Đêm Trước Ly Hôn

Chương 87: Chương 87: Thiếu






Editor: Hạ Y Lan

Sáng hôm sau, Hạ Thanh đến đưa bữa sáng cho con trai rồi tự mình lái xe đi thành phố B.

Hạ Thanh đột nhiên tới cửa khiến hai vợ chồng Trình Thiệu trở tay không kịp, tuy nói quan hệ của mẹ anh và Hạ Thanh không tệ, hai đời của hai nhà đều lui tới nhưng Trình Thiệu lại không thích Hạ Thanh.

Ngoài ý muốn nhất chính là Hạ Thanh vì Kiều Vi Nhã mà đến, bọn họ cũng đâu có liên lạc với Kiều Vi Nhã, bảo cô đến đây là rất khó.

Trình Thiệu khó xử nhìn vợ mình, hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, một lát sau, Hạ Thanh đưa cho hai người một số điện thoại, Trình Thiệu vừa nhìn lại thấy đó là số của luật sư Gia Cát.

Trình Thiệu nhìn Hạ Thanh, Hạ Thanh khẽ gật đầu: "Trình Thiệu, dì có chuyện quan trọng muốn nói với Kiều Vi Nhã, cháu bảo luật sư Gia Cát hẹn cô ấy ra ngoài, gặp mặt ở nhà hai đứa, được không?"

Bảo Mặc ra mặt tìm luật sư Gia Cát giúp vụ án của Kiều Vi Nhã, hai vợ chồng cũng biết, nhưng Kiều Vi Nhã không biết chuyện, nếu luật sư Gia Cát hẹn cô ra, bí mật của Bảo Mặc và luật sư Gia Cát sẽ bị vạch trần, chắc chắn Bảo Mặc không muốn luật sư Gia Cát làm chuyện như vậy.

"Dì, Kiều Vi Nhã nhất định không tới, dì còn muốn gặp cô ấy làm chi?" Lúc bọn họ đi tỉnh thành thăm Bảo Mặc, cũng rất đau lòng cho anh, giờ cả thể xác và tinh thần của Bảo Mặc đều chịu dày vò, dù anh có làm bao nhiêu chuyện, Kiều Vi Nhã cũng không biết, cho dù biết, cũng sẽ không cảm kích, bởi vì giữa bọn họ còn một Hạ Thanh, còn một chủ nhiệm Bảo.

Nhìn vào mắt Hạ Thanh, Trình Thiệu cắn răng: "Như vậy đi, cháu sẽ gọi điện, nếu cô ấy có thể ra ngoài thì tốt, còn nếu không dì cũng đừng làm ra chuyện gì nữa, Bảo Mặc sẽ càng thêm khổ sở, từ trung học đến bây giờ, đã nhiều năm rồi, con của dì, hẳn là dì hiểu rõ hơn chúng cháu, dì nói đúng không?"

Hạ Thanh thê lương gật đầu đáp ứng.

Trình Thiệu hỏi luật sư Gia Cát điện thoại của Kiều Vi Nhã, Trình Thiệu ra khỏi phòng, bấm số, chỉ chốc lát sau, Kiều Vi Nhã nhận điện thoại, nghe được là Trình Thiệu, cô ngẩn người một chút, bình tĩnh hỏi: "Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

Trình Thiệu nói sơ lược một lần, Kiều Vi Nhã không suy nghĩ gì liền cự tuyệt: "Trình Thiệu, tôi đã sớm nói với bà ấy, giữa tôi và bà ấy là người xa lạ, cũng đừng gặp nhau nữa, người tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là bà ấy."

Hạ Thanh mở cửa ra ngoài, lấy điện thoại của Trình Thiệu: "Kiều Vi Nhã, tôi là Hạ Thanh, hôm nay tôi cầu xin tôi nghe điện thoại của tôi, là có một chuyện cũ đã dằn xuống đáy lòng tôi hơn ba mươi năm qua, hy vọng cô có thể ra ngoài gặp tôi, chuyện sau này, cô muốn nghĩ thế nào thì tùy cô."

Kiều Vi Nhã chấn động, hơn ba mươi năm, khi đó còn chưa có cô, đây là chuyện gì? Hôm nay vốn định dẫn cậu đến Phúc Nguyên Cư.

Chần chờ chốc lát, Kiều Vi Nhã đồng ý.

Hai người ước hẹn nửa tiếng sau gặp ở quán trà Lục Vũ gần khu nhà của Trình Thiệu.

Đài lão tiên sinh nghe thấy Kiều Vi Nhã nói muốn đi gặp Hạ Thanh liền giật mình, vẫy tay bảo Đài Thế Minh cùng đi với cô.

Đài Thế Minh và Kiều Vi Nhã vừa đến cửa ngoài cửa quán trà liền thấy Hạ Thanh đang ngồi ở đại sảnh.

Hạ Thanh đứng lên, hai anh em đi tới, Hạ Thanh nói: "Tiểu Vi, tôi muốn nói chuyện với một mình cô, có thể không?"

"Được, anh hai, anh ngồi chờ một lát, em ra nhanh thôi."

Hạ Thanh gọi phục vụ đến tiếp đón Đài Thế Minh rồi cùng Kiều Vi Nhã lên lầu hai.

Kiều Vi Nhã thấy bà còn cầm theo một chiếc túi lớn, không khỏi kỳ quái nhìn nhiều hơn.

Tìm một gian phòng đơn, gọi trà xong, Hạ Thanh khép cửa phòng lại, trong phòng du dương tiếng nhạc cổ êm tai, cách âm rất tốt, cho dù có người đứng ở ngoài cửa cũng không nghe được bọn họ nói gì.

Hạ Thanh kéo khóa kéo, sắc mặt Kiều Vi Nhã biến đổi vọt đứng lên, run rẩy: "Tại sao nó ở trong tay bà?"

Hạ Thanh gật đầu, nước mắt tràn mi: "Đây là kỷ vật duy nhất mà mối tình đầu cho tôi."

Một câu này, tuyệt đối không thua gì sấm sét giữa trời quang, Kiều Vi Nhã không tin vào tai mình, sao lại phát sinh chuyện như vậy, ba mẹ bọn họ….Cho nên cả đời bọn họ cũng không hạnh phúc… là bởi vì trong lòng ba có người yêu khác sao?

Hạ Thanh ôm vật trong lòng, không nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Vi Nhã, nghẹn ngào nói: "Chúng tôi cùng tham gia vào đội sản xuất ở nông thôn, năm đó, tôi mười sáu, anh ấy mười bảy, lúc ấy, nhóm chúng tôi có sáu người, anh ấy vẫn luôn quan tâm chiếu cố tôi, tôi không biết nấu cơm, không biết nhóm lửa, cũng không biết may quần áo, anh ấy làm thay tôi hết mọi việc, có một ngày, chúng tôi lên núi đốn củi, tôi lạc đường, sau khi anh ấy xuống núi, phát hiện không thấy tôi nên chạy đi tìm, lúc anh ấy tìm được tôi đã quá nửa đêm. Anh ấy ôm tôi đốt lửa trong sơn động qua cả đêm, bên ngoài, truyền đến tiếng sói tru, sau đó chúng tôi ở cùng nhau, anh ấy nói...... Anh ấy sẽ yêu tôi cả đời, trong lòng anh ấy vĩnh viễn chỉ có mình tôi...... Mọi người lục tục trở về thành phố, chỉ còn lại ba người, có một ngày, anh ấy nói muốn về nhà một chuyến, lại không nói ngày quay lại, hứa hẹn kết hôn yêu tôi suốt kiếp, nhưng cô dâu không phải là tôi, mà khi đó, tôi đã mang thai hơn hai tháng, tôi tìm một thầy thuốc ở trong thôn, vào trong núi len lén nấu thuốc phá thai, uống hai thang mới bỏ được đứa bé… Sau đó, tôi về thành phố, được phân đến nhà máy, một lần tình cờ tôi biết ba của Bảo Mặc, tôi gả cho ông ấy, trước khi gả tôi đã có quan hệ với ông ấy, là tôi cố ý, vừa vặn lúc ấy tôi tới kỳ kinh nguyệt, bởi vì từ trước đến giờ tôi không cho nên ông ấy chưa từng hoài nghi, ông ấy lớn hơn tôi nhiều tuổi, cho nên vẫn luôn yêu thương tôi, nhất là sau khi sinh Bảo Mặc…Sau đó tôi mới biết, mặc dù anh ấy kết hôn nhưng vẫn không cùng phòng, cho đến một ngày, ở trên đường thấy tôi đang mang thai, anh ấy mới cùng vợ mình cùng phòng...... Sau nữa anh ấy nói tôi biết, vốn là chúng tôi đã có cơ hội ở bên nhau, là vợ anh ấy thích anh ấy, nên ba mẹ anh ấy mới dùng cái chết uy hiếp để cho bọn họ kết hôn, rõ ràng anh ấy đã với cho cô ấy biết, mình có người yêu, nhưng cô ấy vẫn không buông tay......" Hạ Thanh nói không được nữa, khóc thảm thiết, Kiều Vi Nhã sững sờ thật lâu, bất giác cầm khăn giấy trên bàn đưa cho bà, trong lòng, không thể nói là bi thương hay đau đớn.

Hạ Thanh lau nước mắt, tiếp tục nói: "Cái này, là lần gặp cuối cùng anh ấy đã cho tôi, không tới một tuần lễ, tôi liền nghe tin


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.