Kỳ thực Vương Thanh vẫn còn sống. Giống như Phùng Kiến Vũ nói, Vương Thanh đúng là bị người của Vương gia giấu đi.
Lúc Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ xảy ra tai nạn, bởi vì Vương Thanh dùng thân thể mình che chở Phùng Kiến Vũ, đại não bị va chạm mạnh, lâm vào trạng thái hôn mê sâu. Bác sĩ nói Vương Thanh có lẽ sẽ tỉnh lại, hoặc có thể cả đời này cũng không tỉnh lại nữa.
Người của Vương gia không hy vọng Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ có bất kỳ dây dưa rễ má nào nữa, cho nên lừa gạt Phùng Kiến Vũ nói rằng Vương Thanh đã chết. Mà Phùng ba Phùng ma cũng sợ Phùng Kiến Vũ đem cả đời mình lãng phí trên một người có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, cho nên cũng lừa gạt Phùng Kiến Vũ nói Vương Thanh đã chết.
Nhưng mà hôm nay Phùng ba Phùng ma thấy Phùng Kiến Vũ vì Vương Thanh một lòng muốn chết, cũng không còn biện pháp lừa dối Phùng Kiến Vũ được nữa, bọn họ không thể trơ mắt nhìn con trai mình chết đi.
Phùng ba cùng Phùng ma trải qua một phen thảo luận, bọn họ quyết định đi Mỹ tìm cha mẹ Vương Thanh nói chuyện một chút, để cho Phùng Kiến Vũ gặp Vương Thanh, dù là một lần cũng được. Bọn họ cũng đã nghĩ đến cho dù Phùng Kiến Vũ muốn trọn đời chăm sóc Vương Thanh đang hôn mê bất tỉnh, bọn họ cũng chấp nhận, chuyện này vẫn tốt hơn việc bọn họ phải mất đi con trai
...
Ba ngày sau, Phùng Kiến Vũ ôm kích động hưng phấn tâm tình thấp thỏm đợi cha mẹ cậu ba ngày. Nhưng mà, Phùng Kiến Vũ không chờ được tin tức tốt mà cha mẹ mang về, ngược lại nhận được tin dữ từ hãng hàng không gửi đến
Cha mẹ Phùng Kiến Vũ ngồi máy bay đến Mỹ,nhưng gặp phải luồng khí lưu cường đại, trên đường bay đến Mỹ máy bay rơi xuống Thái bình dương, nghe nói là không một ai sống sót.
Sau khi nhận được tin tức này Phùng Kiến Vũ liền ngất xỉu. Phùng Kiến Vũ nghĩ năm nay nhất định là năm bi thảm nhất cuộc đời mình. Đầu tiên là mất đi người mà đời này mình yêu nhất, ngay sau đó lại mất đi hai người thân nhất duy nhất
Phùng Kiến Vũ lần này không còn một lòng muốn chết nữa, cậu dùng hết tất cả khí lực bắt đầu tổ chức tang lễ cho cha mẹ.Cậu biết, nếu như bây giờ mình lại suy sụp tinh thần, cha mẹ dưới suối vàng cũng không an tâm.
Ngày diễn ra tang lễ của cha mẹ Phùng Kiến Vũ, trên trời mưa rơi lác đác, cậu cũng không che dù. Xe tang lễ ở bên người cậu chậm rãi mở cửa, con phố nhà Phùng Kiến Vũ bị bầu không khí bi thương bao trùm. Phùng Kiến Vũ đi ở giữa mọi người, ôm chặt di ảnh đen trắng của cha mẹ vào trong ngực. Tất cả thân hữu đều ở đây nghẹn ngào than khóc, nhưng Phùng Kiến Vũ không hề rơi một giọt nước mắt. Đôi mắt linh động bây giờ lại tối đen vô cùng, ngơ ngác nhìn chằm chằm phía trước, trên mặt không cảm xúc.
Mọi thứ phát sinh ngày hôm nay đều nhắc nhở Phùng Kiến Vũ, bắt đầu từ hôm nay, cậu thật sự chỉ còn lại một mình. Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời, nước mắt ở trong hốc mắt không ngừng đảo quanh, trong lòng cậu ngập tràn đau khổ, cậu nghĩ: Thanh nhi, nếu như lúc này anh ở bên cạnh em thì tốt biết bao.
Khi Phùng Kiến Vũ trở lại căn nhà của cha mẹ, nhìn căn nhà trống rỗng,cậu cảm giác không có cách nào hô hấp. Bây giờ cậu mới hiểu sẽ từ đây về sau sẽ không còn ai yêu cậu không vụ lợi, cũng sẽ không còn ai vì cậu chuẩn bị một bàn thức ăn hợp khẩu vị khi cậu kết thúc công việc bận bịu trở về nhà. Phùng Kiến Vũ biết, cho dù sau này con đường diễn xuất của cậu thành công, kiếm nhiều tiền hơn nữa, cũng sẽ không còn ai vì thành tựu của cậu mà cảm thấy tự hào.
Phùng Kiến Vũ cuối cùng vẫn lựa chọn trở lại Bắc Kinh, trở lại căn nhà của cậu và Vương Thanh, cậu không muốn tiếp tục ở lại Đông Bắc, không muốn lưu lại căn nhà từng tràn ngập không khí gia đình, cậu sợ lại nhớ tới những chuyện trước đây, cậu sợ nếu ở lại nơi đó sẽ lại hồi tưởng khung cảnh một nhà ba người bọn họ bên nhau ấm áp
Sau khi Phùng Kiến Vũ trở lại căn nhà của hai người, luôn là mất hồn mất vía, Phùng Kiến Vũ cũng giống như trước đây, cơm như thường ăn, ngủ như thường ngủ. Nhưng Phùng Kiến Vũ luôn đứng ở trước cửa sổ, cái gì cũng không làm, cứ nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người
Phùng Kiến Vũ không giống như trước đây ngày ngày chìm đắm trong men rượu, nhưng bây giờ cậu tựa như mất đi mục tiêu sống tiếp, mỗi ngày chính cậu cũng không biết mình đang làm gì, mỗi ngày đều trải qua vô tri vô giác. Thời điểm duy nhất có thể khiến cho cậu có chút phản ứng, chính là lúc nhìn tấm hình Vương Thanh và cha mẹ
Phùng Kiến Vũ có lúc suy nghĩ, cha mẹ chết đều do cậu, nếu như không phải là cậu một lòng cố chấp yêu Vương Thanh, nếu như không phải là vì Vương Thanh mà đi tìm chết ép cha mẹ đi Mỹ, có lẽ cũng sẽ loại bi kịch này cũng không phát sinh, Phùng Kiến Vũ bắt đầu rơi vào trạng thái không ngừng tự trách chính mình, không cách nào thoát ra được
Cho đến đêm hôm đó Phùng Kiến Vũ lại nằm mơ thấy Phùng ba lúc ở trong bệnh viện không ngừng nói với cậu: “Con nhất định phải tiếp tục như vậy sao, Vương Thanh gặp lại con trong bộ dáng này sẽ rất thất vọng, con hiểu không”
Phùng ba thoáng một cái vụt qua, gương mặt Phùng ma lại xuất hiện ở trước mắt cậu, “Tiểu Vũ, con phải tỉnh lại a, chúng ta làm nhiều chuyện như vậy chỉ là muốn con được hạnh phúc a!”
Phùng Kiến Vũ giật mình tỉnh lại, quần áo trên người đầy mồ hôi, mà trên gối ướt đẫm nước mắt cậu. Phùng Kiến Vũ nhất thời thông suốt, cậu không thể tiếp tục như vậy nữa, Vương Thanh không muốn thấy cậu như vậy, cha mẹ cũng sẽ không muốn thấy cậu như vậy
Phùng Kiến Vũ biết từ nay về sau chỉ còn lại một mình cậu, cậu nhất định phải kiên cường, sau này không còn ai có thể giúp cậu, sau này cũng không còn ai có thể chiếu cố cậu, cậu chỉ có thể thức tỉnh chính mình, để cho mình kiên cường hơn. Phùng Kiến Vũ hiểu, cái thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, cậu kiên định nhớ kỹ mơ ước của cậu và Vương Thanh — làm một nghệ sĩ chân chính, nếu bây giờ Vương Thanh không có ở đây, vậy thì cậu sẽ là người thực hiện mơ ước đó của hai ngườiPhùng Kiến Vũ cũng không để ý bây giờ đã là hai giờ khuya, cầm điện thoại gọi cho trợ lý Tuyên Tuyên của cậu. Tuyên tuyên mơ mơ màng màng nhận điện thoại, nghĩ muốn mắng người, liền nghe được thanh âm kiên định của Phùng Kiến Vũ, “Tuyên Tuyên, bắt đầu từ ngày mai, em chính thức trở lại công tác.”