“ Bạn thân à! Chỉ cần cậu luôn bên tớ sóng gió gì tớ cũng có thể vượt qua.”
Hân Di đang loay hoay dưới bếp thì có ai đó gõ cửa, cô đành tắt bếp, bỏ việc đang làm, rửa tay đi về phía cửa. Xuất hiện sau cánh cửa là một cô gái dáng mảnh mai, tóc búi cao, đeo kính mát, cô ta mặc chiếc váy màu vàng nhạt, Hân Di chớp chớp mắt nhìn sang chiếc vali to đùng bên cạnh thầm thắc mắc mình có quen người này không hay là đi nhầm nhà. Cô gái kia cũng đưa đôi mắt thầm đánh giá Hân Di, cô nghĩ thế ít phút sau như đã quan sát đầy đủ và chi tiết cô ta cất giọng, một chất giọng rất dễ thương cứ như con nít vậy.
- Đường Hân Di phải không?
Hân Di nghe kêu tên mình gật đầu lia lịa, cô gái lại nói tiếp.
- Thật là Di chứ? Xinh quá, dễ thương quá mình suýt không nhận ra Di rồi đó!
À... giọng nói này nghe quen quá, Hân Di cố gắng nhớ lại...
“- Này cho dù là 10 năm hay 20 năm chỉ cần cậu xuất hiện mình nhất định có cách nhận ra cậu.
- Cách gì?
- Giọng nói đó, chất giọng dễ thương của cậu chẳng nhầm lẫn với ai được.”
Hân Di nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, giọng nói này chỉ có thể là một người....
- Nhung! Là Nhung đúng không?
Cô gái kia mỉm cười thật tươi cởi bỏ kính mát ra rồi tiến tới ôm Hân Di vào lòng.
- Tưởng Di quên mình rồi chứ....
Chẳng nói chẳng rằng hai cô gái ôm chặt lấy nhau khóc nức nở, người khóc lớn nhất là Hân Di.
- Mình nhớ Nhung chết đi được, sao Nhung đi lâu thế? Hức... hức...
Cô gái kia cũng nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.
- Mình cũng rất nhớ Di! Bây giờ mình về rồi không đi đâu nữa.
Hai cô gái cứ thế ôm nhau khóc thêm mấy phút nữa như đã đủ đầy Hân Di buông cô gái kia ra nhanh tay kéo vali và cô gái kia vào trong nhà, khi đã ngồi xuống sofa Hân Di mới hỏi rối rít.
- Nhung về từ bao giờ thế? Sao biết nhà mình mà tìm? Nhung ăn uống gì chưa?
Cô gái ấy là Nguyễn Hồng Nhung bạn nữ thân nhất và duy nhất của Hân Di thời mầm non đến tận bây giờ. Hồng Nhung cũng là trẻ mồ côi sống cùng với Hân Di trong cô nhi viện, năm lên lớp 10 có hai vợ chồng nhà Trương gia đến nhận Hồng Nhung làm con nuôi và đưa cô ra nước ngoài. Hân Di không biết họ đưa Hồng Nhung đi đâu chỉ biết lúc Nhung đi cô đã khóc suốt 1 tuần lễ không thèm ăn uống mọi người dỗ dành lắm cô mới ăn. Thấm thoát cũng mười hai năm rồi chứ ít gì.......
Hồng Nhung nghe Hân Di hỏi thì vuốt mồ hôi nhăn nhó nói.
- Di hỏi gì lắm thế sao mình trả lời!
Hân Di cười hì hì.
- Thì trả lời từ từ.
- Ừm... mình về hôm qua vừa về là đến cô nhi viện ngay, định xin địa chỉ của Di chỗ mấy sơ rồi qua tìm Di ngay nhưng mấy sơ giữ lại ngủ một đêm sáng mới cho đi. Mình đói quá chưa ăn uống gì hết.
Nói dứt lời Hồng Nhung đã nằm lăn ra sofa ôm bụng than vãn, Hân Di hết nói nổi sang chỗ Nhung vỗ vào má cô bạn chỉ vào phòng.
- Dậy, Nhung kéo đồ vào phòng đó đi tắm rửa đi Di nấu ăn sắp xong rồi. Nhung tắm xong ra ăn cơm luôn.
- Yêu Di quá cơ. Di là người Hồng Nhung này yêu suốt đời suốt kiếp đấy hì hì.
Hồng Nhung bật dậy véo má Hân Di một cái rồi kéo vali vào phòng, Hân Di nhìn theo lắc đầu một cái xuống bếp tiếp tục nấu ăn.
Tắm rửa xong xuôi Hồng Nhung đi ra trong lúc đợi Hân Di nấu ăn cô tranh thủ đi dạo quanh căn nhà. Nhà Hân Di khá gọn gàng có 2 phòng ngủ, 1 phòng thể hình và 1 phòng đựng quần áo cũng như các phụ kiện thời trang làm đẹp. Hồng Nhung bước vào phòng đã bị choáng váng phải chớp mắt lia lịa mấy cái nhiều đồ đẹp quá, ôi nước hoa, túi xách, giày dép... sao Hân Di mua gì lắm thế, cô tò mò đóng cửa lại xuống bếp tìm Hân Di.
- Này sao Di mua đồ nhiều quá vậy? Mặc sao hết.
- Đồ đi diễn với dự tiệc không đấy.
Hân Di vặn lửa nhỏ lại ngẩng đầu lên đáp, Hồng Nhung ngẫm nghĩ gì đó rồi nói lớn.
- Di làm diễn viên thật hả?
- Ừm....
- Woa.. hèn gì, ước mơ thành sự thật rồi nha chúc mừng Di!
- Nói nhiều không đói nữa hả? Ra bàn ngồi đi Di dọn ra ăn liền.
Hồng Nhung lăn tăn chạy lại phụ Hân Di dọn cơm, nếm thử một miếng Hồng Nhung tấm tắt khen.
- Ngon quá, tay nghề Di càng ngày càng cao đó!
- Trời mình mà, Nhung ăn nhiều đi! Món này Nhung thích nè!
Hân Di gắp miếng thịt ram mặn cho Hồng Nhung, hai cô gái vừa ăn vừa cười nói vui vẻ như thời gian xa cách chẳng làm mất đi tình bạn năm nào. Hân Di là một người khá kiệm lời chỉ khi ở bên cạnh Hồng Nhung cô mới bộc lộ hết tính cách mà bản thân đã che dấu. Hồng Nhung như là tri kỉ thật sự của cô, chỉ có Nhung mới biết Hân Di xấu tính thế nào, tốt đẹp ra sao và ngược lại. Mấy năm qua Hồng Nhung không ở đây Hân Di cũng không tìm thêm bất cứ người bạn nào bởi chẳng ai mang lại cho cô cảm giác an toàn và tin tưởng tuyệt đối như Hồng Nhung cả.
- Năm đó Trương tổng đưa Nhung đi đâu?
- Cha mẹ nuôi đưa mình sang Đức, thời gian đầu mình cứ lén trốn trong phòng khóc mãi vì nhớ Di và mọi người phải một tháng mới thích nghi được. Ngày nào mình cũng nhìn hình Di hết nói chung là buồn lắm!
Hồng Nhung vừa nhai cơm đầy miệng vừa kể trông mà mất hình tượng.
- Mình cũng vậy! Thế sao bây giờ Nhung mới về?
Nghe Hân Di hỏi Hồng Nhung buông đũa nhìn cô nói.
- Đáng lẽ ra tốt nghiệp xong mình có thể về rồi nhưng công ty cha nuôi gặp khó khăn sắp rơi vào phá sản. Mình phải ở lại giúp cha và anh hai vực dậy công ty, mất 5 năm công ty mới trở về bình thường nhưng cũng mất nhiều khách hàng lắm, mình phải chạy ngược chạy xuôi.... bây giờ công ty đã và đang phát triển vượt bậc hì hì... kể ra mình cũng có tài Di nhỉ?
- Haizz... Nhung lại tự sướng nữa rồi! Bệnh không trị được của Nhung. Vậy lần này Nhung về hai bác có nói gì không?
- Nói gì chứ? Theo lẽ mình về từ sáu năm trước rồi... lần này cha mẹ cho về quản lý chi nhánh bên đây, còn trụ sở chính giao cho anh hai.
Hân Di gật đầu, có Hồng Nhung ở đây cô chẳng sợ cô đơn nữa thật vui biết bao.
- Vậy Nhung ở đâu?
- Ở đây chứ ở đâu. Di không cho mình ở cùng à?
Hồng Nhung làm mặt giận dỗi, Hân Di vội xua tay.
- Làm gì có, mình mừng còn không hết nữa là.
Ra chiều vừa ý khi nghe Hân Di nói vậy Hồng Nhung tiếp tục ăn, được ít phút sau cô ngẩng đầu lên hỏi làm Hân Di suýt sặc cơm.
- Di và Nguyên bao giờ thì cưới? Cậu ấy đâu sao mình không thấy sang?
Trời ạ Hân Di bái phục cô bạn thân luôn thường thì người ta sẽ hỏi hai người tiến triển đến đâu rồi còn Hồng Nhung lại thẳng tiến đến việc cưới sinh luôn.
- Sao Nhung không hỏi mình đã cưới chưa?
- À... tại không thấy Di đeo nhẫn nên chắc chưa cưới.
Ra là thế, Hân Di lắc đầu cười buồn đáp lời.
- Bọn mình có từng nói yêu nhau đâu mà nói chi đến chuyện cưới.
- Cái gì?
Đây là điều mà Hồng Nhung có mơ cũng không tưởng tượng nổi, hai người bọn họ thân thiết đến thế...
- Di yêu cậu ấy đến vậy mà... mình cứ nghĩ về được dự đám cưới của Di rồi chứ! Sao lại thế nói mình nghe.
- Chuyện dài lắm có dịp mình sẽ kể Nhung nghe! Bây giờ ra siêu thị mua chút đồ lặt vặt cho Nhung nhé!
- Ừ, đi thôi.
Nhìn thấy gương mặt Hân Di buồn hẳn đi Hồng Nhung không hỏi gì thêm, cô đoán chắc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó lớn lắm chứ ngày xưa mỗi khi nhắc đến Đăng Nguyên Hân Di lại tủm tỉm cười không dứt vậy mà bây giờ chỉ còn là tiếng thở dài đầy day dứt. Thời gian cô không ở đây Hân Di đã trãi qua những chuyện gì? Chuyện gì mà khiến Hân Di trở nên lặng lẽ, khép mình như thế? Hồng Nhung thật muốn biết.
Hai cô gái dắt tay tung tăn đến siêu thị. Hân Di mua rất nhiều thứ cho Hồng Nhung, nào là bàn chải đánh răng, khăn, sữa tắm, dầu gội, mền, gối bla bla bla... đến nổi ai cũng nhìn mà choáng váng mặt mày. Tính tiền xong Hồng Nhung lại vuốt mồ hôi nhìn Hân Di vẻ lo lắng.
- Thế này thì xách về bằng cách nào?
- Để mình gọi người mang về.
Rời khỏi siêu thì hai cô gái rủ nhau đi ăn vặt, xem phim lâu lắm rồi mới lại có dịp ngồi bên cạnh nhau thế này, nói mãi cũng chẳng hết chuyện. Ở bên cạnh Hồng Nhung Hân Di như một người hoàn toàn khác hoạt bát, lanh lợi và khá nhiều chuyện.
Cả hai đi đến tối mới trở về nhà, vào trong thang máy Hồng Nhung ngồi bệt xuống vì mỏi chân. Hân Di nhìn xuống cười sặc sụa.
- Này Nhung đứng dậy người ta thấy cười cho bây giờ.
- Hơi... không quan tâm, mỏi... mỏi quá rồi! Cho mình ngồi chút đi mà... này...
Chưa nói xong đã bị Hân Di kéo lên, Hồng Nhung nhăn nhó nhắm mắt dựa vào thang máy chờ đợi, nhà Hân Di ở tầng 9 cô vừa định ấn nút thì có ai đó đi vào vừa nhìn ra nụ cười trên miệng Hân Di bỗng cứng đờ, Hồng Nhung thấy im ắng lạ thường thì mở mắt ra nhìn bắt gặp ánh mắt của người đàn ông khôi ngô, tuấn tú đứng bên cạnh Hân Di. Hồng Nhung dụi dụi mắt cố nhìn cho rõ ràng, người này có nét rất quen mà cô nhất thời không nhớ ra, cô cứ nhìn anh ta mãi cho đến khi Hân Di cất tiếng hỏi anh ta.
- Đạo diễn Dương cũng ở đây à?
Rất lâu sau vẫn không có tiếng trả lời, Hồng Nhung bực bội thay cô bạn mình định răn đe anh ta thì có tiếng nói cất lên mang cả kí ức ngày xưa, giải đáp thắc mắc trong lòng cô.
- Tôi ở tầng 10. Kịch bản cô đã xem chưa? Quyết định thế nào? Ngày kia là bấm máy rồi...
Hân Di cuối đầu ấp a ấp úng.
- Tôi... tôi quyết định sẽ nhận vai diễn này!
- Tôi cũng nghĩ vậy! Chẳng có lý do gì để cô phải từ chối cả trừ phi.... cô không đủ năng lực!
Đăng Nguyên nhấn mạnh mấy từ cuối nói như khẳng định, Hồng Nhung thầm quan sát và nhận ra giữa hai người bọn họ sao lại ăn nói xa cách như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô tò mò chết đi được.
- Anh yên tâm ngày kia tôi sẽ đến đúng giờ.
Không gian bỗng trở nên im lặng, ngột ngạt Hồng Nhung không nhịn được kéo tay Hân Di sang chỗ của mình còn mình đứng cạnh Đăng Nguyên, lúc này cô mới hỏi, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông lạnh lùng bên cạnh.
- Cậu là Đăng Nguyên đúng chứ?
Nghe hỏi Đăng Nguyên nhìn sang cô gái bên cạnh ánh mắt có phần ngạc nhiên.
- Đúng, cô là....
Anh cũng thấy cô gái này quen quá, giọng nói giống một người nhưng không biết có đúng không.
- Cậu quên mình rồi ư? Giận thật đấy!
- Hồng Nhung!
Đăng Nguyên khẽ gọi lên một cái tên, chỉ có cái tên duy nhất này xuất hiện trong đầu anh thôi. Hồng Nhung có vẻ hài lòng gật đầu.
- Nhung đây! Cậu mà nhận không ra là không xong với mình.
Cô lăm le nắm đấm, Đăng Nguyên cười nhẹ, cô bạn này lâu rồi không gặp suýt chút nữa thì quên thật.
- Cậu về bao giờ?
- Mới hôm qua. Cậu bây giờ làm đạo diễn à?
- Ừ!
Đăng Nguyên trước mặt làm cho Hồng Nhung cảm thấy có đôi phần xa lạ, ngày xưa ấm áp bao nhiêu bây giờ lạnh lùng bấy nhiêu, ngày xưa vui vẻ bao nhiêu bây giờ lạnh nhạt bấy nhiêu, Đăng Nguyên khác thật cái vẻ con nít đáng yêu của cậu ấy bây giờ thay bằng vẻ trầm tĩnh lạ lùng. Hồng Nhung thật không hiểu nổi mấy năm qua chuyện gì đã khiến hai người bọn họ trở nên như vậy?
Thang máy ting một cái rồi mở ra, đã đến tầng 9, Hân Di bước ra Hồng Nhung quay sang hỏi Đăng Nguyên.
- Cậu có vào uống cốc nước không?
- À.. không cần, mình còn có việc.
- Ừ vậy hẹn cậu lần khác.
Đăng Nguyên cười nhẹ gật đầu, Hồng Nhung bước ra thang máy đóng lại, lúc này Hân Di mới ngoảnh người lại nhìn ánh mắt có nét buồn buồn. Hồng Nhung đi tới kéo Hân Di vào trong nhà, cô nhất định phải làm rõ chuyện này.
Tối đánh răng xong, Hồng Nhung xách gối sang gõ cửa phòng Hân Di.
Cạch.
- Nhung làm gì còn chưa đi ngủ?
- Tối này mình muốn ngủ cùng Di!
Nói dứt câu Hồng Nhung đã leo lên giường nằm yên vị đâu ra đó ngay ngắn, Hân Di đóng cửa tắt đèn rồi cũng nằm xuống.
- Nhung có bạn trai chưa?
Hân Di tò mò quay sang hỏi, xinh như cô bạn của cô nếu nói không có cô thật sự không tin ý nghĩ chưa bật ra khỏi miệng đã nghe Hồng Nhung thở dài.
- Chưa. Ế chảy thây đây này!
- Không phải chứ? Nhung thế này mà không có người yêu sao nói ra ai mà tin.
Hân Di chề môi.
- Mình nói thật mà, có lẽ duyên chưa đến.
- À... mình biết vì sao rồi!
Nghe Hân Di ồ lên một cái gương mặt như ngộ ra điều gì đó Hồng Nhung nhìn sang Hân Di vẻ rất muốn biết lí do vì sao mình 28 tuổi rồi mà vẫn ế.
- Vì... vì... Nhung tính tình như bà cụ 80 mươi, ăn như heo nói nhiều nữa chắc chắn là vậy rồi!
- CÁI GÌ? ĐƯỜNG HÂN DI GAN NHỈ CHẾT NÈ!
Hồng Nhung bật dậy ngồi lên người Hân Di vừa đánh vừa cù lét làm Hân Di uốn éo cười đến chảy cả nước mắt.
- Tha...tha..cho.. mình...haha...tha... cho mình đi... haha...
- Để xem Di dám nói mình nữa không?
- Haha... không.. không dám nữa...
Hồng Nhung lăm le nắm đấm trước mặt Hân Di đe dọa.
- Lần sau còn nói thế nữa chết với mình!
Như đã thấm mệt Hồng Nhung nằm xuống thở hồng hộc. Im lặng một chút cô cất tiếng hỏi, chất giọng như thầm thì.
- Di này, kể mình nghe chuyện gì đã xảy ra?
- Nhung muốn nghe sao?
- Tất nhiên thắc mắc từ trưa đến giờ. Lúc nãy gặp cậu ấy mình mới nhận ra chuyện giữa hai người không đơn giản.
Không gian yên ắng hồi lâu Hân Di trở mình nói.
- Vậy để mình kể Nhung nghe!
Ánh trăng bên ngoài chiếu vào căn phòng làm sáng một góc, hai cô gái chìm vào trong câu chuyện, một câu chuyện dài....
Hân Di cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, câu chuyện này cô đã giữ trong lòng rất lâu chưa bao giờ dám một lần đối diện đây là lần đầu tiên sau 10 năm Hân Di sống thật với cảm xúc của mình nhất, ngay lúc này....
Hồng Nhung thay đổi cảm xúc liên tục qua dòng hồi tưởng và giọng kể của Hân Di.