Nhìn kỹ một lần nữa, Hoài Bảo xác định đúng đây là nhà của Bách Điệp rồi anh mới quan sát. Ngôi nhà vắng lặng nhưng được khóa bên trong thật cẩn thận. Vậy là Bách Điệp có ở nhà rồi. Yên tâm anh đi đến bấm mạnh
chuông.
Hồi chuông cửa vang vội nhiều lần, rồi Hoài Bảo như không tin vào mắt
mình khi thấy Bách Điệp đang ngồi trên chiếc xe lăn, tự cô điều khiển
chiếc xe lăn những vòng chậm chạp ra cổng với ánh mắt buồn vời vợi.
Đưa tay cố mở khóa, gương mặt Bách Điệp vừa như cố nở một nụ cười, vừa tỏ ra lạnh lùng.
Hoài Bảo đẩy cửa bước vào, anh bước vội vàng theo chiếc xe của Bách Điệp:
− Tại sao em trốn viện? Sao em không tiếp tục nằm lại để chữa cho đôi chân khỏi hẳn rồi hẵng về?
Bách Điệp lạnh lùng:
− Anh nhớ dẫn xe vào kẻo mất và khóa cửa lại cẩn thận dùm em.
Nói rồi, cô một mình điều khiển chiếc xe vào nhà.
Nghe cô nhắc nhở, Hoài Bảo vội vàng đi ra đẩy xe vào trong sân nhà và
khóa cửa lại cẩn thận rồi anh hối hả chạy theo sau cô. Khi vào đến nhà
rồi, anh ngồi xuống bên cạnh xe cô, năn nỉ:
− Bách Điệp! Em hãy nghe lời anh, để anh đưa em vào bệnh viện mà điều trị đôi chân của em cho khỏi hẳn.
Bách Điệp cười buồn:
− Điều trị để mà chi khi mà đời tôi giờ chỉ là những điều bất hạnh. Bây giờ, cuộc sống đối với tôi chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.
Hoài Bảo khẩn khoản:
− Em đừng có nói chuyện với anh một cách xa lạ như vậy. Anh đã nói rồi,
anh chỉ yêu có một mình em mà thôi, và em đừng đày đọa mình như thế, em
đau khổ mà anh cũng đau khổ nữa.
Bách Điệp vừa lạnh lùng vừa ra vẻ hờn trách cho đúng với kịch bản của mình:
− Tôi không cần anh yêu thương tôi, cũng không cần anh phải chịu trách
nhiệm gì hết. Việc tôi làm tôi chịu. Anh về đi, đừng bỏ Quế Lâm một mình mà đến với tôi như vậy, cô ấy sẽ hiểu lầm tôi.
Hoài Bảo tỏ vẻ lì lợm:
− Đêm nay anh sẽ ở lại đây với em. Dù em có tàn phế hay ra sao đi nữa
thì anh cũng chỉ yêu mình em thôi mà. Hãy tin anh đi! Anh sẽ không bỏ
rơi em đâu, vì em là một cô gái rất đáng yêu mà.
Đả thành công nhưng Bách Điệp không tỏ vẻ vui mừng, mà trái lại, cô còn
tạo thêm vẻ u buồn với những giọt nước mắt viền mi và giọng nói run run:
− Anh yêu em thật sao anh Bảo? Em cứ nghĩ là sáng hôm đó khi anh rời
bệnh viện là anh sẽ không bao giờ tìm gặp em nữa, vì anh còn có tương
lai xán lạn bên người mẹ hiền và người vợ xinh đẹp của mình.
Hoài Bảo mỉm cười khi thấy Bách Điệp không còn tỏ vẻ lạnh lùng, xua đuổi mình nữa. Anh lấy khăn tay ra lau những giọt nước mắt trên mi cô và dịu dàng nói:
− Chỉ vì nghĩ quẩn như vậy mà em trốn viện về đây phải không? Em thật là khờ quá! Thôi, nghe lời anh, em phải trở lại bệnh viện điều trị cho đôi chân khỏi hẳn chứ.
Bách Điệp ngước nhìn Hoài Bảo, thẳng thắn nói:
− Bao giờ anh đồng ý cưới em thì em sẵn sàng đi chữa cho đôi chân khỏi
hẳn để sống mạnh khỏe bên anh. Nhưng nếu như không có anh bên cạnh, em
cũng không cần đi chữa trị làm gì. Em chẳng thà sống một cuộc sống thầm
lặng như vầy.
Nghe những lời nói này của Bách Điệp, Hoài Bảo cảm thấy bất nhẫn, anh khuyên nhủ:
− Chẳng lẽ em muốn ngồi xe lăn như thế này để chờ đợi anh hay sao chứ?
Cho dù em muốn vậy thì anh cũng không đành lòng đâu. Nghe lời anh đi
Điệp!
Giọng Bách Điệp rắn rỏi:
− Em đã quyết như vậy rồi, anh đừng mong lay chuyển quyết định của em.
Dù sao anh vẫn chưa là gì của em, anh không có quyền can thiệp vào cuộc
sống của em.
− Anh hiểu! Anh biết là mình đã làm em đau khổ. Nhưng em có bao giờ đứng ở vị trí của anh mà suy nghĩ cho anh hay không? Anh có vui sướng gì
đâu. Đêm tân hôn, anh chẳng phải đã bỏ cô vợ mới cưới của mình mà vào
bệnh viện cùng em hay sao? Anh thật lòng như vậy mà em vẫn chưa tin
tưởng vào những điều anh đã nói cùng em hay sao chứ? Anh hỏi em, nếu em
là anh, em có thấy đáng buồn không?
Dù đã hiểu rõ lòng Hoài Bảo rồi, nhưng vì muốn kéo anh hướng về mình thêm nữa nên Bách Điệp ân cần nói:
− Anh hãy tha lỗi cho những suy nghĩ nông cạn của em. Nhưng việc điều
trị đôi chân, anh hãy để em toàn quyền quyết định, đừng ép buộc em.
Hoài Bảo giải thích:
− Vì yêu em, anh muốn cho em nhanh chóng đi lại được thôi mà. Nhìn em
như thế này, lòng anh đau xót lắm, em có hiểu cho anh không?
Bách Điệp tỏ vẻ thông cảm:
− Em hiểu anh mà. Nhưng Bảo ơi! Em không muốn đi ra ngoài lẻ loi một
mình nếu không có anh ở bên cạnh. Chẳng thà em cứ ở nhà một mình như thế này, em sẽ cảm thấy vui hơn.
Hoài Bảo đành miễn cưởng đồng ý:
− Nếu ý em đã quyết như vậy thì anh cũng không muốn ép buộc em nữa.
Nhưng nội trong ngày mai, anh sẽ tìm cho em một người giúp việc, có như
vậy anh mới an tâm.
Vừa nghe qua, Bách Điệp lo sợ kế hoạch của mình sẽ bị lộ khi anh gởi tới đây một người giúp việc, nên cô khẩn khoản nói:
− Anh à! Em có một người bạn rất thân tên là Hồng Loan. Hôm em vào bệnh
viện, là nó gọi điện thoại cho anh đó. Nó có ý muốn ở đây để giúp đỡ em. Nhưng nếu em tự mình trả tiền cho nó thì cả hai người đều ngại cả. Em
nghĩ anh có thể đến gặp và bàn chuyện với nó thì như thế sẽ đỡ ngại hơn.
Hoài Bảo hỏi:
− Hồng Loan đang làm gì?
− Hồng Loan đang học đại học năm cuối. Nhưng gia đình cô ấy cũng không
mấy khá giả. Sẵn dịp Hồng Loan chăm sóc em, coi như đây là dịp để mình
giúp đỡ cô ấy luôn.
Hoài Bảo đồng ý ngay:
− Được rồi. Vậy chiều nay em cứ hẹn Hồng Loan đến đây, anh sẽ bàn bạc mọi chuyện với cô ấy.
Hoài Bảo vừa nói xong thì chuông cửa chợt reo vang, Bách Điệp lên tiếng:
− Chắc là Hồng Loan đến đấy. Anh ra mở cổng dùm em!
Nhìn cô gái đối diện, Hoài Bảo cảm thấy không mấy thiện cảm cho lắm
trước lối ăn mặc quá hở hang của cô, tóc lại nhuộm vàng chóe. Anh thầm
nghĩ, một cô gái chạy theo thời trang như vầy mà lại là con của một gia
đình nghèo sao? Giấu ý nghĩ nghi ngờ đó trong đầu, Hoài Bảo vẫn cười
thân thiện, anh hỏi:
− Em là Hồng Loan phải không?
Nhìn Hoài Bảo là Hồng Loan có cảm tình ngay vì trông anh thật hiền lành:
− Anh đoán đúng rồi đó. Anh đến đây lâu chưa, anh Bảo?
Vừa bước cùng với Hồng Loan vào nhà, Hoài Bảo vừa trả lời cô:
− Anh đến từ lúc chiều.
Tỏ vẻ quan tâm, Hồng Loan hỏi tiếp:
− Bách Điệp nó còn nghĩ quẩn không anh?
− Cũng đã đỡ rồi.
Cố tạo thêm sự thân thiện, Hồng Loan nói:
− Vậy thì em cũng mừng.
Nói đến đây, thấy Bách Điệp loay hoay trên chiếc xe lăn với nét mặt dàu dàu, Hồng Loan đóng kịch:
− Có anh Bảo đến đây chơi, mày vui lên mới phải chứ. Sao nét mặt cứ dàu dàu hoài vậy?
Bách Điệp thản nhiên nói:
− Đến thì đến chứ đối với mình cũng không giúp được gì đâu. Mình vẫn cảm thấy cô đơn lắm. Chỉ có bạn là giúp đỡ, an ủi mình thôi.
Biết Bách Điệp đang oán trách mình nhưng Hoài Bảo không buồn. Anh thấy cô rất muốn có Hồng Loan ở lại bầu bạn nên nói luôn:
− Hồng Loan à! Anh muốn nhờ em ở lại đây chăm sóc cho Bách Điệp giùm anh, có được không em?
Hồng Loan vờ suy nghĩ:
− Em chưa thể hứa trước với anh được, vì em còn phải xin phép gia đình trước đã.
Hoài Bảo khích lệ:
− Em về cố gắng hỏi xin gia đình. Riêng anh, anh sẽ lo đóng học phí và đưa thêm tiền sách vở cho em.
Hồng Loan hứa hẹn:
− Vâng, em sẽ về xin phép ba má em. Em nghĩ chắc họ cũng sẽ đồng ý thôi, anh Bảo đừng lo!
− Nếu em đã nói như vậy thì anh cũng an tâm hơn. Lúc nãy, anh có bàn với Bách Điệp là sẽ tìm một người giúp việc cho cô ấy, nhưng Bách Điệp
không thích người lạ. Cô ấy chỉ muốn có em ở đây để trò chuyện, bầu bạn
cùng cô ấy thôi.
Gương mặt Hồng Loan vẫn thản nhiên:
− Vậy em phải cố hết sức để Bách Điệp vui lòng.
Nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã hơn chín giờ tối và vì thấy có Hồng Loan ở đây nên Hoài Bảo bước đền bên xe lăn, ân cần nắm tay Bách Điệp:
− Anh về nhé! Ngày mai, anh lại đến.
Bách Điệp tỏ vẻ thông cảm:
− Anh về đi! Đêm nay có Hồng Loan ở lại đây với em rồi.
Hoài Bảo đứng lên. Rồi như nhớ ra, anh lấy trong túi ra một xấp tiền đưa cho Bách Điệp:
− Em cất đi để tiêu dùng.
Bách Điệp từ chối:
− Không cần đâu! Anh cất vào đi!
Hoài Bảo cứ đặt vào tay cô:
− Hãy cầm đi! Khi nào cần thì lấy ra dùng. Để lỡ khi kẹt tiền thì biết mượn ai.
Rồi nhìn sang Hồng Loan, Hoài Bảo hứa hẹn:
− Còn em, anh hứa sẽ thưởng cho, nhưng em phải nhớ an ủi Bách Điệp, đừng để cổ buồn rầu nữa nhé.
Hồng Loan đáp lời với đôi mắt sáng ngời:
− Vâng, em biết rồi.
Nhìn sang Bách Điệp với ánh mắt quan tâm, anh nói:
− Anh về nhé!
Bách Điệp chỉ gật đầu làm như cô không quan tâm lắm đến chuyện đi hay ở của anh.
Khi Hoài Bảo đã chạy xe ra khỏi cổng, Hồng Loan khóa cổng lại cẩn thận
rồi chạy nhanh vào nhà như một cơn lốc, kéo Bách Điệp ra khỏi chiếc xe
lăn, cô cười nắc nẻ và la lớn:
− Đã thành công rồi Điệp ơi!
Bách Điệp cũng trả lời với nét mặt hân hoan:
− Cám ơn Hồng Loan nhiều lắm. Nhờ mi mà ta mới biết mình hạnh phúc như
thế nào khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh ấy dành cho mình. Lúc ấy
mình cảm động lắm.
Nhìn xấp tiền dày cộm trên tay Bách Điệp, Hồng Loan lém lỉnh nói:
− Nhưng mi không được quên công lao của ta đấy nhé.
Như hiểu ý Hồng Loan, Bách Điệp dễ dãi:
− Tiền đối với ta đâu có quan trọng gì. Mi cần xài bao nhiêu thì cứ cầm lấy đi, ta không nghĩ gì đâu.
Nghe qua câu này, Hồng Loan thích thú cười:
− Đâu có, chủ yếu là ta muốn giúp mi thôi.
Bách Điệp đang hứng nên cũng nói đùa:
− Nhưng ý mi muốn nói, tình nghĩa là chín, còn tiền bạc là mười thôi, đúng không?
Thấy bạn nói đúng ý mình nhưng Hồng Loan chẳng giận hờn gì khi hai đứa đã quá thân. Cô chỉ nói cho qua:
− Mi hôm nay đóng kịch thật là tài quá. Nhìn gương mặt rơi nước mắt của mi mà ta còn muốn mủi lòng, huống chi là Hoài Bảo.
Bách Điệp chống chế:
− Ta đâu có muốn diễn kịch như thế trước mặt anh Hoài Bảo đâu. Chỉ vì muốn làm ảnh thay đổi nên ta mới phải làm như vậy thôi.
Đợi Bách Điệp nói xong, Hồng Loan đứng lên nói với vẻ sốt sắng:
− Đã thành công rồi, chúng mình đi ăn một chầu đi nhé!
Bách Điệp đồng ý ngay với nét mặt hả hê:
− Đi thì đi chứ sợ gì ai.
Kèm theo câu nói là một chuỗi cười giòn tan của người thắng lợi.
Khi trở về nhà, Hoài Bảo thấy Quế Lâm vẫn còn ngồi bên mâm cơm, có lẽ là cô đang chờ anh.
Thấy anh đi vào, Quế Lâm dịu dàng nói:
− Nước nóng em đã chuẩn bị sẵn cả, quần áo em cũng đã soạn dùm anh. Anh đi tắm rồi xuống đây dùng cơm.
Nhìn vẻ mặt dịu dàng và có chút chịu đựng của cô, Hoài Bảo không đành
lòng từ chối hoặc tỏ ra gắt gỏng với cô được. Anh từ tốn hỏi:
− Sao em không ăn cơm trước đi, đợi anh làm gì?
Quế Lâm nói gọn:
− Vì ở nhà chỉ có hai người thôi, nên em muốn chờ anh về ăn cơm chung cho vui.
Trả lời anh xong, Quế Lâm đổ nồi canh khổ qua nấu với cá lóc lên hâm lại cho nóng rồi múc ra một tô thủy tình trong suốt nhìn thật ngon. Hôm nay Quế Lâm nấu canh với cá lóc kho muối ớt. Màu ớt đỏ tươi thay cho nước
màu nhìn thật là hấp dẫn.
Hoài Bảo đã tắm xong, anh đi qua phòng ăn, nhìn tô canh nghi ngút khói
và màu đỏ của ớt mà nghe bụng đói cồn cào. Nhận chén cơm từ tay Quế Lâm, anh ăn thật ngon miệng liên tiếp cả ba bát. Hoài Bảo không để ý đến Quế Lâm đang ngồi nhìn anh. Đến khi ăn xong, chợt nhớ còn có cô ngồi bên,
anh khen thật lòng:
− Em nấu cơm thật là ngon – Rồi anh cười như bào chữa cho mình – Ngon đến nỗi anh ăn mà quên rằng có em ngồi bên cạnh luôn.
Quế Lâm tỏ vẻ tự nhiên, chỉ trách anh nhẹ nhàng:
− Thấy anh ăn ngon như vậy là em mừng rồi. Em chỉ sợ mình nấu xong không có ai thưởng thức.
Hoài Bảo đã hiểu ý cô. Anh cũng biết đó là lỗi của mình nhưng anh cố giải thích cho cô hiểu nhưng có một chút bịa đặt:
− Bách Điệp vẫn còn nằm trong bệnh viện nên anh phải đến thăm cô ấy. Anh không thể bỏ mặc cô ấy trong lúc này được.
Quế Lâm đã dọn dẹp xong bàn ăn, cô nói:
− Thì em có trách gì anh đâu – Rồi cô hỏi thêm – Chị ấy có đỡ chút nào không anh?
Hoài Bảo hơi sượng:
− Cũng bớt phần nào rồi.
Thật lòng anh không muốn nói dối cô, nhưng anh biết phải làm sao đây khi hoàn cảnh buộc anh phải như vậy.
Tỏ vẻ quan tâm đến cô, anh nói:
− Em sang phòng khách uống trà với anh một lát nhé!
Quế Lâm vẫn tiếp tục công việc dọn dẹp của mình. Cô chỉ nhẹ nhàng đáp:
− Anh sang trước đi. Dọn dẹp xong, em sẽ qua.
Như chỉ chờ Quế Lâm nói như thế là Hoài Bảo đi ngay. Thật tình anh rất
sợ khi nhìn vào đôi mắt cô bởi cô còn quá ngây thơ, lại dịu dàng. Anh
cảm thấy mình thật có lỗi và ân hận khi đã vì Bách Điệp mà bỏ mặc cô, dù anh chưa một lần đặt nụ hôn lên môi cô kể từ lúc kết hôn cho đến nay.
Khi Quế Lâm xong việc dưới bếp, cô bước lên phòng khách, ngồi xuống một góc ghế. Hoài Bảo rót cho cô một chung trà:
− Em uống trà đi!
Quế Lâm từ chối:
− Cám ơn anh, em không uống đâu.
Hoài Bảo quan tâm:
− Vì sao vậy?
Quế Lâm thản nhiên đáp:
− Vì hễ uống trà vào là em không ngủ được.
Nghe vậy, Hoài Bảo thành thật khuyên:
− Vậy em đừng uống trà nữa. Nếu uống mà mất ngủ như thế thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Nghe Hoài Bảo nói câu này, tự dưng Quế Lâm cảm thấy chạnh buồn. Anh cũng biết mất ngủ sẽ có hại đến sức khỏe, vậy chứ anh làm cho cô buồn thì cô có ngủ được hay không? Anh nào có quan tâm tới. Anh chỉ quan tâm đến
chuyện của anh mà thôi. Còn cô, cô buồn hay vui hình như anh không để ý
tới. Anh làm cô cảm thấy mình quá lạc lõng.
Mỗi người đeo đuổi theo một suy nghĩ riêng của mình. Đúng ra là họ phải
đang vui cười hạnh phúc bên nhau như bao nhiêu đôi vợ chồng trẻ khác,
nhưng trông họ giống như hai người bạn vậy, chẳng có chút gì gọi là âu
yếm với nhau.
Thấy Quế Lâm vẫn im lặng, Hoài Bảo gợi chuyện:
− Hôm nay mẹ có điện thoại qua không vậy Quế Lâm?
Quế Lâm gật đầu, rồi cô nói luôn:
− Mẹ có gọi điện qua, nhưng em nói anh đang ngủ.
Hoài Bảo ân cần:
− Cám ơn em.
Nhìn Hoài Bảo với ánh mắt tự tin, Quế Lâm hỏi anh:
− Trước khi cưới em, có phải anh cũng có ý định quên Bách Điệp, có phải không?
Hoài Bảo hơi ngạc nhiên nhưng anh cũng đáp:
− Đúng như vậy.
Quế Lâm hỏi tiếp:
− Còn bây giờ? Anh vẫn còn quan tâm đến Bách Điệp, có phải không? – Thật chậm rãi, Quế Lâm nói tiếp – Em không ghen, nhưng em cũng không muốn bị anh lừa gạt. Em không muốn mọi chuyện càng lúc càng rắc rối thêm và
những sai lầm lại cứ tiếp diễn.
Hoài Bảo cười gằn, hỏi:
− Em muốn anh chấm dứt với cô ấy phải không? Điều này anh cũng biết là
mình không được phép làm như vậy. Nhưng vì hiện nay cô ấy đang bị trọng
thương, mà vết thương ấy là kết quả từ một vết thương lòng do anh gây ra nên mới xảy ra cớ sự như vậy.
Quế Lâm nghe lòng buồn buồn, bởi vì anh không xem cô là một người vợ
đúng nghĩa của anh. Có lẽ trong mắt Hoài Bảo, cô chỉ là cái gai anh muốn nhổ bỏ thì đúng hơn. Nhưng nghĩ lại, cô lại cho rằng điều đó chưa hẳn
đúng, vì anh vẫn đối xử dịu dàng với cô và tình thế này cũng chỉ là tạm
thời mà thôi. Trông vẻ mặt anh cũng rất tội nghiệp. Có lẽ cô sẽ chờ thêm một thời gian nữa để trả lời cho bao nhiêu câu hỏi đang ngổn ngang
trong lòng mình.
Nhìn lại mình và Hoài Bảo, cô thấy hai người thật không giống một đôi vợ chồng mới cưới chút nào hết. Hai người có vẻ quá gượng ép, nếu không
muốn nói là thật sự quá xa lạ. Dùng dằng một lúc nhưng rồi Quế Lâm cũng
hỏi anh:
− Anh Bảo à! Mình không giống như bao nhiêu cặp vợ chồng khác, đúng không?
Nghe Quế Lâm hỏi như vậy Hoài Bảo cũng thầm suy nghĩ. Hiện tại Bách Điệp đang đau khổ như vậy, anh không có tâm trí đâu mà đi ôm ấp một người
phụ nữ khác, cho dù đó là một cô gái dịu dàng, thùy mị như Quế Lâm. Anh
không đành lòng làm tổn thương đến cả Quế Lâm và Bách Điệp, nên anh đắn
đo một lúc rồi nói:
− Quế Lâm! Xin em hãy hiểu cho anh. Xin em hãy cho anh thêm một thời gian. Anh không muốn hai người phụ nữ cùng chịu khổ vì anh.
Quế Lâm gật đầu. Giờ cô đã hiểu những suy nghĩ của anh nên nói thẳng:
− Em biết anh là một người trọng tình trọng nghĩa, vì vậy em không phản
đối. Nhưng trước mặt mẹ, chúng ta phải cư xử như thế nào?
Hoài Bảo nói với vẻ mặt thật tội:
− Thì chúng mình vẫn là vợ chồng chứ sao.
Quế Lâm lại hỏi tiếp:
− Vậy anh muốn kéo dài tình trạng này đến bao giờ? Cho đến khi anh có một quyết định đúng đắn khác phải không?
Hoài Bảo gật đầu, nhưng có một chút lưỡng lự. Mặc dù giờ đây anh không
yêu Quế Lâm, nhưng trong thâm tâm anh cảm thấy rất quý trọng cô và lường gạt cô là một chuyện mà anh không bao giờ muốn làm. Nếu thật sự sau một thời gian, Bách Điệp đã hết bệnh có lẽ anh sẽ trở về bên cạnh Quế Lâm
với đúng nghĩa của từ vợ chồng. Còn nếu Bách Điệp vì tình sâu nghĩa nặng với anh mà không chịu chữa cho lành đôi chân thì anh đành phải chia tay với Quế Lâm thôi. Chính vì như thế, anh lại càng phải gìn giữ sự trong
trắng cho Quế Lâm. Từ những suy nghĩ đó, Hoài Bảo nói với Quế Lâm:
− Quế Lâm! Khi anh chưa có một quyết định dứt khoát nào, chúng ta hãy
xem nhau là bạn nhé. Em cứ ở phòng đó đi. Anh sẽ dọn sang phòng khách để ngủ vậy. Dù trên danh nghĩa và theo pháp luật, chúng ta đã là vợ chồng
rồi, nhưng trong tình cảm, anh không muốn lường gạt ai hết, em hiểu
không?
Quế Lâm mỉm cười, nụ cười như đồng tình với giải pháp mà anh vừa đưa ra, nó cũng hợp với những suy nghĩ của cô. Có như vậy thì hai người mới có
thể cảm thấy thoải mái. Qua một thời gian, có lẽ ly dị sẽ là một giải
pháp tiếp theo, vì hai người vẫn không có gì để níu kéo nhau.
Coi như đã thỏa thuận xong, Quế Lâm mạnh dạn hơn:
− Anh thẳng thắn như vậy làm em phục anh vô cùng. Mình có thể xem nhau
như bạn, điều đó cũng là quý lắm rồi. Em sẽ giúp anh lo chuyện cơm nước, giặt giũ và coi sóc nhà cửa.
Rồi Hoài Bảo tiếp lời:
− Còn nhiệm vụ của anh là chu cấp tiền bạc mỗi tháng cho em trong thời
gian em còn đi học – Rồi anh nói có vẻ răn đe – Em không được quyền từ
chối anh đâu đấy nhé!
Quế Lâm cũng mỉm cười trước câu đe dọa của anh:
− Còn anh, nếu cần gì xin anh cứ nói, em sẽ sẵn sàng phục vụ. Chỉ trừ một chuyện…
Nghe qua, Hoài Bảo cũng cảm thấy tức cười. Đời thuở vợ mà lại ra điều kiện cấm chồng chuyện đó, hỏi có trái khuấy không chứ!
Thấy vẻ mặt cười cười như giễu cợt nhưng cố nén của Hoài Bảo, Quế Lâm
nghe thẹn thùng bởi câu nói của mình. Không biết làm gì hơn, cô đành
đứng lên nói:
− Em mang chăn gối sang phòng khách cho anh nhé. Rồi em ngủ trước luôn à.
Nhìn vẻ mặt e thẹn của Quế Lâm, Hoài Bảo ghẹo cô:
− Vợ ơi! Vợ nói chuyện anh nghe mắc cười quá đi!
Quế Lâm biết là Hoài Bảo chỉ muốn đùa với mình thôi, nhưng vì e thẹn quá nên cô làm vẻ nghiêm chỉnh:
− Em không muốn anh gọi em như vậy nữa đâu nghen.
Hoài Bảo ghẹo thêm:
− Chứ muốn gọi bằng gì? Bà xã được không?
Quế Lâm quay lại nguýt dài anh:
− Nếu anh còn gọi như vậy nữa thì em sẽ nói cho mẹ biết tất cả mọi chuyện đó.
Hoài Bảo làm ra vẻ sợ sệt:
− Vậy anh phải gọi em là gì cho đúng đây?
Giọng Quế Lâm từ trong phòng vang ra:
− Gọi bằng Quế Lâm là được rồi!
Hoài Bảo cười, hỏi vọng vào:
− Nếu có mẹ anh thì sao?
Quế Lâm đáp lửng:
− Thì… tùy anh.
Còn lại một mình, Hoài Bảo ngồi cười trước sự trẻ trung hồn nhiên của
Quế Lâm, nó đã làm cho anh cảm thấy như mình trẻ lại. Anh lại muốn được
gần gũi, trò chuyện nhiều hơn với cô. Cảm giác này là thế nào đây…?