Chớm tết rồi,
Hôm nay, chính là ngày ông công ông táo.
Như thế, là nó đã ở đây được hơn năm tháng,
Hỏi nó có chút nào buồn chán không? Suốt ngày chỉ chôn chân ở bốn bức tường.
Nó lắc mái tóc đến vung lên:
- Đương nhiên là không rồi!
- Ở bên ngoài kia, chịu rét chịu lạnh bao nhiêu, làm sao có thể so sánh với ở đây chứ?
- Ở đây được học chữ, được xem ti vi.
- Với cả... ở đây có anh Nam cận.
Nam cận nghe thế, mặt không biểu tình, xoay chân đi,
Nhưng, ai biết được rằng,
Ừ. 29 tuổi thì 29 tuổi, chút vui vẻ xen lẫn trong lòng.
- ----------
Ai cũng bận rộn.
Ngay cả cái nghề " buôn hàng trắng" này, tết cũng bận rộn, đã vậy nơi núi đá lại còn quá lạnh lẽo, khiến chẳng một anh em nào ngu gì mà lui tới mấy khi.
Vậy nên thay vì vài ba ngày sẽ có người đưa thức ăn và đồ dùng cần thiết tới, thì sẽ là hàng tuần mới có!.
Thức ăn trong tủ hôm nay đã cạn rồi,
Chỉ còn lại ít bột và vài thứ linh tinh.
Nam cận nhún vai:
Ăn mì tôm!
Nhưng nó không muốn!
Nó không muốn nó... và đương nhiên là càng không muốn người mà nó rất thương rất mến rất yêu như anh trai kia, lại phải trải qua một ngày lễ ông công ông táo bằng mì tôm.
Bột mì?
Thiên An như sực nhớ ra chuyện gì đó!.
Hôm trước trong số đồ Nam cận nhờ bên ngoài mua vào có một cái khay bánh, in hình bông hoa, rồi có cả hình cá nữa!
Nếu như in hình cá đó, thì cũng như là cá chép vậy!
- ------
Thiên An vui vẻ kéo chiếc ghế,
Hôm trước dọn dẹp" năm mới " đã gác hẳn những thứ ít dùng lên tận gác bếp cao nhất kia.
Với tay.
Soạt.
Chiếc khay bánh không những không lôi xuống được, mà hình như còn bị động tác vừa rồi đẩy sâu thêm vào bên trong.
Thiên An giật thót mình, không phải chứ?!., rướn người, cố gắng kiễng lên.
- Á!!!!
Tuy tay đã tóm được vào chiếc túi đựng đống đồ lỉnh kỉnh, thế nhưng dường như đã với quá đà khiến cho chiếc ghế bị nghiêng.
Thiên An hét lên một tiếng, cố gắng trấn lại, nhưng có vẻ như chắc chắn là ngã chết!
- Rầm!
- A!!!!!
Chiếc eo nhỏ được đôi bàn tay rắn chắc trụ vững lấy,
Cả người Thiên An gần như muốn nhào vô trong lòng người vừa đỡ lấy cậu vậy.
Bình bịch.
Tim muốn đập loạn khi gương mặt kia đỡ lấy gần kề.
Nhưng chỉ vài giây sau,
Đống đồ cậu tóm hụt khi nãy bây giờ mới chính thức từ trên kệ rơi xuống.
- Cẩn thận!
Nam cận chỉ kịp kéo cậu áp sâu vào kệ bếp, còn chính mình không tránh khỏi một đống đồ lộn xộn rơi khắp đầu vai.
Xoảng
Bộp!
!!!!!
Tư thế không đúng, rất không đúng.
Cả người Thiên An bị ghì chặt ép lên kệ bếp, một chân Nam cận chèn giữa háng cậu, khuôn mặt cậu còn như muốn gục trên ngực kia...
Nam cận thở phào một hơi, buông người ra mới thấy trên tay khi đỡ đồ bị một vết xước dài rớm máu,
Thiên An vội vã xua đi đủ thứ suy nghĩ bậy bạ vừa thoáng qua trong đầu, vội vàng đón lấy tay Nam cận xem vết xước.
Nam cận như thế lại vẫn bảo không sao. Còn muốn đi tắm rửa cho sạch, vì những thứ kia quả thực dính không ít bụi bẩn,
Thiên An vâng dạ, rồi đòi " dìu" người vào trong bồn tắm,
Nam thực sự muốn nhịn cười. Nghĩ gì mà mới chỉ có chút đồ rơi lên người liền đã phải " dìu" đi?
- Anh tự đi được!
Thế nhưng Thiên An lần đầu tiên trong đời có người vì nó mà bị thương như thế, người ấy lại là Nam cận, làm sao có thể không lo lắng?!
Thậm chí nó gần như nhảy cả vào trong phòng tắm, mở bình nóng lạnh, chỉnh nhiệt độ cho thật ấm,
Nam cận rửa qua loa vết xước, vừa cởi xong áo, Thiên An đã liền cúi xuống giúp cậu tháo lưng quần,
Kéo xuống.
???!!!!!
Thực sự mà nói là, tất cả cảnh xuân phía dưới, đều phơi bày rõ ràng không chừa một tý nào.
Đã vậy lại gần như dính ngay trước mặt Thiên An.
- ???!!!!
- ???!!!!
Thiên An tròn mắt nhìn. Cậu cũng không nghĩ là khi kéo, lại là kéo luôn cả cạp chiếc quần lót trong ra như thế!
Nhưng mà... quả thực khác cậu nhiều lắm lắm lắm!
Ngước mắt nhìn lên, bờ ngực kia....
Vậy là khác cả trên lẫn dưới! Từ cơ ngực cho tới... chỗ ấy.
Nam cận khụ một tiếng trong cổ họng, hơi che đi:
- Anh tự tắm được.
- Em ra ngoài trước đi.
Thiên An mặt đỏ phừng phừng, tim đập như loạn, vội vã rời khỏi.
Và, chết tiệt hơn nữa là.
Thái độ đó của Thiên An, khiến côn th*t trần trụi dưới háng của Nam cận có xu hướng ngẩng cao đầu!
Nam cận khó tin nhìn xuống dưới.
Không phải chứ?!
Tính hướng của anh, không lẽ... thực sự thay đổi rồi?!
Lại chỉ vì một sắc mặt, một cái nhìn như thế mà muốn cương?
- -------
Thiên An nằm mơ.
Thực ra, là lần mộng tinh đầu tiên trong đời cậu.
Trong mơ, không có xấu hổ.
Từng chút da thịt đó, đều như phơi bày lại, mô tả lại, không thiếu sót lấy một đường một nét.
Thậm chí, cả mùi hương hơi chút ngái ở nơi ấy, vẫn vờn quanh chóp mũi cậu như trêu như đùa.
Hơi thở dồn dập, bên tai là giọng nói vô cùng trầm, thổi đến ngứa ngáy
Của tôi.
Thiên An của tôi.
Của tôi.
Bàn tay mơn trớn vuốt ve lên núm ngực đỏ hồng, lần dời xuống dưới, vạt rốn nhỏ sâu, liếm một đường ướt át..
Thiên An...
Tiếng gọi mê man, dìu dặt gọi ngọn nấm run rẩy dựng thẳng,
Chóp đầu run run nhỏ ra một giọt dịch, lại bị liếm đi.
Ưm....
Làn môi mỏng sống mũi cao, đôi mắt ẩn sau dưới cặp kính kia, thâm trầm cười.
Thiên An...
Đôi đùi non khẽ tách, người vùi mái tóc dày vào nơi háng nhỏ, liếm láp dương v*t hồng mịn chưa một lần trải sự đời..
A....
Run đến cong ngón chân,
Thích đến hít một ngụm hơi gió,
Đầu lưỡi đảo, miết theo hai hòn ngọc xoăn đảo điên cuồng...
Bắn bật...
Thiên An run rẩy cả người, thở hổn hển, tinh dịch nhớp nháp dính đầy lên bụng, Môi miệng đã lập tức bị ngón tay thô lớn đùa lấy lưỡi, ép há mở. Mùi hương ngai ngái của thứ tính khí đàn ông cứng cáp vây quanh,
Của anh ấy...
Thiên An đưa đầu lưỡi mút lấy nó, ngượng ngịu mà thèm khát, môi lưỡi tham lam mút từng đường gân kia, cố gắng ấn sâu vào cuống họng...
Ưm...
Mùi hương ngai ngái ngày một nồng đậm,..
Anh rất thích em...
Ra vào thêm mỗi lúc một sâu, một sâu. côn th*t dưới kia chỉ vì một câu nói trong mơ ảo tưởng mà lại thêm một lần căng cứng,
Người kia cười nửa miệng, vừa đưa đẩy trên gương mặt cậu, lại vừa vòng tay ra phía sau mà nghịch ngợm đầu nấm nhỏ.
A....
Thêm một lần bắn tràn, đầu nấm nhỏ không chịu nổi kích thích tới hai lần này mà gọi người thức dậy.
Thiên An một trán mồ hôi, nuốt một ngụm nước bọt lớn, lại nhận ra người bên kia giường thế mà không có đó! Chắc là ra phòng bếp uống nước chăng?
Thiên An vội vàng kéo chiếc quần ngủ trên người ra lau tạm, xuống giường, sờ soạng lên công tắc cách cửa phòng vệ sinh một đoạn.
Tách.
Đèn vừa được bật.
Cả hai hiển nhiên, đều không mặc quần.
Nhưng thay vì chú chim non đã xuất ra hai lần đang ủ rũ của Thiên An.
Cảnh tượng của Nam cận có vẻ không ổn chút nào.
Anh ngồi tựa lên chiếc bồn cầu hoàn toàn đóng nắp, đang ra sức miệt mài lên xuống côn th*t đã tím ngắt giữa háng kia.
.....!!!!
.....!!!!!!!
Thiên An thêm một lần, mặt đỏ như gấc chín, dùng hai tay, che đi phía dưới của mình, lắp bắp:
- Em...
- Cái này...
- Anh... anh...
Nam cận đã vuốt gần đến cao trào, nhìn một đôi má hồng, nghe vài câu nhỏ giọng, thêm vài cú sóc nẩy, cũng thành thật bắn ra,
.......!!!!!!!!!
...........!!!!!!!!!!!
- ----------
Da mặt Nam cận có vẻ dày.
À mà không, là cực kỳ dày.
Vì thế nên chuyện đó có thể coi như không có??!!!
Còn Thiên An. Cậu xấu hổ muốn gần chết.
Thêm hẳn vài tuần nữa mới có thể tạm quên để trở lại bình thường được.
Nhưng, cậu cũng đã nghĩ ngợi rằng.
Thực sự, hai người con trai cũng có thể làm tình chăng?