Đêm Trước Ly Hôn

Chương 8: Chương 8: Bộ mặt giả dối




Kiều Vi Nhã đứng ngồi không yên, cảm giác sau lưng ánh mắt các bạn học nhìn cô có vẻ rất lạ.

Năm đó, các bạn học đều nói cô lượm hạt vừng, để mất dưa mà không một người nào biết được chân tướng sự việc, mẹ Bảo Mặc chưa bao giờ tìm cô hay làm cô bẽ mặt ở nơi đông người .

Nguyên nhân chính là như vậy, rất nhiều bạn học khinh thường không liên hệ cùng cô, ngay cả học thật giỏi, công việc tốt, cũng sẽ không có người nào chủ động liên lạc với cô.

Sau đó, nhiều người biết cô buôn bán tại Trung Đại, những người tinh anh này, càng thêm khinh thường cô từ trong xương, bọn họ không cách có nào đem hình tượng một cô gái thanh lệ thoát tục, không dính khói bụi trần gian liên hệ cùng một tiểu thương con buôn.

Cho dù Trình Thiệu hiện giờ nói tin đồn này nọ cho cô, thời điểm gặp mặt cô, cũng không nhiệt tình sang sảng như hôm nay, giữa bọn họ, cũng chỉ gật đầu chào hỏi.

Cô biết tất cả hôm nay đều vì Bảo Mặc.

Mẹ Bảo Mặc nói, xin cô hiểu một chút tâm tình người làm mẹ, mong cô giúp bà duy trì hình tượng một người mẹ tốt đẹp trong lòng con mình.

Mẹ Bảo Mặc thật sự là một người ưu nhã quý phái, cho dù muốn chê bai bà, cũng không tìm được từ ngữ thích hợp, sự uy hiếp của bà cũng chưa bao giờ dùng mặt lạnh hay lời nói khắc nghiệt.

Kiều Vi Nhã vĩnh viễn nhớ ông ngoại đã từng nói một câu, nếu như cháu không thể mạnh mẽ, như vậy liền phải khuất phục trước thực tế.

Ông nội đã từng nói, ông ngoại không phải kẻ ăn chơi trác táng, ở thành phố B ông là một du học sinh nổi danh, là người yêu nước thương dân, là thương nhân có tài, nhưng mà, ông vẫn bị thực tế đánh bại, cho nên nửa đời sau của ông tầm thường vô vị, buồn bực mà chết.

Giờ còn chưa đến thời gian cơm chiều, đã lâu không nói chuyện phiếm cùng bọn họ, Kiều Vi Nhã cảm giác mình rời xa bọn họ quá lâu, không cách nào dung nhập vào cùng với bọn họ,.

Mặc dù trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên, nhưng trong lòng đã lạnh như băng, cô muốn rời đi, muốn rời đi thật nhanh.

Trình Thiệu nhìn được sự lo lắng của cô, cười nói: "Sao vậy, Kiều Vi Nhã nhớ con à! Đi, chúng ta cùng đi xem một chút, sau đó đi chơi một lát, à đúng rồi, cậu mang đồ bơi không?"

"Tớ. . . . . . Tớ không mang ."

Trình Thiệu khoa trương kêu lên, "Không phải chứ, tới suối nước nóng mà không mang đồ bơi? Thành khẩn chút đi ."

Bảo Mặc kéo Kiều Vi Nhã, "Đi, anh dẫn em đi mua."

Mọi người cũng theo đó trở lên ồn ào, "Đi đi, chọn bộ sexy chút nhá, năm đó thời điểm bơi lội ở trường. . . . . ."

Mọi người nhận được ánh mắt hung ác của Bảo Mặc, không hẹn mà cùng cười ha hả, nhưng không nói thêm gì nữa.

Khi đó, chỉ cần Kiều Vi Nhã muốn đi bơi, Bảo Mặc sẽ đi theo như hình với bóng, ai liếc mắt nhiều một chút coi như là đắc tội với hắn.

Kiều Vi Nhã càng cảm thấy không được tự nhiên, bỏ rơi Bảo Mặc đang đứng một bên, cúi đầu chạy ra ngoài như chạy nạn, cô chưa từng chật vật giống như hôm nay, rõ ràng người phạm sai lầm không phải là cô nhưng cô không tìm được lí do để ngẩng cao đầu, cái thế giới này thật sự quá bất công.

Trình Thiệu đuổi theo, mọi người cũng theo đó ra ngoài.

Bảo Mặc đứng tại chỗ, trầm mặc không nói.

Nhớ lại thời điểm gặp Kiều Vi Nhã vừa nãy, biều hiện của cô, giống như. . . . . Nhất là thời điểm hắn nhắc tới ba mẹ, hình như đáy mắt Kiều Vi Nhã hiện lên một chút hận, mặc dù chỉ loé lên rồi biến mât!?

Chẳng lẽ, có chuyện hắn không biết.

Sẽ không, cha mẹ hắn không thể nào từng gặp mặt Kiều Vi Nhã, là bản thân mình suy nghĩ nhiều, nhất định là mình suy nghĩ nhiều rồi.

Lúc này cần gì đoán mò, nếu quả thật có nghi vấn, gọi điện thoại hỏi một chút chẳng phải sẽ biết.

"Từ Chí Tài, cậu đuổi theo bọn họ trước đi, tớ gọi điện thoại đã." Bảo Mặc nói với bạn học đang ở lại chờ hăn.

Từ Chí Tài gật đầu một cái, "Vậy tớ đi trước một chút, cậu cũng nhanh tới đấy nha."

Sau khi Từ Chí Tài đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Bảo Mặc, Bảo Mặc cảm xúc lẫn lộn lôi điện thoại ra gọi.

"Mẹ, là con."

"Thiếu gia nhà chúng ta không phải vừa mới đi khỏi sao? Đừng nói với mẹ là nhớ mẹ lên mới gọi cuộc điện thoại này nhá." Cho dù qua điện thoại, Bảo Mặc cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cao quý cùng dịu dàng nụ cười hòa ái của mẹ hắn, rất nhiều người nói bà là quan lớn xinh đẹp lại hiểu biết nhất tỉnh H.

"Mẹ, con đang ở trung tâm nghỉ dưỡng suối nước nóng Kim Thái Dương, thiết bị nơi này không tệ, hôm nào có thời gian, con dẫn mẹ cùng ba đến nơi này chơi mấy ngày."

"Được, khó có khi được con quan tâm, mẹ thật là thụ sủng nhược kinh, chỉ mong một ngày con trai cưới vợ rồi đừng quên mẹ, như thế mẹ sẽ đau lòng ."

"Mẹ sẽ không như vậy đâu. Đúng rồi, mẹ đã gặp qua Kiều Vi Nhã chưa?"

"Con còn chưa dẫn về , dù mẹ muốn gặp cũng không thấy được, dù sao mẹ vẫn giữ câu nói kia, thời điểm cô ấy còn chưa ly hôn, con tuyệt đối không thể chen vào làm người thứ ba, không nên đi phá hỏng hôn nhân của người ta."

"Mẹ. . . . . . Con hiểu rõ , con không muốn đi phá hoại, cũng không cần con đi phái hoại." Bảo Mặc nghĩ, nếu Kiều Vi Nhã đã biết tất cả sẽ không thể nào còn chịu đựng được cuộc hôn nhân này. Hắn tin tưởng, cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc rất nhanh.

Sau khi cúp điện thoại, Bảo Mặc lắc đầu một cái, vứt đi ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, đi tìm các bạn học.

Mặc kệ người lớn như thế nào, bọn trẻ chơi rất vui vẻ, ở trong ấn tượng của Kiều Vi Nhã, con gái cô đã lâu rồi không vui vẻ như hôm nay.

Bảo Mặc đến trước của hàng, phụ nữ trong nước bây giờ ngày càng cởi mở, hầu như dùng bikini làm cho hắn bỏ đi ý nghĩ muốn mua áo tắm.

Đi mấy bước ra ngoài, hắn lại quay lại, mua một bộ đồ bơi trẻ con, một bộ đồ bơi nữ hở ít nhất.

Đi tới khu vui chơi thiếu nhi, lại thấy Kiều Vi Nhã chuẩn bị mang con rời đi, sắc mặt thật không tốt.

Hắn ngăn ở trước mặt của Kiều Vi Nhã, "Vi Vi, em đây là muốn đi đâu?"

" bệnh tim mẹ chồng em tái phát, phải vào bệnh viện, em phải đi trước, Bảo Mặc, hẹn gặp lại."

Trình Thiệu phất tay một cái, "Bảo Mặc, vừa đúng lúc, cậu giúp tớ đưa cô ấy đi, tiểu tổ tông nhà tớ còn chưa chơi đủ."

Bảo Mặc gật đầu một cái, cùng đi khỏi với Kiều Vi Nhã.

Sauk hi trở về biệt thự lấy đồ, hai người rời khỏi Kim Thái Dương.

Hai người đến bãi đậu xe, Bảo Mặc mở cửa xe, Kiều Vi Nhã lại ngồi ở ghế sau.

Bảo Mặc cũng không kiên trì, ngồi vào buồng lái,rời khỏi bãi đậu xe.

Dọc theo đường đi hai người cũng rất trầm mặc, Đồng Đồng không vui, bé còn chưa chơi đủ, chu miệng không muốn để ý tới mẹ nữa, lúc thúc thúc nói chuyện, bé mới theo lễ phép nhàn nhạt đáp một tiếng.

"Đồng Đồng, nếu như con thích, mấy ngày nữa mẹ sẽ lại dẫn con tới đây."

Đồng Đồng ‘ hừ ’ một tiếng, "Con có thể tin được lời mẹ à? Mẹ luôn vội bán hàng, làm sao có thời gian. Hiện tại con không thích mẹ chút nào."

Bảo Mặc cười nói tiếp, "Đồng Đồng, nếu thúc thúc dẫn cháu đi , cháu có vui hay không?"

Đồng Đồng suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, "Thúc thúc là người lạ. Mẹ nói, không thể đi cùng người lạ."

Bảo Mặc nhìn vào gương liếc hai mẹ con phía sau, cười nói: "Đồng Đồng, thúc thúc là người lạ sao? Thúc thúc là bạn học mẹ cháu, bạn học thì sao lại tính là người lạ được? Ban học cùng lớp cháu, nếu nghe được cháu nói họ là người xa lạ có thể buồn không?"

Đồng Đồng rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu mà nói: "Đúng rồi, cô giáo nói, muốn cháu làm bạn bè với từng bạn trong lớp, không đánh nhau, không chửi bới, đứa trẻ đoàn kết với bạn học mới là đứa trẻ ngoan."

"Cho nên, Đồng Đồng và thúc thúc, cũng không phải là người xa lạ, đúng không? Chút nữa thúc thúc để điện thoại lại cho cháu, nếu như cháu muốn đi sân chơi, đi bờ biển, hoặc là đi Pizza Hut, Khẳng Đức Cơ, đều có thể điện thoại cho thúc."

Đồng Đồng liếc mắt nhìn mẹ, do dự mang theo chút hưng phấn, "Mẹ, có được không?"

Nhìn ánh mắt mong đợi của con gái, tâm Kiều Vi Nhã không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.

Đồng Đồng làm một tư thế chiến thắng, đồng thời, Bảo Mặc cũng làm một tư thế chữ V.

Kiều Vi Nhã yên lặng, Đồng Đồng lại cùng Bảo Mặc trò chuyện nhiệt tình, dọc theo đường đi, đều nghe một mình bé nói chuyện không ngừng ríu rít như chú chim nhỏ, lúc nói quá vui vẻ, còn có thể ca hát hoặc đọc thuộc lòng thơ cổ.

"Thúc thúc, thúc biết không? Mẹ con là người mẹ giỏi nhất, trên lớp bạn học của con, cũng rất hâm mộ con, bọn họ nói mẹ con vừa đẹp, lại dịu dàng, chưa bao giờ đánh con, Tiểu Vương đẹp trai ở lớp con, thứ bảy mỗi lần về nhà, mẹ của hắn sẽ đánh hắn, mẹ con chưa bao giờ đánh con cả."

"Đó là bởi vì Đồng Đồng hiểu chuyện, không sẽ làm cho mẹ tức giận."

Đồng Đồng gật đầu một cái, do dự một chút, nói: "Bởi vì ba không hiểu chuyện, cho nên Đồng Đồng phải hiểu chuyện, nếu không mẹ sẽ mệt mỏi hơn."

"Đồng Đồng, không được nói càn."

"Con không phải nói hưu nói vượn, thúc thúc, hắn không phải người lạ, mẹ nói, không để con nói chuyện trong nhà với người lạ, nhưng thúc thúc là bạn học của mẹ, không phải người lạ."

Bảo Mặc nắm tay lái thật chặt, nếu như dùng thêm chút sức, có khi tay lái cũng bị hắn bóp vỡ.

Tại sao đứa ngốc này cam tâm lựa chọn tên hỗn đản vừa hạ lưu vừa trăng hoa, cũng không đợi hắn, thời gian một năm mà đã sảy ra biến chuyển lớn như thế làm hắn thật không thể tin được. Ba năm đầu trong mắt hắn, không còn nhìn bất kỳ một cô gái nào khác, cuộc sống của hắn, trừ sách, chính là rượu. Người trên toàn thế giới có thể phản bội hắn, rượu thì không thể, uống càng nhiều, tình cảm của ngươi với nó càng sâu.

Ban ngày học tập, buổi tối đi bar, cuộc sống của hắn, đơn điệu và chán chường. Cũng may, hắn còn biết, chỉ có học giỏi, mới có tư cách, một ngày nào đó trong tương lai, vênh váo tự đắc đứng ở trước mặt của cô.

Hắn đã từng nghĩ một vạn phương thức cùng Kiều Vi Nhã gặp mặt, đều không nghĩ đến, sẽ thấy cô ở Phúc Nguyên Cư, càng không nghĩ đến, thời điểm nhìn thấy cô, không phải chê cười, càng không phải là chỉ trích quát hỏi. Thì ra là, tình yêu chính là thứ kì diệu như vậy, trái tim mặc dù vì gặp gỡ và phản bội mà như bị xe rách, thế nhưng một thoáng có thể gặp lại cô lại như kì tích phục hồi như cũ, thậm chí so với trước kia còn đập mãnh liệt hơn. Thì ra là, cô chưa bao giờ từng rời khỏi trái tim của hắn, vẫn một mực tồn tại trong lòng của hắn.

Bảo Mặc đem lời nói trong lòng mình nói ra, "Vi Vi, lần này, anh sẽ không đi nữa."

Kiều Vi Nhã cười khổ sở, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

Xe tiến vào nội thành, Kiều Vi Nhã nói: "Bảo Mặc, anh thả bọn em xuống đầu đường Lâm Hải là được rồi, chúng em trực tiếp đi bệnh viện."

"Bệnh viện nào?"

"Là bệnh viên nhân dân thành phố."

"Anh trực tiếp đưa hai người đi."

Kiều Vi Nhã làm sao có thể chấp nhận, ngộ nhỡ bị nhìn người ta thấy, miệng lưỡi thế gian dù nói thế nào cũng không lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.