Buổi tối hai người trải qua một ngày mệt nhọc, rốt cuộc tắm một cái nằm ở trên giường. Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ ôm ở trong ngực, nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của cậu, ngón tay ở trên chiếc nhẫn xuốt ve. Vương Thanh luôn là cảm thấy hôn lễ của anh cùng Phùng Kiến Vũ giống như một giấc mộng, anh nắm tay cậu đặt lên mặt mình, nói: “Đại Vũ, em nhéo anh một cái xem anh có phải đang nằm mơ hay không.”
Phùng Kiến Vũ buồn cười nhìn chằm chằm Vương Thanh, nâng lên tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt anh, “Vả cho anh một cái.” Sau đó, lại trước mặt anh quơ quơ chiếc nhẫn trên tay cậu, nói: “Nếu như anh đang nằm mơ, vậy là ai là người đeo chiếc nhẫn này cho em, ai là người hôm nay kết hôn với em?”
Vương Thanh cười đễu, đem Phùng Kiến Vũ đặt ở dưới thân nói: “Đại Vũ, hôm nay là hôn lễ của chúng ta, vậy bây giờ có phải nên vào động phòng rồi hay không a.” Phùng Kiến Vũ nhìn dáng vẻ lưu manh của anh, cũng không cự tuyệt, chẳng qua là gò má bắt đầu hơi ửng đỏ, hé miệng không nói lời nào.
Vương Thanh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tai cậu, nói: “Đại Vũ, em biết không? Khi thấy những người kia thích em, dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn em, anh đều cảm thấy có chút ghen.”
Cậu nhìn anh như một đứa bé đang tức giận nói: “Ai, anh... cái này có cái gì để ghen chứ a?” Sau đó nâng người lên, ôm lấy anh, “Thanh nhi, anh không cần ghen, người thích em nhiều hơn đi nữa, người thích em có tốt hơn đi nữa, đều vô ích. Bởi vì, em chỉ yêu một mình anh.”
Trên mặt Vương Thanh lộ ra nụ cười thật to, “Những lời này anh thích nghe, bảo bối, lặp lại lần nữa.” Vương Thanh đỡ mặt Phùng Kiến Vũ, để cho cậu nhìn mình, “Đại Vũ, ngoan. Tới, lặp lại lần nữa.”
“Em yêu anh” Cậu hôn lên môi anh , lại nhìn anh nói: “Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh nhất...”
Vương Thanh trong mắt tràn đầy thâm tình, “Đại Vũ, anh cũng yêu em, toàn thế giới yêu nhất là em.” Vương Thanh cúi đầu hôn lên môi Phùng Kiến Vũ, răng nhẹ nhàng gặm cắn môi dưới của cậu, chơi đùa lôi kéo, mút vào.Cậu hơi há miệng, nghênh hợp anh, đưa lưỡi ra cùng anh đụng chạm quấn quanh. Vừa mới bắt đầu hôn là ôn nhu, triền miên, càng về sau hô hấp của hai người bắt đầu dần dần nặng nề.
Ngón tay Vương Thanh lướt qua cổ Phùng Kiến Vũ, ngón tay thon dài đem quần áo ngủ cậu cởi ra. Miệng anh không ngừng di chuyển xuống dưới, dọc theo cổ, hôn lên hai điểm nhạy cảm trước ngực cậu, đầu lưỡi không ngừng liếm mút. Vương Thanh đem đến cho Phùng Kiến Vũ một loạt khoái cảm, nhỏ nhẹ rên rỉ, “ Ân... hắc... a... ân...”
Hai người cũng có một đoạn thời gian không có hoan ái, một khi chạm được thân thể của đối phương, cũng có chút khó mà kềm chế. Vương Thanh xoa nắm thân thể Phùng Kiến Vũ, thấy cậu bắt đầu có chút hơi run rẩy, cũng biết cậu bắt đầu có cảm giác.
Vương Thanh đem quần lót của cậu cởi ra, cầm gel bôi trơn ở đầu giường, bôi lên cự vật của mình. Vương Thanh đem hai chân cậu tách ra, để ở cự vật ở miệng huyệt cậu chậm rãi ma sát. Không bao lâu, Phùng Kiến Vũ liền bắt đầu hừ hừ nắm cánh tay Vương Thanh, vặn vẹo thân thể mềm mại. Chân mày hơi nhíu lại, nhìn sang giống như là nhịn vô cùng khó chịu
Vương Thanh cũng nhẫn đến mồ hôi chảy ướt lưng, nhưng mà anh sợ nếu lập tức đem cự vật vùi vào trong cơ thể cậu, sẽ làm cậu bị thương, sẽ để cho cậu không thoải mái. Nhưng mà dáng vẻ Phùng Kiến Vũ khó nhịn lại để cho Vương Thanh trong lòng ngứa ngáy. Vì vậy, anh hơi dùng lực, đem cự vật chen vào mật huyệt căng mịn của cậu.
Môi Vương Thanh không ngừng dạo chơi trên người Phùng Kiến Vũ, không ngừng an ủi thân thể căng thẳng của cậu. Đôi môi ấm áp của Vương Thanh phảng phất có ma lực, không bao lâu, tiếng rên rỉ vụn vặt bắt đầu từ trong miệng cậu thoát ra, “ Ân... a... Thanh nhi... em... em muốn anh... mau... mau cho em...” Phùng kiến mơ mơ màng màng rên rỉ, nói cho anh biết cậu đã chuẩn bị tiếp nhận anh tiến vào.
Phùng Kiến Vũ từng ngụm từng ngụm thở dốc,đôi môi phấn nôm dụ dỗ anh, mật huyệt một phen co rút giống như ở mời anh đến. Vương Thanh hôn lên môi cậu, vuốt ve lưng cậu, cự vật từng chút từng chút thăm dò trong cơ thể cậu
“A...” Cơ hồ là có chút vui vẻ rên rỉ từ trong miệng cậu phát ra. Phảng phất là phát hiện mình thất thố, Phùng Kiến Vũ có chút ngượng ngùng quay đầu sang hướng khác, lỗ tai đỏ ửng để cho Vương Thanh nhìn càng động tâm.
Vương Thanh cúi đầu một hớp ngậm vào dái tai tinh xảo của cậu, tế tế liếm láp. Sau đó, Vương Thanh đỡ eo Phùng Kiến Vũ, bắt đầu từ từ trừu sáp.
Có lẽ là hai người có đoạn thời gian không có hoan ái, mật huyệt Phùng Kiến Vũ bắt đầu có chút sưng lên đau đớn, trán toát ra mồ hôi. Sau khi Vương Thanh phát hiện, quan tâm thả chậm tốc độ trừu sáp, phối hợp để cậu thích ứng với cự vật của mình, không hy vọng bởi vì dục vọng của mình khiến cho đêm tân hôn của hai người có bất kỳ hồi ức đau đớn nào. Cho đến sau khi tiếng rên rỉ Phùng Kiến Vũ càng ngày càng lớn, Vương Thanh mới bắt đầu tăng nhanh tốc độ trừu sáp, gia tăng lực độ rút cắm.
“ Ân... a.. Thanh nhi... hảo... thật hạnh phúc... em... em chờ đợi ngày này... đợi... lâu lắm rồi...” Phùng Kiến Vũ trong miệng vừa nói lời ngọt ngào, nước mắt nóng bỏng cũng từ khóe mắt chảy ra.
Vương Thanh đau lòng ngậm vào nước mắt Phùng Kiến Vũ, cam kết “Đại Vũ, anh cũng vậy, cũng sẽ không rời khỏi em nửa bước, lại cũng, cũng sẽ không bỏ lại em một mình.”
Phùng Kiến Vũ gắt gao ôm vai Vương Thanh, thân thể thừa nhận anh mang tới cho cậu khoái cảm cực đại, trong lòng hưởng thụ anh mang cho cậu ngọt ngào vô tận. “ Ân... a... hắc... mau... nhanh một chút... nữa... cho em... nhiều một chút... dùng... dùng sức...” Hai chân trắng nõn thon dài Phùng Kiến Vũ vòng qua eo Vương Thanh, càn rỡ rên rỉ.
Nhìn Phùng Kiến Vũ mê người như vậy, Vương Thanh chỉ cảm thấy dục hỏa đốt người, gia tăng lực độ trừu sáp trong cơ thể cậu, nhiều lần đỉnh đến điểm nhạy cảm của cậu , “Tiểu yêu tinh, em có phải muốn đem anh ép khô hay không a.”
Hai người mặc dù từ bảy năm trước đã trải qua rất nhiều lần hoan ái, hơn nữa sau khi gặp lại, hai người cũng hoan ái qua mấy lần, nhưng mà lần này lại là lần cậu hưởng thụ nhất. Phùng Kiến Vũ ánh mắt quyến rũ như tơ, đầu lưỡi liếm liếm môi, từ từ nhích tới gần bên tai Vương Thanh “Đúng vậy, em chính là yêu tinh, chính là yêu tinh muốn đem anh ép khô, vậy anh có nguyện ý hay không a.”
Phùng Kiến Vũ ít khi chủ động như vậy, Vương Thanh nuốt ngụm nước miếng, đem Phùng Kiến Vũ ôm chặc mấy phần, “Anh nguyện ý, anh dĩ nhiên nguyện ý, xem em có thể đem anh ép khô hay không.” Sau đó, gắt gao nắm lấy eo mềm mại Phùng Kiến Vũ mãnh liệt trừu sáp
Trong phòng nhỏ tiếng hít thở hai người vang vọng ấm áp...