CHƯƠNG 3
Mỗi ngày sau đó , Thanh Vũ vẫn thường tới nơi đây đánh đàn , chính là bên người có thêm một hắc y thiếu niên, cùng y ngồi trên chiếu, im lặng nghe tiếng đàn kia chảy xuôi…
Chỉ cần có Điểm Mặc ở bên cạnh , Thanh Vũ liền cảm thấy thất tình lục dục xói mòn trăm năm của mình đều chậm rãi tìm trở về.
Rõ ràng chính mình đã muốn không có tâm……
” Điểm Mặc, mỗi ngày đều ở trong này nghe ta đánh đàn, sẽ không buồn sao?
Thanh Vũ dừng đàn , ôn nhu hỏi trước.
Điểm mặc đang quỳ rạp trên mặt đất, đôi mắt to trong suốt nhìn y:
“ Sẽ không nha, ta cảm thấy hảo vui vẻ, chỉ cần ở cùng một chỗ với ngươi, một chút cũng không thấy buồn !”
” A…… Là hòa ta cùng một chỗ, vẫn là hòa tiếng đàn của ta cùng một chỗ?”
Điểm Mặc nghe không hiểu, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi:
” Có, có cái gì khác nhau sao?”
” Đứa ngốc.”
Thanh Vũ đạm cười gõ xao đầu của hắn, bỗng nhiên đứng dậy, đem cầm từ trên mặt đất ôm lên đưa đến trước mặt Điểm Mặc:
” Đến, ngươi giúp ta cầm.”
Điểm Mặc tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn đưa tay tiếp nhận cầm.
Mộc chất Trường Cầm tuy rằng không nặng, nhưng dù sao thể tích khổng lồ, hắn chỉ có thể cố sức cẩn thận mà ôm chặt lấy , thế này mới không để cầm chạm tới mặt đất.
” Ta nếu như ôm cầm, sẽ vô pháp ôm ngươi.”
Thanh Vũ nhẹ giọng nói ra một câu như vậy , ngay sau đó đem Điểm Mặc đang hốt hoảng ôm chặt lấy.
Điểm Mặc hoảng sợ, thiếu chút nữa liền buông lỏng cánh tay đang ôm trường cầm, cũng may tư thế giống như nằm trong lòng Thanh Vũ khiến cho thân cầm vừa vặn đặt ở trên người , hắn gấp gáp ôm chặt một lần nữa , thế này mới nơm nớp lo sợ hỏi:
” Thanh Vũ, làm cái gì vậy?”
” Đừng lộn xộn.”
Thanh Vũ hạ thấp tầm mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt không thể che lấp ôn nhu kia thẳng tắp tiến vào đáy mắt hắn.
“ Mang ngươi đi một nơi rất tốt!”
Không biết sao, đối mặt với ánh mắt của y Điểm Mặc có chút hoảng hốt, trên mặt cũng dâng lên một chút độ ấm , làm như có chút xấu hổ, có chút túng quẫn sát hướng lòng y, nhưng lại không nói nên lời nào.
Thanh Vũ đối với phản ứng của hắn cảm thấy thập phần vừa lòng , nhịn không được nhếch lên khóe miệng, thế này mới đằng vân giá vũ về phía chân trời.
Điểm Mặc vẫn đem mặt tựa vào trước người Thanh Vũ, chỉ có thể nghe thấy bên trai truyền đến từng trận gió gào thét, lực chú ý còn lại đều đặt ở trong cái ôm ấp ấm áp hữu lực của Thanh Vũ !
Hơi chuyển mặt qua một chút , Điểm Mặt đem lỗ tai nhẹ nhàng lại gần , nhưng không có nghe thấy bất cứ động tĩnh gì , làm hắn không khỏi cảm thấy cả kinh !
Vì sao không có…… Tiếng tim đập?
Nhưng mà Điểm Mặc chính là ngơ ngác nghĩ, có lẽ trái tim Thanh Vũ cũng giống như bề ngoài của y bình tĩnh an hòa, không có gì kịch liệt phập phồng. Không giống hắn, tùy tùy tiện tiện đều có thể kích động hơn nửa ngày, càng cẩn thận lại luôn không ngừng nhảy lên , ngay cả bản thân cũng có thể nghe được tiếng tim đập bùm bùm!
Không có để ý chuyện này, có lẽ cũng là không kịp để ý, bên tai đã muốn truyền đến tiếng nói dễ nghe của Thanh Vũ:
” Tốt lắm, chúng ta đến.”
Điểm Mặc vẫn cảm thấy thanh âm Thanh Vũ là vô cùng dễ nghe, liền giống hệt như tiếng đàn của y, chính là càng nhiều thêm vài phần trầm ổn.
Tuy rằng ngữ khí luôn thường thường thản nhiên, nhưng mà hắn vẫn luôn rất thích!
Cẩn thận mở to mắt, đồng thời, Thanh Vũ đã muốn chậm rãi đem hắn đặt ở trên mặt đất. Điểm Mặc ôm cầm đứng vững, thế này mới hoàn toàn mở to hai mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt, nhịn không được giật mình há to miệng.
” Đó là…… Cái gì?”
Đón cơn gió thổi đến quất vào mặt, Điểm Mặc chỉ cảm thấy gió thổi trúng hắn thực thoải mái, so ra đều kém với cảnh tượng trước mắt làm hắn kinh ngạc.
Hắn gặp qua vô số suối nước sông ngòi, thậm chí còn có sông dài cùng hồ lớn, nhưng mà thứ hắn chứng kiến lúc này so với những thứ kia đều phải bao la hùng vĩ nhiều lắm.
Mênh mông vô bờ xanh lam thủy diện, giống như chạm đến thiên không, tinh tế nhìn lại , còn có thể nhìn thấy nhiều điểm trong suốt ba quang , dưới ánh nắng lóe ra những quang mang không đồng nhất.
” Kia là biển.”
Thanh Vũ sờ sờ đầu hắn , cũng không hiểu được chính mình vì sao đột phát ý tưởng , dẫn hắn bay vọt qua ngàn dặm đến Đông hải để ngắm cảnh.
Chắc là tại thấy mấy ngày nay hắn ở với mình tại khe núi kia, sợ hắn cảm thấy tịch mịch………
Thấy đôi mắt hắn sáng ngời , mặt mũi còn có sự sợ hãi cùng vui mừng rõ ràng đan xen , Thanh Vũ liền cảm thấy chính mình nhất thời tâm huyết dâng trào vẫn là đáng giá.
” Biển…… Thì ra đây là biển sao ? Thật sự quá lớn a…… So với tất cả những hồ ta gặp qua đều phải lớn hơn nhiều!”
” Ha ha, ao hồ sao có thể đánh đồng cùng biển cơ chứ.”
Thanh Vũ từ trong tay hắn lấy huyền cầm về , im lặng ngồi xuống , chút có chút không nhẹ thử dây đàn , phát ra vài thanh âm đơn điệu .
Điểm Mặc đã bị hưng phấn xung hôn đầu , càng không ngừng ở bờ biển tới tới lui lui , chạy chạy cười cười , nhất cử nhất động đều thu hết vào trong mắt Thanh Vũ , làm y không khỏi cũng cảm thấy sung sướng.
Thẳng đến mặt trời chiều ngã về tây, mờ nhạt ánh nắng chiếu nghiêng hướng mặt biển, nước biển nguyên bản xanh ngọc bích giờ phản chiếu ra một mảnh phiến màu vàng sáng bóng, trong thiên địa giống như bị kim quang bao phủ.
Điểm Mặc si ngốc nhìn , Thanh Vũ nhẹ nhàng lẩm bẩm nói :
” Sớm chiều thay đổi, vạn vật sinh tử, cũng chỉ nhân gian mới có được cảnh tượng như vậy……”
Điểm Mặc nghe được, quay đầu quay đầu xem y , liền thấy ánh nắng màu vàng nhợt nhạt đánh vào trên mặt hắ, giống như độ một tầng viền vàng , làm dung nhan anh tuấn kia càng mang theo vài phần nhu hòa tiên linh …
Có lẽ là quá mức rực rỡ, quá mức đẹp đẽ , Điểm Mặc hơi hơi đỏ mặt , hạ mắt xem kĩ chính mình .
Trời sinh tính tình thiên chân như hắn , cũng là lần đâu tiên khắc sâu như thế , hắn cảm giác được giữa hai người trong lúc đó thiên địa kém đừng.
Y là tiên nhân cao cao tại thượng, chính mình chỉ là một yêu quái nhỏ bé đến mức không thể nào nhỏ bé hơn ….
Đem nồng đậm phiền muộn đặt ở đáy lòng, Điểm Mặc làm bộ như dường như không có việc gì ngồi ở bên người y , nghiêng đầu hỏi :
“ Trên trời không có phong cảnh như vậy hay sao?”
Thanh Vũ bất đắc dĩ cười cười,
” Thiên giới…… Đều nói mỗi người hướng tới, kỳ thật căn bản không thú vị chút nào –”
Lời còn chưa dứt, y bỗng nhiên lại dừng bặt !
Y không biết bản thân đến tột cùng là làm sao vậy , thăng tiên đã hơn một trăm năm, y chưa bao giờ có cảm tưởng như thế nào về thiên giới .
Y bất quá là một tiên nhân nho nhỏ , khi thì đánh đàn , không hỉ không giận . Về phần ở thiên giới như thế nào, tốt hay không tốt, y nhưng là thật chưa bao giờ nghỉ tới…..
Thanh Vũ không khỏi trầm mặc không nói gì, chính mình khi nào lại có nhiều ý niệm như vậy trong đầu ?
Nhìn Điểm Mặc bên cạnh vẻ mặt vẫn nghi hoặc như cũ nhìn hắn , Thanh Vũ càng cảm thấy kinh ngạc không thôi….
Vì sao chỉ cần nhìn thấy hắn , đãi ở bên cạnh hắn , chính mình sẽ trở nên cùng dĩ vãng cách một trời một vực?
Nhớ tới chính mình sẽ vì hắn mỗi ngày đi khe núi chỗ đó đánh đàn, thậm chí vì thấy hắn mui mừng kinh hỉ mà đưa hắn vượt ngàn dặm đến Đông hải…
Mà những thứ này bản thân chưa bao giờ nghi ngờ có cái gì không đúng…
Thanh Vũ lại lần nữa theo bản năng che ngực, trái tim như vẫn còn đang run rẩy, vô số lần làm y sinh ra một loại ảo giác…..
Giống như tâm của y vẫn còn tại chỗ kia nhảy lên như trước ,chưa từng mất đi!