Đêm Trước Ly Hôn

Chương 38: Chương 38: Bán Nhà




Ở bệnh viện hết nửa tháng, Bảo Mặc đưa chú thím Lâm về nhà.

Chú Lâm đẩy cửa ra, nhìn thím Lâm rồi cùng nhau cười, lần này nếu không nhờ Bảo Mặc giúp một tay, có thể vài năm sau ông phải đi gặp Mác rồi.

*Gặp Mác là chỉ những người theo chủ nghĩa Mác, tức là chết.

Bảo Mặc đứng trước cửa, cười nói: “Chú Lâm, thím Lâm, cháu không vào nhà được rồi, lần khác cháu sẽ đến thăm hai người.”

”Bảo Mặc, vào uống một chút nước đi đã.”

”Chú Lâm, một lát nữa cháu còn phải đi Phủ Thị Chính, cháu có hẹn với Thị Trưởng Dư, cũng sắp đến giờ hẹn rồi.”

Chú Lâm vội vàng nói: “Vậy thì để hôm khác vậy, trên đường lái xe cẩn thận một chút.”

Sau khi Bảo Mặc đi, hai ông bà mới vào nhà.

Đi qua nhà Kiều Vi Nhã thì hai người ngẩn ra, trong nhà có người? Tiểu Vi trở lại? Hai ngày trước mới gọi điện thoại còn bảo chưa về mà?

Chú Lâm hô một tiếng, có người ra ngoài, bọn họ cũng không biết đây là ai.

”Xin hỏi cậu là?”

“Cháu là chủ nhà mới, chú là chú Lâm phải không, cháu là đồng nghiệp của Cổ Khánh Nhất - Tôn Kiện, cháu mới vừa chuyển công tác đến đây, cùng một đơn vị với Khánh Nhất.”

”Cậu mua nhà khi nào?” Vậy mà bọn họ không biết Cổ Khánh Nhất bán nhà, Tiểu Vi trở lại nên làm gì đây? Bên mẹ chồng con bé, căn bản không có chỗ cho hai đứa ở.

”Ngày hôm qua mới làm xong thủ tục, có câu nói, bà con xa không bằng láng giềng gần, sau này vẫn xin chú Lâm quan tâm nhiều hơn.”

Chú Lâm mờ mịt gật đầu, không biết mình nói với Tôn Kiện cái gì, sau đó cùng thím Lâm vào nhà.

Thím Lâm nhẹ giọng hỏi: “Nhà đã bán rồi mà cũng không nói với Tiểu Vi, hơn nữa, còn căn phòng chứa hàng ở đối diện thì sao, chắc là Tiểu Vương biết đấy.”

Chú Lâm đứng lên: “Tôi phải đi hỏi một chút.”

Chú Lâm gõ cửa, Tôn Kiện cười mở cửa mời ông vào, chú Lâm liếc mắt nhìn, trong nhà ngoài đồ gia dụng Tiểu Vi bố trí, đã không nhìn ra dấu vết gì nữa.

”Tiểu Tôn à, căn phòng đối diện không phải còn để hàng sao?”

”Phải, Tiểu Cổ bảo là cậu ta sẽ nhanh chóng tìm chỗ chuyển đi, cháu có nói là không cần gấp, người nhà của cháu còn một tháng nữa mới đến, hơn nữa, chúng cháu còn chưa có con nên chưa cần dùng nhiều chỗ.”

”Mấy đồ vật trong nhà đâu?”

”Mấy món đồ đó, tối ngày hôm qua đều chuyển đến nhà mẹ của Cổ Khánh Nhất rồi, nói là nhà bà đủ để ở, bà đã sớm muốn cháu gái về bên cạnh, nhưng hình như Cổ Khánh Nhất không muốn ở cùng mẹ nên mới mua căn nhà này, lần này bà bị bệnh, nên Cổ Khánh Nhất mới hạ quyết tâm bán nhà về ở với ba mẹ.”

Chú Lâm liền hiểu, Tôn Kiện không biết chuyện gì cả.

Tên Cổ Khánh Nhất này thật là quá đáng!

Chú Lâm không có ý định nói chuyện tiếp nữa, đứng dậy cáo từ về nhà.

Chú Lâm quyết định đến Bách Hóa Trung Đại một chuyến để tìm Tiểu Vương.

Đi tới Bách Hóa Trung Đại, chú Lâm thấy Tiểu Vương đang bận rộn, ngoắc ngoắc tay.

Tiểu Vương vội vàng chạy tới: “Chú Lâm, sao chú tới vậy? Chú có chuyện gì sao?”

”Tiểu Vương à, cháu có biết không, căn nhà của chị Tiểu Vi cháu bị Cổ Khánh Nhất bán đi rồi?”

”Bán? Không thể nào! Chiều ngày hôm qua cháu còn lấy hàng về đó mà.”

Tiểu Vương cầm điện thoại lên, chú Lâm ngăn cô lại: “Tiểu Vương, nghe chú nói đã.”

Tiểu Vương nhanh chóng dậm chân: “Chú Lâm, sau khi chị Vi về biết ở đâu, cháu biết rồi, bởi vì đuổi việc Ngô Đức Hân, nên mẹ Cổ Khánh Nhất muốn hắn ta trả thù chị Vi, muốn hành hạ chị ấy mà.”

”Ngô Đức Hân?”

”Dạ, chú Lâm biết không, cái cô Ngô Đức Hân đó là gian tế mà mẹ chồng chị Vi phái tới, mỗi ngày đều ghi chép doanh thu của cửa hàng, xem chị Vi có bao nhiêu tiền, sau đó, chúng cháu viện cớ, khai trừ cô ta, bà ta và Cổ Khánh Nhất thay phiên nhau gọi cho chị Vi, mắng rất khó nghe, chỉ là chị Vi không thèm nghe nữa. . . . . .”

”Vậy. . . . . . người phụ nữ ngồi ở cửa hàng?”

Tiểu Vương cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chị Vi đã chuyển nhượng cửa hàng rồi, Cổ Khánh Nhất không biết, chú Lâm, chú chắc chắn sẽ không nói chứ?”

Chú Lâm thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Vi đã có chuẩn bị rồi, như vậy cũng tốt.

”Tiểu Vương, nếu như vậy, cháu cứ trở về trước.” Tiểu Vi bỏ việc làm ăn, sau này con bé muốn làm gì đây? Nếu không buôn bán nữa, con bé nhất định không đi Thiệu Hưng, vậy con bé đang ở đâu, có dẫn Đồng Đồng theo không.

Chú Lâm đứng trước sư tử bằng đá ngay cửa Bách Hóa gọi cho Kiều Vi Nhã: “Tiểu Vi, chú. . . . . . Hôm nay chú xuất viện.”

”Chú Lâm, chúc mừng chú.” Kiều Vi Nhã rốt cuộc có một nụ cười, hai ngày nay, Cổ Khánh Nhất và mẹ hắn ta cứ gọi điện đến mắng cô, chỉ cần vừa mở máy, điện thoại liền gọi tới không ngừng.

”Tiểu Vi, nhưng mà còn có chuyện này, cháu phải chuẩn bị tâm lý, chú đã đến Bách Hóa rồi, Tiểu Vương cũng đã nói với chú, cháu làm đúng, nhưng cháu vẫn nên. . . . . . Ai. . . . . . Tiểu Vi à, Cổ Khánh Nhất bán nhà rồi, nếu cháu về thì phải đến nhà mẹ chồng cháu ở.”

Kiều Vi Nhã sợ ngây người, Cổ Khánh Nhất bán nhà, sao hắn lại bán nhà, kiếp trước, hắn không bán mà là đưa nhà cho bọn Mạnh Kỳ ở, hơn nữa, hắn còn đổi quyền sở hữu tài sản thành mẹ chồng cô.

Nhưng hắn cam kết, khi con gái trưởng thành nếu không có nhà để kết hôn, căn nhà kia chính là phòng tân hôn cho con gái, vì nguyên nhân này, cô mới bỏ qua việc tranh đoạt nhà cửa.

Bởi vì cô cảm thấy, Cổ Khánh Nhất thật sự thương yêu con gái, có thể nuốt lời với cô nhưng không thể nuốt lời với Đồng Đồng.

Nhưng thời gian đã chứng minh, phán đoán của cô lại sai lầm lần nữa, tình cảm Cổ Khánh Nhất dành cho con gái, từ khi con trai hắn sinh ra đã dần dần đạm bạc, thậm chí ngay cả phí sinh hoạt cũng không đưa đúng hạn.

Con gái không muốn tìm hắn đòi tiền, bé nói mỗi lần đến đó, người phụ nữ đó đều dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn như bố thí cho tên ăn xin.

Cho nên, con gái dứt khoát không đi lấy ba trăm ngàn tiền trợ cấp, cơ hội duy nhất để bé được gặp ba.

Tiền lương của cô, trừ trả tiền mướn phòng, hoàn toàn có năng lực để hai mẹ con áo cơm không lo, nhưng so với cuộc sống trước kia thì không thể bằng.

Mặc dù cô lấy được bằng chứng nhận, công việc cũng rất xuất sắc nhưng làm việc ở đó không được lâu, bởi vì Tiêu San và Cổ Khánh Nhất không muốn cô sống yên ổn ở thành phố này, mẹ hắn ta luôn ôm cháu, lơ đãng xuất hiện trên đường đi làm, trên đường đi chợ, ánh mắt miệt thị giễu cợt, để cô nhìn rõ được một mặt ti tiện của nhân tính.

Bởi vì Cổ Khánh Nhất muốn mặc quân phục lần nữa phải tốn mấy vạn sửa lại ngày tháng đứa bé ra đời, lại tốn thêm mấy vạn nhờ quan hệ lo chuyện.

Tất cả chuyện này đều do Kiều Vi Nhã.

Bọn họ hận chết Kiều Vi Nhã, bởi vì mọi chuyện đều là Kiều Vi Nhã mang cho bọn họ.

Kiếp trước kiếp này, thay đổi rất nhiều, cô tự cho là biết trước mọi chuyện, là có thể. . . . . .

Chú Lâm cúp máy, Kiều Vi Nhã còn cầm điện thoại ngẩn người, nhà bán rồi, nhà không còn, lại một lần nữa trở lại thời điểm không nhà cửa, cũng may, lần này, có con gái bên cạnh cô, cô không phải cô đơn.

Điện thoại vang lên nữa, Kiều Vi Nhã vừa nhìn, là Mạnh Kỳ.

”Chị dâu, là em.”

”Ừ, Mạnh Kỳ, có chuyện gì sao?”

”Chị dâu, chị. . . . . . Khi nào chị về, anh cả….anh ấy. . . . . . Anh ấy bán căn nhà rồi, sáng nay em mới từ Nghiễm Châu về, thật xin lỗi.”

”Mạnh Kỳ, chuyện này không liên quan đến em.”

”Chị dâu, em. . . . . . Chờ em từ Bắc Kinh về, nhất định sẽ tranh thủ thời gian tìm nhà dọn ra.”

Kiều Vi Nhã chấn động: “Mạnh Kỳ, ý của em là, muốn tới Bắc Kinh?”

Mạnh Kỳ nói là đã đặt vé, buổi chiều sẽ bay.

Kiều Vi Nhã suy nghĩ một chút, nói: “Mạnh Kỳ, chị có gửi Vân Vân một món đồ, em có thể giúp chị mang tới Bắc Kinh không? Bây giờ chị cũng đang ở Bắc Kinh.”

”Được, bây giờ em qua lấy, chị dâu, Tư Viễn. . . . . . Thôi, chờ chúng ta gặp mặt rồi hãy nói.”

”Được, chị chờ điện thoại của em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.