Editor: Hạ Y Lan
"Vi Vi, anh không làm được, sau này anh sẽ quang minh chính đại theo đuổi em, dù em có từ chối, nhưng đây là quyền lợi của anh, anh vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi em."
Thấy Kiều Vi Nhã không biểu lộ cảm xúc gì, lòng Bảo Mặc càng thêm giá lạnh, anh không hiểu tại sao cô lại hận anh như thế, cho dù là Cổ Khánh Nhất, cô cũng vì một câu nói của Đồng Đồng mà bỏ qua cho hắn ta, nhưng đến phiên anh thì lại trái ngược.
Bảo Mặc nản lòng thoái chí vẫy tay: "Tiểu Vi, mẹ con em cứ đi trước, anh ngồi ở đây một lát."
Kiều Vi Nhã gật đầu, không chút nào lưu luyến xoay người rời đi, nhìn chiếc xe chậm rãi chạy vào dòng xe, Bảo Mặc cười khổ dựa vào ghế.
Dù mình không buông tay thì thế nào, ánh mắt của cô không hề có anh, anh không muốn từ bỏ nhưng đối phương không cho anh cơ hội.
Điện thoại vang lên, Bảo Mặc nhận máy, sắc mặt sợ hãi, đứng lên vội vàng gọi một chiếc xe.
Lên xe, anh gọi cho Đạm Đài Tử Khiêm: "Tử Khiêm, tôi là Bảo Mặc."
Tử Khiêm lễ phép đáp lại, hỏi anh chuyện gì.
"Tử Khiêm, mẹ tôi ở Quý Châu xảy ra chuyện, chuyện bên nhà máy tôi không thể để ý được, giờ tôi phải chạy đến Quý Châu, có việc gì gấp, cậu cứ gọi cho tôi." Tử Khiêm vội hỏi chuyện gì xảy ra, cũng hỏi anh có cần giúp một tay hay không?
Bảo Mặc nói đơn giản mấy câu liền cúp điện thoại.
Tử Khiêm gọi cho ông nội: "Ông nội, mẹ của Bảo tiên sinh ở Quý Châu xảy ra chuyện, nghe nói là té xuống vách núi, hôn mê bất tỉnh, mới vừa đưa đến bệnh viện, chúng ta có cần làm gì hay không?"
Đối với chuyện vợ chồng họ đang làm, Đạm Đài An Bang biết rất rõ, nói thật, ông rất bội phục dũng khí của đôi vợ chồng này, tuy chưa từng đi đến những nơi đó, nhưng tờ báo, TV, mạng lưới, các loại truyền thông đều có đưa vài dòng tin tức.
Đối với việc xây dựng trường tiểu học hy vọng, Đạm Đài An Bang không có cùng ý kiến, xây dựng trường học tất nhiên là một chuyện công đức, nhưng nếu hoàn thiện công trình thiết bị, tư tưởng của dân bản xứ lại theo không kịp, trường tiểu học hy vọng chỉ là một cái thùng rỗng mà thôi, giống như nơi vợ chồng bọn họ đang ở, thôn dân ở đây không có điện, chất lượng sinh hoạt bị giảm thấp, ấm no đều gặp vấn đề thì ai có tâm tư cho con đi học.
Ông suy nghĩ một chút, bảo Đạm Đài Tử Khiêm dừng công việc trong tay lại, cùng Bảo Mặc đi đến Quý Châu.
Lúc Đạm Đài Tử Khiêm gọi cho Bảo Mặc, anh đã đến sân bay, anh cự tuyệt ý tốt của Tử Khiêm, bởi vì tình hình bên kia thế nào anh cũng không rõ lắm, càng không biết bao lâu mình mới trở về.
Tử Khiêm chạy tới sân bay, Bảo Mặc đã đi rồi, khoảng thời gian này, sân bay không có chuyến bay thẳng đến Quý Châu, trước tiên anh phải bay tới tỉnh thành, sau đó ngồi thêm ba tiếng nữa, đây là tốc độ nhanh nhất.
Kiều Vi Nhã về đến nhà, phát hiện tâm trạng của Đạm Đài An Bang khác thường.
"Cậu, cậu sao vậy?"
"Tiểu Vi, nhà Bảo Mặc đã xảy ra chuyện." Đạm Đài An Bang nhìn vẻ mặt của cô, hy vọng có thể nhìn thấy chút gợn sóng từ đôi mắt của cháu gái mình.
"Thế nào?" Ánh mắt Kiều Vi Nhã vẫn trầm tĩnh sâu như giếng nước, không chút gơn sóng.
Kiều Vi Nhã không chút để ý khiến Đạm Đài An Bang không khỏi thở dài, sự tác hợp của mình là sai lầm sao?
"Lúc mẹ của Bảo Mặc đi đón một đứa trẻ tan học bị té xuống vách núi, hiện tại mới vừa đưa đến bệnh viện."
Kiều Vi Nhã nhẹ nhàng đáp lại một câu: "Nhưng bà ta còn sống." Kiều Vi Nhã cắn môi, không nhìn cậu, xoay người bước nhanh lên lầu.
Bà ta hôn mê, có liên quan gì đến cô! Ít nhất, bà ta còn sống, nhưng ba mẹ của cô lại gián tiếp vì sự xuất hiện của bà ta mà vĩnh viễn rời xa cô, khi cô co rúc ở trong phòng khóc, có thể bà ta đang nhàn nhã ngồi ở trong nhà uống cà phê, đọc sách, trải qua cuộc sống của một quan phu nhân cao cao tại thượng.
Tại sao bọn họ đi Quý Châu, mọi người liền nhận định là bọn họ đang chuộc tội, cô không chấp nhận được suy nghĩ này, bà ta có chuộc tội cũng không làm ba mẹ cô sống lại.
Cô có quyền hận một người khiến mình mất đi gia đình, mất đi ba mẹ, mất đi người yêu, cô không muốn gặp bà ta, đời này đều không muốn gặp!
Mợ nhìn bóng lưng lảo đảo của Kiều Vi Nhã, khe khẽ thở dài: "An Bang, ông quá gấp rồi, chúng ta không trải qua nỗi đau của Tiểu Vi, vợ chồng họ Bảo nhiều tuổi hơn con bé nhưng bởi vì cừu hận lại làm ra chuyện như vậy, hai chữ tha thứ viết thì được, nhưng muốn trong lòng Tiểu Vi phải xóa bỏ tất cả thì quá khó khăn, chúng ta không thể vì Bảo Mặc mà tổn thương lòng Tiểu Vi."
"Ừ, tôi đi lên lầu xem một chút." Đạm Đài An Bang lên lầu, gõ cửa phòng Kiều Vi Nhã, thấy mắt cháu gài mình ửng đỏ, Đạm Đài An Bang ân cần hỏi: "Tiểu Vi, con khóc?"
Kiều Vi Nhã lắc đầu: "Cậu vào đi."
Đạm Đài An Bang ngồi xuống, nhưng không nói lời nào, nhìn bức ảnh ở đầu giường mà sững sờ, đó là một bức ảnh gia đình, có ba của ông, ông bà nội và ba mẹ Tiểu Vi, ba ông cười rất vui vẻ, cả tấm ảnh, điều không hài hòa nhất là ba của Tiểu Vi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chau mày, hình như vô cùng không vui.
Kiều Vi Nhã thấy tầm mắt ông dừng trên tấm ảnh, liền cầm lên đưa cho ông, ông nhìn cẩn thận, tay vuốt nếp nhăn, nhè nhẹ vỗ về tấm ảnh: "Tiểu Vi, khi đó con mấy tuổi?"
"7 tuổi, đây là bức ảnh gia đình duy nhất." Mắt Kiều Vi Nhã đã ươn ướt.
"Từ nhỏ, Tiểu Vi của chúng ta đã là một cô bé xinh đẹp." Đạm Đài An Bang nở nụ cười.
Kiều Vi Nhã cầm lại bức ảnh để lại ngay ngắn trên đầu giường, rồi sau đó, nhìn thoáng qua, lòng đau như cắt, cô vẫn không thể hoàn toàn trừ đi bóng ma trong lòng.
"Cậu, sau này đừng tác hợp cho con và Bảo Mặc nữa, con không thể tha thứ được, thấy Bảo Mặc, con sẽ nghĩ đến ba mẹ mình, con không cách nào tha thứ cho những gì bọn họ đã làm, con......" Kiều Vi Nhã không kềm được khóc.
"Được, cậu hứa với con, không tác hợp hai đứa nữa, tất cả thuận theo tự nhiên."
......................................
"Thật xin lỗi, Bảo tiên sinh, chúng tôi đã tận lực. Tôi đề nghị, gia đình có thể chuyển về bệnh viện ở Bắc Kinh khám lại, trước mắt, bệnh viện Thiên Đàn là bệnh viện khoa não tốt nhất, chuyên gia nơi đó có nhiều kinh nghiệm hơn chúng tôi, có lẽ sẽ có phương pháp trị liệu."
Lời của bác sĩ khiến hai cha con đang trên con đường tuyệt vọng chợt sống lại.
Bảo Mặc tiến hành thủ tục chuyển viện.
Bảo Viễn Sơn gọi mấy cuộc điện thoại, bệnh viện Thiên Đàn bên kia trả lời lại rất nhanh.
Trên máy bay, hai cha con nhìn nhau không nói gì, Bảo Viễn Sơn đã gầy đến không nhìn ra hình dáng, vợ vẫn hôn mê bất tỉnh, ông cảm thấy trời như muốn sập xuống.
"Ba, đừng lo lắng, con nghĩ chuyên gia hội chẩn xong, nhất định sẽ có biện pháp, nếu như không được, con sẽ ra nước ngoài tìm bác sĩ, tóm lại, con sẽ không để mẹ có chuyện."
"Mặc, tất cả đều do ba, ba không nên để một mình mẹ con ra ngoài, chỉ tại ba..."
Suốt đường đi, Bảo Mặc không ngừng an ủi Bảo Viễn Sơn.
Máy bay hạ cánh, xe cấp cứu của bệnh viện đã chờ sẵn, rốt cuộc Bảo Viễn Sơn mới thả lỏng một chút.
Trong bệnh viện.
Bảo Viễn Sơn và Bảo Mặc lo lắng chờ đợi kết quả hội chẩn, giờ phút này, đối với bọn họ mà nói, so với một thế kỷ còn dài hơn.
......................................................
Đảo mắt lại đến năm mới, Đồng Đồng mặc quần áo mới xuống lầu.
"Ông cậu, quần áo của con có đẹp không?"
Quần áo mới của Đồng Đồng là do Đàm Đài Thế Viện mang về từ Mỹ, tối hôm qua cô mới về nhà, giờ còn đang ngủ.
"Đẹp, Đồng Đồng của chúng ta mặc cái gì đều đẹp."
"Quần áo của con và chị Tử Tinh đều giống nhau, chỉ khác màu sắc thôi."
Đồng Đồng xoay một vòng giống như con bướm, vòng tới vòng lui hết mọi người.
Kiều Vi Nhã xuống lầu, thấy con gái đang khoe khoang, hừ một tiếng.
"Mẹ, chúng ta có thể đi chưa?" Kiều Vi Nhã hứa hôm nay mang theo Đồng Đồng và Tử Tinh đến sân trượt tuyết ở tỉnh thành vui vẻ một ngày.
"Có thể đi."
"Cậu, mợ, chúng con đi trước."
"Đi đi, chú ý an toàn."
"Đợi một chút, dì cũng muốn đi." Đạm Đài Thế Viện còn buồn ngủ xuất hiện ở cửa thang lầu.
"Dì à, vậy dì nhanh lên một chút."
Đạm Đài Thế Viện trở về thay quần áo.
Khi cô xuất hiện dưới nhà, mới phát hiện đội ngũ đã tương đối khổng lồ, Đạm Đài Tử Khiêm, Đạm Đài Lộ và Đạm Đài Thế Hiếu đều ở đây.
Không có biện pháp, đành phải lái hai chiếc xe.
Ngày hôm trước là sinh nhật