Công Nam không thể nào quên được.
Suốt cuộc đời này, cũng không thể nào quên được.
Trong bóng tối hiu hắt từ ánh đèn hành lang chiếu rọi,
Một đôi mắt ngập nước vô hồn, nơi dưới chân kia, ánh thủy tinh loang loáng vệt máu, hướng về phía tiếng động của cánh cửa phòng hé mở, nhỏ vụn gọi,
Anh Nam...
Anh Nam...
Tiếng gọi nhỏ mỏng, chứa đầy nỗi sợ hãi, day dứt, hoang mang, bi ai.
Nó không nhìn thấy,
Nó sợ người vừa tới không phải là Anh Nam của nó, thế nên đầu môi nó run, nhịp thở nó run.
Công Nam lao đến, gạt đi những vụn thủy tinh, nhấc bổng nó lên.
Máu, dưới chân nó, đã hơi khô lại.
Nó đã ngồi như thế, bao nhiêu lâu?
Chờ anh bao nhiêu lâu?!
Thiên An.
Thiên An.
Xin lỗi. Anh xin lỗi.
- ---------
Y tá lập tức được gọi tới.
Ba mũi khâu không lớn, nhưng có vẻ mất máu khá nhiều, đủ khiến cho nền môi kia thêm nhợt nhạt.
Công Nam đặt Thiên An tựa lên thành giường,
Bước ra ngoài, tự mình đón lấy bát cháo trên tay Bác Liễm vừa bưng tới.
Trên miệng, nghiến ra từng chữ:
- Đuổi việc chị ta, ngay bây giờ.
- ....
- Cái này...
Ánh mắt sắc lạnh của Công Nam hẹp mi hướng tới. Bác Liễm thở dài một hơi.
- Được.
- -------------
Từng thìa cháo ấm nóng đặt lên môi miệng,
Thiên An nuốt lấy từng ngụm lớn:
- Ngon quá.
- Cháo này anh mua ở đâu vậy?
Công Nam vuốt dọc sống lưng cậu:
- Ăn chậm một chút. Từ từ lại.
Thiên An nhoẻn cười:
- Em đói lắm luôn.
- .....
- Với lại, em phải ăn chứ!. Ăn rồi mới có sức cùng anh chạy trốn chứ?!
Công Nam đặt tô cháo đã nhanh chóng cạn hết kia xuống bàn, hỏi lại:
- Chạy trốn?!
Thiên An ấm bụng rồi, nhỏ nhỏ giọng:
- Anh Nam này. Anh giỏi vi tính như vậy, có thể nào hack tuổi của em lên thành 18 không?
- ....?!
- Tại vì em muốn đủ tuổi.... ngồi tù chung với anh!
- ....?!!!!
Công Nam sửng sốt, phút chốc không thể nói ra thành lời.
Thiên An thấy một mảnh im lặng, lại nghĩ rằng mình nói sai, cuống quýt sửa lại:
- Không không, ý em là... chúng ta nhất định sẽ trốn thoát.
- Nhất định sẽ không bị bắt!
Công Nam đưa tay chạm lên môi kia, cằm kia:
- Ừm. Nhất định sẽ không bị bắt.
Thiên An gật đầu đồng ý.
- -----------
Ru trong cánh tay anh,
Thiên An mệt mỏi ngủ.
Anh nhẹ nhàng gác bàn chân bị thương kia lên một cái gối êm mềm, tỉ mỉ kiểm tra lại vết khâu, sờ lên trán cậu, nhiệt độ ổn định, lặng người nghe hơi thở đều đều cất lên mới an tâm cho được.
Việc anh là cảnh sát, bối cảnh gia đình lại quá mức khoa trương, trước hết, vẫn phải chờ cho đến khi tâm lý em ấy ổn định, mới có thể từ từ nói ra. Và đương nhiên, việc đôi mắt kia vĩnh viễn không thể nào tìm lại được ánh sáng nữa, cũng phải giấu kín.
Hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ,
Thiên An,
Anh là một thằng đàn ông tồi tệ.
Nếu em không nhắc,
Có lẽ anh cũng đã lại quên rằng. Người mà anh yêu, lại là trẻ vị thành niên.
- ---------
Công Nam rời khỏi giường, nhìn lên ô cửa sổ phủ mưa xuân lấm tấm.
Sự chân thành là một thứ quý giá hiếm hoi.
Thiên An chưa từng có ý định chủ động tìm kiếm hay khơi gợi tình thương xót từ anh, tất cả những điều cậu bé nhỏ đang thiếp trên giường kia, đều là ngây ngô mà nói ra từ tận đáy lòng.
Ngồi tù chung với anh ư?
Có lời nói nào nực cười nhưng lại đau đớn hơn thế không?.
Thiên An.
Chiếc còng số tám anh đã xiềng xích lên biết bao nhiêu đôi tay man rợ, điên cuồng.
Làm sao có thể nỡ lòng nào người đó là em?.
Không bao giờ.
- ----------
Phòng tắm.
Thiên An ngượng chín cả mặt.
Thế nhưng cũng đâu còn cách nào khác đâu?
Cậu không nhìn thấy gì, tay chân đều là bị thương, thế nên đành để cho Công Nam cứ thế bế nguyên cả người cậu như vậy mà đem tới phòng tắm.
Cậu kéo kéo vạt áo mỏng, nghe tiếng nước xối:
- Anh Nam... em, em có thể tự tắm được.
Công Nam nhìn ra vẻ mặt ngượng ngùng kia, cố tình trêu ghẹo:
- Anh đã từng thấy hết rồi, thấy thêm cũng có sao?
Thiên An cúi cúi đầu, hai má bừng đỏ.
Trước đây cậu cứ nghĩ rằng, con trai thì chỉ nên ngại khi cởi đồ trước mặt con gái mà thôi.
Chứ chưa bao giờ biết được, hóa ra, là khi Công Nam nhẹ đặt cậu lên bồn tắm, kéo vạt áo cậu ra khỏi người, lại... xấu hổ đến như thế.
Đến khi chiếc quần được khéo léo tránh vết khâu mà rời khỏi đầu ngón chân, cả người hoàn toàn trần trụi. Thiên An đưa hai bàn tay vẫn còn băng trắng kia, che lại nơi nào đó:
- Anh... đừng nhìn.
- Em, em, em là con trai.
Công Nam nhìn một thân người mảnh dẻ phủ trong hơi nước ấm, đầu ngực hồng rực chúm chím, cậu em nhỏ nép dưới bàn tay đang cố che chắn trên bụi cỏ kia,
Cảm giác cổ họng đều khô,
Dang rộng đôi đùi non, đưa chiếc khăn thấm nước ấm từng chút lau qua.
Thiên An vội vã khép chân.
Công Nam kéo khóe môi, cười nhẹ.
Bàn tay thô ráp cố tình cà qua hai hòn ngọc kia một chút, lại sượt lên trên ngực kia, day nhẹ.
Người đứng cao lên, vờ như quàng tay qua thân nó, kỳ cọ sống lưng, đem chính hơi thở của mình đến tai Thiên An, phả vào đó từng hơi thở nóng rực.
Thiên An mặt đã đỏ chót, cuống quýt đẩy loạn, chạm phải khuôn ngực rắn chắc kia lại rụt tay về.
Công Nam suýt thì bật cười, bởi vì cậu em nhỏ của Thiên An, đã bán cương, giật từng nhịp nhỏ, đứng dậy.
- Em..
- Em tắm xong rồi!
Thiên An cố tình nói lớn muốn che giấu đi.
Công Nam ngồi xuống trấn lại hai chân cậu, giọng nói trầm xuống:
- Anh giúp em.
Thiên An giật bắn cả người:
- Không, em, em không đau!
- Không cần anh giúp!
Công Nam suýt thì chảy máu mũi.
Vật báu ngây thơ này, đến cả ông trời cũng không cần, nỡ tâm tàn nhẫn.
Vậy được.
Anh cần.
Cúi đầu xuống hôn lên đỉnh mũ nấm.
Thiên An nghĩ lại khoảnh khắc trước đây, sợ sệt căng cứng cả người. Giãy.
Công Nam đưa tới một nụ hôn say người, rủ rỉ:
- Ngoan, anh chỉ giúp em, sẽ không làm em đau.
Thiên An muốn hay không cũng đâu thể nào giãy ra được khỏi hai cánh tay rắn chắc kia, mím mím môi.
Gật đầu.
Công Nam chưa từng quan sát kỹ như vậy.
Đầu nấm chưa tuột hẳn, côn th*t nhỏ vừa hồng vừa đỏ, nhểu chút nước trên đỉnh.
Thứ dưới thân được khuôn miệng nóng ấm bao bọc, Thiên An không tự chủ ưỡn ra đằng sau, rên nhẹ một tiếng,
Ưm...
Ha...
Sự thoải mái theo từng đợt môi lưỡi lên xuống dập dìu khiến nó vừa sảng khoái vừa sợ hãi, bàn tay bối rối chạm lên tóc Công Nam, chẳng được bao lâu đã muốn bắn ra. côn th*t cương trướng căng thẳng, Công Nam nhận biết được, cũng nghiễm nhiên hút lấy một đường mạnh.
A....
Tinh dịch xuất tràn.
Công Nam đem tất cả dư vị ấy, nuốt xuống.
Thiên An biết được, bởi vì từng động tác nuốt kia đều như muốn đem côn th*t của chính mình mút mát sâu thêm nữa, thêm nữa.
Mặt nó phút chốc căng thẳng:
- Anh...anh nuốt sao?
- Cái đó... đó, dơ lắm?
Công Nam rời khỏi thứ đang run rẩy kia, hôn nhẹ lên môi, lên tai nó:
- Vậy lần sau, đến lượt em giúp anh.
- Em cũng phải nuốt,?
- Hửm?
Thiên An lảo đảo đứng dậy, muốn chạy trốn:
- Không..
- Em không...
Công Nam bế bổng cả người nó dậy, gom trên tay:
- Cái này, không do em quyết định được!
- ....
- Anh là người xấu! Xấu lắm!