Phòng riêng,
Bà Quỳnh Chi giận đến tím mặt.
Vừa đi ăn sáng về, nghe rằng Trân Châu qua chơi, lại còn muốn tự tay vào bếp, bà liền cất bước tới.
Ai ngờ vừa vào tới nơi lại nghe phải những lời vô giáo dục như thế.
Trân Châu ngồi cúi mặt một bên, bà Quỳnh Chi lựa lời:
- Bác cũng có nghe Nam nó đưa một đứa trẻ mù về. Từ trước tới nay cuộc sống riêng của nó bác không can thiệp, cũng không hỏi đến. Ai ngờ lại là một đứa vô học.
- Nam nó là cảnh sát, thương người là dĩ nhiên, cháu thấy có đúng không?
Trân Châu bám lên một tay bà, không trả lời.
Bà Quỳnh Chi vỗ vỗ lên tay cô:
- Được rồi, bác biết là cháu tủi thân.
- Bác với mẹ cháu còn là chỗ bạn học,
- Cháu yên tâm đi, bác nhất định không để cháu chịu thiệt.
- Thằng bé đó nếu nó biết điều thì bác để cho nó thêm đũa thêm bát, nhưng nếu nó còn hỗn, bác sẽ đuổi ngay ra ngoài đường.
Trân Châu lúc này mới nhẹ giọng:
- Bác đừng đuổi em ấy đi, tội nghiệp, cũng là do cháu không cẩn thận, nhắc đến đôi mắt của em ấy, khiến em ấy chạnh lòng.
Bà Quỳnh Chi cười tươi:
- Đúng là con nhà gia giáo có khác!.
- Nhưng cũng không thể trách cháu được.
- Nói thế nào vẫn là thằng bé đó có lớn mà không khôn. Cứ để nó trong nhà kho đó vài ngày biết khổ, thế đã là tốt cho nó lắm rồi.
Trân Châu vội vã:
- Bác ạ, cháu chỉ cần em ấy xin lỗi cháu một tiếng là được rồi, Em ấy bị mù mà nhốt trong nhà kho như thế, chỉ sợ đến lúc về anh Nam lại nghĩ cháu hẹp hòi ích kỷ.
Bà Quỳnh Chi hài lòng chết đi được.
Đúng là cô con dâu vàng ngọc “ chấm “ được, thời buổi này đãi cát khó tìm.
Liền đồng tình, gọi người làm vào căn dặn:
- Nói với Bác Liễm, cứ nhốt nó trong phòng đấy, đến bữa trưa kêu nó lên đây.
- Vâng.
- ---------
Thiên An dò từng bước theo Bác Liễm.
Đường ngoài vườn nó cũng đã đi dạo thành quen nên không bị vấp nhiều.
Dưới góc vườn có một phòng kho chuyên để những vật dụng linh tinh, một số đồ cũ nữa, đấy là chỉ nghe nói thế, chứ thực ra trong đó thế nào nó cũng đâu có thấy.
Bác Liễm dẫn nó đến cửa phòng, mở khóa,
Cẩn thận mà dắt nó vào bên trong, đặt nó xuống một cái ghế da đã sờn cũ:
- Trong này đồ đạc nhiều, lại lộn xộn, cháu nhớ ngồi yên một chỗ thế này, đừng đi lại nhiều kẻo bị thương.
- Ta sẽ lập tức báo cho cậu Nam biết.
Thiên An vội vã kéo tay Bác Liễm lại:
- Bác, đừng báo cho anh ấy.
- Cháu...
- Cháu không muốn để anh ấy biết được.
Bác Liễm chần chừ một lúc, người làm kia cũng đã chạy tới truyền lại lời dặn của bà Quỳnh Chi.
Bác Liễm cất lại chiếc điện thoại vào túi, dặn dò:
- Vậy cháu chịu khó ngồi đây một chút,
- Giờ tới bữa cơm trưa cũng không còn mấy tiếng,
Thiên An cúi đầu, vâng nhỏ.
- ----------
Bác Liễm rời đi rồi, trong lòng còn đọng lại chút xót chút thương.
Sao lại ra nông nỗi này?
Bị mù thì thôi đi, nhưng nếu cậu bé là con gái, thì ít nhất còn có hi vọng.
Chuyện này, rồi sẽ đi đến đâu đây?
========
Nó chưa có đúng phản xạ của một người mù cần có, thế nên nó sờ rất nhẹ, chỉ sợ bàn tay của mình chạm phải thứ gì đó không nên.
Nó bị thương chẳng sao cả.
Chỉ là sinh nhật Anh Nam của nó đã đến rất gần rồi. Nó muốn để đôi bàn tay lành lặn để có thể làm ra chiếc bánh thật đẹp cho anh thôi.
Nó lại nghĩ đến chiếc bánh méo mó chẳng có hình thù gì, khi nó mười bảy tuổi.
Trong gian phòng cũ kĩ nơi góc vườn ấy, trong những khoảnh khắc năm vệt ngón tay trên má còn bỏng rát.
Vậy mà, nghĩ về anh, nó còn có thể tự mình cười rộ lên.
Với nó, vài cái tát chẳng là gì sất,
“ Đồ xấu” kia chửi nó, mắng nó, chẳng là cái gì sất.
Bởi vì, cuộc đời nó là từ dưới vũng bùn bước lên. Người ta tát nó bao nhiêu cái rồi, chửi mắng nó như một thứ loài cặn bã nhất bao nhiêu lần rồi?.
Nó cũng đã quá quen.
Chỉ cần được ở bên anh, thế nào nó cũng chịu. Đánh nữa nó cũng chịu, tát nữa nó cũng chịu, chửi nữa, nó cũng chịu.
- ------
Vậy nhưng. Nó không muốn xin lỗi.
Cánh cửa mở,
Nó được bác Liễm dẫn lên lại phòng ăn.
Bà Quỳnh Chi từng lời đều không hài lòng với nó:
- Ta không biết làm sao Nam nó lại đưa cháu về đây. Ta cũng không quan tâm.
- Nhưng cháu hỗn như thế là sai.
- Nếu phải là người khác thì ta đã đuổi đi ngay rồi, nhưng vì tội nghiệp cháu mù lòa, Trân Châu lại là người rộng lượng nên ta có thể bỏ qua lần này.
- Mau. Xin lỗi Trân Châu đi.
- .......
Nó không sai mà?
Tại sao nó phải xin lỗi?
Nó mím môi, không nói.
Trân Châu nhẹ giọng:
- Em nó đã không muốn xin lỗi,
- Vậy thôi, bác cứ đợi một chút nữa, anh Nam cũng sắp về rồi. Để nói cho anh ấy nghe thì hơn.
Một từ anh Nam này, quả thật đâm tới tim nó.
Đầu ngón tay nó run run. Khuôn miệng nó khẽ cử động.
Nhưng lời xin lỗi nó vẫn không cách nào bật ra được.
Bà Quỳnh Chi mất hết cả kiên nhẫn, lại bực mình vì lời nói không được nghe theo, giận giữ đập bàn:
- Sao lại vô giáo dục đến mức này?
- Hả?
Trân Châu lập tức đổ thêm dầu vào lửa:
- Không sao mà bác, cháu chịu thiệt một chút cũng không sao.
- Không sao thế nào?
- Một kẻ mù lòa ăn nhờ ở đậu mà không biết thân biết phận!
- Đã làm sai lại còn không biết đường mở miệng ra xin lỗi!
- Mau, nói Bác Liễm mở cổng đuổi ra ngoài!.
Nó không khóc thành tiếng được nữa.
Nó nấc lên, đầy trong cổ.
Đôi mắt nó vô hồn, trải đầy nước mắt, nó nhìn cũng không biết liệu có đúng hướng hay không, liền cúi thấp, thật thấp:
- Xin lỗi
- Xin lỗi
- Cháu xin lỗi bác
- Xin lỗi chị,
- Cháu xin lỗi
- Đừng đuổi cháu đi.
Nó, không muốn xa anh Nam của nó.
Nó cũng không muốn vì nó mà anh và mẹ anh xích mích với nhau.
Xin lỗi cũng được, xin lỗi cũng được!. Chỉ cần xin lỗi thôi!
Nó vừa khóc vừa rối rít mở lời.
Một bàn tay từ sau lưng choàng lấy nó, xoay người ôm nó vào trong ngực.
Nó nhận ra được mùi hương quen thuộc, Òa lên khóc.
Nó run rẩy trong ngực anh từng tiếng nghẹn lớn.
<Không phải tại em đâu, em không có cố ý >
< Anh Nam, đừng đuổi em >
- ----------
Trân Châu vội vàng lên tiếng:
- Anh về rồi ạ?
Công Nam không thèm bắt chuyện, hướng đến phía bà Quỳnh Chi:
- Mẹ, có chuyện gì?
Bà Quỳnh Chi rõ ràng không vừa lòng với cái ôm kia, hắng giọng:
- Ngồi xuống bàn ăn cơm đã.
Công Nam không dịch chân lấy nửa bước:
- Con hỏi, có chuyện gì?
Bà Quỳnh Chi chau mày:
- Con nói chuyện với mẹ bằng cái giọng gì vậy?
Trân Châu lập tức giải thích:
- Anh Nam, sáng nay em dậy từ sớm làm bánh mang tới cho anh, vậy mà khi em tới bếp thấy bé An đang ở đó, hỏi chuyện một chút đến mắt của em ấy, không ngờ em ấy tức giận ném hỏng bánh của em, đã vậy còn nói những lời vô cùng khó nghe.
- Nói em là chuột chũi, rồi còn nói em đáng bị ăn bùa ăn ngải nữa.
Bà Quỳnh Chi đệm thêm:
- Là tận tai mẹ nghe thấy!
- Mẹ nói nó xin lỗi Trân Châu có một câu, mà nó không những không xin lỗi lại còn làm ra cái vẻ mặt bất mãn đó là thế nào?
- Con đem thứ vô học này ở đâu về thế hả?
- Trước khi đem về ít nhất con cũng phải biết nó là loại người nào đã chứ?!
Thiên An mờ mịt siết tay lên quân phục kia như muốn nói.
Nó không có ném bánh của Trân Châu,
Nó không có làm.
Công Nam đưa tay lên bên má hơi sưng của nó.
Vuốt nhẹ.
- Là ai đánh?
Nó lắc đầu.
- Không có,
- Không có ai đánh.
Công Nam thở hắt một hơi,
Giữa những lời nghiệt ngã kia. Anh thất vọng nhìn về phía mẹ mình:
- Mẹ.
- Con tin em ấy.
- Không tin cô ta.
- ....!!!!!!!!
- .....!!!!!!!
Bà Quỳnh Chi chết sững cả người,
Trân Châu cũng hoảng hốt không kém.
Công Nam nửa dắt nửa ôm người bước khỏi, thì thầm < Đói chưa?. Muốn ăn gì?. Để anh đưa em đi. >
Trân Châu lắp bắp nói ra vài câu chắp vá, với vọng theo:
- Anh Nam!
- Mẹ anh cũng nghe thấy!
- Là chính nó đã mắng chửi em không ngớt.
Công Nam dừng bước chân, xoay gương mặt lạnh đến rợn người:
- Đừng quên nếu nói về tài diễn xuất, tôi là đặc cảnh nằm vùng bao nhiêu năm?
- Cô vẫn còn thua xa tôi nhiều lắm.