Đó là 4 giờ rưỡi rạng sáng, là thời điểm bóng đêm tối
đen nhất, tất cả mọi người đều đắm chìm trong mộng đẹp. May mắn mấy ngày nay
Linh Tố mượn xe công ty, lập tức có phương tiện lái đến cảng ở tây nam.
Xe cảnh sát vây quanh dưới một lầu cao sáu tầng, Linh
Tố vừa đến, Hứa Minh Chính liền ra nghênh đón.
Hai người còn chưa chào hỏi, một bóng người vội vã
chạy tới bắt lấy Linh Tố. Linh Tố giật mình, nhìn kỹ, hóa ra là Đồng Bội Hoa.
Đồng Bội Hoa hiện giờ tóc tai bù xù, sắc mặt trắng
bệch, hai mắt đỏ ửng, ai nhìn cũng đều tưởng là nữ quỷ. Móng tay của cô ta bấm
sâu vào da thịt cánh tay của Linh Tố, nói năng lộn xộn: “Tôi đã mất đi một đứa
con trai, không bao giờ có thể mất đi một đứa khác nữa. Không thể được!”
Hứa Minh Chính cùng Bạch Khôn Nguyên đến kéo cô ta ra.
Nhưng Đồng Bội Hoa rất khỏe, sống chết cầm tay Linh Tố không buông.
Cô ta đột nhiên lên tiếng khóc òa: “Là lỗi của tôi!
Tôi muốn đoạt Khôn Nguyên của cô! Từ nhỏ trong mắt mọi người chỉ có cô, cô được
nuông chiều từ bé thật không đúng tý nào, cô có cái gì tốt chứ? Quản gia là
tôi, giúp đỡ việc kinh doanh cũng là tôi, tôi trả giá hết thảy, vì sao anh ấy
không thương tôi!”
Linh Tố bị cô ta cào đau nhức, nghe thấy lời nói này,
bất đắc dĩ liếc sang nhìn Bạch Khôn Nguyên.
Cô vốn không có đoán sai. Người đàn ông này thật sự là
lam nhan họa thủy! (câu này là nhái của hồng nhan họa
thủy, ý nói sắc đẹp chính là mầm mống của tai họa. Nhưng
hồng nhan là chỉ mỹ nữ, còn lam
nhan để chỉ mỹ nam)
Bạch Khôn Nguyên biết giờ phút này đã không thể ngăn
cản chân tướng được làm rõ, đành buông vợ ra.
Đồng Bội Hoa khóc: “Nhưng tôi không ngờ rằng cô sẽ
chết. Tôi chỉ nhớ rằng cô bị bệnh, thuốc kia sẽ chỉ làm cho cô yếu ớt đi thôi.
Không ngờ sau khi bị bệnh hai người lại càng thân thiết hơn. Tôi vô cùng tức
giận. Hai người còn muốn đính hôn… Tôi tuyệt đối không thể để cô có được anh
ấy!”
Tất cả cảnh sát bên cạnh đều há hốc miệng. Vẻ mặt Bạch
Khôn Nguyên xám trắng, mỏi mệt thở dài, nhắm mắt lại.
Đồng Bội Hoa khàn cả giọng khóc hô: “Tống Cao, mày
không chết tử tế được đâu! Tao có biến thành quỷ cũng không buông tha cho mày!
Chuyện của dì mày cũng có phần! Mày trốn không thoát đâu!”
Linh Tố khiếp sợ.
Bạch phu nhân?
Một Lâm Lang chưa đủ, còn hại bà đưa tới âm phủ làm
bạn với bạn ấy sao?
Trên đời lại có người phụ nữ ác độc đến vậy!
Hứa Minh Chính thật sự không thể đứng nhìn, gọi bác sỹ
chích một mũi thuốc an thần vào cánh tay Đồng Bội Hoa, rốt cục mới tách được cô
ta ra. Bạch Khôn Nguyên đứng ở một bên, ánh mắt trống rỗng, giống như người nọ
không phải là người vợ kết tóc se duyên với hắn.
Linh Tố thoát khỏi Đồng Bội Hoa, cúi đầu nhìn lại, hai
bên cánh tay đều có chút sưng đỏ, đau rát.
Quả thực giống như tu luyện đại lực Kim Cương chỉ vậy.
Lâm Lang là mỹ nhân mềm mại như thế, đương nhiên không thể chịu nổi sự điên cuồng
của cô ta.
Hứa Minh Chính dẫn cô lên lầu, chỉ kho hàng cho cô
xem.
Kho hàng ước chừng rộng hơn 300 m², có chứa vài vật
liệu thép xây dựng, ở một góc có một hộp giấy các-tông, trên đất có một cái
bát, còn thừa nửa bát cơm nguội. Trên tường có vết máu bắn lên đã chuyển thành
màu nâu, cho dù Linh Tố không học chuyên ngành về sinh học, cũng có thể liếc
mắt một cái nhận ra đó là máu bắn ra từ động mạch.
“Là người này.” Linh Tố gật gật đầu: “Bạch Hạo Cần bị
ngộ hại ở đây.”
“Còn phát hiện máu của người thứ hai, hẳn là Bạch Hạo
Miễn. Máu vẫn còn nóng.”
Đột nhiên có người đến báo: “Hứa đội trưởng, phát hiện
tên Tống Cao kia rồi. Hắn đang chạy trốn về phía đông!”
Mắt Hứa Minh Chính sáng lên, hạ lệnh: “Đuổi theo!”
Linh Tố theo bọn họ đi ra ngoài, đang muốn lên xe,
Bạch Hạo Cần đi theo kéo lấy góc áo của cô.
Đứa nhỏ lắc đầu, sau đó chỉ về một con thuyền cách đó
không xa.
Linh Tố vội vàng quay đầu gọi: “Minh Chính, không phải
ở bên kia!”
Nhưng Hứa Minh Chính đã sớm vào xe, đóng cửa lại, cả
đoàn người gào thét rời đi.
“Tôi đi với em.” Bạch Khôn Nguyên không biết khi nào
thì đã chạy đến.
Linh Tố liếc hắn một cái, lúc này Lý Quốc Cường cũng
đã chạy tới nói: “Tiểu Thẩm, tôi mang vài người đi theo.”
Linh Tố gật đầu, xoay người chạy về phía cảng.
Bạch Hạo Cần chỉ về phía mấy chiếc du thuyền trắng
tinh đậu ở chỗ cảng, hiển nhiên là của kẻ có tiền. Không có giấy khám xét, Tiểu
Lý bọn họ cũng không dám tùy tiện đi lên.
Linh Tố hừ một tiếng, đi đầu nhảy lên một con thuyền.
Bạch Khôn Nguyên theo sát sau đó.
Linh Tố trực tiếp đi xuống khoang thuyền. Phía dưới
cửa không khóa, hoàn toàn tối đen, Linh Tố đã bật đèn mà không được, chắc là
công tắc nguồn điện đã bị ngắt, đèn không thể bật sáng.
Bạch Khôn Nguyên gọi tên con. Linh Tố cảm giác được
một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng nắm tay cô, dẫn dắt cô đi trong bóng tối.
Cô đi đến một góc, ngồi xổm xuống sờ soạng, chạm vào
một thân thể nho nhỏ ấm áp ở phía sau rèm cửa sổ. Cô nhanh chóng ôm lấy đứa
nhỏ, gọi: “Khôn Nguyên, ở đây…”
Nhưng Linh Tố phát hiện không ổn. Thân thể đứa nhỏ
trong lòng xụi lơ, không có mạch đập.
Một giây kia thần kinh cô kéo căng tới cực điểm.
Không không! Ít nhất cũng phải cứu sống được nó!
Cũng chỉ trong nháy mắt, bỗng một cơn gió xuất hiện từ
trong lòng cô, như có cái gì đó bị hút vào. Chỉ thấy ngực Bạch Hạo Miễn sáng
lên, lóe lên giây lát rồi tắt lụi. Một lần nữa tiếng tim đập lại vang lên, đứa
nhỏ ho khan một tiếng, lại có thể hô hấp.
Linh Tố đang kinh ngạc, Bạch Khôn Nguyên lại tiếp nhận
đứa nhỏ từ trong tay cô, nhanh chóng ôm vào trong ngực.
***
Bụi bặm trôi nổi, không rõ thời gian, trên ngọn cây có
chim chóc líu lo.
Linh Tố ngẩng đầu nghênh đón ánh ban mai, khẽ híp mắt,
thần sắc trên mặt an tường điềm đạm.
Xe truyền thông tới lấy tin tức rất nhanh đã vây quanh
cục cảnh sát, đèn loang loáng phát ra liên tiếp, mỗi người đều muốn biết chuyện
xưa thế nào. Chuyện sinh ly tử biệt của nhà người ta cũng không liên quan gì
đến bọn họ, một câu chuyện xưa chẳng qua chỉ là một câu chuyện xưa.
“Vụ án bắt cóc của Bạch gia hôm nay rốt cục đã có đột
phá, rạng sáng cảnh sát đã giải cứu đứa con út của Bạch gia là Bạch Hạo Miễn ở
cảng. Mà anh trai Bạch Hạo Cần đã bị ngộ hại vào mười một ngày trước, thi thể…
Cảnh sát đã bắt được người bị tình nghi, vụ án đang tiến thêm một bước, bắt đầu
quá trình thẩm tra xử lí…”
Hứa Minh Chính không biết khi nào thì đến đứng bên
cạnh Linh Tố, cùng cô nhìn các phóng viên giống như rùa bọ bên dưới lầu.
Hồi lâu, cậu mới lên tiếng: “Đồng Bội Hoa đang được
điều trị tinh thần.”
Điều này thì ai cũng có thể nhận ra.
“Cô ta kê đơn cho Quan Lâm Lang, thấy không có hiệu
quả, liền nhịn không được thêm liều thuốc, cuối cùng làm cho Quan Lâm Lang tử
vong.”
Chỉ sợ việc Lâm Lang và Bạch Khôn Nguyên đêm đó khắc
khẩu, mới là đầu sỏ gây nên chuyện. Đau lòng kích động, khiến bạn ấy lại phát
bệnh lần nữa, rốt cục không thể chữa trị.
“Mẹ của Quan Lâm Lang dường như đã phát hiện ra. Đồng
Bội Hoa không dừng tay, vẫn bào chế, lại kê đơn cho Bạch phu nhân.”
Thật sự là gieo gió gặt bão. Nay cô ta cũng mất đi một
đứa nhỏ, thần trí điên loạn, nửa tỉnh nửa mê.
Ông trời cũng có mắt.
“Chuyện này bị Tống Cao biết, hắn dùng nó để tống
tiền. Gia đình Tống Cao vốn làm nghề bác sỹ.”
Đây thật đúng là nếu sợ người ta biết, trừ phi mình
đừng làm.
Linh Tố hỏi: “Tống Cao và cô ta có gì mâu thuẫn?”
“Bọn họ là phía đối tác. Tống Cao thâm hụt, muốn Đồng
Bội Hoa bổ sung vốn. Đồng Bội Hoa không đồng ý, yêu cầu giải tán.”
Linh Tố bỗng nhiên nở nụ cười: “Nói ra không sợ bạn
cười. Trước kia mình vừa nghĩ đến Đồng Bội Hoa, liền coi cô ta giống như người
phát ngôn, khéo léo như cá gặp nước. Tuy rằng chán ghét cô ta, nhưng lại bội
phục cô ta. Nay xem ra, cô ta xử thế có khi còn không bằng mình.”
Hứa Minh Chính giống như buông xuống gánh nặng ngàn
cân: “Tống Cao đã thừa nhận sát hại Bạch Hạo Cần. Mà việc của mẹ con Quan Lâm
Lang, đều có thể dựa theo trình tự khởi tố.”
“Bạch Khôn Nguyên thì sao?”
“Trước mắt anh ta không có gì để hiềm nghi.”
“Chỉ sợ cũng có ảnh hưởng.”
“Cổ phiếu Bạch gia giảm sút thê thảm, công ty của anh ta
tổn thương nguyên khí, cần thời gian rất lâu để khôi phục.”
“Cổ phiếu giảm còn có thể tăng, đứa nhỏ đã chết thì
không thể sống lại.”
“Đúng vậy.” Hứa Minh Chính cảm khái.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói vang vang
của một cô gái: “Hứa Minh Chính ở đâu? Lão Hứa, có bạn từ Mỹ đến, còn không mau
đi ra dập đầu!”
Linh Tố và Hứa Minh Chính ngoái đầu nhìn lại. Tiểu Hứa
có chút xấu hổ: “Hình như là một người bạn đến đây. Uhm… là sư muội, luôn lôi
kéo mình so sánh hơn thua, đi đến đâu cũng đều đuổi theo…”
Linh Tố cười: “Để cho con gái người ta theo đuổi, đúng
là có mặt mũi mà. Còn không mau đi ra ngoài nghênh đón?”
Hứa Minh Chính đỏ mặt, vội đi ra ngoài. Linh Tố nghe
được tiếng hoan hô của cô gái kia.
Trong cục mỗi người đều đang bận rộn, Linh Tố lựa chọn
lặng lẽ rời đi.
Đi đến cầu thang, có một dáng người quen thuộc đứng
trong góc, đang hút thuốc.
Linh Tố dừng lại trước mặt hắn, hỏi: “Đứa nhỏ có khỏe
không?”
Bạch Khôn Nguyên nói: “Bác sỹ đang kiểm tra.”
“Cũng may còn nhỏ, tương lai sẽ dần dần quên đi.”
Bạch Khôn Nguyên mỏi mệt tiều tụy, trầm mặc thật lâu,
bỗng nhiên nói: “Cô ấy là trợ thủ và là một người mẹ hoàn mỹ.”
Không phải. Một người mẹ sẽ không hy sinh đứa nhỏ để
bảo toàn lợi ích của bản thân, một người mẹ dưới tình huống kia sẽ kể lại toàn
bộ câu chuyện để cứu đứa nhỏ ra. Có lẽ Đồng Bội Hoa là một trợ thủ hoàn mỹ,
nhưng cô ta không phải là một người mẹ tốt.
Linh Tố nhịn không được hỏi: “Việc này, anh không biết
sao?”
Bạch Khôn Nguyên chua sót cười: “Tôi vẫn cố gắng
khuyên nhủ hoài nghi của bản thân đều là hiểu lầm. Tôi không có chứng cớ, cũng
không muốn đứa nhỏ mất mẹ.”
“Lúc trước sao lại cưới cô ta?”
“Linh Tố, em thì biết cái gì? Chúng tôi là người như
thế, sao lại không thể cưới, dù sao cũng không yêu đương, phù hợp với ích lợi
là được.”
“Lâm Lang không tốt sao?”
Bạch Khôn Nguyên gục đầu xuống: “Tối hôm đó, tôi và cô
cãi nhau, là vì tôi cầu hôn với cô.”
Cầu hôn cũng có thể gây ầm ỹ sao?
“Cô nói tôi cưới cô là vì cổ phần của công ty.”
Linh Tố hiểu ra: “Có thể thấy được bạn ấy khá là hiểu
biết anh.”
Bạch Khôn Nguyên ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, nói ra
từng chữ: “Không phải, em cũng không hiểu. Cô là người con gái duy nhất trong
kiếp này tôi thuần túy bởi vì yêu mà muốn kết hôn.”
Linh Tố ngậm miệng. Nói ra điều này thì có ích lợi gì,
người đó đã đi đầu thai rồi.
Bạch Sùng Quang không biết đến đây lúc nào, đi tới vỗ
vỗ thật mạnh bả vai của Bạch Khôn Nguyên.
Hai anh em không nói gì.
Bạch Khôn Nguyên nói: “Đại ca, anh trở về đi.”
Bạch Sùng Quang cùng Linh Tố cả kinh.
“Năm đó tôi đã động chân động tay trên di chúc, treo
đầu dê bán thịt chó, ngày đó công bố là phần đầu của Lâm Lang. Phần sau đã bị
tiêu hủy.”
Bạch Sùng Quang cảm thấy buồn cười: “Hiện tại em nói
lời này thì có ích lợi gì?”
Bạch Khôn Nguyên nói: “Đồng Bội Hoa ghen tị với Lâm
Lang, làm sao mà tôi lại không ghen tị với anh. Người cha yêu nhất chính là
anh, ông ấy phóng túng anh sủng ái anh, gánh nặng gia tộc lại thuộc về tôi, học
tập chiếm cứ toàn bộ thời thơ ấu, mà anh lại được đi du lịch ở khắp nơi trên
thế giới. Tôi tuổi trẻ hiếu thắng, luôn luôn không thể chịu nổi. Nay đã chứng
kiến sinh tử, càng cảm thấy lúc trước mình thật sự buồn cười. Anh trở về đi.
Mặc dù cổ phiếu giảm, trên điền sản vẫn có tên của anh.”
Bạch Sùng Quang cười lắc đầu: “Khôn Nguyên, em ghen tị
với anh, anh lại luôn hâm mộ em. Người mà cha luôn mong chờ chính là em, em là
người nối nghiệp của ông. Anh vĩnh viễn cũng không làm tốt được như em… Ai, nói
chuyện này để làm gì? Tuổi hai người chúng ta cộng vào cũng sáu, bảy mươi tuổi
rồi, ân oán đã qua thì để nó trôi qua đi. Cuộc sống hiện tại của anh rất tốt,
anh thật sự thích nghề nghiệp của mình. Tiền tài vật chất, nên học Linh Tố,
dùng không hết, thì đem quyên góp thôi.”
Linh Tố cười: “Sao lại lôi em vào đây?”
Bạch Sùng Quang nói: “Tiêu gia Đại công tử đối đãi với
em như thế nào?”
Linh Tố hé miệng: “Mới một thời gian ngắn, tương lai
ngày còn dài! Chờ xem thế nào.”
Bạch Sùng Quang gật đầu: “Về sau mới là quan trọng.”
Linh Tố cáo biệt với bọn họ, đi xuống thang lầu.
Lúc này Bạch Hạo Miễn được bác sỹ dắt ra.
Bác sỹ nói: “Bị kinh hãi, dinh dưỡng hơi mất cân đối,
nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao.”
Bạch Khôn Nguyên nói lời cảm tạ.
“Bạch tiên sinh, tôi đề nghị anh đưa đứa nhỏ đến gặp
bác sỹ tâm lý dành cho trẻ con.”
“Nên vậy.” Bạch Khôn Nguyên bế con: “Tiểu Miễn, ba
mang con về nhà.”
Bạch Hạo Miễn cau mày, thanh thúy nói to: “Ba, con là
Tiểu Cần!”
Linh Tố đứng lại, quay đầu nhìn.
Tất nhiên Bạch Khôn Nguyên không hiểu, hắn khổ sở ôm
chặt con, nói: “Tiểu Miễn, Tiểu Cần đã đi đến một nơi rất xa, các con về sau sẽ
thật lâu lắm mới được gặp nhau. Chúng ta đều rất nhớ anh của con.”
Bạch Hạo Miễn cố chấp lắc đầu: “Ba, con là Tiểu Cần!”
Bạch Khôn Nguyên buồn rầu, xem ra đứa nhỏ này xác thực
cần gặp bác sỹ tâm lý.
“Con không phải, con gọi là Bạch Hạo Miễn.”
Bạch Hạo Miễn còn muốn sửa lại, nhưng khi nhìn thấy dì
trẻ tuổi đứng ở dưới cầu thang kia, ánh mắt thâm thúy cơ trí của dì đang nhìn
mình chăm chú. Cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu với mình.
Bạch Hạo Miễn ngẫm nghĩ lại: “Đúng, con là Tiểu Miễn.”
Người cha thở ra một hơi, ôm chặt lấy nó.
Linh Tố nhìn Bạch Khôn Nguyên bế đứa nhỏ rời đi. Đứa
nhỏ dựa vào vai người lớn vẫn nhìn cô, thẳng đến khi đi xa.
Linh Tố có dự cảm, tương lai bọn họ còn có thể gặp
lại.
Đi ra cửa lớn cục cảnh sát, di động vang lên.
Giọng nói trầm thấp của Tiêu Phong truyền đến: “Chúc
mừng em.”
“Anh đang ở đâu?”
“Anh đang ở bên kia, kinh doanh xảy ra chút việc.”
“Sao chỉ trong một đêm mà anh đã có thể chạy đến chỗ
cách xa vạn dặm như thế?”
Giọng nói Tiêu Phong hàm chứa cười: “Em yên tâm, anh
sẽ đuổi theo em.”
“Anh lo việc của mình đi. Em chuẩn bị đi làm visa.”
“Em muốn đi đâu?”
“Lão bản cho em đi du học, New York ở Mỹ, chắc phải
mất bốn tháng.”
“Ở đó khá phức tạp, em nên để ý nhiều hơn.”
Linh Tố cười rộ lên.
Ngày bay, Phùng Hiểu Nhiễm đến tiễn. Cô cùng Đoạn
Quyết đã trao đổi, tính kết hôn sớm để sinh con.
Linh Tố có chút cảm thán: “Thời điểm chúng ta quen
biết mới học năm hai, thật sự ngây thơ. Mình vẫn nhớ rõ bạn không chịu làm bài,
lại muốn mình giúp bạn viết luận văn. Vậy mà đảo mắt bạn sắp lập gia đình rồi.
Đến năm sau, đứa nhỏ nhất định sẽ được sinh ra thôi.”
Mắt Phùng Hiểu Nhiễm đỏ ửng: “Thời gian trôi qua quá
nhanh.”
“Cả cuộc đời cũng sẽ tầm thường vô vị mà trôi qua
thôi.”
“Bạn ở Mỹ phải chăm sóc bản thân, ở đó súng ống không
có mắt đâu.”
“Mình là đi du học, có phải tham gia vào xã hội đen
đâu.”
“Mình và lão Đoạn định kết hôn vào tháng 9.”
“Yên tâm, tuyệt đối mình sẽ kịp trở về. Rượu mừng là
nhất định phải uống, phù dâu cũng nhất định phải làm.”
“Mang chút đồ chơi trở về. Chú ý xem nhãn hiệu, đừng
mua đồ xuất xứ Trung Quốc đó.” Phùng Hiểu Nhiễm dặn dò.
Đoạn Quyết nhìn đồng hồ: “Nên đi vào thôi, còn phải
qua hải quan nữa.”
Hành lý của Linh Tố đơn giản, gọn nhẹ, ôm Phùng Hiểu
Nhiễm một cái rồi bước vào hải quan.
Cách lúc đăng ký còn một chút thời gian, Linh Tố ngồi
ở chờ trong phòng. Di động vang lên.
Cô nhìn nhìn dãy số, rồi bắt máy: “Thế nào?”
Người đàn ông xa lạ nói: “Thực xin lỗi, Thẩm tiểu thư,
chúng tôi không điều tra ra được.”
Linh Tố thất vọng, thật lâu không nói gì.
“Cô cho tin tức rất mơ hồ. Chúng tôi đã đến nhà ga kia
điều tra, bọn họ hàng năm đều nhặt được vài đứa trẻ bị vứt bỏ, căn bản là không
để ý. Năm đó lại không giống với hiện tại, rất nhiều hệ thống chưa được tu
chỉnh.”
“Luôn luôn có phương hướng để tìm kiếm chứ?”
“Nhà ga kia là nơi nam bắc giao hội, chúng tôi thật sự
không thể nào tra ra. Thật sự có lỗi.”
Linh Tố chậm rãi đóng nắp di động.
Kỳ thật chắc gì đã tra không ra. Cô có thể gióng trống
khua chiêng đăng báo lên cả nước: “Ngày này tháng này năm này, có người ở phòng
đợi nhà ga này nhặt được một bé gái. Đứa nhỏ nay đã lớn lên, muốn tìm lại thân
nhân.”
Nhưng cô không làm. Cô rất sợ phải đối mặt.
Có lẽ là vì người đó chưa kết hôn đã có thai, có lẽ
bởi vì ghét bỏ cô là con gái, có lẽ là lý do gì đó nữa. Tóm lại hai mươi bốn
năm trước cô đã bị vứt bỏ ở trong phòng đợi lạnh lẽo.
Nay cũng nên đặt một dấu chấm hết cho chuyện này rồi.
Đã đến giờ. Linh Tố theo dòng người lên máy bay, tìm
được chỗ ngồi, sắp xếp hành lý rồi ngồi xuống.
Vị trí của cô dựa vào cửa sổ, sau khi máy bay cất
cánh, nhìn ra ngoài là trời xanh mây trắng. Ánh mặt trời chiếu vào cô thực ấm
áp, cô dần dần ngủ say.
Lúc Linh Tố tỉnh lại, tiếp viên hàng không bắt đầu
phát đồ uống. Thái dương đã lặn, dựa theo tính toán thời gian, giờ phút này máy
bay đang ở trên không của Thái Bình Dương.
Máy bay thực vững vàng, cô khẽ xoay người lười biếng
vặn thắt lưng, lúc này mới phát hiện chỗ trống bên cạnh có người đang ngồi.
Cô nghiêng đầu qua, bỗng nhiên sửng sốt.
Người đàn ông cười với cô: “Ngủ ngon không? Nước chanh
hay là cà phê?”
Linh Tố còn đang đờ ra.
Người đàn ông nói thẳng với tiếp viên hàng không: “Hai
cốc cà phê.” Rồi anh đưa cho Linh Tố một ly.
Linh Tố tiếp nhận cà phê, bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn
ngắm, lại tiếp tục cười.
Tiêu Phong nhíu mày: “Sao vậy? Anh nói rồi, anh sẽ
đuổi theo em.”
“Vừa rồi anh ở đâu?”
“Khoang hạng nhất.”
Linh Tố cười đến cả người run rẩy.
“Sao thế?”
“Em lại nghĩ rằng anh ngồi ở khoang buồng lái cơ.”
Tiêu Phong cau mày hung hăng trừng nhìn cô, lại nhịn
không được cũng nở nụ cười.
Một đám mây đang xẹt qua bên ngoài cửa sổ.
***
Nhân viên dẫn người tới xuyên qua một hành lang thật
dài, đẩy ra cửa phòng u tối.
Trong phòng có giường trẻ hai tầng chỉnh tề, cặp sách
hình chữ nhật đều làm bằng vải thô màu lam, trong không khí tản ra mùi ẩm nhàn
nhạt. Bên cạnh giường có chiếc bàn nhỏ, mặt trên đều là sách vở.
Nhân viên nhìn quanh trái phải, gọi: “Tiểu Quyên?
Vương Hồng Quyên?”
Trong góc khuất truyền đến một tiếng động. Người khách
nữ nghe được, mỉm cười.
Cô nhẹ nhàng đi qua. Dựa vào tường bên dưới giường,
tựa hồ có một động vật nhỏ đang trốn trong đó.
Nhân viên vội kêu lên: “Sao lại trốn ở đây? Buổi sáng
mới đánh nhau với mấy đứa nhỏ, khi đó vẻ mặt kiêu ngạo lắm mà. Đừng trốn nữa,
Thẩm tiểu thư muốn gặp cháu.”
Đứa nhỏ càng rụt vào bên trong.
Người phụ nữ vươn tay, bảo nhân viên đừng nói gì. Cô
ngồi xuống, thăm dò nhìn bên dưới.
Trong góc tối, đôi mắt của đứa trẻ vô cùng sáng ngời,
hỗn loạn hoảng sợ, cừu hận cùng mê mang.
Người phụ nữ lộ ra tươi cười ôn hòa: “Đừng sợ, chúng
nó không làm hại được cháu đâu.”
Địch ý của đứa nhỏ biến mất, tựa hồ hiểu được cô ám
chỉ cái gì.
Dung mạo người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, giọng nói
mềm nhẹ ôn nhu, nghe vào tai đặc biệt thoải mái, làm cho người ta an tâm:
“Chúng nó cũng giống như động vật vậy, tồn tại cùng chúng ta ở trên thế gian
này, nhưng không hề xâm phạm lẫn nhau. Cháu sẽ không sợ một chú chó con đúng
không? Cho nên cũng không cần sợ chúng nó.”
Đứa nhỏ dần dần mềm nhũn, thân mình căng cứng trở nên
thả lỏng.
Người phụ nữ vươn tay: “Đến đây, đến chỗ dì đi.”
Một bàn tay bẩn do dự đặt vào bàn tay thon dài trắng
nõn của người phụ nữ.
Nhân viên không khỏi ngạc nhiên. Vương Hồng Quyên này,
lúc đầu còn điên điên ngây ngốc, cái gì cũng không biết. Năm trước đột nhiên
chuyển biến tốt, tính tình lại trở nên hung dữ, luôn nghi thần nghi quỷ, cũng
không thích để ý đến ai. Hôm nay không biết vì sao lại nghe lời một người xa lạ
đến vậy.
Cô bé rốt cục đi ra từ dưới góc giường, đứng ở trước
mặt người phụ nữ.
Cô bé chưa đến mười tuổi, vóc người giống như bảy, tám
tuổi, vừai đen vừa gầy, ánh mắt đen lay láy, thích cúi đầu hướng về phía trước
nhìn người ta, ai bị nó trừng mắt nhìn, đều nhịn không được toàn thân nổi da
gà.
Người phụ nữ lại không hề để ý, cười hỏi: “Tiểu Quyên,
cháu còn nhớ rõ dì không?”
Vương Hồng Quyên cẩn thận nhìn cô một lát, nghi hoặc
lắc đầu.
Người phụ nữ lại thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không nhớ
rõ mới tốt.”
Cô lấy ra khăn tay, vừa lau mặt cho đứa nhỏ vừa nói:
“Tiểu Quyên, dì đã thương lượng với cha mẹ cháu, về sau để dì trở thành người
giám hộ của cháu. Nói cách khác, dì muốn đón cháu ra ngoài, về sau cháu có thể
ở nhà của dì. Cháu sẽ có phòng riêng và phòng tắm, có đồ chơi, còn có thể đến
trường. Cháu có chịu không?”
Ánh mắt cô bé ảm đạm, rốt cục mở miệng nói: “Ba mẹ
không cần cháu.”
Người phụ nữ thương tiếc gật gật đầu: “Về sau để dì
chăm sóc cháu. Dì sẽ dạy cho cháu rất nhiều thứ, đều là những thứ không thể học
được ở trường, tương lai cháu sẽ trở nên thông minh có năng lực hơn bất kỳ ai.”
Nhân viên ở bên cạnh nghe, không khỏi có chút cảm thán
vận khí của đứa nhỏ này thật tốt. Ba tuổi đã bị đưa đến nơi đây, cha mẹ nó vừa
sinh được một đứa con trai, sớm đã quẳng nó xa tận chân trời. Mà Thẩm tiểu thư
này vừa nhìn chính là người cao quý kinh tế đầy đủ, không nhận nuôi đứa nhỏ
khỏe mạnh bình thường, lại lựa chọn một đứa kỳ quái thế này.
Vận mệnh luôn luôn không thể nói rõ.
Vương Hồng Quyên suy nghĩ trong chốc lát, tựa hồ biết
rõ ràng nguyên do, nói: “Cháu đi theo cô.”
Người phụ nữ vừa lòng gật gật đầu: “Cháu gọi là dì đi,
theo họ dì được không?”
Đứa nhỏ gật đầu.
“Cháu sẽ là người Thẩm gia, trong tên có chữ Thụy, lại
sinh ra vào ngày Trung thu, về sau gọi là Thẩm Thụy Thu đi.”
Đứa nhỏ nhu thuận dựa sát vào người cô, gọi: “Dì.”
Nhân viên kinh hãi. Đứa nhỏ này biết nhìn thời thế,
nhạy bén tinh nghịch, so với đứa nhỏ bình thường đều thông minh hơn nhiều. Sao
lại như vậy?
Thẩm tiểu thư cũng không ngại bẩn, mỉm cười ôm lấy
Thẩm Thụy Thu: “Trẻ ngoan.”
Cô mang theo đứa nhỏ đi ra ngoài. Ngoài cửa trẻ con
đứng chật ních, đều là cô nhi cùng đứa tàn tật. Đứa trẻ nào đầu óc không có vấn
đề thì đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Thẩm Thụy Thu.
Hai đứa con gái lúc trước bắt nạt Thẩm Thụy Thu kêu
lên: “Sao cơ? Đứa ngu ngốc hay gặp quỷ kia cũng có người nguyện ý thu dưỡng,
không sợ cũng gặp quỷ sao?”
Gương mặt Thẩm Thụy Thu không chút thay đổi, mắt không
hề chớp đi về phía trước.
Hai người mới vừa đi ra khỏi đó, phía sau bỗng nhiên
truyền ra tiếng kêu sợ hãi, tựa hồ có cái gì đó rơi xuống, đè lên người ta.
Thẩm tiểu thư cúi đầu nhìn Thẩm Thụy Thu, biểu tình
của cô bé này rất nghiêm túc, nhưng trong mắt lại có sự khoan khoái không thể
che dấu.
Cô vốn định dạy cô bé không thể quá bừa bãi, lại nghĩ
đứa nhỏ chỉ sợ bị khinh bỉ lâu ngày, nay rốt cục thoát khỏi đây, một sự trả thù
nho nhỏ cũng không sao.
Cô chỉ nói: “Ngày sau dì sẽ dạy cháu nên khống chế tốt
sức lực của mình thế nào.”
Thẩm Thụy Thu vừa mừng vừa sợ, người phụ nữ này không
sợ hãi, dường như còn có dị năng như mình vậy.
Thẩm tiểu thư lầm bầm lầu bầu: “Dạy cháu tự hiểu rõ
bản thân, dạy cháu nhận biết thị phi đúng sai, dạy cháu cách đối nhân xử thế.
Nhiệm vụ của dì cũng thật gian khổ.”
Thẩm Thụy Thu hai tay cầm tay cô, sợ dì mất hứng sẽ
buông ra.
Thẩm tiểu thư hiểu được, cũng cầm chặt bàn tay nhỏ bé
của nó.
Trước cửa viện có một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại, một
người đàn ông từ trên xe đi xuống, cúi đầu nhìn Thẩm Thụy Thu, cười nói: “Nhóc
con bẩn quá, trở về cần phải tắm rửa một chút.”
Đứa nhỏ cũng có lòng tự trọng, hờn dỗi quay mặt qua
chỗ khác.
“Ái chà, tính tình cũng quật cường đây.”
Thẩm tiểu thư cười nói: “Tiêu Phong, tội gì trêu cợt
một đứa nhỏ. Đến đây, Thụy Thu, đây là chú Tiêu của cháu, phải làm quen lẫn
nhau chứ.”
Thẩm Thụy Thu quay sang tò mò đánh giá.
“Linh Tố, em xác định là cô bé này sao?”
“Tuyệt đối đúng.”
“Nhìn khuôn mặt quật cường nhỏ nhắn kia, dù thế nào
cũng không giống với người mà em đã hình dung.”
“So với tính tình ôn nhu đó, em cảm thấy như vậy rất
tốt.”
Thẩm Thụy Thu chớp đôi mắt to, đột nhiên nói: “Chú
Tiêu, chú thật sự rất suất.”
Hai người lớn đều sửng sốt. Thẩm tiểu thư ha ha nở nụ
cười.
Người đàn ông dở khóc dở cười, vươn tay nhéo nhéo mặt
đứa nhỏ: “Nhỏ như vậy đã biết đùa giỡn người khác phái, tương lai sẽ còn bay
cao bay xa đây.”
Thẩm Thụy Thu làm mặt quỷ với hắn, trốn sau lưng Thẩm
tiểu thư.
“Chúng ta về nhà đi.” Thẩm tiểu thư ôm đứa nhỏ lên xe:
“Hôm nay còn rất nhiều việc”
“Về nhà.” Đứa nhỏ bỗng nhiên lặp lại, trong ánh mắt
tràn ngập chờ mong.
“Đúng. Về nhà.” Thẩm tiểu thư vuốt đầu cô bé: “Cháu đã
có một gia đình.”
Lệ khí nơi đáy mắt Thẩm Thụy Thu dần dần tiêu tán. Cô
bé dịu ngoan dựa vào trong lòng dì.
Tiêu Phong ôn nhu cười liếc mắt nhìn các cô một cái,
khởi động ô tô.
Xe
chạy về phía hàng cây xanh tươi phía trước.