Đúng và sai không tồn tại tách biệt lâu trong tâm trí đau khổ của Steve. Meg cần anh và anh cần cô. Tất cả nỗi đau và sự thống khổ của bốn năm qua tan trong suy nghĩ đó khi anh cảm nhận miệng cô mềm và rộng mở bên dưới miệng anh. Anh hôn cô cho đến khi cô lả đi trong tay anh, cho đến khi cơ thể của chính anh trở nên căng cứng với sự thèm muốn không thể lờ đi. Và chỉ sau đó anh nâng đầu lên để nhìn đến vật tay anh đang ấp lấy.
Meg cảm thấy tác động của đôi mắt Steven trên vùng ngực để trần của cô như một sự mơn trớn nóng bỏng trên da cô. Cô đang đứng trước anh chỉ trong một chiếc quần lót ren nhỏ màu hồng, hoàn toàn mong manh trong tình trạng khoả thân của mình. Nhưng lúc tay cô vô thức đưa lên, anh túm lấy eo cô và kéo tay cô lên ngực anh. Đôi mắt cứng rắn của anh giữ lấy mắt cô trong khi anh ấn tay cô ở đó.
“Đừng trốn tránh anh” anh dịu dàng nói. Đôi mắt anh trượt xuống người cô và phác theo những đường viền màu hồng, màu hoa cà với sự thưởng thức chậm rãi và tinh tế. “Em còn đẹp hơn bức Vệ nữ của Boticelli, Mary Margaret.” (ai đã đọc Người tình tuyệt vời, chắc sẽ biết bức vẽ này đẹp đến thế nào) [1]
[1] Bức vẽ Vệ nữ của Boticelli
images
images
“Anh đang quên Daphne rồi” Cô nghẹn ngào thốt lên câu này, miễn cưỡng phản đối. “Cô ấy có một ảnh hưởng với anh đấy.”
Anh vẫn còn chằm chằm nhìn cô, không chớp “Em có thể nói thế.”
“Steve...”
“Đừng nói nữa, Meg” anh trả lời, giọng anh sâu lắng và mềm mượt, gần như lười biếng khi mái đầu sẫm màu của anh bắt đầu cúi xuống cô. “Nói suông chẳng làm nên điều quái gì.”
“Steven, anh không cần...!”
“Ôi, nhưng tôi cần.” anh thì thào khi miệng anh mở ngay trên nụ hồng căng cứng của cô “Tôi cần...!”
Cô cảm thấy cú chạm nhẹ của lưỡi anh ngay trước khi cái mút nhẹ mang ngực cô vào trong miền ấm nóng sâu kín của miệng anh.
Steve nghe thấy tiếng hổn hển của cô, cảm thấy cả cơ thể cô dần căng cứng trong vòng ôm chặt của anh. Nhưng anh không dừng lại. Anh dịu dàng nút ngực cô và đẩy nhanh áp lực ấm áp và khao khát. Một âm thanh nhỏ buột ra từ đôi môi cô và rồi cô bắt đầu hướng lên anh, không còn tránh xa anh nữa. Anh rên lên khi đôi tay anh trượt lên làn da mềm mại lụa là trên lưng cô và kéo cô vào đường cong đang khuấy động của cơ thể anh.
Meg hoàn toàn thôi suy nghĩ. Cơn đói khát dữ dội của miệng anh làm cơ thể cô rộn lên trong nỗi khao khát theo một cách gần như không thể tin nổi. Cô kéo đầu anh về phía cô, ngả ra sau trong vòng ôm của anh. Cô cảm thấy như thể cô đang bồng bềnh, trôi nổi.
Steve quỳ xuống, kéo cô ngả xuống nền nhà cứng, miệng anh áp vào miệng cô. Anh kéo cô qua người anh, tách đôi chân trơn mượt của cô để họ có thể hông sát hông. Miệng anh chuyển đến bên ngực kia của cô, lên cổ và cuối cùng lên đôi môi đang hé mở của cô. Anh hôn cô với niềm say mê từ tốn, đói khát, tất cả những hành động đó cùng đôi tay khéo léo, chắc chắn cùng lúc làm nổ tung cơ thể cô. Anh thì thầm những điều cô thậm chí không thể nghe nổi vì những tiếng đập rộn trong đôi tai cô. Và rồi anh nâng cô lên, chỉ một chút thôi, cô cảm thấy cú chọc đầy khuấy động của anh khi cơ thể anh bắt đầu tì mạnh một cách đầy nhục dục vào cô.
Cô thở hổn hển và cứng người lại, vì thậm chí ngay lần thân mật nhất của họ cũng không quá gần gũi như thế này.
Anh nâng đầu lên. Đôi mắt ánh bạc phủ một làn sương khao khát khi anh tìm kiếm mắt cô. Anh dịch chuyển, một cách chủ tâm, để cô gần gũi cảm nhận anh, và một làn sóng khoái cảm tràn qua người cô. Cô không thể che giấu sự thỏa mãn choáng váng trong mắt mình. Anh mỉm cười, từ tốn, và lại dịch chuyển. Lần này, đôi tay cô nắm chặt bờ vai anh và cô dịu dàng, e thẹn mang anh đến với cô gần gũi hơn nữa.
Bàn tay thon dài của anh trượt trên đùi cô, vạch theo đường cong phía trong. Cô nhìn thấy miệng anh ngay trước khi nó lại lấp đầy miệng cô. Anh chạm vào cô như anh chưa bao giờ làm thế. Những đợt sóng khoái cảm làm cô choáng váng. Cô cố chống lại, nhưng đã quá muộn. Cô bắt đầu rên rỉ.
Lưỡi anh cuộn lấy lưỡi cô, đâm sâu vào miệng cô. Cô cảm thấy những giọt nước mắt ứa ra khi anh giữ lấy cô trong sự phục tùng. Cơ thể cô vô thức uốn cong về phía anh. Cô cảm thấy miệng anh trượt xuống ngực cô, chiếm hữu cô. Anh vuốt ve cô cho đến khi cô lả ra với khao khát vô lực, giọng cô rời rạc khi cô thì thầm, nài xin, van vỉ.
Lời cầu xin khàn khàn, cùng với những cử động gợi dục của cơ thể cô phía trên anh, hoàn toàn rứt anh khỏi sự thực rằng anh không thể rút lui đúng lúc nữa. Anh hôn cô. Miệng anh chìm sâu vào miệng cô và cô cảm thấy cử động của anh, cảm thấy tiếng rách khẽ của chiếc quần lót, cảm thấy không khí lướt qua cơ thể cô. Cô nghe thấy tiếng kéo khóa, tiếng rổn rảng của một chiếc khoá thắt lưng.
Anh kéo cô lên để cô ngồi dạng sang hai bên phía trên anh. Cô nghe thấy hơi thở anh, dữ dội và run rẩy bên tai cô, khi đôi tay thon dài của anh đột ngột nắm lấy hai đùi trần của cô một cách có chủ ý và anh nâng cô lên.
“Thoải mái đi em.” anh thì thầm khi anh ôm cô về phía anh và từ từ kéo cô hạ xuống.
Cô có một giây tự hỏi trước sự đe doạ mơ hồ của việc anh đang ôm cô, rồi miệng anh phủ trên miệng cô và cô cảm thấy cú đâm dứt khoát đầu tiên của anh vào rào chắn trinh trắng của cô.
Đôi mắt cô bừng mở. Cô kêu lên trước cơn đau nóng bỏng vừa nhoáng qua. Anh vẫn ôm cô, thở dồn dập. Khuôn mặt anh cứng lại, răng anh nghiến chặt, hơi thở anh phì phò qua lỗ mũi. Anh nhìn vào đôi mắt to, sợ hãi của cô và gim lấy chúng khi anh chầm chậm kéo cô xuống lần nữa.
“Đừng sợ, Meg” anh thầm thì trầm lắng “Sẽ chỉ đau vài giây thôi.”
“Nhưng... Steve...” cô hổn hển, cố tìm từ để phản đối điều đang xảy ra.
“Cho tôi yêu em.” anh căng thẳng nói. Tay anh kéo mạnh cô lên trên và anh run lên. Mặt anh đau khổ, đôi mắt anh như lửa bạc “Lạy Chúa, cưng ơi... cho tôi. Cho tôi!” Những từ ngữ bùng ra.
Cô biết rằng sẽ không thể ngăn anh lại được nữa. Cô yêu anh. Bây giờ điều đó thực sự là tất cả. Cô đầu hàng, hét lên vì cơn đau, đôi tay cô nắm chặt vai anh. Cô ôm chặt anh và ngần ngại.
“Chỉ sâu... sâu hơn một chút thôi. Ôi, Meg.” anh gầm gừ, run rẩy khi anh kết thúc chuyển động đó và cảm thấy cô hoàn toàn bao quanh anh. Mắt anh khép lại và anh run lên. Rồi chúng lại mở ra và tìm kiếm mắt cô khi anh lặp lại những cử động chậm rãi, đầy chủ ý của hông mình cho đến khi anh hoàn toàn chiếm hữu cô và những nét căng thẳng rời khỏi gương mặt cô. Và anh dừng nghỉ, cơ thể anh thân thiết chìm vào cơ thể cô, anh dịu dàng gạt những sợi tóc xoã tung trên mặt cô.
Cô nuốt nước bọt. Có một nỗi kính sợ trong mắt cô lúc này, mang theo nỗi đau còn vương lại, sự ngờ vực và choáng váng.
“Anh đã chờ lâu làm sao, Meg.” anh nói “Anh đã chờ cả đời mình vì điều này. Vì em.”
Những ngón tay cô run run trên ngực áo anh “Steve, anh là... một phần của em.” cô thốt lên.
Sắc hồng bừng lên trên hai gò má cao của anh “Đúng” Anh dịch chuyển, như thể để chứng minh điều đó, và cô đỏ mặt. “Cởi áo anh đi, Meg. Để anh cảm nhận ngực em trên da anh trong khi chúng ta yêu nhau.”
Trong khi chúng ta yêu nhau. Cô chắc điên mất, cô nghĩ. Nhưng cô đã bị quá thu hút để dừng lại, để rút lui. Cô đang ở trong sự áp chế của anh. Tay cô dò dẫm trên cà vạt, áo khoác, áo sơ mi của anh. Cô dò dẫm, nhưng cuối cùng cũng đã cởi hết quần áo của anh.
Tay cô thọc sâu vào thảm lông dày phủ từ xương đòn xuống tận vùng bụng phẳng của anh. Cô nhìn xuống và vô thức nhìn chằm chằm, người cô run lên. Đôi tay mạnh mẽ của anh nhấc cô lên một chút, qua sự khẩn thiết của mình mỉm cười với biểu hiện trên mặt cô.
“Steve...”
Anh nghiêng mặt cô và miệng anh trùm lên miệng cô với sự dịu dàng tinh tế khi anh lại bắt đầu hướng dẫn hông cô. Lần này không có cơn đau nào cả. Một sự thoả mãn mơ hồ bắt đầu nhen lên, căng ra, vây lấy cô. Cô thở hào hển và móng tay cô bấm sâu vào vai anh.
“Như này nhé?” anh rì rầm, và lại chuyển động.
Cô nức nở trong vai anh, miệng cô áp vào cổ anh, bám chặt lấy anh khi anh đẩy nhanh nhịp điệu và áp lực của cơ thể mình. Tay anh túm chặt mớ tóc sau gáy cô và anh hít vào, run rẩy.
“Thư giãn nào, em” anh nói, trượt một tay xuống đùi cô để kéo cô khít chặt vào anh. “Ừ...!” Hình dáng anh bắt đầu mờ đi trong đôi mắt mở to, hoảng hốt của cô khi khoái cảm đột ngột trở nên dữ dội, không thể bỏ qua. Cô cảm thấy người mình căng ra khi anh đẩy cao người về phía cô và họ cùng gắn kết với nhau trong tư thế quỳ sát, cô run rẩy với mỗi chuyển động, vươn tới điều gì đó cô còn không biết rõ. Sức lực rời bỏ cô, nhưng anh thì không, anh vẫn không ngừng đẩy tới trong nhịp điệu bất tận.
“Giúp em với” cô thầm thì rạn vỡ.
“Nói cho anh biết em thấy thế nào, Meg” anh cũng thì thầm với cô, giọng anh dữ dội, trầm sâu khi anh vẫn tiếp tục thúc tới. “Nói đi!”
“Thật quá ngọt ngào... em không thể... chịu nổi... nữa!” cô rên rỉ.
“Anh cũng không thể” tay anh siết chặt đùi cô gần như làm nó thâm tím và rồi anh mất kiểm soát “Meg... Meg...!”
Cô cảm thấy anh trở nên cứng lại trước khi tâm trí cô ngập chìm trong thủy triều nóng bỏng của khoái cảm. Đó hẳn là một dạng đau đớn, cô vô lực nghĩ. Một cơn đau ngọt ngào không thể chịu nổi tấn công cô như một tia chớp sáng lòa, kéo cô vào vòng tay anh, làm cô thổn thức với nỗi đau nó mang lại. Cô không biết liệu mình có thể vượt qua nó mà vẫn còn sống không nữa.
Anh khó thể tin anh vừa làm gì. Dòng thác khoái cảm gần như làm anh gục ngã. Anh đã đắm chìm vì cô đến mức thậm chí anh còn chưa cởi hết quần áo. Anh tìm thấy quần áo của cả hai người và nâng cô ngồi dậy trên tấm thảm, khi lần đầu tiên của cô lẽ ra phải ở trên một chiếc giường trong đêm tân hôn sau mọi thủ tục pháp lý và được công nhận rõ ràng. Và tồi tệ nhất trong tất cả, anh còn không đủ lo xa để dùng các biện pháp an toàn. Anh thốt lên tiếng gầm gừ khi sự linh mẫn quay lại trong một dòng lũ lạnh giá. “Ôi, trời!” anh gầm lên thành tiếng.
Anh đẩy mình khỏi cô và đứng lên trên đôi chân hơi run run. Anh kéo khoá quần với đôi tay cử động lóng ngóng trước khi rút một điếu thuốc từ túi áo sơ mi và châm lửa. Anh mặc vào áo sơ mi. Anh không nhìn Meg lúc này cuối cùng với đôi tay run rẩy đang cố chui lại vào chiếc váy ngủ. Chiếc quần lót còn chưa được mặc vào.
Steve hút hết nửa điếu thuốc trước khi anh dụi nó vào chiếc gạt tàn trên bàn mà David đã giữ cho anh. Anh cài cúc áo, thắt lại cà vạt và mặc áo khoác trước khi mở miệng nói.
Lúc này, Meg đang ngồi ở rìa ghế sofa, cảm thấy không thoải mái và cực kỳ xấu hổ.
Anh đứng trên cô, lựa chọn từ ngữ. Thật sự, không thể. Chẳng có gì biện hộ cho điều anh đã làm.
“Em sẽ đau một chút” anh căng thẳng mở đầu “Anh tiếc là không thể thay em đau đớn.”
Cô vòng tay quanh mình và run rẩy.
Anh quỳ xuống trước cô, tay anh đặt lên ghế sofa hai bên người cô khi anh dò xét khuôn mặt nhợt nhạt, buồn rầu của cô.
“Meg” anh tha thiết “Điều đó hoàn toàn đúng. Em không có việc gì phải xấu hổ cả.”
“Không ư?” những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
“Ôi, cưng” anh rên lên. Anh kéo cô ngả vào tay anh và ngồi xuống thảm, ôm cô trong vòng tay. Môi anh tìm đến cổ cô và dịu dàng ấp ở đó. “Meg, đừng khóc.”
“Em thật là dễ dãi, thật là rẻ rúng...!”
“Không hề” anh ngẩng đầu lên và giữ lấy mắt cô “Chúng ta đã làm việc yêu nhau. Điều đó tệ đến thế sao? Nếu anh không điên rồ và xua đuổi em, điều đó hẳn đã xảy ra bốn năm trước rồi, và em biết rõ điều đó!”
Cô thật sự không thể phản bác điều đó. Anh đang nói lên sự thực.
“Anh sẽ kể với Daphne chứ?” cô hỏi.
“Không, anh sẽ không kể với Daphne” anh nhẹ nhàng trả lời “Chẳng liên quan gì đến cô ấy cả. Chẳng liên quan đến ai hết, trừ chúng ta.”
Cô vẫn cảm thấy tồi tệ, nhưng nỗi đau đớn vơi dần khi anh dịu dàng vuốt ve cô. Đôi mắt cô khép lại và cô ước cô không bao giờ phải đi đâu cả. Anh thật ấm áp và mạnh mẽ và cô cảm thấy thật là thoải mái khi được nằm trong tay anh thế này. Điều đã xảy ra cũng có vẻ thật đúng đắn.
Bàn tay thon dài của anh vuốt ve vùng bụng phẳng của cô. Anh vuốt ngược lên một chút và nhìn chằm chằm xuống nó, mặt anh cau lại.
Cô biết anh đang nghĩ gì. Nó cũng vừa nảy ra trong tâm trí cô.
“Anh đã không dùng gì hết” cô thì thầm.
“Anh biết. Anh thật ngu ngốc quá, anh đã đi quá xa để mà quan tâm đến chuyện đó” anh ngước mắt nhìn cô và cau mày “Anh xin lỗi. Điều đó thật vô trách nhiệm. Không thể tha thứ được”
Đôi mắt xanh dương của cô vuốt ve gương mặt sẫm màu của anh, xuống chiếc cằm bướng bỉnh và bờ vai rộng của anh.
“Em đang nghĩ gì?” anh nghiêm túc hỏi.
“Anh là con một” cô trả lời “Cha anh có chị em nào không?”
Anh lắc đầu. Lông mày anh nhíu lại và rồi một nụ cười kéo giãn cái miệng cứng rắn của anh khi anh dò xét mắt cô. “Những cậu nhóc đổ về gia đình anh, Meg. Đó có phải là điều em muốn biết?”
Cô gật đầu, mỉm cười thẹn thùng.
Bàn tay to lớn của anh từ từ ấn lên bụng cô “Một đứa trẻ sẽ buộc em trả giá bằng cả sự nghiệp của em đó.” anh chậm rãi nói.
Cô ngước nhìn anh. “Anh không nghĩ mắt cá chân của em sẽ trả giá à?”
Vẻ cứng nhắc rời bỏ khuôn mặt anh, để lại sự trống rỗng.
“Em có ý gì?”
Cô ném sự thận trọng vào trong gió. Đây là lúc thành thật. Hoàn toàn thành thật, dù có phải trả giá. Cô thật sự đang đốt bỏ mọi cây cầu của mình.
“Ngay cả đi bộ thôi nó cũng bị đau. Nó sưng phồng lên. Đã nhiều tuần rồi, mà nó chẳng tốt hơn.” Cô lần sờ một chiếc khuy ngọc trai trên áo anh bằng móng tay khi cô buộc mình đối mặt với nỗi sợ hãi cô vẫn trốn tránh. Vở diễn sẽ bắt đầu vào cuối tuần tới, nhưng có lẽ nó đã tập dượt xong vào tối qua. Steve, em sẽ không thể múa được nữa. Không chỉ là trong một thời gian dài. Có lẽ sẽ là mãi mãi.”
Anh không cử động. Đôi mắt anh dò xét khuôn mặt cô, nhưng anh cũng không nói gì.
Cô đau khổ ngước nhìn anh “Điều gì sẽ xảy ra với anh và Daphne nếu em có thai? Nó sẽ phá hỏng mọi thứ của anh.” Cô yếu ót thở dài, nhắm mắt lại khi cô tựa má vào ngực anh “Ôi, Steve, sao cuộc đời lại phức tạp đến thế?”
“Thường thì không hề thế.”
“Bây giờ thì đúng là vậy.” cô cắn môi dưới “Anh có... muốn một đứa trẻ không?”
Cơ thể anh bắt đầu rộn lên. Ánh sáng nở bừng trong anh. Một đứa trẻ. Một cậu bé, có lẽ thế, vì chúng vẫn luôn đến với gia đình anh. Một cậu bé tóc vàng và Meg mà không gì có thể chia cắt. Ý nghĩ đó làm anh sung sướng.
Nhưng anh không trả lời ngay, và Meg nghĩ đến những điều tồi tệ hơn. Cô phải cố nén nước mắt. “Em biết” cô đau khổ nói “Em đoán anh muốn em tới một phòng khám và...”
“Không!”
“Không ạ?”
“Dĩ nhiên anh không muốn!” anh nói cộc lốc. Anh giữ mặt cô ngước nhìn anh. “Ngay cả nghĩ em cũng không được nghĩ thế! Anh thề có Chúa, Meg, nếu em làm bất cứ điều gì...!”
“Nhưng, em sẽ không làm.” cô nói nhanh “Đó là điều em muốn hỏi anh. Em không thể!”
Anh thư giãn. Tay anh đưa lên má cô và gạt đi những sợi tóc loà xoà quanh đường cong hồng hồng đó. “Được rồi. Hãy đảm bảo là em sẽ không làm thế. Những ai không muốn có trẻ con nên nghĩ trước khi họ tạo ra chúng.”
“Như chúng ta chẳng hạn.” cô đồng ý trong một giây chớp sáng của óc hài hước.
Anh nhướn mày “Đúng.”
Cô thư giãn thêm một chút. Anh thật sự có vẻ ít căng thẳng và khắc khổ hơn. “Em có thể nói gì đó.”
“Đúng rồi. Chính xác thì khi nào em nghĩ ra thứ để nói thế?”
Cô đỏ mặt và cụp mắt xuống.
“Đó là khi anh nghĩ về việc nói gì đó. Cũng hơi muộn, dĩ nhiên rồi.” Anh hơi nghiêm mặt lại và đôi mắt ánh bạc lấp lánh. “Nó thật là mãnh liệt phải không? Thậm chí với cả em”
“Em đã muốn có anh từ lâu rồi” cô nhẹ nhàng thú nhận.
“Và anh cũng thế” anh hít một hơi dài, chậm rãi. “Ồ, nó đã xảy ra. Giờ thì chúng ta phải sống với nó. Anh sẽ lấy nhẫn của em từ trong két sắt và trao nó cho em. Bây giờ chúng ta chính thức đính hôn lại.”
“Nhưng Steve, còn Daphne?” cô kêu lên.
“Nếu hôm nay em còn nhắc đến Daphne thêm một lần nữa, anh sẽ...” anh nói khẽ. Anh bỏ cô ra và đứng lên, kéo cô đến cạnh anh. “Cô ấy sẽ hiểu.”
“Anh còn không hỏi em có muốn đính hôn lại không nữa.” cô phản ứng, cố níu lấy chút quyền năng với vận mệnh của mình.
Anh kéo cô sát vào mình và bàn tay anh khum khum lên vùng bụng bằng phẳng của cô “Nếu em có một đứa bé ở đây, em không có nhiều lựa chọn đâu. Mẹ anh sẽ mang theo khẩu súng ngắn đi suốt quãng đường từ Bãi biển West Palm về và chĩa vào cả hai chúng ta trước khi bà nhìn thấy cháu nội đầu tiên của mình được sinh ngoài giá thú.”
Cô mỉm cười, tưởng tượng lên hình ảnh mẹ anh gây sửng sốt cho mọi người dưới sức nặng của một trong những khẩu súng săn của Steven. “Em đoán bà sẽ làm thế” cô liếc anh một cách có chủ ý. “Và em sẽ sẵn sàng ngồi trên bậc cửa nhà anh mặc -một bộ quần áo bà bầu - để mọi người đều biết ai đã làm em có thai trước hết.”
Anh cảm thấy thế giới xoay tròn quanh mình. Anh hẳn không cần cảm được quá nhiều trong vẻ mặt rạng rỡ như hoa đó của cô, anh tự nói với mình. Sau tất cả, với mắt cá chân của cô đang trong tình trạng này, cô không có sự nghiệp phải bỏ dở. Anh vẫn còn là điều tốt nhất thứ hai trong cuộc đời cô. Ít nhất, cô cũng muốn có một đứa con, nếu như họ đã tạo thành ra nó.
Cô ngước nhìn lên để rồi bắt gặp vẻ giận dữ lạnh lùng trên mặt anh và ngay lập tức hiểu rằng dù anh khao khát cô, tất cả nỗi cay đắng vẫn còn nguyên đó.
Anh nhún vai. Cúi xuống, anh gạt những lọn tóc rối bù của cô ra sau. “Anh muốn có em. Em muốn có anh. Bất chấp bất cứ điều gì khác nữa, chúng ta sẽ có điều đó” anh nhẹ thở dài “Bên cạnh đó, nếu như sự hấp dẫn chúng ta cảm thấy vẫn còn đủ mạnh sau bốn năm để thực tế là nó làm chúng ta yêu nhau ngay trên thảm, vậy thì hẳn là nó không có vẻ đã yếu đi, phải không?”
“Lạy Chúa lòng lành, Steve!” cô kêu lên, giận dữ.
“Meg, em bị khuất phục.” Anh lắc đầu. “Anh sẽ làm gì với em nhỉ?”
“Anh có thể ngừng làm em bối rối đi.” cô cằn nhằn.
Lông mày anh nhếch lên khi anh nhìn cô chăm chú. “Mary Margaret xinh đẹp của tôi.” anh mềm mỏng nói “Khi anh thức dậy buổi sáng, anh sẽ đoan chắc rằng anh chỉ vừa mơ thôi”
“Anh mơ về em?” cô vô tình hỏi.
“Ồ, có. Gần hết đời anh, anh nghĩ thế” anh quan sát đôi mắt mềm mượt của cô “Không ai trong số những nàng con gái của Sắc đẹp có ma thuật như...” anh dịu dàng trích dẫn và quan sát sắc hồng bừng lên trên má cô “Em có thích Lord Byron không, Meg?” (Lord Byron - nhà thơ lãng mạn Anh, một trong những nhà thơ lớn của thế giới thế kỷ 19, mình có đọc vài bài của ông, rất thích những hình tượng rất mới lạ trong thơ ông)
“Anh chưa bao giờ đọc thơ cho em nghe” cô nói với một nụ cười buồn buồn.
“Anh muốn lắm. Nhưng em còn rất trẻ.” anh nhắc cô, khuôn mặt anh rắn lại “Và anh sợ quá tin tưởng vào trái tim mình.” Anh bất ngờ cười phá lên khi tất cả nỗi cay đắng vụt trở lại. “May là anh đã không tin. Em đã bước khỏi đời anh.”
“Anh buộc em.” cô phản pháo. “Anh biết chính anh làm thế.” Cơn giận chùng xuống khi cô thấy vẻ đau đớn trên gương mặt anh “Anh đã không có nhiều tình yêu thương, Steve” cô nói “Em không nghĩ anh tin tưởng ai đủ để cho họ đến gần mình - trừ Daphne, và thực sự là không với em. Anh thích thân hình em, nhưng anh không muốn trái tim em.”
Anh choáng váng. Anh nhìn cô chăm chăm, săm soi từng từ ngữ. Anh thậm chí không thể thốt lên lời.
“Em đã yêu anh, nếu anh cho phép em.” cô dịu dàng nói, đôi mắt xanh dương mỉm cười với anh.
Quai hàm anh đanh lại. “Em đã làm thế, trên sàn nhà.” anh lạnh lùng nói. Mọi dạng bất tin tụ lại trong tâm trí anh. Anh cảm thấy mình yếu đuối và không thích điều đó. Anh nhìn cô chằm chằm “Em thậm chí còn không cố ngăn tôi lại. Vì em không thể múa nữa, tôi sẽ là tấm vé sống còn chết tiệt cho em!”
Cô chăm chăm nhìn anh và đột nhiên nhận thấy lẽ phải qua những từ ngữ giận dữ. Cô biết với trực giác thoáng qua là anh vẫn còn né tránh cô. Anh có quan tâm. Có lẽ anh không biết điều đó. Có lẽ anh thậm chí còn thuyết phục chính mình rằng anh yêu Daphne. Nhưng anh không yêu. Dù cô còn trong trắng, Meg biết rằng những người đàn ông không mất kiềm chế như Steve trong đêm nay trừ phi có những cảm xúc mạnh mẽ ẩn bên dưới sự khao khát. Anh đang né tránh cô. Thật lâu rồi, anh muốn mình tránh vướng vào chuyện tình cảm. Anh sợ mạo hiểm trao trái tim mình cho cô. Tại sao cô không thấy điều này nhiều năm trước?
“Không đáp lại hả?” anh nghiêm túc và căng thẳng nói.
Cô lại mỉm cười, cảm thấy hơi muốn trêu chọc “Tối nay anh sẽ mang nhẫn lại cho em chứ?”
Anh lưỡng lự “Meg...”
“Em biết. Bây giờ cũng quá nửa đêm rồi và David sẽ sớm quay về, em đoán thế.” cô nói thêm, “Nhưng anh có thể đến ăn tối vào tối mai. Và mang nhẫn lại cho em.” cô nhấn mạnh “Em hy vọng anh không làm mất nó.”
Anh chằm chặp nhìn cô “Không, tôi không làm mất nó. Tôi không thể mang nó lại tối mai. Tôi có hẹn ăn tối với Ahmed. Có Daphne cùng đi.” anh nhắc nhở cô.
Cô cảm thấy hơi thiếu chắc chắn với lập trường của mình, nhưng có điều gì đó giữ cho cô tiếp tục, nâng đỡ cô.
Cô đi lại chỗ anh, quan sát vẻ mặt anh thay đổi, quan sát đôi mắt anh lấp lánh. Cô túm lấy ve áo anh và kiễng chân lên, nhẹ nhàng chà người cô vào người anh khi cô đã sát gần và lướt môi cô một cách trêu ngươi qua đôi môi hé mở của anh. Cô có thể cảm thấy nhịp tim anh dội ầm ầm trong lồng ngực, nghe thấy tiếng anh thở hổn hển. Anh đang diễn kịch. Nó là một trò giả vờ. Cô nhấm nhấm môi dưới của anh, khẽ khàng, và tách mình khỏi anh, rời đi.
“Tất cả cái đó là gì thế?” anh thô lỗ hỏi.
“Anh không thích à?” cô dịu dàng hỏi lại.
Quai hàm anh đanh lại “Tôi phải đi.”
“Đi ăn tối, có lẽ thế. Nhưng không đi tới giường của Daphne. Không phải lúc này.”
“Cái gì làm em chắn chắn đến thế là tôi sẽ không?” anh khăng khăng với một nụ cười mỉa mai.
Cô dò xét mắt anh “Vì sẽ là thiếu tôn kính nếu cùng với ai khác làm chuyện ta đã làm chỉ với nhau.”
Anh sẽ không phủ nhận điều đó. Anh muốn thế. Nhưng anh không thể thốt lên lời. Anh quay đi và đi ra cửa, dừng lại chỉ để đảm bảo rằng khoá cửa đã mở trước khi liếc lại sau.
“Mua một chiếc váy cưới đi.” anh nói sẵng. “Và nếu em còn cố chạy trốn khỏi tôi lần này, tôi sẽ theo em xuống thẳng địa ngục nếu tôi buộc phải thế!”
Anh đóng cửa lại sau lưng, và Meg nhìn chằm chằm vào nó với những cảm xúc rối mù, đầu bảng của chúng là trò đùa trắng trợn.
Steve cảm thấy ít thoải mái hơn. Anh đã có Meg, nhưng đó là một chiến thắng giả dối. Dù có khoái cảm mãnh liệt cô mang lại cho anh, anh chẳng đến gần bao nhiêu trong hành trình chinh phục trái tim cô. Anh muốn nó hơn anh thật sự nhận biết.
Cô có quan tâm đến anh. Cô phải có, để trao mình một cách phóng khoáng như thế. Với Meg, riêng nhu cầu thể xác không bao giờ được lấy làm vật hy sinh. Nhưng anh phải nhớ rằng sự nghiệp của cô sẽ không còn là điểm bất đồng giữa họ nữa. Sự nghiệp của cô đã là quá khứ.
Thậm chí nếu cô có quan tâm đến anh, ba lê vẫn là ưu tiên số một nếu cô có cơ hội. Anh biết thế. Và điều đó làm anh cay đắng thế này đây.