Sau khi gặp mặt Lâm Khai Nguyên một lần, Kiều Vi Nhã trở về thành phố B, cô gọi điện cho con gái, nói chưa được hai câu đã bị anh Đồng Đồng đoạt điện thoại, cậu nói vài lời rồi trả điện thoại lại cho mẹ, xong rồi kéo em Đồng Đồng đi, Elaine rất là ganh tị, trong lòng Đồng Đồng, hình như em gái còn quan trọng hơn người mẹ là cô. Kiều Vi Nhã cũng đành cười khổ, có khi nào mấy ngày nữa trong lòng con gái chỉ có anh trai mà quên mẹ luôn không?
Elaine bảo Kiều Vi Nhã đến khu biệt thự ở ven biển nhưng Kiều Vi Nhã không đi, ban ngày, cửa hàng của Mã Vân rất bận rộn, Khắc Lạp Luân Tư thì bắt đầu giảng dạy cho cô thông qua video call, không làm trễ nãi học tập chút nào, những kiến thức Khắc Lạp Luân Tư dạy cho cô đều là những thứ cô chưa từng tiếp xúc ở thành phố B. Cuộc sống như thế cũng có chút phong phú, cô không muốn một thân một mình đối mặt với bốn bức tường.
Cô không cho là mình thông minh, chỉ là nỗ lực nhiều hơn so với người khác, nhiều năm qua, làm bạn với cô chính là học tập, trong sinh mệnh của cô, học tập chiếm thời gian nhiều nhất, cũng mang lại cho cô niềm vui vô tận.
Thật ra thì, đối với cuộc thi, cô không lo lắng chút nào, cô có năng lực và lòng tin thông qua cuộc thi.
Mới vừa đóng video call, Cổ Khánh Nhất đã gọi tới, hôm nay là ngày thứ ba, chuyện căn nhà cũng chưa có tin tức gì, xem ra, đồng nghiệp của hắn cũng không muốn trả nhà lại, không nói đến cái khác, với vị trí của căn nhà và các thiết bị được lắp đặt, Cổ Khánh Nhất bán với giá như vậy cũng không phải là cao .
Kiều Vi Nhã không muốn nói lời vô nghĩa với hắn, giữa người với người rất kỳ quái, khi đó, cô luôn muốn cho con mình có ba, có một ngôi nhà hoàn chỉnh, tối thiểu ở ngoài mặt cũng duy trì được chút ấm áp.
Cho nên, đối với chuyện Cổ Khánh Nhất đã làm, cô lựa chọn làm như không thấy, nhưng trong đáy lòng vẫn sẽ đau, vẫn rơi lệ.
Mà nay, sau khi lòng cô đã thay đổi, mọi cảm giác đối với Cổ Khánh Nhất hầu như đều biến mất không còn bóng dáng, bây giờ ngay cả người xa lạ bọn họ cũng không bằng, hiện tại bọn họ chỉ có hai loại quan hệ, ba mẹ của con gái và kẻ thù của nhau.
Kiều Vi Nhã lạnh giọng nói: “Cổ Khánh Nhất, nếu như anh không lấy được nhà cho tôi thì ngày mai tôi sẽ đi Phân Cục, tôi nói được làm được!” Nói xong, cô cúp điện thoại, hơn nữa còn tháo cả pin ra.
Trừ Tiểu Vương, không ai biết cô đang ở nhà của Mã Vân, mà Tiểu Vương, bây giờ đang ngồi ở hành lang khách sạn La Mã, cô đã nói với Tiểu Vương rồi, mặc kệ đối phương nói gì, bọn họ cũng không cần để ý đến số tiền kia, chỉ cần để ý đến những yêu cầu trong hợp đồng của khách sạn, ban đầu người ký hợp đồng là Tiểu Vương, không phải Cổ Khánh Nhất, Tiêu San không thể nói đã thanh toán tiền cho Cổ Khánh Nhất được.
Cổ Khánh Nhất gọi lại một chục lần nữa nhưng Kiều Vi Nhã vẫn không bắt máy.
Dù có ngốc hơn nữa Cổ Khánh Nhất cũng đoán được Kiều Vi Nhã đang chuẩn bị ly hôn với hắn.
Tiêu San nói với hắn, khoản tiền kia sợ rằng không cầm được, bởi vì Kiều Vi Nhã không tin cô ta đã thanh toán tiền hàng, ký hợp đồng là Tiểu Vương, tất nhiên kết khoản chỉ có thể là Tiểu Vương, bây giờ khách sạn không trả tiền, chính là không tuân theo hợp đồng, theo như trên hợp đồng viết, hàng giao cho đối phương, nếu khách sạn không có bất kỳ dị nghị gì thì phải kịp thời thanh toán tiền hàng, nếu như trong khoảng thời gian quy định mà không trả tiền, bên A có quyền yêu cầu bồi thường gấp đôi.
Hai chuyện xen lẫn vào nhau khiến Cổ Khánh Nhất cảm thấy sứt đầu mẻ trán, Kiều Vi Nhã vẫn luôn yếu đuối bỗng chốc lại trở nên mạnh mẽ như vậy.
Hôm nay là ngày nghỉ nhưng hắn không muốn về nhà, cũng không muốn đi gặp Tiêu San để hưởng cơn giận dữ của cô ta, lúc này, hắn mới phát hiện, ngay cả một ngôi nhà đúng nghĩa hắn cũng không có, hắn muốn gặp con gái, nghe giọng nói ngọt ngào mềm mại của con, trước kia, dù mệt mỏi thế nào, chỉ cần về đến nhà, sẽ có thức ăn thơm phức, sau khi mở cửa, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt tươi cười trắng trẻo mập mạp của con gái, đôi mắt trong veo như nước, hoạt bát lại rất đáng yêu.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn không biết mình nên đi nơi nào?
Cầm điện thoại lên, cũng chỉ còn một vạch pin, lật tới lật lui mục danh bạ, hắn quyết định gọi cho chiến hữu kiêm anh em tốt của hắn là Tần Nhạc, đến nhà cậu ấy ở một ngày vậy, bây giờ Tần Nhạc vẫn còn là người độc thân, đi đến đó thì không cần kiêng kỵ gì, vừa lúc để cậu ấy đề xuất cho mình chút ý kiến.
Sau khi Tần Nhạc giải ngũ liền vào một công ty nước ngoài, đảm nhiệm quản lý bộ phận an ninh, bởi vì năng lực làm việc xuất sắc nên rất được ông chủ coi trọng.
Cổ Khánh Nhất gọi điện cho Tần Nhạc, Tần Nhạc vẫn còn làm ở đơn vị, nghe nói Cổ Khánh Nhất muốn tìm anh uống rượu, cười nói: “Cậu tới đơn vị tìm tớ, tan việc rồi chúng ta cùng nhau về.”
Cổ Khánh Nhất nghĩ một chút rồi đồng ý, khu Tân Khu cũng không tính là xa, đi xem một chút cũng không sao cả.
Cổ Khánh Nhất lái xe thẳng tới khu Tân Khu, bây giờ hắn lại cảm thấy rất hâm mộ Tần Nhạc, một thân một mình cũng không phải là chuyện xấu, tối thiểu sẽ không có gánh nặng.
Trước kia hắn đã tới đây hai lần, quen đường quen lối đến trước cửa đơn vị của Tần Nhạc, Cổ Khánh Nhất vừa cầm điện thoại lên, Tần Nhạc đã nói trước với bảo vệ nên bảo vệ cho hắn ta vào, Cổ Khánh Nhất lái thẳng vào bãi đỗ xe trước văn phòng.
Tần Nhạc đứng trên lầu phất tay với hắn, Cổ Khánh Nhất bước lên lầu.
Đến trước cửa phòng làm việc của Tần Nhạc, Tần Nhạc mở cửa, cười đánh hắn một quyền: “Thằng nhóc nhà cậu còn nhớ đến tớ, thật không dễ dàng.”
Cổ Khánh Nhất cười khổ: “Bây giờ tớ là kẻ lang thang không nhà để về, chỉ có thể tìm cậu nương tựa thôi.”
”Ôi, nhìn cậu nói bản thân sao đáng thương quá vậy? Được rồi, uống ly trà trước, buổi trưa tớ mời cậu ăn cơm.”
Cổ Khánh Nhất ngồi xuống ghế sofa, bưng ly trà quan sát phòng làm việc của cậu bạn: “Tần Nhạc, phòng làm việc của cậu mới được sửa sang lại à?”
Tần Nhạc cười nói: “Không có, chỉ có mấy món đồ được thay đổi, ông chủ của bọn tớ mới sửa lại phòng làm việc, mấy thứ được thay thì đưa cho tớ.”
”Thật khí phái, sớm biết như thế tớ sẽ không làm một tên cảnh sát nghèo đâu ! Một tháng của cậu bằng ba tháng tiền lương của tớ.”
Tần Nhạc bĩu môi: “Anh em, đừng không biết đủ, đời này thằng nhóc nhà cậu đã đủ tốt rồi, có một người ba tốt thì không nói, còn có một người vợ đảm đang, cậu còn để ý chút tiền lương kia làm gì. Mới vừa rồi hình như tớ thấy cậu lại đổi xe, Tuần Dương Hạm trên đất liền, hơn một trăm vạn, xem ra sau này tìm vợ, tớ cũng phải lấy theo tiêu chuẩn của cậu .”
”Cậu thôi đi, đừng có châm chọc tớ.”
Tần Nhạc vừa định nói lại liền có tiếng động ở cửa. Tần Nhạc nói một tiếng mời vào: “Thái tổng. . . . . . Ngài. . . . . .”
A Thái liếc mắt nhìn Cổ Khánh Nhất, đây là lần thứ hai hắn gặp Cổ Khánh Nhất, người đàn ông này, dáng người khôi ngô, dáng vẻ đường đường, quả thật là một tên có vẻ ngoài dễ gạt người.
Mới vừa rồi hắn đang đứng trước cửa thang máy thì thấy Cồ Khánh Nhất, trong lòng ngờ ngợ đã từng thấy người này ở đâu, trở về phòng làm việc bỗng chốc mới nhớ tới là chồng của Kiều Vi Nhã.
”Tần Nhạc, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.” A Thái lại lướt nhìn qua Cổ Khánh Nhất mới xoay người rời đi.
Tần Nhạc không nghi ngờ gì, cười nói: “Thái tổng, tôi giới thiệu với ngài một chút, đây là bạn của tôi – Cổ Khánh Nhất, cậu ấy đang làm cảnh sát ở Phân Cục Ninh Bắc, chúng tôi cùng nhau đi lính, cùng nhau trở về.”
A Thái nhàn nhạt gật đầu , thậm chí cũng không có một nụ cười, sau đó xoay người đi, đối với người đàn ông này hắn thật sự không có hảo cảm.
Tần Nhạc có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Anh em, đừng để trong lòng, người có tiền đều có tính khí như vậy, cậu đợi một lát, tớ đi một chút sẽ quay lại.”
Cổ Khánh Nhất gật đầu, Tần Nhạc đi nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Ước chừng gần mười phút, Tần Nhạc mới trở lại, Thái tổng cũng không có nói gì, chỉ tùy ý tán gẫu mấy câu rồi bảo anh quay về, thật kỳ quái.
Đảo mắt đến thời gian ăn cơm, Tần Nhạc cười nói: “Đi, tớ mời cậu đến nhà hàng Diêu Ký ăn hải sản.”
Hai người ra khỏi công ty, lên xe của Cổ Khánh Nhất đến nhà hàng Diêu Ký.
Dừng xe xong, Cổ Khánh Nhất đi theo Tần Nhạc vào trong, giờ cơm, lầu trên lầu dưới đều không còn chỗ ngồi.
Cổ Khánh cùng Tần Nhạc ở lầu một chọn hải sản, trong lúc vô tình quay đầu qua liền thấy một bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc, hắn cho là mình gặp ảo giác, không tự chủ được bèn đi tới, không phải là ảo giác, người kia, đã trở lại!