Đêm Trước Ly Hôn

Chương 62: Chương 62: Thua Kiện




Cổ Khánh Nhất trơ mắt nhìn con gái rời đi, hắn cảm thấy từ nay về sau, con gái đã thật sự xa cách hắn.

Hôm nay hắn tới tham gia hôn lễ, trừ bỏ ra một nghìn tệ tiền mừng, điều duy nhất nhận lại được chính là hiểu rõ thực lực của đối phương.

Tiền rèm của khách sạn còn chưa trả cho cửa hàng, Tiểu Vương cũng không thúc giục hắn thanh toán, Tiêu San đã lấy khoản tiền này chuyển vào tài khoản cá nhân.

Mà số tiền bán nhà, hắn đã móc ra năm vạn cho Cổ Khánh Song, tám chín phần mười không lấy về được rồi, nếu như Kiều Vi Nhã thắng kiện, hắn phải trả tiền lại cho đồng nghiệp, tiền còn lại hắn đã để chỗ mẹ hắn, bảo mẹ hắn lấy ra không biết có bao nhiêu khó khăn, nói không chừng, mẹ hắn sẽ đi liều mạng với Kiều Vi Nhã.

Về phần những bức tranh chữ, theo tình hình bây giờ, hắn tuyệt đối không cầm được.

Mỗi ngày Tiêu San đều mơ tưởng đến chúng, không ngừng càu nhàu, bảo hắn phải nghĩ biện pháp nhất định lấy được chúng.

Nói như vậy, người giúp đỡ Kiều Vi Nhã không chỉ có Bảo Mặc, còn có đám người Khương Hạo, người phụ nữ kia có quan hệ gì với Khương Hạo?

Tất cả mọi chuyện chất chồng vào nhau rối thành một nùi, Cổ Khánh Nhất cảm thấy mình đã đi vào ngõ cụt không có đường ra.

Về đến nhà, ba Cổ thấy mặt hắn ủ dột, lạnh nhạt nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

”Con gặp được Đồng Đồng rồi….nhưng con bé không về cùng con......” Cổ Khánh Nhất nói hết chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Ba Cổ vừa nghe vừa phân tích mọi chuyện trong lòng, gió thổi bên ngoài, bóng cây xuyên qua cửa sổ thủy tinh in trên gương mặt già nua của ông. ( Hạ Y Lan)

Nhìn ba mình vẫn trầm mặt không nói, Cổ Khánh Nhất có chút gấp gáp: “Ba, chuyện này làm thế nào?”

”Làm thế nào?” Ông nhẹ nhàng thở dài một hơi, hình như chuyện này đã thoát khỏi tầm tay của ông, ông nhìn chằm chằm vào Cổ Khánh Nhất, cho dù mưa gió thay đổi thế nào, sự đấu tranh trên chính trị luôn tồn tại, ai thua ai thắng đều phụ thuộc vào người nắm quyền chủ động.

Lần này, hình như bọn họ đã không thể nắm giữ quyền lợi đó, trực giác nói cho ông biết, những tin tức ông hỏi thăm được đều giấu giếm ông điều gì đó.

Vừa lúc đó, điện thoại vang lên, ba Cổ liếc mắt nhìn số điện thoại, vui mừng quá đỗi, vội vàng nhận.

Lúc ông cúp điện thoại, sắc mặt rõ ràng dễ nhìn hơn rất nhiều.

Cổ Khánh Nhất không nhịn được hỏi: “Ba, ai gọi tới vậy?”

”Là bác Lý của con, mấy ngày nữa bên quân đội có đại hội thể dục thể thao, ông ấy muốn mời ba qua giải sầu.”

Cổ Khánh Nhất cười: “Ba, có phải chuyện này có chuyển biến rồi không?”

Ba Cổ gật đầu: “Bây giờ bác Lý của con đang nhậm chức ở quân khu Tỉnh, cho dù phía trên có là ai cũng phải nể ông ấy một chút, con cứ yên tâm phiên tòa lần này, lần thứ nhất thua, còn có lần hai, dù không có bác Lý của con thì mẹ của Bảo Mặc cũng không cho Kiều Vi Nhã lấy được căn nhà, chờ khi đến tòa gặp được Kiều Vi Nhã, con hỏi cô ta xem phải cần bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi đây, chỉ cần cô ta nói ra, ba sẽ nói với mẹ của Bảo Mặc, dù sao số tiền đó không cần nhà chúng ta ra.”

Cổ Khánh Nhất thở dài nhẹ nhõm, bàn cờ này vẫn chưa hạ xong, bọn họ còn có đối sách.

Chuyện đến bước này, khả năng hắn và Kiều Vi Nhã tái hợp đã là con số không, nếu như vậy, một phân tiền cũng không để cô lấy được.

Sáng sớm ba ngày sau, hắn nhận được lệnh gọi của tòa án, thứ ba tuần sau mở phiên toà.

Không tới một giờ, hắn liền nhận được điện thoại của Tôn Kiện: “Cổ Khánh Nhất, xảy ra chuyện gì? Tòa án mới gửi lệnh gọi cho tôi. Cậu không thuyết phục được vợ cậu sao? Nhưng tôi đã đưa thêm tiền cho cậu.”

”Tôn Kiện, anh đừng gấp gáp, cô ấy không thắng được đâu, tôi đã tìm người rồi.”

Tôn Kiện thở dài một hơi: “Sớm biết phiền toái như vậy, tôi không nên mua nhà của cậu, bây giờ người nhà tôi cũng tới rồi, muốn mua nhà cũng không có thời gian công sức đi tìm, tôi thấy cậu nên lo liệu nói chuyện với vợ cậu cho tốt, tôi cũng không muốn gặp phiền phức nữa.”

Cổ Khánh Nhất ấp úng đáp ứng, nghĩ thầm, tôi cũng muốn đi tìm cô ấy lắm nhưng tìm không ra.

Thứ ba, Cổ Khánh Nhất đến tòa án.

Đợi ở cửa hơn một tiếng cũng không thấy bóng dáng Kiều Vi Nhã, thời gian mở phiên tòa chỉ còn hai mươi phút nữa, hắn chỉ có thể vào trong trước.

Sau khi mở phiên tòa Cổ Khánh Nhất phát hiện Kiều Vi Nhã vẫn không tới, mà chỉ có hai người luật sư, ra toà còn có chủ nhà lúc trước, bọn họ làm chứng căn nhà do Kiều Vi Nhã bỏ tiền ra mua, đồng nghiệp, luật sư còn đưa ra chứng cứ về ghi chép tiền lương của hắn, kể từ khi Cổ Khánh Nhất tham gia công tác, tiền lương của hắn vẫn chưa động một xu.

Mặt khác, giá bán nhà rõ ràng thấp hơn giá thị trường gần sáu vạn, đủ để chứng minh, trong lúc Cổ Khánh Nhất và đương sự trao đổi mua bán đã xuất hiện điều mập mờ, mặc dù sau đó có đưa thêm tiền cũng là do nguyên cáo biết được nhà bị bán nên chuẩn bị khởi tố.

Cổ Khánh Nhất kinh hãi, sao bọn họ có được ghi chép về tiền lương của hắn? Và làm thế nào tìm được chủ trước của căn nhà?

Hai người luật sư miệng lưỡi sắc bén, căn bản Cổ Khánh Nhất không có sức lực chống đỡ, thẩm phán phán quyết, Cổ Khánh và Tôn Kiện thua kiện.

Đối với kết quả này, Tôn Kiện cũng rất ngoài ý muốn, Cổ Khánh Nhất đã nói với anh là tìm người rồi, tình huống giống như bọn họ, tòa án sẽ nghiêng về phía người mua nhà, sẽ nghiêng về lợi ích của người mua.

Ra khỏi tòa án, Tôn Kiện đen mặt nói với hắn: “Tiểu Cổ, tôi thấy cậu vẫn nên trả lại tiền đi, cùng lắm thì tôi thuê phòng vậy, sẽ không gây rắc rối nữa, thân thể chị dâu cậu không khỏe, chúng tôi không chịu nổi giày vò. Trước khi mở phiên tòa, tôi nghe người ta nói là luật sư Gia Cát chưa bao giờ nhận những vụ kiện nhỏ, ngay cả vụ kiện mấy trăm vạn anh ta cũng không để trong mắt, vậy mà bây giờ lại giúp đỡ vợ cậu cãi vụ kiện này, có thể thấy được vợ của cậu đã chuẩn bị đầy đủ, mấy ngày qua, tôi cũng nghe hàng xóm nói một chút chuyện, chuyện tình của hai người, tôi cũng không muốn bàn luận gì, trong vòng mười ngày tôi sẽ rời khỏi đó.”

Tôn Kiện không đợi Cổ Khánh Nhất giải thích, bước nhanh ra ngoài.

Tên tuổi của luật sư Gia Cát, Cổ Khánh Nhất có nghe thấy, hắn cũng rất giật mình, sao luật sư Gia Cát lại lên tòa thay Kiều Vi Nhã, khiến hắn hoảng sợ hơn đó là luật sư đến từ Bắc Kinh, Khương Hạo vì Kiều Vi Nhã đã hạ vốn quá lớn rồi ư?

Cổ Khánh Nhất đuổi theo luật sư Gia Cát hỏi: “Luật sư Gia Cát, xin hỏi sao anh lại giúp vợ tôi lên tòa? Cô ấy cho anh bao nhiêu tiền?”

Luật sư Gia Cát nhả ra năm chữ đầy lạnh lẽo: “Không liên quan đến anh.” Xoay người rời đi.

Rõ ràng mặt trời đang chiếu rọi nhưng Cổ Khánh Nhất lại cảm thấy có một hơi khí lạnh từ lòng bàn chân xuyên qua thân thể mãi cho đến trái tim, cả người tựa như vào hầm băng, đó là một loại tuyệt vọng khó có thể hình dung.

Cổ Khánh Nhất ủ rũ về nhà.

Kết quả thế này, ba Cổ đã sớm dự liệu được, chỉ là ông không nghĩ đến người mua nhà sẽ rút lui, cho dù bọn họ đi tìm người cũng không có tác dụng, người ta không cần nhà, bọn họ cũng không có biện pháp, hiện giờ chỉ có thể trả tiền cho người ta trước.Vấn đề là, Cổ Khánh Nhất đã tốn năm vạn, khoảng trống này nên bổ sung thế nào?

Mẹ Cổ đã xuất viện nhưng mỗi ngày đều cần xe lăn, nghe muốn lấy lại tiền so với khoét tâm bà ta càng khó chịu hơn.

”Không trả! Không trả! Nếu muốn trả thì bảo hắn ta đi tìm con tiện nhân đó đòi tiền, thứ kỹ nữ chỉ biết sinh con gái, gan lớn rồi nên dám lên cả tòa án......”

Cổ Khánh Nhất nghe không nổi nữa, xanh mặt quát bảo bà ta ngưng lại: “Mẹ, đừng mắng nữa.”

Kể từ khi bà ta biết khối thịt trong bụng Tiêu San là con trai, quả thực là vui mừng muốn bay lên trời, mặc dù Cổ Khánh Nhất không ở chỗ Tiêu San, mỗi ngày bà ta đều chỉ huy con trai nấu canh, sau đó bảo Cổ Khánh Nhất lái xe đưa đến đó.

”Dù sao mẹ cũng không đưa tiền, tiền này mẹ muốn giữ lại cho cháu trai của mẹ, tiền của mẹ đều cho cháu trai......”

Cổ Khánh Nhất nhìn ba mình, hiện tại, chỉ có thể đợi ông già lên tiếng, mẹ hắn mới có thể lấy tiền ra.

Tôn Kiện nói trong vòng mười ngày sẽ đi, ý của anh ta chính là trong mười ngày này phải trả lại tiền cho anh ta, lần này, thật là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

”Được rồi, đừng ồn ào nữa, đưa tiền cho nó, để nó trả cho người ta, sau này bọn chúng còn phải làm với nhau cùng một đơn vị, bà không trả lại cho người ta, hai người không thể làm việc với nhau, yên tâm, số tiền này sẽ có lúc bù lại, không để cho nhà chúng ta tổn thất gì đâu.”

Mẹ Cổ bất đắc dĩ trừng mắt liếc Cổ Khánh Nhất, lần đầu tiên bà ta cảm thấy con trai mình thật ngứa mắt: “Thằng oắt con vô dụng, ngay cả vợ mình cũng không thu phục được, nhanh đi tìm đứa đê tiện đó, chờ nó về, tôi sẽ giày vò nó chết, tưởng mình có mặt mũi ư, một đứa không cha không mẹ cũng dám đấu với nhà chúng ta.

Cổ Khánh Nhất nghe không nổi nữa, hắn xoay người ra khỏi phòng hai ông bà, có người mẹ như vậy, Kiều Vi Nhã rời đi cũng là chuyện bình thường, trước kia, hắn không tin mẹ sẽ đối xử với Kiều Vi Nhã thế nào, nhiều lắm cũng chỉ mắng mấy câu, có gì ghê gớm đâu, trước kia bà nội hắn cũng thường mắng mẹ hắn như vậy.

Lúc Kiều Vi Nhã khóc lóc kể lễ với hắn, có kiên nhẫn, hắn sẽ an ủi mấy câu, không có kiên nhẫn, hắn liền mắng cô khích bác quan hệ của hai mẹ con. ( Hạ Y Lan)

Hắn nhớ tới gương mặt tươi cười của con gái, kể từ sau hôn lễ hôm ấy, hắn không gặp được con gái nữa, đợi lần sau….thì phải chờ tới lúc nào đây?

Hắn đã để mấy anh em rút về, bây giờ tìm Kiều Vi Nhã đã không còn ý nghĩa nữa, sau khi Kiều Vi Nhã ném chiếc giày thứ nhất, tim của hắn đã treo ngược lên rồi, hiện tại, điều duy nhất hắn có thể làm chính là chờ đợi chiếc giày thứ hai rơi xuống.

Trong lòng không khỏi xót xa, ba mẹ cần cháu trai, Tiêu San cần chính là tiền, thứ hắn muốn là gì? Thỏa mãn nguyện vọng muốn cháu trai của ba mẹ, hắn nên đi con đường nào đây? Thật sự Tiêu San có thể sống với hắn cả đời sao?

Tiền lương của mình còn chưa đủ Tiêu San mua một chai mỹ phẩm, kể từ khi Kiều Vi Nhã mất tích, Tiêu San cũng không cho hắn thêm tiền, tiền xăng, tiền hút thuốc, tiền đãi mấy anh em ăn cơm đều do khoảng thời gian trước kiếm được, nếu không có hai vạn này, ngay cả tiền để ăn cơm hắn cũng không có.

Cổ Khánh Nhất phẫn hận đánh một quyền, cây táo lung lay, mu bàn tay đau đớn không thôi, nhìn lại đã chảy máu.

Cổ Khánh Nhất nhìn từng giọt máu rơi trên mặt đất, đau trên cơ thể sao có thể bì với nỗi đau mãnh liệt trong lòng.

Mẹ Cổ ở trong phòng gọi hắn, Cổ Khánh Nhất vào phòng bếp vội vã rửa tay, trở về phòng tìm băng keo cá nhân, dán năm miếng nhưng máu vẫn chảy ra ngoài.

Mẹ Cổ kêu gấp, hắn chỉ đành ôm tay đi qua.

”Cho con sổ tiết kiệm, con đi rút tiền đi.” Bà ta đưa hắn hai quyển sổ.

Cổ Khánh Nhất mở một quyển ra….là tên tuổi của Kiều Vi Nhã, bên trong có hơn bốn vạn ba ngàn tệ.

”Đây là cái gì?”

”Đây là sau khi con dọn qua, lúc mẹ treo áo đã tìm được trong một chiếc áo khoác, còn thiếu bao nhiêu mẹ sẽ bổ sung cho con, dù sao tiền bán phòng con đưa mẹ vẫn chưa động vào. Vốn là muốn để lại cho cháu của mẹ. Mẹ đã nói từ sớm rồi, đứa đê tiện đó thay lòng đổi dạ, không muốn sống với con nữa, sao đây, mẹ đoán đúng rồi chứ? Thật may là tiền này nó không lấy đi......” Bà ta không cam tâm tình nguyện, trầm mặt vẫn liến thoắng không ngừng, căn bản không chú ý tay của con trai bị thương.

Cổ Khánh Nhất lấy sổ tiết kiệm, nghĩ ngợi khoản tiền này là tiền gì? Còn nữa, mật mã là bao nhiêu?

Ra khỏi Hà Lý chính là đường Kiến Thiết, trên đường này có một ngân hàng, hai quyển sổ tiết kiệm đều ở ngân hàng này.

Người rất nhiều, Cổ Khánh Nhất đành phải chậm rãi chờ.

Rốt cục đến phiên hắn, hắn đưa hai quyển sổ ra, nhân viên công tác khách khí nói với hắn: “Thưa anh, ngoài hai mươi vạn phải hẹn trước một ngày, bốn vạn ba ngàn tệ này có thể rút liền, anh muốn rút một lượt hay là rút trước một quyển?”

”Vậy rút trước một quyển đi.” Cổ Khánh Nhất ngồi xuống ghế, hắn không biết mật mã, nhưng sổ tiết kiệm trong nhà đều dùng ngày sinh của con gái, quyển này chắc cũng không ngoại lệ.

Nhập mật mã, Cổ Khánh Nhất ngơ ra, mật mã không đúng!

Lại nhập số thứ hai, sinh nhật Kiều Vi Nhã, vẫn là không đúng,

Sau năm lần, nhân viên công tác vẫn mang theo mỉm cười thản nhiên như cũ hỏi: “Thưa anh, ngân hàng có thể cho anh cơ hội nhiều nhất là mười lần, anh nói sổ tiết kiệm này là của vợ anh, vậy anh cứ gọi cho cô ấy, không sao, tôi có thể chờ anh.”

”Không cần, tôi thử lại lần nữa.” Cổ Khánh Nhất nghiêm mặt tiếp tục thử mật mã, thử qua mười lần vẫn không đúng.

Sắc mặt Cổ Khánh Nhất có chút khó coi, nhân viên công tác bất động thanh sắc hỏi: “Thưa anh, sổ tiết kiệm này thật sự là của vợ anh sao?”

Cổ Khánh Nhất đen mặt nói: “Cô nghi ngờ tôi sao?”

”Đương nhiên không phải, thưa anh, mời anh lấy lại sổ hoặc là anh về nhà hỏi vợ anh rồi lại đến lấy tiền.”

Cổ Khánh Nhất tức giận ra khỏi ngân hàng, rốt cuộc quyển sổ này là thế nào? Vì sao không phải sinh nhật của con gái!

Nhân viên ngân hàng thấy hắn đi rồi liền nói với quản lý: “Người vừa rồi thật kỳ quái, nếu là sổ tiết kiệm của vợ mình sao không biết mật mã, tôi bảo anh ta gọi về anh ta cũng không gọi.”

”Cô có photo lại người đứng tên sổ tiết kiệm đó không?”

”Có, anh xem.”

”Đưa tôi, tôi đi tra một chút.” Quản lí lấy tờ giấy rồi xoay người đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.