CHƯƠNG 9 :
===================================
Nghe lời nói thiên chân mà thân thiết của Điểm Mặc , Thanh Vũ chỉ cảm thấy càng thêm chua xót . Nhưng mà y tự nói với bản thân không thể trốn tránh , có một số việc y phải tự mình chứng thực .
Thanh Vũ buông Điểm Mặc ra , lại vươn một bàn tay đặt trước người hắn , nơi đó đúng là vị trí của trái tim , lúc này cũng có thể cảm giác được từng đợt từng đợt nhảy lên . Hắn chậm rãi phóng xuất tiên lực từ đầu ngón tay vào chỗ kia , nhắm mắt lại cố gắng cảm giác cái gì .
Điểm Mặc đối với hành vi của y thập phần khó hiểu, nhưng không có ngăn cản , chính là nhu thuận đứng ở tại chỗ mặc cho y làm gì thì làm .Dù sao chính mình cũng không có cảm giác được gì dị trạng……
Bỗng nhiên, trong lòng hắn chấn động một chút , mà Thanh Vũ cũng phút chốc rụt tay về , sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.
” Thanh Vũ……?”
Điểm Mặc nhìn hắn, có chút khiếp đảm kêu một tiếng.
Thanh Vũ hoãn hoãn, thẳng đi đến bên cạnh không nói một câu. Điểm Mặc theo ở phía sau, lại sờ sờ ngực chính mình, không biết vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra cái gì.
” Điểm Mặc, ngươi có biết trong cơ thể chính mình có tiên khí sao?”
Thanh Vũ đột nhiên mở miệng, Điểm Mặc ngẩn người, vẻ mặt dại ra mà tỏ vẻ chính mình không hiểu được lời y nói. Thanh Vũ khẽ thở dài một tiếng, lại nói:
” Ngươi vốn nên là yêu, vừa vặn trên người lại mang theo một cỗ tiên khí, ngươi một chút cũng không biết gì sao?”
Điểm Mặc sững sờ , mở hai tay ra quơ quơ trên dưới, bối rối lắc đầu :
” Cái gì tiên khí? Ta, ta không biết a.”
“…… Ngươi nói cho ta biết , ngươi là như thế nào tu luyện thành yêu?”
Thanh Vũ không nghĩ dọa hắn, lôi kéo tay hắn ngồi xuống, chính mình đứng bên cạnh suối nước chảy róc rách , dưới thủy ảnh có chiếu ra khuôn mặt của cả hai , nhưng thâm tâm y lại không có vui mừng như ngày xưa .
Điểm Mặc lệch nghiêng đầu , không biết như thế nào mở miệng, suy tư một phen mới nói:
” Bộ tộc chúng ta vốn là có thể hóa yêu, ta từ nhỏ liền đi theo mọi người tu luyện, không đến mười năm liền tu thành bán yêu, chính là còn không có thể hóa thành hình người. Thẳng đến có một ngày, tu vi của ta đột nhiên tiến bộ thật lớn, không biết như thế nào lập tức liền tu thành.”
” Ngày đó đã xảy ra cái gì?” Thanh Vũ cầm cổ tay hắn truy vấn.
” Ách……”
Điểm Mặc hạ tầm mắt nghĩ lại, dù sao sự tình đã qua đi trăm năm, rất nhiều đều nhớ không rõ, chỉ nhớ rõ ngày nào đó quá mức đặc biệt, làm cho hắn một cái nho nhỏ bán yêu trực tiếp tu luyện thành người, so đồng tộc đều sớm hơn cơ hồ hai mươi năm.
Đem trí nhớ trong đầu hết thảy lật ra đến, nhất kiện kiện xem đi qua. Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một cái hình ảnh, thiếu chút nữa liền theo mặt đất nhảy dựng lên, cũng may Thanh Vũ rất nhanh liền đè lại hắn, hắn thế này mới vội vã nói:
” Ta, ta nhớ ra rồi. Ta ngày đó ở trong rừng cây bay , đột nhiên thấy cái gì đó sáng lên ở đầu cành cây . Ngươi cũng biết chim khách chúng ta thích mấy thứ tỏa sáng mà , ta lúc đó cũng vui vẻ , nghĩ mang về cho đồng tộc cùng xem , kết quả , mới tới gần , thứ đó đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi . Ta cũng không nghĩ nhiều, kết quả không bao lâu liền…… Tu thành……”
Điểm Mặc nói rất là thoải mái, nhưng rơi vào trong tai Thanh Vũ lại làm cho y vô cùng khiếp sợ , tiếp theo đó là nồng đậm mất mát cùng vô lực.
Thanh Vũ trầm mặc hồi lâu, chậm rãi cầm tay trái Điểm Mặc , cùng chính tay mình giơ giữa không trung .
Khi Điểm Mặc còn đang nghi hoặc , lại chợt thấy trong tay lẫn nhau thoáng hiện nhiều điểm ánh sáng nhạt , từ khe hở giữa hai bàn tay thẩm thấu ra . Thanh Vũ thế này mới buông ra tay hắn , liền thấy một đoàn không ngừng phiêu phù lấp lóe quang mang giữ không trung.
Điểm Mặc lăng lăng nhìn chằm chằm đoàn sáng kia , đột nhiên bưng kín miệng, thiếu chút nữa liền thất thanh kêu lên. Mà thanh Vũ chính là thản nhiên hỏi một câu :
“ Thứ này chính là ngày đó ngươi nhìn thấy sao?”
Điểm Mặc mạnh gật đầu, tuy nói ngày đó hắn vừa tiến lên , thứ kia liền phút chốc tiêu tán , nhưng dù sao cũng nhớ rõ bộ dáng của nó , cho dù trải qua trăm năm phai nhạt rất nhiều , nay lại lần nữa xuất hiện trước mắt , vẫn cứ làm cho kí ức của hắn hãy còn mới mẻ , liếc mắt một cái liền nhận ra .
Thanh Vũ nhẹ nhàng vung tay lên, đoàn hào quang kia liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Tiếp theo làm như lầm bầm lầu bầu bàn, mở miệng tự thuật:
” Ta vốn là phàm nhân, từ nhỏ bị đưa đi tu tiên, đợi lúc chân chính tu thành tiên, lại cảm thấy mất đi một vật trọng yếu gì đó. Dung Vân tiên quân thấy ta, liền báo cho biết ,ta có lẽ là khi thăng tiên gặp kiếp số, vô ý mất tâm hồn, cho nên không có thất tình lục dục.”
Điểm Mặc nghe được trong lòng đột nhiên nhảy loạn , thế này mới nhớ tới bản thân không nghe thấy tiếng tim đập của y , không khỏi đè ngực chính mình , giống như có thể cảm nhận được buồn khổ của y .
Nhưng với Thanh Vũ mà nói , y đã muốn mất đi tâm , tự nhiên cũng sẽ không cảm giác đến buồn khổ cùng đau thương .
“ Một trăm năm này , ta đều là thường thường thản nhiên vượt qua , Thẳng đến gặp ngươi , vốn nên mất tâm , ta thế nhưng lại thấy tâm động , điều này làm cho ta có loại cảm giác chân chính còn sống , do vậy mới thích cùng ngươi ở cùng một chỗ …..”
” Vô luận ngươi là cái gì, chỉ có ngươi mới có thể làm ta động tâm động tình. Tiếp xúc càng lâu, ta liền càng là vui mừng, hận không thể lúc nào cũng đều được ở bên ngươi . Ly khai ngươi, lòng ta cứ như mất mát thật lớn, như thế nào cũng vô pháp bù lại.”
” Thanh Vũ……”
Điểm Mặc đã muốn nghe ra manh mối, trực giác nói cho hắn không nên tiếp tục nghe , hắn liền muốn nói gì đó cản lời Thanh Vũ , nhưng mà Thanh Vũ lắc đầu , vẫn là nói tiếp :
” Ta cứ nghĩ ngươi là định mệnh của ta . Một người vô tâm như ta , chỉ có ngươi mới có thể cho ta cảm nhận được cái gì gọi là hỉ nộ ái ố , lúc trước , ta cứ tưởng này là trời xanh an bài . A , không nghĩ tới …”
Thanh Vũ cười một nụ cười chua xót không chịu nổi , đột nhiên lấy tay đè ngực , sắc mặt lại tái nhợt vài phần .
” Không nghĩ tới, cho tới nay…… Ta đúng là vì chính mình mà động tâm.”
Không trung lại lần nữa hiện ra đoàn hào quang kia, Thanh Vũ sâu kín nhìn chằm chằm nó, trong mắt lại có vẻ thập phần vô thần, hơn nữa ngày mới nói với Điểm Mặc , hoặc cũng như nói với chính mình :
” Này…… Đúng là tâm hồn của ta.”
Điểm Mặc mạnh đứng dậy rút lui vài bước, mà theo động tác của hắn , đoàn hào quang kia cũng biến mất theo . Hắn thất thần lắc đầu , trong miệng thì thào lẩm bẩm :
” Cái gì tâm hồn, cái gì vì chính mình động tâm, ta căn bản nghe không hiểu.”
” Ngươi sẽ không nghe không hiểu!”
Thanh Vũ cũng đứng lên, một tay bắt lấy cánh tay hắn nắm chặt , quát :
” Nó chính là tâm của ta, ta thăng tiên mất đi tâm hồn! Lại mạc danh kỳ diệu chạy tới trên người của ngươi, cho nên mới sẽ làm cho ngươi tăng tiến tu vi, ngươi mới có thể tu luyện mà thành, cũng bởi vì có nó, các yêu loại khác mới không dám thân cận ngươi. Mà ta…… A, chính là bởi vì cùng tâm của mình gần nhau , nó mới có phản ứng , biến thành giống như ta động tâm !”
Hồn phách thất lạc của mình tự nhiên có thể nhận chủ , cho dù kí sinh trong cơ thể người khác , nhưng khi bản thể tiếp cận , cũng sẽ phát huy tác dụng vốn có.
Tâm hồn y ở trong cơ thể Điểm Mặc , bởi vì hắn tiếp cận mà có cảm giác , do đó cùng hắn gần gũi , làm ra phản ứng thất tình lục dục nên có . Khi rời khỏi Điểm Mặc quay về thiên giới , tâm hồn lại không ở bên cạnh , y cũng quay về trạng thái vô tâm vô tình .
Cho nên cũng chỉ có thời điểm y ở bên người Điểm Mặc , mới có thể có các loại tình cảm , một khi chia lìa, lại lần nữa hờ hững xử sự.
Cho tới nay đều nghĩ bản thân tâm động chính là một loại ảo giác, quá mức yêu thích Điểm Mặc cho nên mới sinh lỗi . Sao dự đoán được kia cũng không phải cái gì ảo giác , mà là y thật sự tâm động .
Chính là, kết quả lại là chân tướng nực cười như vậy ……