Chuyến taxi đến phi trường dường như kéo dài mãi mãi. Chuyến bay trở lại Friday Harbor chậm đến mức Mark chắc chắn rằng anh có thể nhanh hơn bằng xuồng Kayak. Lúc anh lái xe trở về vườn nho Rainshadow, đã gần mười giờ. Một chiếc xe hơi lạ đậu trên lối vào. Một chiếc Sebring màu trắng.
Mark vào ngôi nhà qua lối sau, đi thẳng đến bếp. Sam ở đó, đang rót cho chính mình một ly rượu vang. Trông cậu có vẻ bơ phờ. Mặt trước chiếc áo thun của cậu bị vấy bẩn, và tóc tai rối bời. Một dãy những chai thuốc và những chiếc ly rỗng chồng chất trên kệ bếp, cũng như những chiếc hũ nhựa của thức uống cân bằng chất điện giải.
Sam nhìn anh với anh mắt lấp lánh sự ngạc nhiên và lắc đầu. “Em đã biết rằng không nên nói với anh mà.” Cậu nói trong sự nhẫn nhục, “Lạy Chúa tôi. Shelby chắc là bực mình lắm.”
Đặt chiếc túi xuống, Mark cởi áo khoác. “Anh không quan tâm. Holly thế nào rồi? Xe của ai trên lối vào vậy?”
“Của Maggie. Và Holly đã tốt hơn rồi. Con bé đã nôn trong một giờ rưỡi.”
“Sao em lại gọi cho Maggie?” Mark hỏi, không chần chừ.
“Holly muốn cô ấy. Khi em gặp cô ấy trong lễ Halloween, cô ấy nói hãy cho cô ấy biết nếu chúng ta cần giúp vì Holly. Em đã cố gọi cho Alex trước, nhưng không có tín hiệu trả lời, nên em gọi cho Maggie. Cô ấy đến ngay. Chúa ơi, cô ấy thật tuyệt. Trong khi em đến cửa hàng, cô ấy đặt Holly vào trong nước ấm, làm sạch mọi thứ và cho con bé uống thuốc.”
“Vì thế cơn sốt đã lui dần?”
“Trong thời gian đó. Tuy vậy, nó vẫn tiếp tục không sốt nữa. Bọn em vẫn đang kiểm tra con bé.
“Phiên của anh đêm nay.” Mark nói. “Em hãy nghỉ ngơi một chút đi.”
Sam trao cho anh một nụ cười kiệt sức, và hớp một ngụm rượu vang khác. “Em có thể xoay sở được mà. Nhưng em vui khi thấy anh trở về.”
“Anh phải về. Anh sẽ là một kẻ bầu bạn đáng ghét trong bữa tiệc đêm nay, lo lắng cho Holly.”
“Shelby đã nói gì?”
“Cô ấy đã không vui.”
“Cô ấy sẽ vượt qua thôi. Điều này chẳng là gì so với hương thơm của những đóa hoa và một chút quỳ gối là sẽ đâu vào đấy ngay thôi mà.”
Mark lắc đầu cáu kỉnh. “Anh không nề hà chuyện quỳ gối. Nhưng nó sẽ không được thực hiện với Shelby.”
Đôi mắt Sam mở rộng. “Anh sẽ tan vỡ với cô ấy vì điều này sao?”
“Không. Không phải vì điều này. Chỉ là mới đây anh nhận ra… đừng bận tâm, anh sẽ nói với em sau. Anh phải thăm Holly.”
“Nếu hai người tan vỡ,” San nói khi Mark tiến về cầu thang, “Hãy chắc chắn để Shelby biết rằng em rất sẵn sàng cho chuyện phục thù sex.”
Hành lang dẫn đến phòng của Holly có mùi giống như mùi ammoniac và xà bông tắm. Ánh đèn trải một lớp sơn bóng ngang qua sàn nhà bằng gỗ xù xì. Trong một thoáng Mark cố hình dung ấn tượng phía bên ngoài của ngôi nhà sẽ là gì : Một số căn phòng chưa hoàn tất, sàn nhà cần đánh bóng, những phần nội thất chưa được sơn. Đó là một công việc đang tiếp diễn. Vào lúc này, họ đã tốn nhiều nỗ lực trong việc phục hồi kết cấu, làm cho căn nhà an toàn và vững chắc, nhưng họ vẫn chưa đi xung quanh để thực hiện công việc làm đẹp cho ngôi nhà. Không nghi ngờ gì, Maggie ắt hẳn rất kinh khiếp.
Bước vào trong phòng của Holly, anh ngừng lại ngay bên cạnh khung cửa. Maggie ở trên giường bên cạnh Holly, người được ôm ấp trong cánh tay cô. Một con thú đồ chơi mới nhét vào bên sườn khác của Holly.
Với gương mặt trần không trang điểm, và mái tóc buộc túm ra sau kiểu đuôi ngựa, Maggie nhìn như một cô bé. Những đốm nhũ vàng nằm rải rác trên mũi cô và những lông măng trên gò má cô. Cô đang đọc cho Holly nghe, cô bé có cặp mắt đờ đẫn nhưng thư thái.
Holly nhìn về hướng Mark với vẻ bối rối đờ đẫn. “Bác đã về.”
Mark đến bên giường và nghiêng người trên cô, vuốt tóc cô ra sau, bàn tay anh ấp trên trán cô bé, kiểm tra nhiệt độ. “Dĩ nhiên là bác trở về.” Anh thì thầm. “Bác không thể ở cách xa khi cô gái của bác bị ốm được.”
“Cháu bị nôn.” Cô bé kể với anh một cách long trọng.
“Bác biết, bé cưng.”
“Và cô Maggie đem cho cháu một chú gấu Teddy mới, và tắm…”
“Shhh… Cháu ngủ đi.”
Anh nhìn qua Maggie, và bắt gặp ánh mắt sẫm màu của cô. Anh phải kềm chế bản thân khỏi việc vươn tay ra chạm vào cô, khỏi việc sượt những ngón tay qua những đốm li ti của lễ hội đổ bóng trên mũi cô.
Maggie cười với anh, “Thêm một trang nữa để kết thúc chương nhé?” Một câu hỏi trong giọng cô và anh gật đầu.
Lui lại, Mark ngồi bên cạnh giường khi Maggie bắt đầu đọc. Ánh mắt anh rơi trên Holly, mí mắt cô bé trĩu nặng, hơi thở chậm và đều đặn. Sự âu yếm, nhẹ nhõm và lo lắng quyện vào nhau trong ngực anh.
“Bác Mark.” Đưa trẻ thì thầm khi chương kết thúc. Một bàn tay nhỏ bé lần mò đến anh qua lớp mền bông.
“Gì?”
“Sam nói cháu có thể có…” cô bé ngừng lại với một cái ngáp. “…món kem Popsicle cho bữa điểm tâm.”
“Điều đó nghe có vẻ tốt.” Mark nhấc tay cô bé và hôn lên đó. “Ngủ đi.” Anh thì thầm. “Bác sẽ trông nom cháu đêm nay.”
Holly vùi sâu vào trong gối và chìm vào trong giấc ngủ. Chậm rãi, Maggie giải thoát bản thân, khéo léo rời khỏi giường. Cô mặc quần jeans và mang giày thể thao, một chiếc áo len dài tay cuốn cao lên trên eo cô, để lộ khoảng cơ hoành mờ nhạt. Cô đỏ mặt và kéo mép áo xuống, nhưng không phải trước khi ánh mắt của Mark lấp lánh một ánh chớp thích thú trên vùng da trần.
Họ rời khỏi phòng cùng nhau, vặn nhỏ đèn nhưng để lại ngọn đèn ngủ sáng dịu.
“Cám ơn em.” Mark nói đơn giản, dẫn đường xuyên qua hành lang tối lờ mờ đến cầu thang. “Anh xin lỗi vì Sam đã gọi cho em. Anh nên có mặt ở đây.”
“Không có vấn đề gì đâu. Em cũng đâu có việc gì khác để làm.”
“Chẳng có gì vui khi chăm sóc đứa trẻ bệnh của người khác.”
“Em cũng thường đau ốm. Có phiền gì đâu mà. Và Holly là một đứa trẻ đáng yêu đến thế, em sẽ làm bất kỳ điều gì cho cô bé.”
Mark tìm kiếm bàn tay cô, và nghe được tiếng thở của cô bị bắt giữ. “Cẩn thận, sàn nhà bị gập ghềnh ở đây. Bọn anh chưa thể hoàn tất việc san bằng chúng.”
Những ngón tay cô gập lại, và của anh cũng thế, đôi tay của họ siết chặt trong một sự thu hút vững chắc và thân tình. Cô để anh dẫn cô đến cầu thang.
“Ngôi nhà không có gì nhiều để nhìn ngắm.”
“Nó tuyệt mà. Nó có bộ khung tuyệt vời. Khi các anh hoàn thành việc phục hồi, nó sẽ là ngôi nhà quyến rũ nhất trên đảo.”
“Bọn anh sẽ không bao giờ hoàn thành.” Mark nói và cô cười.
“Em thấy hai phòng đã được hoàn tất hết sức tuyệt… Phòng của Holly, và phòng tắm của cô bé. Điều đó nói lên rất nhiều.” Trượt bàn tay ra khỏi tay anh, Maggie nắm lấy tay vịn cầu thang.
“Để anh đi trước.” Mark nói.
“Tại sao?”
“Nếu em ngã, anh có thể bắt được em.”
“Em sẽ không ngã.” Cô cam đoan, nhưng cô để anh đi trước. Khi họ đi xuống thang, giọng cô hạ thấp trên anh giống như những cánh hoa mong manh. “Em đã mang trả cho anh chiếc bình giữ nhiệt. Không lời cảm ơn nào cho anh , em đang uống café lần nữa. Dù vậy, không thứ nào có mùi vị ngon bằng thứ anh mang cho em.”
“Thành phần bí mật mà.”
“Nó là gì thế?”
“Anh không nói cho em biết đâu.”
“Tại sao không?”
“Nếu em có thể chế tạo nó cho mình, anh không thể quay lại thăm em nhiều hơn được.”
Một khoảng im lặng ngắn, khi cô cố làm sáng tỏ điều đó. “Em sẽ đến vào sáng mai trên đường đến cửa hàng của em để thăm Holly. Điều đó có nghĩa là em kiếm cớ để quay lại sao?”
“Với em, không có giới hạn nào cho những cái cớ hết.” Đến lưng chừng thang, Mark quay người và bắt lấy Maggie ngay khi cô bắt đầu trượt chân.
“Ôi…” Cô thở hổn hển, và vươn tay ra cho anh, thân thể cô va chạm êm ái sát vào anh. Mark giữ vững cô, đặt tay anh vào hông cô. Một vài đường cong của cô chạm nhẹ vào một bên mặt anh, cái chạm mát lạnh như lụa khuấy động anh ngay lập tức. Cô đã được giữ thăng bằng trên bậc thang, trọng lượng của cô vẫn cân bằng qua cú trượt tới trước, hoàn toàn trong sự kiểm soát của anh. Anh nhận thức sâu sắc về cô, về hơi ấm, về nỗi căng thẳng trong nhịp thở nhanh đến nỗi anh mong ước được xoa dịu chúng.
“Tay vịn kết thúc trước bậc thang cuối cùng.” Anh nói. Một trong hằng hà sa số những sự bất thường mà anh và Sam đã quen thuộc, nhưng luôn gây bất ngờ cho khách viếng thăm.
“Sao anh không cảnh báo cho em ?” Cô thì thầm.
Tay cô đặt trên vai anh. Thật dễ dàng, anh có thể kéo cô về phía trước và hôn cô. Nhưng anh vẫn đứng yên, giữ chặt cô gần như một vòng ôm siết. Họ ở gần nhau đến mức anh có thể cảm nhận hơi thở của cô đang khuấy đảo lớp không khí ở giữa họ.
“Có lẽ anh muốn được giữ em.” Anh nói.
Maggie tạo nên một âm thanh thích thú ngần ngại, lộ rõ cách cô đánh mất sự cảnh giác. Anh cảm thấy áp lực xoa nắn tinh tế của những ngón tay cô, giống như một con mèo đang thử một bề mặt mới. Nhưng cô không tỏ ra bất kỳ dấu hiệu nào về điều cô muốn, không làm một chuyển động nào tiến về phía trước hay rời ra xa, chỉ đứng yên trong sự chờ đợi không kiểm soát được.
Anh lùi ra sau và hướng dẫn cô ra khỏi bậc thang, và đưa cô vào vùng rực rỡ ấm áp của gian bếp.
Sam đã uống xong ly rượu vang và đang rót một ly khác. “Maggie.” Cậu trìu mến nói, như thể họ đã quen biết nhau nhiều năm. “Phi công yểm trợ của tôi.”
Cô cười. “Phụ nữ có thể là phi công yểm trợ sao?”
“Phụ nữ là phi công yểm trợ tốt nhất.” Sam cam đoan với cô. “Em dùng một ly rượu vang nhé?”
Cô lắc đầu. “Cám ơn, em còn phải về nhà. Con chó của em cần được dẫn đi dạo.”
“Em có một con chó sao?” Mark hỏi.
“Thật ra em đang nhận nuôi giúp thôi. Em có một người bạn điều hành một chương trình cứu nạn động vật trên đảo. Và cô ấy đề nghị em chăm sóc nó cho đến khi cô ấy tìm được cho nó một ngôi nhà thực sự.”
“Nó thuộc giống chó gì?”
“Một con Bulldog. Nó có mọi thứ không đúng cho một con Bulldog – khớp xương xấu, miệng vẩu, da xà mâu, khò khè…và vượt trên tất cả, Renfield không có đuôi. Nó là cái mở nút chai đảo ngược và phải cắt bỏ.”
“Renfield ư? Phỏng theo tên tay sai ăn bọ của Dracula ?”Mark hỏi.
“Phải, em đang cố làm cho nó thân thiện hơn. Thật ra em nghĩ có vẻ gì đó có phần đặc biệt về điều đó. Renfield không có ý tưởng nào về sự gớm ghiếc mà nó có… Nó mong đợi được yêu thương, bất luận cách nào. Nhưng thậm chí một số người còn không dám nựng nịu nó.” Đôi mắt cô rực sáng và một nụ cười tiếc nuối lướt qua trên mặt cô. “Em đang trở nên tuyệt vọng. Có lẽ em phải mắc kẹt vĩnh viễn với nó mất thôi.”
Mark nhìn cô chăm chú trong sự lôi cuốn. Cô có một đức tính tử tế không lường trước được, có sức lôi cuốn cũng bằng như gây ra sự thích thú. Cô mang dáng vẻ của một phụ nữ ban tặng niềm hạnh phúc, người yêu thương một cách hào phóng, người sẽ chăm sóc một con chó không ai khác muốn.
Anh nhớ Maggie đã có lần nói với anh rằng, những gì cô đã trải qua sau cái chết của chồng, cô không còn lại gì để trao tặng nữa. Nhưng sự thật là, cô có quá nhiều để trao tặng.
Sam tiến lên phía trước để quàng một cánh tay quanh vai cô. “Em đã cứu vớt một cuộc đời tối nay.” Cậu nói với cô.
“Cuộc sống của Holly chưa bao giờ gặp nguy hiểm.” Maggie nói.
“Anh muốn nói đến anh cơ.” Sam cười toe toét với Mark. “Anh có nhận ra, dĩ nhiên, rằng một trong chúng ta phải cưới cô ấy không.”
“Cả hai các anh đều không phải kiểu ưa thích của em.” Maggie nói, và một tiếng cười khúc khích đáng kinh ngạc thoát ra khỏi cô khi Sam nghiêng xuống cô, kiểu tình nhân.
“Em làm đầy khoảng không trống trải trong tâm hồn anh.” Sam nói với cô một cách nồng nhiệt.
“Nếu anh đoạn tuyệt với em” Cô nói, “Anh sẽ được nướng chín.”
Khi Mark quan sát họ đùa cợt, lòng anh tràn đầy sự ganh tị. Họ quá dễ chịu với nhau, quá thoải mái – những người bạn tức thời. Lời tán tỉnh giả vờ mang tính hài hước của Sam dường như diễu cợt cảm xúc của Mark dành cho Maggie.
“Cô ấy cần trở về nhà.” Anh nói sẵng với em trai.
Nghe thấy sự sắc nhọn trong giọng anh, Sam bắn cho anh một cái nhìn láu lỉnh, và nụ cười của cậu mở rộng. Cậu để Maggie đứng thẳng, trao cho cô một cái ôm nhanh, và tìm lại ly rượu của cậu. “Anh sẽ đề nghị, nhưng anh không muốn bỏ lỡ hứng thú uống rượu của anh.”
“Em có thể tìm ra đường của mình mà” Maggie nói.
Mark sẽ đi cùng cô bất luận thế nào.
Họ đi vào trời đêm tháng mười một, bầu trời màu tím đen lãng đãng những đám mây, không khí khô và lạnh buốt. Những hòn sỏi lạo xạo dưới đế giày khi họ đi đến xe của Maggie.
“Anh có điều muốn hỏi em.” Mark hỏi khi họ tiến đến chiếc xe.
“Gì ạ?” Cô hỏi, cảnh giác.
“Em nghĩ gì về việc thả con chó của em ở chỗ bọn anh vào sáng mai? Anh sẽ ở cả ngày với Holly. Có lẽ nó sẽ làm vài việc vặt với anh. Bọn anh sẽ chăm sóc nó tốt.”
Trời quá tối để thấy vẻ mặt của Maggie, nhưng sự ngạc nhiên bện xoắn trong giọng cô, “Thật không? Em chắc chắn Renfield sẽ thích lắm. Nhưng anh sẽ không muốn bị trông thấy cùng với nó đâu.” Họ đứng bên cạnh chiếc xe, đối diện nhau trong bóng mờ của ánh sáng hắt ra từ cửa sổ nhà bếp. Tầm nhìn của Mark đã điều chỉnh cho thích hợp với bóng tối. “Thành thật mà nói, thật là ngượng khi mang Renfield đến bất cứ đâu.” Maggie tiếp tục. “Người ta cứ nhìn chòng chọc ấy. Họ hỏi liệu nó có sinh sự với một kẻ to lớn yếu đuối hay không.”
Cô cho rằng anh là người cố chấp chăng? Đầu óc hẹp hòi? Rằng chuẩn mực của anh quá cao đến mức anh không thể xoay sở được, thậm chí chỉ trong một ngày, ít hơn sự bầu bạn của một người hết sức dễ thương sao? Quỷ thật, có phải cô có một sự đánh giá phù hợp về căn nhà anh sống chăng?
“Mang nó đến đây.” Mark nói đơn giản.
“Được rồi.” Một tiếng thở phào nhỏ thích thú, và sau đó Maggie nghiêm nghị lại. “Anh được cho rằng đã đi nghỉ cuối tuần với Shelby cơ mà.”
“Phải.”
“Sao cô ấy không về cùng anh?”
“Cô ấy muốn ở lại với tiệc đính hôn của người em họ.”
“Ồ.” Giọng cô mất đi sự chống đỡ. “Em… Em hy vọng không có vấn đề gì.”
“Nó sẽ không được gọi là vấn đề. Nhưng không có vẻ tốt cho chúng tôi vào lúc này.”
Một thoáng yên lặng khó hiểu trôi qua. Rồi, “Nhưng hai người thật xứng đôi.”
“Anh không biết liệu xứng đôi có luôn luôn là nền tảng tốt nhất cho một mối quan hệ hay không.”
“Có gì không hay giữa hai người sao?”
“Hay đấy, nó sẽ cho em nhiều thứ để nói đến.”
Maggie cười lặng lẽ. “Dù sao đi nữa, em hy vọng điều đó sẽ chấm dứt vì anh.” Quay lại xe, cô mở cửa và ném túi xách vào bên trong. Cô đối diện với anh lần nữa, mái tóc cô được chiếu sáng từ phía sau bởi ánh sáng từ bảng đồng hồ bên trong xe.
“Cám ơn đã chăm sóc cho Holly.” Mark nói êm ái. “Điều đó có ý nghĩa rất nhiều với anh. Anh mong em biết rằng nếu em cần bất cứ điều gì, anh sẽ đến vì em. Bất luận thế nào.”
Biểu hiện của cô mềm mại. “Anh thật ngọt ngào.”
“Anh không ngọt ngào.”
“Có, anh có mà.” Bốc đồng, cô bước lên phía trước trao cho anh một cái ôm, theo cách cô đã làm với Sam.
Cánh tay Mark vòng quanh cô. Cuối cùng anh đã biết được cảm giác Maggie tỳ sát vào anh, ngực, hông, đùi, đầu cô dựa vào ngực anh, trọng lượng của cô được giữ thăng bằng trên những ngón chân, họ ở bên nhau, tiếp xúc và gần gũi, và bắt đầu thả lỏng cùng lúc.
Nhưng có một sự choáng váng yên lặng, không kéo dài hơn một nhịp tim đập. Và rồi, trong một cử chỉ có vẻ tự nhiên và quen thuộc, như sự tuôn trào của thủy triều, họ cuốn lấy nhau, vòng tay ôm trở nên trọn vẹn hơn, siết chặt hơn, đam mê hơn. Mọi thứ trong anh căng ra với sự tiếp xúc đó. Anh vùi mặt vào tóc cô, và làm đầy cánh tay anh với cô.
Gương mặt cô ép sát vào cổ anh, hơi thở của cô mơn trớn nhẹ như tơ nóng bỏng trên da anh, đánh thức những thôi thúc đang ngủ yên trong anh, những nhu cầu không thể cưỡng lại đã đến không đúng lúc trong sự dữ dội của chúng. Mù quáng, anh tìm kiếm nguồn của hơi nóng, đường viền mềm mại của vành môi cô. Anh để bản thân hôn cô, chỉ một lần thôi.
Maggie đang run rẩy, thúc bản thân tỳ sát vào anh như thể đang cố tìm kiếm chỗ trú ẩn tránh xa sự lạnh lẽo. Một cách lén lút, anh nhấn môi anh vào hõm phía sau tai cô, cuốn vào trong hương thơm của cô, sự mềm mại của cô. Thoạt tiên, nhu cầu cấp bách khiến anh lóng ngóng, đôi môi hé mở của anh lướt dọc theo đường nét của cổ cô, xuống dưới cổ chiếc áo len màu hồng và trở lại. làn da mỏng manh nơi cổ cô dịch chuyển áp sát miệng anh khi cô thở hổn hển. Không tìm thấy sự kháng cự nào, anh chiếm lấy miệng cô trong một nụ hôn đầy đặn, sâu lắng mà anh nài xin. Anh thăm dò cô, thưởng thức cô, để cho cảm giác cháy bỏng thành thứ gì đó chân thực và không kiểm soát.
Thoạt đầu, đáp ứng của cô ngần ngại, miệng cô ngước lên trong một động thái dò hỏi. Thân thể cô nhẹ bẫng, và mềm oặt, đúc khuôn một cách thăm dò tỳ sát vào anh. Cảm thấy cô loạng choạng mất thăng bằng, anh trượt một tay xuống dưới hông cô, ôm cô sát hơn. Miệng anh tìm kiếm miệng cô lần nữa. Anh hôn cô cho đến khi cổ họng cô rền rĩ những âm thanh nho nhỏ hài lòng và những ngón tay cô lồng khéo léo trong tóc của anh.
Nhưng trong khoảnh khắc kế tiếp, cô xô anh ra, từ “không” lơ lửng giữa họ, êm ái đến mức anh không chắc chắn hoàn toàn là cô đã nói ra.
Mark buông cô ra ngay lập tức, một cái rùng mình sắc nhọn chạy xuyên suốt thân thể anh trong nỗ lực giữ không nghĩ đến nữa.
Maggie loạng choạng lùi lại một bước, dựa vào chiếc xe, vẻ thất kinh rõ ràng đến mức Mark thấy tức cười, anh đâu có khuấy động mãnh liệt đến thế. Anh buông một hơi thở sâu vẫn còn dậy sóng đam mê, ước ao thân thể khốn khổ của anh bình tĩnh lại. Và anh ép buộc bản thân không vươn tay đến cô lần nữa.
Maggie là người đầu tiên lên tiếng, “Em sẽ phải… Điều đó không…” Giọng cô lịm dần, và cô lắc đầu tuyệt vọng. “Ôi, Chúa ơi.”
Mark cố gắng để nghe có vẻ bình thường. “Em sẽ đến vào ngày mai chứ?”
“Em không biết. Vâng. Có lẽ.”
“Maggie…”
“Không. Không phải lúc này. Em không thể…” Có sự căng thẳng trong giọng cô như thể cổ họng cô đã thít chặt chống lại sự đe dọa của những giọt lệ. Cô bước vào trong xe và khởi động nó.
Khi Mark đứng trên lối vào rải sỏi, Maggie điều khiển xe đi vào đường chính và lái đi mà không nhìn lại phía sau.