Anh lo lắng cho nó, sợ rằng chính nó không thể nào có thể vượt qua được nếu biết rằng, ánh sáng kia chính là vĩnh viễn không tìm tới nó nữa.
Thời gian nghỉ phép của anh sau tất cả ngần ấy năm, cũng chỉ vỏn vẹn được hai tháng, lại đã trôi qua hết một nửa,
Anh không muốn kìm hãm nó, nhốt nó trong bốn bức tường suốt những ngày dài đằng đẵng khi anh trở lại với bộ quân phục của mình.
Thế nên, anh đã tìm hiểu cặn kẽ những việc mà một người khiếm thị có thể làm, lại tìm cách nói đỡ với nó rằng, ánh sáng phải từ từ mới có thể lấy lại.
Hi vọng, để nó có thể dần tiếp nhận sự thật cay đắng này.
Nó tin anh.
Chỉ vì thế thôi, nên nó đồng ý với mọi cách giải thích mà anh nói với nó.
Đối với nó, anh nói sáng chính là sáng, nói tối chính là tối
Anh không bỏ rơi nó khi dãy núi đá kia muốn sụp xuống, lại cũng không bỏ rơi nó khi nó bệnh tật thế này.
Cuộc đời này của nó, có anh là đủ.
- ------
Hôm nay anh Nam của nó nhờ một người thợ làm bánh đến dậy cho nó,
Từ giờ nó sẽ theo người thầy mới này, thực sự được học tập.
Nó sung sướng đến mức cố gắng vuốt thẳng sống áo mới tinh của mình, đứng chờ sẵn nơi bậu cửa,
Vừa nghe thấy tiếng bước chân đến, nó nở một nụ cười tươi đẹp nhất, cúi chào:
- Em chào thầy!
Người thợ làm bánh vốn dĩ đứng bên phải Công Nam, nhưng nó lại hướng về phía bên trái mà chào, khuôn mặt tỏ vẻ có chút bất đắc dĩ chào lại:
- Chào em.
Là miễn cưỡng.
Nhưng Công Nam đã tìm tới tận nơi, đặc biệt trả thù lao riêng. Lại ngại vì gia thế của anh nên người thợ làm bánh này – Hữu Thọ - cũng đành phải thử một phen.
Một cậu bé mù, lại chưa từng qua trường lớp gì. Nghĩ đến chỉ là làm và pha chế những món bánh, thức uống đơn giản nhất cũng sẽ vô cùng khó khăn.
Thiên An mười bảy tuổi, người gầy, da hơi xanh xao, trên tay tập quen dần với chiếc gậy dò đường, theo cái nắm tay của Công Nam bước vào phòng bếp.
Nhìn thế nào Hữu Thọ cũng không hiểu được, vì cái gì mà một thiếu gia con nhà bề thế giàu có như Công Nam lại cần phải làm tới mức này?, hơn nữa, còn là ánh mắt yêu chiều đặt tay lên mái tóc Thiên An xoa nhẹ.
- Phải học chăm chỉ, biết không?
- Dạ!
Khuôn bếp được dọn riêng, ngăn cách hẳn với phòng nấu nướng thường ngày của gia đình bằng một tấm vách lớn, dài. Tạo thành một không gian kín đáo và rộng rãi vừa phải.
Toàn bộ đồ làm bánh và các vật dụng pha chế cần thiết đều là hàng xịn, đặc biệt, trên nắm cầm của những chiếc máy nướng bánh, hay đông lạnh, các vị trí nút đều đã được chỉnh gồ lên để có thể sờ thấy số.
Quả thực, không biết được rằng người đã chuẩn bị những thứ này, phải tỉ mỉ và lo lắng cho kẻ bên cạnh đến chừng nào đây?.
Hữu Thọ kiểm tra qua hết một lượt các máy móc, hài lòng quá đỗi!, liền đem phần khó xử của mình nuốt xuống hết, hướng Thiên An mở lời:
- Hôm nay anh sẽ chỉ cho em phân biệt được một số loại vật dụng cần thiết.
Thiên An dạ một tiếng lớn.
Sau đó còn cẩn thận mở chiếc máy ghi âm mà Công Nam mới mua cho nó ra. Bấm nút.
Hữu Thọ có vẻ hơi ngạc nhiên một chút,
Công Nam đã liền bước đến bên cạnh:
- Anh Thọ.
- Nếu có bất cứ khó khăn gì ở xưởng bánh của anh, cứ nói với em.
Hữu Thọ đương nhiên hài lòng lại càng hài lòng, cười rộ lên một chút, bắt lấy tay Công Nam:
- Cảm ơn em!. Nhất định anh sẽ tận tình chỉ bảo cho cậu bé này!
- Vâng, thế thì tốt rồi.
- ----------
Đừng trách con người ta hám lợi ích.
Vốn dĩ để chỉ dạy cho mười người bình thường, còn dễ hơn là một kẻ khiếm khuyết, Hữu Thọ còn là một trong những thợ làm bánh, pha chế có tiếng, để mỗi một ngày dành ba tiếng đến đây thực không dễ dàng gì.
- ----------
Công Nam chỉ ở lại bếp một chút, rồi dời tới phòng của bà Quỳnh Chi.
Anh có hẹn với bà sáng nay.
Thẳng thắn ra mà nói, công việc của bố mẹ anh quá bận, chẳng mấy khi về nhà, kinh tế gia đình lại dư giả. Vì thế hầu như không ai để ý đến việc Công Nam có đem theo một người về hay là gì đó, chỉ đại khái biết là có một cậu bé mù thương thì mang về cho cậu chỗ trú chân.Thành ra thời gian Thiên An ở đây đã gần một tháng, nhưng số lần chạm mặt bố mẹ anh còn hiếm tới mức chưa kịp chào.
Công Nam đương nhiên cũng không định nói ra chuyện của cậu sớm như vậy, chỉ nói với cậu rằng bố mẹ anh buôn bán xa nhà. Ít về.
Tất cả, vẫn còn là cả một con đường quá dài, cũng hơn ai hết, anh hiểu gia đình mình nhất. Anh muốn sắp xếp ổn thỏa một chút, ít nhất để đến khi mọi chuyện công khai, bản thân anh đã có thể lo cho Thiên An tránh khỏi những thị phi của < giới nhà giàu>.
- -------
Phòng bà Quỳnh Chi.
Công Tuấn cũng đang có mặt ở đó, cả hai như đang thảo luận vấn đề gì rất sôi nổi.
Bà Quỳnh Chi vừa thấy cậu tới liền vui mừng ra mặt:
- Con tới rồi?!
- Nào, mau ngồi xuống đây.
Công Nam chào hỏi anh mình một tiếng rồi cũng ngồi xuống.
Công Tuấn lớn hơn Công Nam ba tuổi, đã có vợ và một cậu con trai. Vợ Công Tuấn – Như Lan – cũng là con gái của một gia đình có quyền có thế.
Hai anh em lớn hơn nhau không bao nhiêu, khổ nỗi tính cách lại quá trái ngược, Công Tuấn là một người vô cùng giỏi giao tiếp, miệng lưỡi giảo hoạt, bản chất con buôn thấm đẫm trong từng mạch máu. Hiện tại hầu hết các công việc kinh doanh của bà Quỳnh Chi - tập đoàn bất động sản Chuỗi Ngọc - đều do Công Tuấn quản lý.
Công Nam ngược lại, lâu lâu mới lên tiếng, mặt lạnh tanh, khiến cho người đối diện lúc nào cũng thấy xa cách, thậm chí có đôi chút khó chịu bài xích. Đối với Chuỗi Ngọc chẳng một chút nào để tâm.
Thành ra, từ lớn đến bé tuy rằng có anh, có em, lại không hề thân thiết.
Nhưng lòng bàn tay trái phải đều là thịt, hơn nữa hiện tại dưới sự can thiệp của ông Kiên, tiếng tăm và vị trí của Công Nam đã được cất nhắc lên rất cao.
Thậm chí chuyên án ma túy lần này còn được coi là trọng điểm để khen thưởng.
So với Công Tuấn, bà chỉ có cưng hơn chứ không có phần nào muốn Công Nam chịu khổ.
Bà đương nhiên không định để tất cả 65% cổ phần mà bà đang quản lý giao cho Công Tuấn.
Nhân một cái dịp này, bà thực sự- thực sự muốn khuyên Công Nam vứt quách đi cái nghiệp cảnh sát kia.
- Công Nam, con nghe mẹ nói.
- Chỉ cần con về làm với mẹ, mẹ lập tức chuyển giao lại cho con 25% cổ phần, để con quản lý một nhánh công ty?
- Con thấy thế nào?
Công Tuấn sững người. 25%?!, lập tức hỏi lại:
- Mẹ, sao chuyện này trước đây con chưa hề nghe mẹ nói qua?
Bà Quỳnh Chi rất thản nhiên:
- Công Nam là em trai con, đưa cho nó 25% cổ phần của mẹ là lẽ đương nhiên.
- Việc này có gì cần phải nói sao?
Công Nam mặt không biểu tình,
Đơn giản trả lời:
- Con không hợp với nghề kinh doanh.
- Hơn thế nữa trước giờ anh Tuấn làm không phải rất tốt sao?
Công Tuấn cũng phân tích ngay:
- Mẹ, em ấy mới từ trong quân đội trở về, đối với Chuỗi Ngọc còn chưa hiểu, hơn nữa 25% đâu phải là chuyện nhỏ?
- Mẹ phải suy nghĩ cho thật kỹ lại!
Bà Quỳnh Chi đối với Công Tuấn, có phần không hài lòng thấy rõ:
- Con làm sao vậy Tuấn?
- Cổ phần của mẹ, mẹ cho ai là quyền của mẹ. Chưa đến lượt con nói.
- Hơn thế nữa con chớ có quên, mẹ vẫn là Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị, kể cả Công Nam có thừa hưởng 25% cổ phần thì đã sao?
Công Tuấn phản bác:
- 25% tức là mọi quyết sách lớn của công ty đều phải thông qua cả ý kiến của em ấy mới được.
- Mẹ nghĩ đi, một người vốn dĩ không có hiểu biết gì làm sao có thể quản lý được?!
Bà Quỳnh Chi cương quyết”
- Nó không hiểu thì vẫn còn có mẹ ở đây?. Con lo cái gì?
Công Tuấn không nói thêm nữa.
Nhưng trong lòng, tất cả đều là sóng gợn.
Sự thiên vị, cố hữu ăn sâu.
Cha mẹ nào cũng đều nghĩ rằng, mình sẽ công bằng, nhưng đến lúc quyết định rồi, lại không làm được.
Bà Quỳnh Chi nào có biết đâu, bà một mực khuyên nhủ Công Nam trở về, lại vì cậu mà lập tức giao ra 25% cổ phần Chuỗi Ngọc kia.
Khiến, cho đứa con trai cả của bà nghẹn đắng.
Công Tuấn siết chặt nắm tay.
Anh một mực đi theo bà, kể cả là khi người em trai kia biền biệt suốt ngần ấy năm, bà ốm đau thế nào, Chuỗi Ngọc gặp phải những sóng gió gì, khó khăn gì, đều một mình anh chèo chống.
Thế mà, số cổ phần hiện có trong tay anh kia, chỉ hơn quá 25% một chút.
Xứng đáng sao?
Khi Công Nam rời đi rồi, dẫu rằng có một mực từ chối,
Bà Quỳnh Chi vẫn thở dài tiếc nuối, quay sang phía anh:
- Công Tuấn, ngày mai con gọi luật sư đi. Nó không về công ty thì thôi, cứ để số cổ phần đó dưới tên nó trước đã.
Công Tuấn không trả lời.
- Còn nếu con không muốn, thì mẹ sẽ trực tiếp làm.....
========
Tối hôm đó,
Khu chung cư cao cấp nội thành Hà Nội.
Công Tuấn dựa người mãi trên cửa sổ, thở từng hơi dài.
25% cổ phần.
Nó đều là tiền, là bạc, là gian khổ xây dựng suốt bao nhiêu năm của anh.
Giá trị trên thị trường hiện tại, vứt vội cũng không dưới 700 tỷ.
Bảy trăm tỷ.
Công Tuấn nghiến chặt răng, vẻ mặt luôn tươi tỉnh hàng ngày giờ đây âm u đến đáng sợ.
Như Lan mặc chiếc áo ngủ bằng lụa mát giữa đêm hè, tiến đến liền hỏi:
- Hôm nay có chuyện gì sao?
Công Tuấn ngoảnh mặt lại, không giấu:
- Ừ. Chuyện của chú Nam.
- ?!
- Mẹ anh muốn giao lại 25% cổ phần Chuỗi Ngọc cho chú ấy.
Như Lan giật nảy cả người, kéo xoay người Công Tuấn về phía mình:
- Anh nói cái gì?
- 25% cổ phần?!
- Mẹ điên rồi hả!
Công Tuấn nhu khóe mắt, thở dài:
- Anh cũng đang đau hết đầu đây!
Như Lan giận điên:
- Anh làm hết hơi hết sức suốt bao nhiêu năm chèo kéo mãi cũng chỉ có 29%.
- Chú ấy vừa mới trở về liền lập tức sang tay 25% là sao?!
- Làm gì có cái chuyện như thế!
- Còn lúc em lấy về đây nữa, là đem bao nhiêu tiền bạc dồn vào Chuỗi Ngọc mới có ngày hôm nay!
- Anh bảo mẹ xem lại đi!
- Em không đồng ý đâu!
Như Lan giãy nảy cả lên.
- Thôi được rồi, được rồi.
- Em bình tĩnh lại một chút!
Như Lan làm sao bình tĩnh cho được?!
Công Tuấn có thể chùn tay, vì nói thế nào đi chăng nữa, Công Nam cũng là đoạn ruột khúc trên khúc dưới.
Nhưng Như Lan thì khác. Cô vốn dĩ đâu có chảy chung dòng máu nào với “ bọn họ”
Khác máu tanh lòng, đối với bà mẹ chồng này cô đã chẳng ưa gì, lại làm sao mà ưa cho nổi một cậu em chồng đi biền biệt bao nhiêu năm tự dưng về chiếm mất số cổ phần lớn như thế!
- -------
Bốn giờ sáng.
Như Lan khóc sưng cả mắt, trở mình dậy,
Trời đất còn chẳng thể vẹn toàn, con người suy cho cùng, chắc chắn không thể nào không có điểm yếu.
- -------
Hình ảnh Công Nam được gửi đi, kèm theo vài dòng tin nhắn.
< Điều tra tất cả thông tin liên quan đến người này cho tôi >
< Nhớ, không được bỏ sót bất cứ điều gì>