cũng thích thế. Nhưng rồi cậu ta bắt đầu uống, uống như hũ chìm, và lúc bọn anh bay giữa Đại Tây Dương thì cậu ta nước mắt đầm đìa khóc thật đấy “ vì nhớ vợ cũ, gia đình và những người bạn thời thơ ấu khôn xiết. Vì trong đời chẳng có một ai mà cậu ta quen biết lâu hơn được vài năm và dường chẳng có một ai lại không mong vụ lợi gì từ cậu ta cả. Cậu ta là đồ bỏ, Brooke à, thật là thảm hại, và tất cả những gì mà anh có thể nghĩ được lúc đó là anh không muốn trở thành một người như gã này.”
Rốt cuộc Brooke cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô không nhận thấy điều đó, nhưng cô đã nín thở từ lúc họ bắt đầu câu chuyện này. Anh ấy không muốn trở thành một người như gã đó. Chỉ là vài từ giản dị, nhưng cô đã mong chờ được nghe nó từ rất lâu rồi.
Cô quay sang nhìn anh. “Cả em nữa, em cũng không muốn anh trở thành người như gã đó, nhưng em cũng không muốn làm người vợ cản trở anh, người lúc nào cũng soi mói, đe dọa và cật vấn xem lúc nào anh sẽ về nhà.”
Julian nhìn cô và nhướng đôi lông mày lên. “Thôi nào. Em rất thích thế mà.”
Brooke dường như trầm ngâm về điều đó. “Ờ, anh nói phải đấy, em rất thích thế.”
Cả hai cùng mỉm cười.
“Nghe này, Rook, anh cứ nghĩ đi nghĩ lại mãi điều này trong đầu. Anh biết phải mất thời gian để em có thể lại tin tưởng anh, nhưng anh sẽ làm bất cứ điều gì cần làm. Cái vũng lầy đáng sợ mà chúng mình sa vào đó... thật là địa ngục. Nếu bây giờ em không muốn nghe thêm gì nữa thì hãy nghe thêm điều này thôi: Với chuyện của chúng mình thì anh sẽ không đầu hàng. Bây giờ không và sẽ không bao giờ hết.”
“Julian…”
Anh kề lại gần. “Không, hãy nghe đã. Em đã tự giết mình vì làm hai công việc một lúc trong hời gian dài như thế. Anh chỉ... anh đã không nhận thấy điều đó gây nên cho em những tổn thất gì, và…”
Cô cầm lấy tay anh. “Không, em xin lỗi về điều đó. Em đã muốn làm điều đó, vì anh, vì chúng ta, nhưng lẽ ra em đừng có khăng khăng một mực giữ cả hai công việc đó một khi sự nghiệp của anh bắt đầu cất cánh. Em không hiểu tại sao em lại thế; em bắt đầu cảm thấy bị loại ra ngoài cuộc, cứ như mọi thứ đang quay cuồng ngoài tầm kiểm soát, và em đang cố gắng duy trì sự bình ổn nào đó. Nhưng em, em cũng đã nghĩ rất lung về điều đó, và đáng lẽ ít nhất em nên nghỉ việc ở trường Huntley khi album của anh ra. Hẳn là lẽ ra em phải yêu cầu làm bán thời gian ở bệnh viện thôi. Có lẽ thế thì chúng ta đã có thể có chút thời gian linh hoạt hơn để ở bên nhau. Nhưng cho dù bây giờ em có xin làm bán thời gian trở lại, hoặc hy vọng là em có thể mở phòng tư vấn của mình, em vẫn… em không biết điều đó giúp gì được cho chúng ta.”
“Điều đó phải giúp ích chứ!” anh nói với vẻ khẩn thiết mà đã lâu lắm cô không còn thấy ở anh.
Anh thò tay vào túi quần và lôi ra một xấp giấy gấp lại. “Có phải đó là...” Suýt nữa thì cô thốt ra từ “giấy tờ ly hôn” nhưng rồi kìm lại được. Cô lăn tăn không biết liệu giọng mình nghe có dớ dẩn như chính cô đang cảm thấy hay không.
“Đây là sách lược của chúng mình đó Rook.”
“Sách lược của chúng mình á?” Cô nhìn thấy hơi thở của mình tỏa khói trong không khí, và cô bắt đầu run mà không thể kiềm chế được.
Julian gật đầu. “Đây mới chỉ là khởi đầu thôi,” anh vừa nói vừa vuốt tóc vào sau tai cô. “Chúng mình sẽ loại bỏ những kẻ xấu chơi một lần và mãi mãi. Kẻ đầu tiên là ai? Leo.”
Chỉ cần nghe tên gã đã làm cô co lại. “Gã thì có liên quan gì tới chúng ta?”
“Nhiều lắm, thật đấy. Gã là tên độc địa nhất hạng mọi nơi mọi lúc. Điều mà chắc hẳn em đã biết tỏng nhưng anh lại quá ngu nên không nhận ra. Gã tiết lộ rất nhiều thứ cho báo chí và dàn xếp để bọn săn ảnh của tạp chí Last night vào trong khách sạn Chateau, và gã chính là đứa đã cử cô gái đó đến bàn anh ngồi, rồi lý giải một cách rất nhăng cuội rằng được lên mặt báo dù thế nào cũng là hay rồi. Gã đạo diễn toàn bộ luôn. Anh đã sai lầm - anh rất sai lầm - nhưng gã Leo này…”
“Thật tởm,” cô vừa nói vừa lắc đầu.
“Anh sa thải gã rồi.”
Đầu Brooke ngỏng lên ngay lập tức và cô có thể thấy Julian cười cười. “Anh làm thế thật ư?”
“Ồ, chắc chắn rồi.” Anh đưa cho cô một tờ giấy gập lại. “Đây, đây là bước thứ hai.”
Tờ giấy dường như được in ra từ một trang web. Nó có ảnh khuôn mặt một người đàn ông lịch thiệp hơi già tên là Howard Liu, thông tin để liên lạc với ông ta và tóm lược về những căn hộ mà ông ta đã bán trong vài năm qua. “Em có cần biết Howard là ai không?” cô hỏi.
“Em sẽ sớm biết thôi,” Julian nói với vẻ tươi cười. “Howard là nhà môi giới mới của chúng mình. Và nếu em nhất trí với điều đó thì ngay sáng thứ Hai chúng mình có cuộc hẹn với ông ấy trước hết đấy.”
“Chúng mình sẽ mua một căn hộ hả anh?”
Anh đưa cho cô một cuộn giấy khác. “Chúng mình sẽ đi xem những căn này. Và bất kỳ căn nào khác mà em muốn xem, tất nhiên rồi.”
Cô chăm chăm nhìn anh một thoáng, mở cuộn giấy ra, và há hốc miệng kinh ngạc. Đó là những dữ liệu khác được in ra từ trang web, chỉ có điều đó là những căn nhà phố xinh đẹp ở Brooklyn, phải có đến sáu hoặc bảy căn cả thảy, tầt cả đều được minh họa bằng ảnh chụp và bản vẽ thiết kế mặt bằng sàn với danh mục trang thiết bị cùng các tiện ích. Mắt cô dán chặt vào căn cuối cùng, một căn nhà bốn tầng tường đá màu vàng có bậc tam cấp trước cửa và chiếc cổng xinh xinh ở sân trước mà cô và Julian đã đi dạo ngang qua hàng trăm lần.
“Căn nhà yêu thích của em đó, phải không?” anh hỏi và chỉ vào nó.
Cô gật đầu.
“Anh cũng nghĩ thế. Chúng mình sẽ xem nó cuối cùng. Và nếu em thích nó thì chúng mình sẽ tham gia đấu giá tại chỗ.”
“Ôi Chúa ơi.” Thật quá sức tưởng tượng. Họ mới chỉ nói chuyện về những căn hộ áp mái thời thượng ở Tribeca hoặc những căn hộ cao cấp cực mốt. Nhưng anh muốn một ngôi nhà - một ngôi nhà thực thụ - cũng như cô hằng mong muốn.
“Đây,” anh vừa nói vừa chìa cho cô một mẩu giấy.
“Còn nữa hả anh?”
“Cứ mở ra đã nào.”
Lại là một trang thông tin in từ máy tính. Trang này có ảnh khuôn mặt một người đàn ông tươi cười có tên là Richard Goldberg, trông trạc bốn mươi lăm tuổi, ông ta làm việc cho Công ty Quản lý Nghệ sĩ Chân chính. “Thế quý ông lịch lãm này là ai?” cô hỏi với nụ cười trên môi.
“Là người quản lý mới của anh,” Julian đáp. “Anh đã gọi điện vài lần, và anh đã tìm thấy người hiểu những gìmuốn đạt được.”
“Em có được hỏi đó là gì không?” cô hỏi.
“Là cách để thành đạt trong sự nghiệp mà không đánh mất những gì quan trọng nhất đối với anh - chính là em,” anh khẽ nói. Anh chỉ vào tấm ảnh Richard. “Anh đã nói chuyện với ông ấy, và ông ấy nắm ngay được vấn đề. Anh không cần kiếm thật nhiều tiền - anh cần có em.”
“Chúng mình vẫn có thể mua căn nhà phố ở Brooklyn đấy chứ?” cô vừa hỏi vừa cười rõ tươi.
“Ừ. Chắc chắn chúng mình có thể chứ. Và hiển nhiên là, nếu anh sẵn sàng nhận ít đi vài tấm séc, anh có thể quyết định đi lưu diễn mỗi năm một lần thôi, và thậm chí còn có thể giới hạn thời gian đối với chuyến lưu diễn ấy nữa. Sáu hoặc tám tuần, tối đa đấy.”
“Thế anh cảm thấy điều đó thế nào?”
“Anh thấy hài lòng. Em đâu phải người duy nhất ghét anh đi lưu diễn - đó không phải là cuộc sống đúng nghĩa. Nhưng anh nghĩ cả hai chúng mình có thể chịu được sáu hoặc tám tuần như thế mỗi năm nếu nó cho chúng ta tự do suốt thời gian còn lại. Em chịu được không?”
Brooke gật đầu. “Em chịu được, em nghĩ rằng đó là một thỏa hiệp tốt đẹp. Với điều kiện là anh không cảm thấy anh đang tự dối mình...”
“Đó không phải là giải pháp hoàn hảo - sẽ chẳng bao giờ có gì là hoàn hảo cả - nhưng anh nghĩ giải pháp đó có vẻ là một khởi đầu tốt đẹp. Và xin thông báo chính thức là anh không mong em phải từ bỏ bất kỳ điều gì để đi theo anh đâu. Anh biết là em sẽ kiếm được một việc khác mà em yêu thích vào lúc đó, hay là là một đứa con chăng...” Anh nhướng mày về phía cô và cô bật cười. “Anh có thể lắp đặt một phòng thu trong tầng hầm nhà mình để anh có thể ở nhà với gia đình. Anh đã kiểm tra rồi, tất cả các ngôi nhà trong danh sách rao bán đều có tầng hầm.
“Julian à. Chúa ơi, cái này…” cô vẫy tay về phía mấy bản in và kinh ngạc về những ý định và nỗ lực mà anh đã đặt vào đó. “Thậm chí em không biết phải nói gì nữa.”
“Hãy nói đồng ý, Brooke. Chúng mình có thể làm cho kế hoạch đó trở thành hiện thực, anh biết là chúng mình có thể mà. Chờ chút - đừng nói gì vội nhé.” Anh kéo mở vạt áo vest mà cô đang siết chặt trên người và lần vào túi trong. Trên bàn tay xòe ra của anh là một chiếc hộp trang sức bọc nhung nho nhỏ.
Cô vụt đưa tay lên che miệng. Cô vừa định hỏi Julian xem trong hộp có gì, nhưng trước khi cô thốt ra được một lời thì anh đã trượt xuống khỏi ghế và quỳ trước mặt cô, bàn tay kia của anh đặt lên đầu gối cô.
“Brooke, em hãy biến anh thành chàng trai hạnh phúc nhất trên đời và lấy anh một lần nữa nhé?”
Anh bật cho chiếc hộp mở ra. Trong hộp không phải là chiếc nhẫn đính hôn mới đắt tiền nạm hạt kim cương cực lớn hay đôi hoa tai lấp lánh nào như cô đã tưởng. Được đặt giữa hai lớp nhung là chiếc nhẫn đính hôn bằng vàng trơn của Brooke, chính là chiếc nhẫn mà đêm lễ trao giải Grammy nhà tạo mẫu đã giật ra khỏi ngón tay cô, chính chiếc nhẫn mà cô đã từng đeo hằng ngày trong suốt gần sáu năm nay nhưng đã tưởng rằng có lẽ cô không bao giờ còn thấy lại nó nữa.
“Anh đã lồng nó vào một dây chuyền và đeo nó suốt từ khi anh lấy lại nó,” anh bảo.
“Em không cố ý,” cô hấp tấp nói, “nó chỉ thất lạc trong lúc mọi việc nháo nhào lên thôi, em thề rằng đó không phải là một kiểu thể hiện...”
Anh nhoài lên hôn cô. “Hãy cho anh đặc ân được đeo nó vào tay em một lần nữa nhé?”
Cô quàng tay quanh cổ anh, mắt lại đẫm lệ, và gật đầu. Cô cố nói vâng, nhưng cô không thể nào thốt ra thành tiếng được. Anh bật cười và đung đưa cô rồi ôm siết lấy cô.
“Đây, xem này,” anh vừa nói vừa rút chiếc nhẫn từ trong hộp ra. Anh chỉ vào trong lòng nhẫn, nơi ngay bên cạnh ngày cưới của họ anh đã khắc thêm ngày hôm nay. “Thế để chúng mình không bao giờ quên rằng chúng mình đang hứa với nhau sẽ bắt đầu lại từ đầu.” Anh cầm lấy bàn tay trái của cô và lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô, và lúc nó trở về lại chỗ cũ cô mới nhận ra rằng cô cảm thầy trống rỗng đến mức nào khi thiếu nó.
“Rook này, anh ghét phải quỳ mãi ở đây, nhưng thực ra em vẫn chưa nói lời đồng ý kìa.” Anh nhìn cô với vẻ bẽn lẽn, và cô cảm thấy anh vẫn thoáng chút căng thẳng.
Cô coi điều đó là một dấu hiệu tốt.
Họ chưa thể giải quyết tất cả mọi việc trong một lần chuyện trò, nhưng tối nay cô chẳng bận tâm. Họ vẫn yêu nhau. Có lẽ cô không thể biết rằng những tháng năm tới sẽ mang lại điều gì, hoặc những kế hoạch của họ có trở thành hiện thực được không, nhưng cô biết - lần đầu tiên trong một thời gian rất dài - rằng cô muốn cố gắng.
“Em yêu anh, Julian Alter,” cô vừa nói vừa chìa tay ra nắm lấy tay anh. “Và em đồng ý, em sẽ lại lấy anh một lần nữa. I do, I do, I do.”
Description: http://dl6.glitter-graphics.net/pub/725 ... jft08a.gif
Lời cảm ơn
Trước nhất, tôi xin gửi lời cảm ơn ến đại diện của tôi, Sloan Harris. Tôi mãi mắc nợ anh vì sự ủng hộ không biết mệt mỏi, những lời khuyên vô giá cũng như vì anh đã giải quyết các tình huống tôi gây ra một cách vô cùng bình tĩnh và sáng suốt. Mỗi ngày thức dậy tôi đều cảm thấy mình thật may mắn vì được ở trong ê kíp của Sloan. Đồng thời tôi cũng thán phục sâu sắc cái cách anh xoay xở nhét được từ “kabuki” vào hầu hết các cuộc đối thoại.
Cảm ơn Đội Ngũ Biên Tập Trong Mơ của tôi: Marysue Rucci, Lynne Drew và Greer Hendricks. Tác giả nào cũng nên biết đến cái cảm giác được hưởng thành quả từ những phản hồi thông minh, hiểu biết và tinh tế đến vậy. Tôi đặc biệt muốn gửi một cái ôm tới Lynne cho chuyên du hành xuyên Đại Tây Dương của cô ấy (truyền thống hằng năm thì phải?).
Cảm ơn Judith Curr, sinh lực và nhiệt huyết của cô thật dễ lây lan, và cảm ơn David Rosenthal vì đã luôn luôn tin tưởng tôi (dù anh chắc chắn sẽ ghét cay ghét đắng cái cụm từ “luôn luôn tin tưởng tôi”). Và một lời cảm ơn nồng nhiệt tới tất cả mọi người ở Atria, đặc biệt là: Carolyn Reidy, Chris Lloreda, Jeanne Lee, Lisa Sdambra, Mellony Torres, Sarah Cantin, Lisa Keim, Nancy Inglis, Kimberly Goldstein, Ạja Pollock, Rachel Bostic, Natalie White, Craig Dean và toàn bộ đội ngũ kinh doanh. Tôi vô cùng sung sướng được là một phần trong đại gia đình ấy!
Betsy Robbins, Vivienne Schuster, Alice Moss, Kate Burke, Cathy Gleason, Sophie Baker, Kyle White và Ludmilla Suvorova: cảm ơn các bạn. Tôi yêu mến tất cả. Đặc biệt cảm ơn Kristyn Keene vì đã đưa ra những lời khuyên khôn ngoan và chính xác về mọi thứ, từ diễn biến câu chuyện đến những đôi giày gót nhọn. Chị lúc nào cũng đúng. Một cái ôm thật chặt cho Cara Weisberger vì những cuộc động não đầy hiệu quả. Cảm ơn Damian Benders vì đã tóm lược về ngành công nghiệp âm nhạc cho tôi, và Victoria Stein vì đã dạy tôi mọi điều liên quan đến dinh dưỡng. Bất kỳ sai sót nào trong các lĩnh vực này hoàn toàn là lỗi của tôi.
Cảm ơn gia đình tuyệt vời của tôi. Bố, mẹ, Dana, Seth, ông, bà, Bemie, Judy, Jonathan, Brian, Lindsey, Dave, Allison, Jackie và Mel, cảm ơn vì đã chịu đựng hàng giờ nghe tôi ba hoa về cuốn sách này, và làm điều đó với rất nhiều tình yêu và sự ủng hộ. Bà ngoại ơi, cháu biết ở đâu đó bà đang đọc những dòng này, cháu nhớ bà vô cùng.
Và cuối cùng, những lời cảm ơn nồng thắm nhất gửi tới chồng tôi, Mike. Chẳng thể có cuốn tiểu thuyết này (hay quan điểm đúng mực của tôi) nếu không có anh. Chúng tôi bàn về các nhân vật lúc ăn sáng, bàn về cốt truyện khi ăn trưa, bàn về kết cấu vào giờ ăn tối, và anh không những chẳng bao giờ dọa ly dị mà còn luôn làm cho tôi cười ngất. MC, em yêu anh.
“Weisberger thể hiện một cái nhìn thấu suốt về cái giá của thành công trong nền văn hóa phát cuồng vì nguời nổi tiếng này.”
— PUBLISHER WEEKLY
“Sắc sảo... một tác phẩm cuốn hút và hết mực thú vị.”
— BOQKLIST
“Cuốn tiểu thuyết thứ tư của cô [Weisberger] cũng giống như cuốn Prada, là một cái nhìn chân thực vào một nhóm văn hóa nhỏ... khiến ta báo hức lật trang chẳng khác nào khi đọc một cuốn tạp chí buôn chuyện.“ >
— USATODAY
“Weisberger hiểu rất đúng về bộ máy chế tạo ngôi sao, và những chi tiết nho nhỏ tạo nên bản chất mối quan hệ của cặp đôi trong truyện đều vô cùng thấm thía và chân thật.”