Hồi ức kết thúc, Phùng Kiến Vũ cũng đem Tiểu Niệm Thanh dỗ ngủ rồi. Phùng Kiến Vũ nhìn Tiểu Niệm Thanh đang say ngủ, trong lòng không khỏi xúc động: Thanh nhi, Niệm Niệm cũng sắp tám tuổi, anh cũng rời xa em bảy năm rồi, anh khi nào mới có thể trở lại.
Nói đến Tiểu Niệm Thanh cũng thật rất có duyên phận với Vương Thanh. Từ khi Tiểu Niệm Thanh biết nói chuyện cho tới bây giờ đều không gọi Phùng Kiến Vũ là ba. Phần lớn thời gian bé đều gọi Phùng Kiến Vũ là Vũ Vũ, chỉ có lúc xin Phùng Kiến Vũ mua thứ gì đó mới ngọt ngào gọi tiếng cha.
Nhưng khi Tiểu Niệm Thanh lần đầu tiên nhìn thấy tấm hình của Vương Thanh, liền hỏi Phùng Kiến Vũ: “Vũ vũ, đây là ba sao?” Lúc ấy Phùng Kiến Vũ đều cảm thấy rất kinh ngạc. Tiểu Niệm Thanh không chỉ có chung ngày sinh nhật với Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ nghĩ, điều này giống như Vương Thanh thường nói là minh minh chú định đi! Cậu cùng Vương Thanh gặp nhau là minh minh chú định, cậu nhận nuôi Tiểu Niệm Thanh cũng là minh minh chú định
Phùng Kiến Vũ cảm thấy nỗi nhớ nhung của cậu đối với Vương Thanh sắp tới cực hạn rồi, chỉ cần hơi chạm nhẹ một chút, sẽ tùy thời bùng nổ. Phùng Kiến Vũ sợ cậu sẽ giống như bảy năm trước lại làm ra chuyện ngu xuẩn, nên chỉ có thể gắt gao ngăn chặn nỗi thương nhớ trong lòng
...
Ở nước Mỹ xa xôi Vương Thanh đang hôn mê có lẽ cảm ứng được người yêu bởi vì chờ đợi rất lâu mà vô cùng thống khổ, ngón tay hơi cử động. Đôi mắt Vương Thanh bởi vì thời gian dài không có nhìn thấy ánh sáng mà nhẹ nhàng híp lại, cổ họng hoàn toàn không phát ra được thanh âm nào. Vương Thanh cố gắng mở mắt, nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng đang suy nghĩ: Đây là nơi nào? Ta là ai? Thân thể ta làm sao vậy?
Bệnh viện có máy cảm biến nên Vương Thanh mới vừa tỉnh lại liền có một đám bác sĩ chạy tới. Bác sĩ chủ trị làm kiểm tra cơ bản cho Vương Thanh, mặt đầy kinh ngạc nhìn anh. Sau đó rất nhanh lấy lại tinh thần, mỉm cười đối với Vương Thanh nói: “Vương Thanh tiên sinh, chúc mừng cậu, hoàn toàn thanh tỉnh. Cơ thể bình thường, bởi vì cậu hôn mê thời gian dài, mặc dù có người xoa bóp cho cậu, nhưng mà tứ chi vẫn là có chút không linh hoạt, cho nên vẫn là không có cách nào tự do hoạt động. Bất quá, chờ cậu trải qua một loạt trị liệu phục hồi chức năng, thì cậu sẽ hoàn toàn khôi phục. Đúng rồi, cậu mới vừa tỉnh lại, cho nên cổ họng không phát ra được thanh âm, chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
Sau khi bác sĩ đi rồi, Vương Thanh nằm ở trên giường nhìn chằm chằm trần bệnh viện trắng như tuyết nghĩ: Ta tên là Vương Thanh sao?
Ngày hôm sau, người của Vương gia chạy tới bệnh viện đều kích động không thôi, Vương ma khóc nức nở ôm lấy Vương Thanh nói: “Con trai,cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi! Mẹ còn tưởng rằng trước khi chết cũng không thể thấy được con tỉnh lại đâu.” Bảy năm qua, Vương ma đúng là vì Vương Thanh mà hao tâm tổn trí, vốn là bảo dưỡng rất tốt, hiện nay cũng vì Vương Thanh mà có thêm rất nhiều nếp nhăn, tóc cũng đã bạc rồi
Bình thường Vương ba trầm mặc ít nói cũng bởi vì Vương Thanh tỉnh lại mà đỏ khóe mắt đi lên trước vỗ bả vai Vương Thanh nói: “Tỉnh lại thì tốt rồi, tỉnh lại thì tốt rồi.”
Vương Thanh trải qua một đêm điều chỉnh, rốt cuộc có thể phát ra âm thanh bất quá lúc nói chuyện vẫn cảm giác sẽ có chút đau, Vương Thanh thanh âm khàn khàn mặt đầy vẻ có lỗi nhìn ba mẹ nói: “Thật xin lỗi, tôi cái gì cũng không nhớ.”
Vương ba Vương ma lập tức ngây ngẩn, nhanh chóng an bài bác sĩ một lần nữa làm kiểm tra cặn kẽ cho Vương Thanh. Bác sĩ cuối cùng cho ra một cái kết luận —— bởi vì Vương Thanh lúc trước xảy ra tai nạn xe cộ, đầu bị mãnh liệt va chạm, lại cộng thêm hôn mê rất nhiều năm, cho nên khiến cho Vương Thanh tạm thời mất trí nhớ. Anh lúc nào có thể khôi phục trí nhớ, đó chính là một ẩn số.
Vương ba Vương ma ban đầu nghe được tin tức này, trong lòng hết sức khổ sở, đứa con mình dưỡng dục hơn hai mươi năm không nhận ra mình, cái này bọn họ làm sao tiếp thu. Nhưng vừa nghĩ tới Vương Thanh quên hết tất cả mọi chuyện, cũng bao gồm quên đi Phùng Kiến Vũ, trong lòng của hai người lại dễ chịu hơn một chút.
Bọn họ nghĩ, nếu Vương Thanh quên hết tất cả mọi chuyện, vậy thì cứ để cho anh cùng Phùng Kiến Vũ cắt đứt sạch sẻ, triệt triệt để để a! Dẫu sao cũng là cha mẹ, cha mẹ Vương Thanh cũng hy vọng con trai mình có thể như người khác cưới một người vợ xinh đẹp, sau đó sẽ sinh cho bọn họ những đứa cháu trai mập mạp
Trải qua một đoạn thời gian sống chung, Vương Thanh cơ bản hiểu được thân thế của mình. Nhà bọn họ tổng cộng có bốn người, trừ anh và cha mẹ ra thì còn có một người chị tên là Vương Chi Lệ, nhưng mà cô ấy ở Bắc Kinh. Nhà bọn họ kinh doanh xa xỉ phẩm, có một công ty tên là Vọng, nói trắng ra là Vương Thanh chính là một phú nhị đại
Sau khi xuất viện, Vương Thanh mỗi ngày đều rất cố gắng làm vật lý trị liệu, cộng thêm anh trước kia thường xuyên tập thể dục, tố chất thân thể cũng không tệ lắm, cho nên chỉ nửa năm ngắn ngủi, Vương Thanh liền hoàn thành đợt điều trị cho một năm, có thể tự do hoạt động.Từ khi Vương Thanh tỉnh lại, mỗi đêm đều nằm mơ thấy một đôi mắt, một đôi mắt thật to,tối tăm sâu không thấy đáy. Đôi mắt kia giống như là một vòng xoáy, Vương Thanh mỗi lần chăm chú nhìn nó, đều có cảm giác mình bị hút vào.
Đôi mắt trong mộng của Vương Thanh có một khỏa lệ chí ở dưới đuôi mắt trái, Vương Thanh mỗi lần thấy nó đều cảm giác trong lòng đau xót. Thường nằm mơ thấy cuối cùng đều là cặp mắt kia đang rơi nước mắt, ngay lúc Vương Thanh muốn đưa tay lau đi giọt nước mắt kia thì anh đều tỉnh dậy. Vương Thanh cảm giác giọt nước mắt kia tựa như rơi vào trong lòng mình, nước mắt nóng bỏng đả thương trái tim mình
Vương Thanh nhiều lần cùng cha mẹ nói tới cặp mắt kia, hy vọng có được câu trả lời từ cha mẹ, nhưng cha mẹ Vương Thanh luôn trốn trốn tránh tránh không chịu trả lời. Vương Thanh biết cha mẹ anh nhất định đang gạt anh một chuyện rất quan trọng
Vương Thanh không để ý đến sự phản đối của cha mẹ, dứt khoát quyết định phải về nước. Trực giác của Vương Thanh nói cho anh biết, nếu như anh không trở về nước, sau này nhất định sẽ hối hận, anh luôn cảm thấy chủ nhân của cặp mắt kia đang đợi mình.