Đêm Vô Minh

Chương 15: Chương 15




Linh Tố dừng vài giây, mới cứng ngắc tiếp tục đi lên phía trước một bước. Một giây kia thật sự cảm thấy toàn thân, các đốt ngón tay đều đã rỉ sắt, tứ chi không nghe theo sai khiến.

Đại đội trưởng tiếp đón cô: “Tiểu Thẩm, cô tới đúng lúc. Hai vị này chính là Bạch tiên sinh cùng phu nhân.”

Linh Tố chỉ gật đầu.

Đại đội trưởng vẫn luôn nói chuyện, tựa hồ là giới thiệu vụ án, nhưng mà Linh Tố không nghe thấy gì cả. Trong lỗ tai của cô quá mức ồn ào, tiếng quát lớn, tiếng hất đổ, tiếng đứa nhỏ khóc lóc nỉ non pha lẫn cùng một chỗ. Cô vẫn hơi hơi cúi đầu, tầm mắt đặt ở một góc, là tây trang màu xám của Bạch Khôn Nguyên.

Vừa rồi Bạch Khôn Nguyên chợt buông tay xuống, ánh bạch kim chợt lóe, khiến ánh mắt Linh Tố đau đớn.

Đó là nhẫn kết hôn.

Một giây kia, từ chỗ sâu trong cơ thể của Linh Tố đột nhiên nảy lên dũng khí cùng sức lực vô hạn. Cô ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, nói: “Tôi nghe được tiếng khóc của đứa nhỏ.”

Tất cả mọi người sửng sốt, sắc mặt vợ chồng Bạch thị tái nhợt.

Linh Tố khẳng định nói: “Đứa nhỏ đang khóc. Trương đội, tôi cảm giác không ổn.”

Đồng Bội Hoa đứng lên, quát: “Cô đang nói bậy bạ gì đó?”

Dù sao vài năm trước cũng đã không còn giữ lại chút thể diện, giờ phút này cũng không cần duy trì hình tượng. Ánh mắt của Đồng Bội Hoa hung ác, tư thế kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống Linh Tố vậy.

Linh Tố không hề sợ hãi nhìn thẳng ánh mắt cô ta, nói: “Tôi nghe thấy người đàn ông đang răn dạy đứa nhỏ, đứa nhỏ luôn luôn khóc. Có lẽ bọn nó còn sống, nhưng khẳng định đang chịu tra tấn.”

Cả người Đồng Bội Hoa phát run, sắc mặt xám ngắt, chỉ vào Linh Tố nói: “Mày… Mày là yêu nữ! Mày vừa vào tao đã biết, đã vậy còn muốn mở miệng nguyền rủa chúng tao! Nhìn thấy chúng tao như vậy, mày cao hứng …”

“Bội Hoa!” Bạch Khôn Nguyên quát ngăn lời vợ lại. Hắn còn giữ lại lý trí, nói với Linh Tố: “Chúng tôi cần tìm lại đứa nhỏ.”

Linh Tố mệt mỏi lắc đầu: “Hiện tại tôi không có nhiều chủ ý.”

Đồng Bội Hoa kêu to: “Cô ta sẽ không giúp chúng ta! Cô ta cao hứng còn không kịp!”

Người ngoài giống như rơi vào trong mộng, mơ hồ phát hiện một chút nội tình, lúc này cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ sẽ trở thành vật hy sinh.

Bạch Khôn Nguyên lôi kéo Đồng Bội Hoa: “Em quá mệt mỏi rồi. Trở về nghỉ ngơi một chút đi.”

Trên mặt Linh Tố không có chút thay đổi, nhanh mím môi, trong ánh mắt tối tăm có sự lạnh lùng xa xôi. Sự thân thiết khiêm tốn kia đã biến mất, một hơi thở không muốn thân cận bao phủ toàn thân.

Đồng Bội Hoa bị chồng lôi kéo đi ra ngoài, chưa được mấy bước, bỗng nhiên cúi gập thắt lưng, khóc rống lên.

“Đứa nhỏ của tôi ở đâu? Bọn nó ở đâu?”

Đồng Bội Hoa cao ngạo xinh đẹp lãnh khốc, hiện tại cũng chỉ là một người mẹ đáng thương.

Bạch Khôn Nguyên đỡ cô ta ra ngoài. Lúc gần đi, quay đầu nhìn Linh Tố liếc mắt một cái. Hai mắt Linh Tố giống như không có tiêu cự.

Hắn đỡ vợ mình rời đi.

Trong nháy mắt cửa đóng lại, Linh Tố mới giật mình thấy trên lưng đổ mồ hôi lạnh.

Dư âm tiếng khóc của Đồng Bội Hoa còn văng vẳng bên tai. Linh Tố hy vọng vừa rồi là chỉ là một cơn ác mộng của mình.

Nhiều năm sau gặp lại, sẽ mang theo nước mắt mà yên lặng chúc phúc, lại không nghĩ rằng sẽ là cảnh tượng như thế.

Kinh hoảng, khóc nháo, ân ân oán oán.

Đều là cái gì đây?

Chính là người nọ càng chín chắn hơn, vầng trán vẫn cao rộng như trước, tây trang sắc đậm mặc trên người, anh tuấn mà cao ngất, tao nhã không nói nổi. Gặp phải biến cố lớn đến thế, vẫn có thể trấn định thong dong. Mà khóe mắt kia tang thương tiều tụy, lại khiến cho người ta đau lòng.

Bởi vì chưa từng tỉnh lại, vừa thấy, còn tưởng rằng là ở trong mộng.

Linh Tố sờ sờ mái tóc lộn xộn của mình, trên người cô còn đang mặc quần áo nhăn nhúm. Không cần gương, cũng biết có bao nhiêu lôi thôi, cũng thật phù hợp với hình tượng mà Đồng Bội Hoa định nghĩa về cô.

Bà cốt yêu ngôn hoặc chúng.

Đoạn Quyết bưng nước trà tới, thật cẩn thận đặt ở trước mặt cô, muốn nói lại thôi.

Linh Tố nói: “Lão Đoạn, như các anh đã nhìn thấy, trước đó em có quen biết với bọn họ.”

Đoạn Quyết là người thành thật, lúc này càng không biết nên nói cái gì.

Linh Tố cười cười với hắn: “Không có việc gì. Chuyện nào ra chuyện nấy.” Rồi xoay người hỏi Lý Quốc Cường: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

Lý Quốc Cường nói: “25 tháng trước, khi hai đứa nhỏ ở tiểu khu chơi đùa thì bị người ta bắt cóc, bảo mẫu bị thương. Bạch gia để yên ba ngày mới báo nguy, đối phương vơ vét tài sản là hai ngàn vạn. Ngày giao tiền chuộc, chúng tôi cố gắng chuẩn bị chu toàn, nhưng vẫn để hắn chạy thoát. Hiện tại bọn họ cầm tiền rồi, cũng không có dấu hiệu thả người. Chúng tôi đều đang đợi đối phương còn có thể liên lạc lại hay không.”

Nói xong đưa qua ảnh chụp. Mặt trên là một cặp song sinh nam, bốn tuổi, đều có đôi mắt vừa to vừa tròn, tóc xoăn, chân tay mũm mĩm. Đứa nhỏ cười ngây thơ sáng lạn, Linh Tố cơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười như chuông bạc kia.

Cha mẹ nhà nào đánh mất trân bảo thế này, chỉ qua một đêm sẽ hóa thành đầu bạc.

Linh Tố thở dài một hơi: “Tiểu Lý, tôi chỉ nói với anh thôi, tôi cảm giác thật không tốt.”

Hai người đàn ông đều trầm mặc không lên tiếng.

“Ý nghĩ của tôi thực loạn, cho tôi chút thời gian. Tôi sẽ ra mặt.”

Lý Quốc Cường cũng có bất mãn: “Đừng nói là cô, tôi cũng thấy hai vợ chồng này thần thần bí bí, hỏi bọn họ rất nhiều việc, cũng không chịu thành thật nói ra.”

Đoạn Quyết nói: “Kẻ có tiền thôi.”

“Tôi hỏi Bạch phu nhân đã từng bị uy hiếp hay chưa, ánh mắt cô ta né tránh, rõ ràng là trong lòng có quỷ, nhưng chính là không chịu nói.”

“Sao không điều tra?”

“Điều tra thế nào, điều tra từ đâu? Người ta nói, bắt cóc là bắt cóc, kinh doanh là kinh doanh.”

Đoạn Quyết lắc đầu: “Thực không hiểu kẻ có tiền.”

Linh Tố đau đầu vô cùng, không kiên nhẫn nghe tiếp, sớm cáo lui.

Dường như chạy trốn ra khỏi cục cảnh sát, đi ở trên đường, bị gió thổi qua, đầu càng đau đớn khó nhịn, vì thế đến hiệu thuốc mua aspirin. Vừa nuốt viên thuốc vào bụng, một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy tới.

Cửa kính xe hạ xuống, Bạch Khôn Nguyên ngồi ở ghế lái, lẳng lặng nhìn cô chăm chú.

Hắn ở đầu phố bên kia, Linh Tố đứng ở bên này phố, hai người cách một dòng xe cộ mà nhìn lại. Gió đầu thu ấm áp thổi bay tóc Linh Tố, phất phơ khiến tầm mắt của cô trở nên mờ mịt. Thời gian sáu năm từ từ quay ngược.

Một giây kia, tựa hồ trở lại từ trước. Hắn tới đón cô tan học, quay cửa kính xe xuống, ôn nhu mỉm cười, làm cho lòng của cô say mê bất tỉnh.

Cô gái có cảm tình đơn thuần, sao có thể chịu nổi dụ hoặc như vậy?

Người đàn ông thân kinh bách chiến, đương nhiên quyết tâm lợi dụng thương tổn một người vô tội.

Hai người bọn họ cứ như vậy yên lặng đối diện qua con đường ầm ĩ đến mấy phút đồng hồ. Sau đó Linh Tố xoay người, Bạch Khôn Nguyên cũng kéo cửa kính lên, lái xe rời đi.

Không có gì để nói với nhau, mọi việc đều tan biến vào không trung.

Trời chưa tối hẳn, Linh Tố cũng đã đến ngồi ở Tam Phất Trần.

Tường Tử lắc đầu: “Em tới càng ngày càng sớm, đang trốn tránh cái gì sao?”

Ngay cả cậu ta cũng nhìn ra.

Trên đài nữ ca sĩ thử âm, ca một câu: “Về tình yêu, chúng ta hiểu biết quá ít.”

Cũng không phải vậy sao?

Linh Tố đã đói bụng, gọi một phần bánh ngọt, một cốc trà sữa to, ăn rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý tới hình tượng. Cầm lên một miếng trái cây, vươn đầu lưỡi khẽ liếm.

Phía sau bàn truyền đến tiếng cười nhẹ.

Linh Tố không để ý tới.

Người đàn ông nói: “Tựa hồ cô vừa trải qua một ngày thú vị.”

Linh Tố bị anh nói trúng tim đen, thực ủ rũ: “Thú vị vô cùng. Gặp mặt với tình nhân cũ.”

“Vậy sao? Anh ta đã già đi rụng một mảng tóc lớn sao?”

“Không. Ngược lại càng thêm thành thục tràn ngập mị lực, may mắn năm đó tôi gặp được không phải anh ta của hiện tại, bằng không đã sớm chết không có chỗ chôn a.”

“Không cần nói như thế, đừng quá tin tưởng vào ánh mắt của mình.”

“Vậy mà còn chưa hết. Phu nhân của đối phương chỉ vào cái mũi mắng tôi là yêu nữ. Vậy mà tôi còn không biết sống chết, lớn mật tiên đoán đứa nhỏ mất tích của bọn họ dữ nhiều lành ít.”

Người đàn ông cười khẽ: “Tâm địa của cô rất tốt.”

Linh Tố ngạc nhiên hỏi: “Từ đâu mà anh thấy tâm địa của tôi tốt?”

“Cô không tức giận không thèm để ý đến bọn họ.”

“Tôi có tinh thần chủ nghĩa nhân đạo.”

“Lúc ấy tim của cô có kịch liệt nhảy nhót không?”

Linh Tố nghĩ nghĩ, nói: “Không có.” Một chút đều không có, gợn sóng không sợ hãi. Chính cô nghĩ lại cũng thấy kỳ quái.

“Trong lòng bàn tay có đổ mồ hôi không?”

“Không có.”

“Cái mũi có chua xót không? Ánh mắt có nóng lên không?”

“Không có, không có, đều không có.” Linh Tố cười nói: “Tôi chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng. Nguyên nhân có lẽ là do tôi tăng ca ba ngày nghỉ ngơi không đủ.”

“Vậy cô còn lo lắng cái gì?”

“Tôi lo lắng, biểu hiện của tôi không đủ kiên cường, không đủ tàn nhẫn, không đủ thong dong.”

Người đàn ông trìu mến nhìn cô chăm chú, nói: “Cô không cần biểu hiện đao thương bất nhập. Cô chỉ là một cô gái, cô có thể yên tâm lớn mật mà tỏ vẻ yếu đuối. Cô nên nhận được yêu thương che chở.”

Linh Tố giật mình một cái, rồi chậm rãi nở nụ cười.

“Đúng vậy, đúng là không cần làm gì cả.”

Linh Tố đi đến đó ngồi xuống. Đối diện với người đàn ông ước chừng 26, 27 tuổi, tây trang vừa người, đưa mắt nhìn qua, thần thái xác thực có chút giống Bạch Khôn Nguyên năm đó.

Nhưng không phải hắn.

Trên mặt Bạch Khôn Nguyên vẫn luôn có sự cách ly khách khí, năm đó Linh Tố ngây thơ, không nhìn ra, hồi tưởng lại, thật giống như một tầng băng, nhìn như bình thường, nhưng bên dưới lại là mạch nước ngầm mãnh liệt.

Mà người đàn ông này tuy rằng cũng ổn trọng hàm súc, lộ ra một mặt tốt nhất, nhưng tươi cười với cô lại thật sự chân thành.

Thẩm Linh Tố cô không dám nói là khôn khéo, nhưng chi tiết ấy vẫn nhận ra được.

Cô tự giới thiệu: “Tôi gọi là Thẩm Linh Tố, còn anh?”

Người đàn ông nhìn cô chăm chú một lát, tựa hồ hạ quyết tâm, nói: “Tôi gọi là Tiêu Phong.”

Tươi cười trên mặt Linh Tố dần dần cứng đờ.

Tiêu…

Linh Tố yên lặng đứng lên, đi trở về chỗ ngồi, cầm lấy túi xách. Tiêu Phong ngay lập tức nắm lấy tay cô.

“Cô có thể cho tôi 5 phút được không?”

Linh Tố lắc đầu: “Không. Không phải hiện tại.”

“Thực xin lỗi.” Tiêu Phong xin lỗi: “Tôi không chọn đúng thời gian.”

Đúng, đã qua một năm, anh có thể nói cho cô biết tính danh, nhưng anh không làm vậy. Đó không phải là một trò chơi, mà là vì sợ cô không tiếp nhận, sợ cô phản cảm. Anh thật sự vì cô suy nghĩ.

Bao nhiêu an ủi thanh thản, không thể nói không cảm kích.

Linh Tố dừng cước bộ, lại không xoay người.

Tiêu Phong ở phía sau nói: “Tiêu Bá Bình là bác của tôi, ông ấy bị bệnh ung thư chuyển biến xấu, muốn gặp cô một lần.”

Linh Tố chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn người anh họ (đường huynh: anh họ bên nội) xa lạ này. Đột nhiên, tiếng khóc của trẻ nhỏ biến mất đã lâu lại vang lên trong não.

Đứa trẻ kia là cô sao? Sao lại khóc thương tâm như vậy?

Cô hỏi: “Sao anh lại tìm được tôi?”

“Chúng tôi vẫn có tin tức của cô.”

“Vẫn là bao lâu?”

Tiêu Phong có chút hổ thẹn: “Từ nhỏ tôi đã biết có một cô em họ chưa gặp mặt gọi là Linh Tố, nhà ở tiểu khu Hồng Tinh số 48 đường Tam Đoạn phía tây thành phố.”

Linh Tố da đầu run lên: “Nhưng ông ấy chưa từng tới tìm chúng tôi?”

“Ông ấy cố ý để mọi việc đều trôi qua.”

Linh Tố cười lạnh: “Lấy cớ tốt thật.”

Mọi việc đều trôi qua. Cô yêu tôi, tôi cũng yêu cô, tụ rồi tan, từ nay về sau không còn gì liên quan. Vì thế để mẹ con ba người tự sinh tự diệt.

Dì Dương không nói thật với cô.

Tiêu Phong thở dài: “Cô không đến mức khiến một lão già hấp hối thất vọng chứ.”

Linh Tố lạnh lùng phản bác: “Đều có hiếu tử hiền tôn vây quanh trước giường ông ấy kêu khóc. Tôi cần gì phải tới, mọi việc đều đã qua rồi.”

Cô giãy khỏi tay Tiêu Phong, vội vàng rời đi.

***

Linh Tố vẫn từ chỗ Đoạn Quyết nghe ngóng tiến triển của vụ án. Hoặc là nói, không có tiến triển gì.

Đứa nhỏ mất tích đã mười lăm ngày, không rõ sống chết. Tin tức dần dần không thể giữ bí mật, truyền thông đã nhận ra một chút dấu vết để lại, bắt đầu rục rịch.

Đây tất nhiên là thời kỳ vô cùng gian nan của Bạch gia.

Sau đó tự nhiên liền nghĩ tới Lâm Lang.

Thiếu nữ xinh đẹp mà bạc mệnh, nếu năm đó không chết, nay hẳn là Bạch phu nhân rồi chăng.

Linh Tố ngẫm nghĩ lại tự giễu, nếu năm đó Lâm Lang không chết, chính mình cũng không thể nào quen biết với Bạch Khôn Nguyên. Bạch gia đối với cô mà nói cũng đều là người xa lạ.

Ngày hội Trung Thu, Cố lão bản là người hào phóng, ngoại trừ bánh Trung Thu ngon mắt ra, còn tặng cho mỗi người một hồng bao.

Đồng nghiệp nói: “Lão bản hôm nay đặc biệt cao hứng, nghe nói gặp bạn tốt nhiều năm chưa về nước.”

“Chính là người đi vào vừa rồi kia sao? Nhìn anh ấy, mình lại cứ nghĩ tới đại hiệp Tiêu Phong.”

Bàn tay trắng nõn của Linh Tố run lên, nước trà hắt ra ngoài.

Bản thân đúng là có tật giật mình.

Cười thầm, đứng dậy đi lau nước trà. Phía sau bỗng nhiên có người gọi: “Linh Tố?”

Cô nhất thời tưởng mình nghe lầm, tiếp tục đi về phía trước. Mới được hai bước, một lực lớn túm cô xoay người sang chỗ khác.

Người đàn ông có mái tóc dày cùng da thịt màu đồng, trên cơ thể tản ra mùi hoa cỏ thản nhiên, tươi cười trên gương mặt anh tuấn tràn ngập vui sướng.

Linh Tố chỉ vào hắn, ngón tay phát run: “Anh… Anh… Bạch Sùng Quang?”

Người này quả thực giống như đột ngột chui ra vậy.

Bạch Sùng Quang ha ha cười, ôm lấy Linh Tố, thiếu chút nữa ép toàn bộ không khí trong phổi cô ra ngoài .

“Quả thực không nhận ra mà! Cao lên, lại càng thêm hấp dẫn! Có khỏe không? Có nhớ anh hay không?”

Tính cách Bạch lão đại vẫn sang sảng trước sau như một.

Cố Nguyên Trác ngạc nhiên hỏi: “Hai người quen biết sao?”

“Bạn bè lâu năm.” Bạch Sùng Quang cười nói: “Sao nào, cô ấy là nhân viên của cậu ư?”

“Tiểu Thẩm là một tướng tài đắc lực của mình.”

Bạch Sùng Quang có loại tự hào của trưởng bối: ” Linh Tố của chúng ta vẫn rất có năng lực.”

Linh Tố bị hắn ôm vào trong ngực, tựa như gà con bị diều hâu bắt lấy, cả người không được tự nhiên, lại rất thích sự nhiệt tình này.

Bạch Sùng Quang lôi cô đi ra ngoài: “Đi, Bạch đại ca mời em ăn cơm, hôm nay cần phải uống vài chén.”

Cố Nguyên Trác vội hỏi: “Mình thì sao?”

Bạch Sùng Quang xua tay: “Ngày khác đi, nhất định.”

Cố Nguyên Trác cười mắng: “Gặp sắc quên nghĩa!”

Linh Tố không có quyền lên tiếng, cô bị trực tiếp đưa tới một quán ăn cay Tứ Xuyên thực náo nhiệt.

Lúc này Bạch Sùng Quang lại không nói gì, rót rượu, sau đó ngắm nhìn Linh Tố, khiến cả người cô run rẩy.

Linh Tố đằng hắng cổ họng, hỏi: “Anh về nước lúc nào vậy?”

“Hôm qua mới xuống máy bay. Anh nghỉ ngơi xong thì thuận đường lại đây thăm lão Cố, đó là học trưởng ở đại học của anh. Không nghĩ tới, vậy mà lại gặp được em.” Bạch Sùng Quang cười: “Mấy năm nay, anh không nghe thấy tin tức gì về em.”

Linh Tố hoàn trả lại một nụ cười: “Em sống rất tốt. Anh thì sao?”

“Anh đi chụp ảnh.”

Linh Tố mở to mắt.

Bạch Sùng Quang ôn nhu nhìn cô: “Thật sự là hoài niệm vẻ ngây thơ khả ái này của em.”

Linh Tố đỏ mặt: “Đừng đánh trống lảng. Hiện tại anh là nhiếp ảnh gia sao?”

Bạch Sùng Quang lấy một vòng chìa khóa, chỉ vào dấu hiệu trên đó nói: “Chôn mình ở đây.”

Trên vòng chìa khóa có một dấu hiệu không hề xa lạ.

“Tạp chí Quốc gia?” Linh Tố vỗ tay: “Anh quả thực có tiền đồ nha!”

Bạch Sùng Quang làm bộ muốn đập gáy cô.

Linh Tố cười né tránh, hỏi: “Công ty của anh thì sao? Anh sẽ không đến mức ngay cả vốn có của công ty nhỏ cũng thất thoát chứ?”

Bạch Sùng Quang nói: “Không, là anh không muốn làm. Lợi ích nhỏ bé, tiếp tục cũng không có ý nghĩa. Anh không nên làm người kinh doanh, ăn quỹ lợi tức cũng có thể cơm no áo ấm, vì thế mà làm tay ăn chơi.”

Linh Tố cười: “Oán giận cái gì? Cuộc sống này có bao nhiêu người cầu còn không được.”

Bạch Sùng Quang hỏi: “Em thì sao?”

“Em? Đọc sách, tốt nghiệp, công tác. Không có gì hay để nói.”

Ánh mắt Bạch Sùng Quang thâm thúy: “Em thay đổi rất nhiều.”

“Em đã già đi sáu tuổi.”

“Không. Sáng sủa, cũng có khí chất, càng tự tin. Cả người đều phát sáng loang loáng.”

Linh Tố cười không ngừng: “Không không không. Anh không thấy được lúc em mặt xám mày tro ở công trường đâu.”

Bạch Sùng Quang nói: “Khi chị dâu qua đời, có để lại một phần di sản cho em.”

Linh Tố gật đầu: “Em thật sự giật mình.”

Bạch Sùng Quang đốt một điếu thuốc: “Ngày đó đột nhiên chị dâu thanh tỉnh lại, gọi rõ tên của từng người, chuyện mấy năm nay tựa hồ chị ấy cũng rành mạch. Đây có lẽ chính là hồi quang phản chiếu, chị dâu lập di chúc rồi mất.”

Trên bàn cơm không khí trầm xuống.

Đã lâu, Linh Tố mới nói: “Hóa ra bà ấy nhớ rõ em.”

Ánh mắt Bạch Sùng Quang lóe ra một chút: “Ai có thể quên được em?”

Linh Tố không được tự nhiên ho nhẹ: “Bọn họ… Bọn họ đã xảy ra chuyện, anh có biết không?”

Bạch Sùng Quang khó hiểu: “Cái gì bọn họ? Chuyện gì?”

Linh Tố ngẩng đầu: “Anh không biết?”

“Biết cái gì?”

“Ai!” Linh Tố lắc đầu: “Anh trở về thật không đúng lúc. Hai đứa trẻ của vợ chồng Bạch Khôn Nguyên bị bắt cóc rồi.”

Bạch Sùng Quang lập tức ngồi thẳng: “Em là nói Hạo Cần cùng Hạo Miễn?”

Lúc này Linh Tố mới biết được tên hai đứa nhỏ đó. Cô gật đầu.

Trên mặt Bạch Sùng Quang không có huyết sắc: “Tại sao có thể như vậy?”

Linh Tố nói: “Em vẫn luôn giúp đỡ bạn bè phân tích một ít vụ án khó giải quyết, lần này bọn họ tới tìm em. Em đến nơi, vừa nhìn thấy hai người đó, ha ha, có chút sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.”

Bạch Sùng Quang trìu mến nhìn cô chăm chú: “Bọn họ không có làm khó dễ em chứ?”

“Bạch Khôn Nguyên trước sau như một tích chữ như vàng, Bạch phu nhân lại chỉ vào người em chửi ầm lên.”

Trong lời nói của Linh Tố xác thực có vài phần buồn bực, cuối cùng cô lại thở dài nói: “Em vẫn nghĩ rằng cô ta là người lãnh huyết vô tình, nhưng rốt cuộc vẫn là một người mẹ. Cô ta giống như bị bệnh tâm thần, có lẽ cũng không biết bản thân đang nói cái gì.”

Bạch Sùng Quang hỏi: “Vậy đứa nhỏ kia tìm được chưa?”

Linh Tố lắc đầu: “Vẫn chưa. Em cảm giác không được tốt. Bạch đại ca, em thấy việc này không dễ tìm hiểu lắm. Em cảm thấy, hai đứa nhỏ kia, dữ nhiều lành ít.”

Bạch Sùng Quang trầm ngâm.

Linh Tố nhẹ nắm tay hắn, nói: “Chính anh cũng phải cẩn thận.”

“Anh? Bọn họ hoài nghi anh?”

“Anh cũng biết, vợ chồng bọn họ không phải người dễ đối phó.”

“Vậy cũng có thể thuận tiện dùng để đối phó với địch thủ kinh doanh. Anh và bọn họ đã không còn liên quan gì đến lợi ích nữa rồi.”

Linh Tố cũng không nói rõ vì sao có chút lo lắng.

Sau khi ăn xong, Bạch Sùng Quang đưa cô trở lại dưới lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.