Ba ngày liên tiếp vẫn không có tin tức gì của Kiểu Vi Nhã, Kiều Vi Nhã giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Cổ Khánh Nhất sai người mỗi ngày đều chờ trước cửa Bách Hóa Trung Đại, theo dõi Tiểu Vương cũng không có dấu hiệu cho thấy Tiểu Vương có liên lạc với Kiều Vi Nhã, Cổ Khánh Nhất đến tổng đài điện thoại tra danh sách cuộc gọi, cuộc trò chuyện cuối cùng mà Kiều Vi Nhã gọi chính là ngày thảo luận ly hôn với hắn.
Cổ Khánh Nhất phát hiện cũng chỉ có năm, sáu số điện thoại Kiều Vi Nhã hay điện, một số là của Tiểu Vương, những số còn lại thì hắn không biết, xem mã vùng thì có hai số ở Bắc Kinh, mấy dãy số còn lại đều ở vùng này.
Hắn quyết định mua sim mới gọi thử xem bọn họ là ai.
Sau khi mua sim, Cổ Khánh Nhất gọi đến số ở Bắc Kinh trước.
Nhận điện thoại là một người phụ nữ, Cổ Khánh Nhất hoảng hốt, giọng nói người phụ nữ này dịu dàng mà êm tai, cho dù không nhìn thấy mặt cũng biết người phụ nữ này nhất định xinh đẹp, cô mãi truy hỏi hắn là ai, ngay lúc Cổ Khánh Nhất ngắt điện thoại liền nghe được tiếng con gái hắn cười.
Trong lòng Cổ Khánh Nhất thoáng nghi ngờ, chẳng lẽ Kiều Vi Nhã quen biết người phụ nữ này ở Bắc Kinh, sau đó dẫn con đến đó, bọn họ giăng thiên la địa võng ở đây đều uổng công.
Cổ Khánh Nhất ngẩn ngơ trong chốc lát rồi bắt đầu gọi số thứ hai, lần này người nhận là một người đàn ông, giọng người đàn ông này thuần hậu mang theo một chút âm sắc của người ở Hương Cảng và Đài Loan, hơn nữa, bởi vì hắn không lên tiếng nên anh ta sửa lại dùng Tiếng Anh nói chuyện, Cổ Khánh Nhất nhanh chóng cúp điện thoại, người này là ai?
Nhìn hai số ở vùng này, hắn gọi số thứ nhất….là Mã Vân, hắn nghe được tiếng của Mã Vân liền ngắt máy, số thứ hai lại là đàn ông, giọng nói sang sảng không mang khẩu âm bản địa, mà là...... khẩu âm Bắc Kinh.
Số ở bản địa sao khẩu âm lại ở Bắc Kinh?
Trong lòng hắn có mất mát cũng có một chút hưng phấn khó hiểu, bởi vì những số này đều không có giọng nói của Bảo Mặc.
Nhưng tại sao từ ngày đó lại không gọi được cho cô? Những người này, rốt cuộc là ai?
Hắn quyết định bắt đầu điều tra từ số điện thoại mang khẩu âm ở Bắc Kinh này.
Thông qua quan hệ, hắn tra được người giữ số điện thoại này là người ở huyện Q, tên là Khương Hạo.
Người này… không phải người địa phương, anh ta là một quân nhân, nói cách khác, anh ta là người đã giấu những bức tranh chữ kia, anh ta lớn hơn bốn tuổi so với Kiều Vi Nhã.
Giữa bọn họ, có phải hay không?
Nghĩ đến đây, Cổ Khánh Nhất nổi trận lôi đình, nhất định là như thế, những người mang khẩu âm ở Bắc Kinh là người nhà của Khương Hạo, mà Khương Hạo là người gần đây Kiều Vi Nhã cấu kết được, cho nên Khương Hạo mới có thể ra mặt giúp Kiều Vi Nhã.
Nhất định bây giờ Kiều Vi Nhã đã dẫm con đến nhà của Khương Hạo.
Cổ Khánh Nhất cảm thấy mình phân tích rất đúng, hắn muốn đến huyện Q tìm Khương Hạo, cho dù là quân nhân thì thế nào, cường long bất áp địa đầu xà.
*Cường long bất áo địa đầu xà: rồng cũng khó thắng được rắn địa phương hay giống như: phép vua thua lệ làng vậy.
Cổ Khánh Nhất nói với Tiêu San một tiếng, quyết định lái xe đến huyện Q, Tiêu San cũng rất hưng phấn, nếu tên quân nhân kia thật sự có gian tình với Kiều Vi Nhã, tất nhiên sẽ lấy được những thứ kia, cô ta đã quá xem trọng Kiều Vi Nhã, tưởng rằng băng thanh ngọc khiết hóa ra cũng chỉ là giả.(.com)
Cổ Khánh Nhất đi ô tô đến huyện Q, trên đường đi, điện thoại vang lên, là điện thoại của lão ngũ, bọn họ phát hiện Đồng Đồng ở bờ biển, Đồng Đồng cùng một bé trai ở trên bờ tìm vỏ sò, bọn họ còn chưa tới gần đã bị ngăn cản, bởi vì là khu người giàu ở của thành phố B – Minh Châu Hào Đình.
Minh Châu Hào Đình ở thành phố B là khu bờ biển đẹp số một, đứng trên ban công của biệt thự có thể thấy bầu trời trong xanh, bờ cát mềm mại trắng noãn, còn có sóng biển dập dềnh, từng đàn hải âu chao lượn, phát ra tiếng kêu to.
Cổ Khánh Nhất biết Minh Châu Hào Đình, người ở nơi đó đến từ các nơi trên cả nước, không phú thì quý, rất nhiều người mua nhà ở đó cũng chỉ đến hè để nghỉ phép, trong biệt thự không chỉ có cây xanh um tùm, chim hót hoa thơm, còn có sân luyện đánh golf, quảng trường âm nhạc, khu vui chơi cho trẻ em, đường mòn dành cho chạy bộ, nơi này ở thành phố B là tất đất tất vàng, sao không khiến người ta hâm mộ cho được.
Hắn từng theo đồng nghiệp đến hội sở ở biệt thự Minh Châu Hào Đình, nhiệt độ bể bơi trong hội sở luôn ổn định, phòng tập thể thao, sân tennis, toàn bộ đều theo tiêu chuẩn cao nhất ở thành phố B.
Tuy rằng ở cùng Tiêu San nhưng hắn cũng biết cuộc đời hắn không bao giờ có phước phận tiến vào Minh Châu Hào Đình.( Hạ Y Lan)
Hắn dừng xe ở bên đường, đến huyện Q ….. hắn do dự, một quân nhân có thể sắp xếp cho mẹ con Kiều Vi Nhã đến Minh Châu Hào Đình thì tuyệt đối không đơn giản.
Nếu biết Kiều Vi Nhã ở đâu thì hắn đâu cần đến huyện Q.
Nghĩ lại, hắn quyết định tìm Tiêu San tra tình huống bên Minh Châu Hào Đình thế nào.
Tiêu San cũng có quen biết mấy người bạn ở Minh Châu Hào Đình.
Tiêu San nhìn hắn đi mà quay lại, tính thời gian thì hắn chưa thể đến huyện Q được, lại càng không có khả năng đi tìm người.
”Sao lại thế này?”
”Tiêu San, có phải em có mấy người bạn ở Minh Châu Hào Đình không?”
Tiêu San kinh ngạc nhìn Cổ Khánh Nhất, ngưng mắt hỏi: “Ý anh là…. Kiều Vi Nhã ở Minh Châu Hào Đình?”
Nhìn sắc mặt của Cổ Khánh Nhất, Tiêu San biết mình đoán đúng rồi, cô ta khiếp sợ cũng không thua gì Cổ Khánh Nhất.
Cổ Khánh Nhất nói phỏng đoán của mình cho Tiêu San nghe, Tiêu San gật đầu: “Lấy điện thoại cho em.”
Cổ Khánh Nhất với tay lấy điện thoại, Tiêu San bấm một dãy số gọi đi, Cổ Khánh Nhất thấy vẻ mặt cô ta cười đến lẳng lơ, trong lòng rất khó chịu, rời khỏi phòng khách ra ban công hút thuốc.
Thẳng đến khi điếu thuốc tàn, Tiêu San mới kêu hắn: “Cổ Khánh Nhất, vô đây, sau này đừng hút thuốc nữa!”
Tiêu San nhìn hắn ghét bỏ nhưng kỳ thật cô ta cũng biết bản thân mình mang thai vẫn không thể bỏ được thuốc lá rượu chè.Cổ Khánh Nhất không đáp lại, chỉ hỏi cô ta: “Thế nào?”
”Anh lưu lại số điện thoại này rồi đi tìm Phạm tổng, trước kia hai người cũng gặp qua một lần, Phạm tổng ở Minh Châu Hào Đình, anh đến đó thì gọi cho hắn ta một tiếng, hắn ta có thể dẫn anh vào.”
Cổ Khánh Nhất lưu số rồi cầm chìa khóa xe ra cửa.
Ngay khoảnh khắc Cổ Khánh Nhất đóng cửa, đột nhiên Tiêu San cảm thấy bóng dáng cao lớn xưa nay của hắn ta cũng không to lớn như vậy.
”Nếu lần này còn không thuận lợi, tôi sẽ xóa bỏ nó.” Tiêu San cúi đầu đặt tay lên bụng, lầm bầm lầu bầu.
Cổ Khánh Nhất lái xe thẳng đến Minh Châu Hào Đình, trên đường kẹt xe, giờ là thời gian ăn trưa, ở thành phố B có rất nhiều người tuy đi làm nhưng vẫn có thói quen về nhà ăn cơm trưa.
Kẹt xe cũng bực bội.
Cổ Khánh Nhất hút tiếp một điếu thuốc, khói lượn lờ trong xe, đặc biệt nồng.
Cổ Khánh Nhất mở cửa sổ, vẫy vẫy tay cho mùi thuốc tán đi, trước kia, Kiều Vi Nhã ở trước mặt hắn chưa từng có bí mật gì, chỉ cần hắn hỏi một tiếng, Kiều Vi Nhã chưa bao giờ do dự mà trả lời.
Hắn luôn cho rằng Kiều Vi Nhã không có bí mật, là từ khi nào Kiều Vi Nhã không nói với hắn những chuyện đã xảy ra?
Hắn cảm thấy cả đời của mình rất thuận lợi, mỗi lần gặp chuyện không may, đều có ba mẹ giúp hắn, chính hắn muốn cái gì đều có, thiếu thốn duy nhất chính là con trai, mỗi lần mẹ ở trước mặt hắn thở dài thở ngắn, hắn thật sự cảm thấy mình rất có lỗi với nhà họ Cổ, tuy rằng mẹ hắn rất thương con của Khánh Song, nhưng mỗi lần ở trước mặt hắn đều nói cho dù yêu thương thế nào cũng vô dụng, đứa cháu này không mang họ Cổ, bà muốn một đứa cháu trai, cho dù đứa cháu này muốn bà nhảy xuống biển, bà cũng không oán không hối hận.
Từ nhỏ hắn đã rất sợ ba, cũng không gần gũi với ông ấy, hắn và mẹ Cổ đều sống dưới quê, mặc dù đến thành phố B đã vài chục năm, nhưng thời thơ ấu vui vẻ nhất vẫn in rõ trong đầu hắn chính là có thể lên núi bắt châu chấu, bắt dế, hắn còn bắt cả rắn, không có độc nên mẹ hắn nấu cả một nồi canh rắn, hắn ăn thịt, mẹ hắn uống nước canh.
Miếng ăn ngon nhất trong nhà vẫn luôn dành cho hắn.
Hắn còn nhớ rõ, nhà bọn hắn luôn nấu hai loại cơm, bột mì thì cho hắn, ông nội và chú ăn, bột bắp thì mẹ và bà nội dùng, ông nội hắn nói, đàn ông là trời, đàn ông có khí lực nên phải ăn tốt hơn.
Ông nội hắn vốn là người trông chừng vùng núi, ông nội nói trước giải phóng nhà bọn họ đã ở trong ngọn núi này, là chủ của nơi này, mấy đặc sản gì đó trên núi đều là của người nhà.
Sau này hắn mới biết, ông nội không chỉ đưa người vào đây, mà phần lớn mộ trên núi đều là người một nhà.
Khi đó, tuy rằng hắn còn nhỏ nhưng vẫn nhớ kỹ một câu ông nội từng nói, ông bảo triều đại thay đổi là thời điểm đàn ông dễ dàng phát đạt nhất, chỉ cần bắt được cơ hội, trước một khắc còn là đầy tớ, sau một khắc chính là đại tướng quân.
Tuy ông nội không biết chữ nhưng lại biết rất nhiều chuyện xưa, ông nói Lưu Bang vốn là một tên lưu manh, bởi vì nắm bắt được cơ hội mới trở thành Hoàng Đế, Chu Nguyên Chương là một hòa thượng, cũng bởi vì bắt lấy cơ hội mới làm Vua, đàn ông thì phải giỏi nắm bắt cơ hội.
Cả thôn bọn họ không ai nguyện ý tham gia quân ngũ, chỉ có ông nội hắn cho ba hắn tòng quân, sau khi tham gia quân ngũ quả nhiên khác biệt.
Lúc ông nội mất là cười nhắm mắt, trước khi chết ông nội nói một câu hắn nghe rất rõ ràng, Khánh Nhất, con cũng đừng làm nhà họ Cổ ta tuyệt hậu.
Sau năm thứ hai bà nội mất, hắn và mẹ dọn đến thành phố B, nơi này không có núi, chuẩn xác mà nói, không có núi cao, cũng không có cánh rừng xanh um tươi tốt, càng không thấy mấy chú sóc chạy trốn khắp nơi.
Mẹ hắn quyết đoán bán hết căn nhà, bà nói đời này bọn họ không bao giờ trở lại vùng núi này nữa.
Hắn biết, mẹ hắn rất hận ông bà nội, mỗi ngày, việc đầu tiên bà phải làm khi rời giường chính là hầu hạ ông bà nội, sau đó nấu nước, nấu cơm, cho heo ăn, cắt cỏ, làm ruộng, tất cả việc trong nhà đều một mình bà làm.
Mỗi ngày chú của hắn hết ăn lại nằm, ông bà nội chưa bao giờ quản, cho nên, khi cuộc sống của chú hắn không được tốt có đến thành phố B tìm nhà bọn họ vay tiền, một phân tiền bà cũng không cho mượn, nghe nói, chú hắn đi xe lửa hơn nửa tháng mới về nhà, từ đó về sau, hắn không còn gặp lại bất kỳ thân thích nào, đương nhiên, không bao gồm người thân bên nhà ngoại hắn. ( Hạ Y Lan)
Mẹ hắn biết Kiều Vi Nhã không cha không mẹ, cao hứng hết mức, nguyên nhân chỉ có hắn biết.
Nếu Kiều Vi Nhã có thể sinh con trai, nhất định mẹ hắn sẽ không vội vàng bảo hắn ra ngoài tìm phụ nữ, lại càng không suốt ngày mắng chửi trách móc bảo hắn ly hôn.
Kiều Vi Nhã nhịn không được mới khóc kể với hắn, bà đứng ngoài cửa mắng vào, có bản lĩnh thì sinh một đứa con trai, chờ con lớn lên cưới vợ, cô cũng có thể mắng con dâu của mình.
Sau đó Tiêu San xuất hiện, tuy Tiêu San lớn tuổi hơn Kiều Vi Nhã, nhưng Tiêu San có tiền, Tiêu San biết dỗ người hơn Kiều Vi Nhã, trong bụng Tiêu San đã có đứa bé nên bọn họ nhất định ly hôn.
Nhớ đi nhớ lại, xe đã chạy đến bên ngoài Minh Châu Hào Đình.
Hắn dừng xe, ra ngoài gọi cho Phạm tổng, điện thoại còn chưa thông đã có người đến chào hỏi hắn.
Nhìn người đến chào hỏi Cổ Khánh Nhất liền sửng sốt, là chiến hữu cũ cùng xuất ngũ, đến làm ở sở cảnh sát gần Minh Châu Hào Đình.
Cổ Khánh Nhất ngờ vực hỏi: “Sao anh ở đây?”
”Tôi và đồng nghiệp đang tuần tra ở bên cạnh.”
Cổ Khánh Nhất cười nói: “Đãi ngộ của khu người giàu đúng là khác biệt.”
”Cái gì chứ, trong đây mới có một nhà vào ở, cấp trên căn dặn phải đặc biệt quan tâm, không thể để xảy ra chuyện.”
Lòng Cổ Khánh Nhất khẽ động, hỏi: “Là ai?”
”Không biết, kỳ thật bọn họ đã có vệ sĩ, căn bản không cần chúng tôi, nhưng cấp trên đã dặn dò thì chúng tôi phải nghe theo.”
Cổ Khánh Nhất lại nói với viên cảnh sát vài câu, cảm thấy có chỗ không thích hợp nhưng không nói ra được.
Lại gọi cho Phạm tổng, lần này điện thoại thông, Phạm tổng nói sẽ ra đón hắn.