Liên tiếp mấy ngày, Kiều Vi Nhã đi xem mười mấy căn nhà lớn nhỏ, rốt cuộc mua được một căn mình yêu thích, cô biết nhà ở khu vực này, mấy năm sau sẽ lên đến mức không tưởng tượng được, mà bây giờ, không tới một phần ba thời điểm đó, quan trọng hơn là, nơi này có một khu trường Tiểu học vô cùng tốt, chẳng bao lâu nữa Đồng Đồng lên tiểu học rồi, cô nên vì Đồng Đồng mà tính toán trước mọi việc.
Đây là một căn nhà ba phòng hai sảnh, một trăm hai mươi mét vuông, hình mẫu tốt, tầng số không tồi, vị trí cũng yên tĩnh, làm cho người ta có một loại cảm giác như ẩn cư xa thành phố.
Lúc giao tiền, Elaine cũng ồn ào muốn Albert mua một căn ở lân cận, cô quyết định mẹ con Vi Nhã ở đâu thì cô cũng sẽ đến đó.
Tòa nhà này, một tầng có ba hộ, Albert dứt khoát mua luôn hai căn còn lại, chỉ là không có nói cho Kiều Vi Nhã biết.
Kiều Vi Nhã cùng Elaine đến xem nhà, Elaine đứng ở trên ban công, cười nói: “Tiểu Vi, em không sợ chị chiếm căn nhà nhỏ này không trả sao?”
Kiều Vi Nhã thản nhiên cười: “Em chưa từng có loại này lo lắng, chị Elaine, sau khi mua nhà, em còn dư một khoản tiền, lắp đặt thiết bị, mua vật dụng gia đình rồi, em muốn dùng số tiền còn lại mua một căn nhà trệt, ở gần ven biển là được, em rất thích phong cảnh ở đó, mặc dù thành phố B cũng là thành phố cổ lâu đời, nhưng so với Bắc Kinh thì thiếu đi ý vị của cố đô.”
Thật ra thì, Kiều Vi Nhã muốn mua nhà trệt, phần lớn nguyên nhân là dùng để đầu tư, bởi vì cô biết, mấy năm sau, một căn nhà trệt ba mươi, bốn mươi mét vuông, giá tiền so với căn nhà ba phòng hai sảnh cô mua này cao hơn rất nhiều.
Elaine cười nói: “Nhà nhỏ như vậy mua làm gì, nếu em thực sự muốn mua nhà trệt, cùng lắm thì chị cho em mượn một ít tiền, mua một tiểu viện khoảng hai trăm mét vuông, như vậy là được rồi. . . . . . Đừng vội cự tuyệt, Tiểu Vi, chị biết em không muốn thiếu nhân tình của chị, em chỉ cần viết giấy nợ cho chị, chờ em có tiền thì trả lại cho chị, trả theo giai đoạn cũng được, chờ em có chứng chỉ kế toán viên, nhiều nhất hai ba năm là có thể trả hết nợ. . . . . . Được rồi, cứ quyết định như vậy.”
”Chị Elaine, ba hay bốn mươi mét vuông là đủ rồi.” Kiều Vi Nhã kiên trì ý kiến của mình.
”Tiểu Vi, chị thật sự xem em là chị em tốt của chị mới có thể làm như vậy, đừng không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt, em biết không? Lần đầu nhìn thấy em, chị đã cảm thấy, em là người luôn giấu bi ai trong lòng, khi đó, chị không biết nên khóc hay nên cười, bởi vì trước đây, chị chưa từng nghĩ tới, trên đời này vẫn còn người giống như chị. Trước khi phẫu thuật, chị vẫn không biết, sau khi nằm xuống giường rồi, sáng ngày mai còn có thể thấy ánh mặt trời hay không, mọi người trong nhà đều thuận theo chị, chỉ cần chị muốn thì họ sẽ không bao giờ từ chối, bao gồm em gái hay bạn trai, bọn họ. . . . . . Mặc dù Albert nói, anh ấy yêu chị, nhưng sâu trong nội tâm chị, cả đời sẽ mang theo áy náy. . . . . . Tiểu Vi, cho nên, chị muốn làm bạn với em suốt đời, có thể không?”
Nước mắt Elaine đã tràn mi, Kiều Vi Nhã đưa hai tay ra ôm lấy Elaine, vỗ nhẹ sau lưng của cô: “Chị, em đồng ý, sẽ làm bạn với chị suốt đời.”
”Chuyện căn nhà em cứ giao cho chị, cũng đâu phải là chị cho không em căn nhà, chẳng qua là tạm thời cho em mượn tiền mà thôi, chẳng lẽ đối với năng lực của mình em lại không tin tưởng?”
Kiều Vi Nhã lắc đầu, cô tin cô có khả năng để mẹ con cô có cuộc sống tốt hơn, chỉ là, cô không muốn nhận ân huệ của người khác, cô đã thiếu Elaine rất nhiều.
Elaine thở dài, hai người khóa cửa lại, xuống lầu về nhà.
Truyện edit bởi Hạ Y Lan ddlqd.com không mang đi nơi khác
Trong thang máy, Elaine nói: “Tiểu Vi, tiếp xúc với em thời gian dài, chị mới biết, tại sao Đồng Đồng lại thích gần gũi em, bởi vì cả hai đều cùng một loại người, hai người đều sống trong thế giới của bản thân, chỉ là, em chạy ra được, mà thằng bé vẫn ở trong thế giới của mình như cũ, cho nên, chị hy vọng, hai mẹ con em vì chị, vì Đồng Đồng, có thể ở lại, giúp đỡ con trai của chị bước ra khỏi thế giới của nó, cuộc sống bên ngoài, cũng không hoàn toàn đều là bi ai.”
Kiều Vi Nhã gật đầu, nhẹ nhàng kéo tay Elaine tay: “Chị, Đồng Đồng sẽ khá hơn.”
Elaine cười gật đầu một cái: “Đúng vậy, bác sĩ tâm lý cũng nói mấy ngày nay Đồng Đồng đã có sự thay đổi rất lớn, bây giờ thằng bé có thể cười lớn tiếng, đây là kỳ tích.” Nói đến con, ánh mắt mỗi người mẹ đều tràn đầy từ ái, một khắc kia, bọn họ là xinh đẹp nhất, là thiên sứ dịu dàng nhất.
Điện thoại của Kiều Vi Nhã vang lên.
Là Tiểu Vương.
Kiều Vi Nhã nghe Tiểu Vương nói, lạnh giọng cười một tiếng: “Tiểu Vương, em yên tâm, số tiền kia một phân tiền cũng sẽ không thiếu, nói với Từ Linh, chiều nay chị về.”
Cô hiểu rõ, sở dĩ Từ Linh bảo Tiểu Vương gọi đến, bởi vì vụ làm ăn này là do cô đề xuất, lại dính dáng đến Cổ Khánh Nhất, chuyện của Cổ Khánh Nhất và Tiêu San chắc mọi người ở thành phố B đều biết, Từ Linh có một loại ý niệm hả hê xem trò vui.
Cô đã tính đến, Cổ Khánh Nhất nhất định sẽ cầm số tiền kia, chỉ tiếc, hắn ta đi lầm một bước, cửa hàng đã đổi chủ, Từ Linh tìm Trình Thiệu giúp một tay, giấy phép buôn bán của cửa hàng hay chứng nhận đăng ký thuế ngày đó đều làm thỏa đáng, chỉ là, tên hiệu của cửa hàng, cố ý hay vô tình đã bị rèm cửa che mất, ai không chú ý sẽ không biết cửa hàng đã đổi chủ.
Kiếp trước, Từ Linh và Cổ Khánh ai cũng đều có toan tính, sắp đặt kế hoạch muốn đoạt việc buôn bán của cô, để cuối cùng cô không chỉ có hai bàn tay trắng, còn bị vu tội lừa gạt bị điều tra khu Ninh Bắc bắt đi, sau đó mặc dù tra rõ là hiểu lầm, nhưng năm tháng ở trong đó, cô vĩnh viễn không bao giờ quên.
Rất khó tưởng tượng, nếu như không phải cô có võ, trong những ngày đó, đám phụ nữ là cặn bã xã hội kia sẽ hành hạ cô thành hình dạng gì.
Cô không thể quên được, những người đó hành hạ tù nhân mới vào như thế nào, sau đó, cả nước xảy ra ba sự kiện quan trọng, cô tin tưởng, những chuyện này là tuyệt đối chân thật.
Mặt ti tiện của nhân tính, ở nơi âm u này được phát huy đến cực hạn.
Cô vì sự sống mà giặt, ủi quần áo, nấu cơm, lau chùi, còn phải xoa bóp cho bọn họ, khi đó, cô tưởng như mình xuyên đến cổ đại, cũng bởi vì nguyên nhân này, cô còn bị mọi người hâm mộ, đây là chuyện cười đáng buồn đến cỡ nào.
Có một chị gái hơn bốn mươi tuổi, bởi vì đánh vỡ đầu tiểu tam, tạo thành vết thương nhẹ nên cùng giam một chỗ với cô, chị ấy nói, chị làm trâu làm ngựa mấy chục năm, phục vụ ba mẹ chồng, nuôi dưỡng con cái, hoa tàn ít bướm, trong nhà cũng có tiền, lại bị tiểu tam nghênh ngang bước vào, công khai ở trong nhà khiêu khích, ba mẹ chồng còn đứng về phía tiểu tam, sao chị không nổi giận được, cho nên, dù phải ngồi tù mục gông, chị cũng không hối hận, chỉ hận không đánh chết tiểu tam đó.
Khi đó, cô muốn nói, đánh chết cô ta có tác dụng không? Có tiểu tam thứ nhất, thì sẽ có kẻ thứ hai, thứ ba.
Cho nên, cô nghĩ, cô cũng không thể nhịn được nữa, đợi cô ra khỏi đây nhất định sẽ ly hôn.
Cô ra tù, không có ai đi đón, mười mấy cây số, người không có đồng nào, cô tự mình đi về nhà.
Về đến nhà, câu đầu tiên cô nghe được, chính là muốn ly hôn với cô, ở trước mặt con gái, hắn nói muốn ly hôn, còn hỏi con gái chọn ba hay mẹ.
Trong căn phòng trống rỗng, con gái trả lời thật vang dội, đi theo ba, bởi vì ba có tiền, mẹ đã hai bàn tay trắng, ba có thể mua cho con quần áo đẹp đẽ, sẽ mua đồ ăn ngon cho con, bây giờ mẹ đã không còn gì, con không muốn cùng mẹ chịu khổ.
Cô không cách nào tưởng tượng, con gái mình yêu thương nhất sẽ nói ra lời tàn nhẫn như vậy.
Tất cả kiên trì của cô đã sụp đổ trong nháy mắt.
Lúc con gái đi theo ba, cô chỉ cảm thấy lòng mình đang rỉ máu.
Con gái vẫn không quay đầu lại, cho dù là chỉ liếc nhìn cô một cái, ngay lúc đó cô đã lựa chọn tự sát.
Truyện edit bởi Hạ Y Lan d*D£$l$$q/d.com không mang đi nơi khác.
Khi thím Lâm phát hiện cô cắt cổ tay, chú Lâm vội vàng nhấn 120 gọi cấp cứu, sau khi cô được cứu tỉnh, mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy lại là đứa con gái cô vừa yêu vừa hận.
Con gái khóc nói muốn đi cùng ba, là vì muốn xài hết tiền của ba, khiến người phụ nữ xấu xa kia không thể lại gần ba được, chứ không phải không cần mẹ.
Sau đó, con gái nói cho cô biết, có một ngày bé đến cửa hàng, dì Tiểu Vương đang đọc một quyển sách nói về một câu chuyện cũ, anh trai nhỏ trong câu chuyện bởi vì ba có người phụ nữ mới nên ly hôn với mẹ, anh trai lựa chọn ba, sau đó cùng sống với mẹ ghẻ, mỗi ngày nghĩ biện pháp đối nghịch với bà ta, không ngừng tiêu tốn tiền bạc, sau đó người mẹ ghẻ kia không nhịn được anh ấy, cho nên rời xa ba, sau đó nữa, ba mẹ và anh trai sống cùng với nhau.
Con gái nói, con cũng muốn giống như anh trai nhỏ, đuổi người phụ nữ xấu xa bên cạnh ba.
Bi kịch, chỉ có thể có một lần.