“Anh cầu nguyện đi.”
Người ấy nói: “Ước xong rồi thì ăn mì, em nấu cho anh đó.”
Những cây nến đầy màu sắc được cắm lên bánh socola, ánh nến lờ mờ phản chiếu lên khuôn mặt của Tống Hành, bên cạnh là một chén mì trứng gà. Anh đội một chiếc mũ vương miện màu vàng ghi chữ “Happy Birthday” trông rất buồn cười, biểu cảm có chút bất lực: “Nhất định phải đeo cái này hả?”
“Có cảm giác nghi thức mà! Anh không được lấy xuống đâu, mau mau cầu nguyện đi chứ!”
Tống Hành chắp hai tay lại, nhắm mắt. Lông mi anh rất dài, tạo thành một cái bóng mờ trên mặt. Rồi anh mở mắt ra, vẫy tay, “Thổi nến với anh đi.”
“Đâu phải sinh nhật của em.”
Nói thì nói như vậy, chứ ống kính vẫn tiến lại gần, người ở phía sau để lộ ra nửa khuôn mặt. Tân Uyển nín thở, chăm chú nhìn màn hình, nến được thổi tắt, xung quanh tối đen, cậu vẫn không thể nhìn thấy mặt của người ấy.
Không ai bật đèn lên, người kia tò mò hỏi: “Anh ước gì vậy?”
Tống Hành cười rất nhẹ: “Nguyện vọng nói ra không linh.”
“Anh lén nói cho em đi, chỉ anh với em biết, nên điều ước của anh vẫn còn linh á.”
“Vậy em đưa tai lại gần đây.” Tống Hành nói, “Anh sẽ nói cho em.”
Bí mật này chỉ có 3 người biết, Tống Hành, “cậu” và ống kính.
— Một nụ hôn nhẹ rơi lên vành tai.
“Đợi đến khi em 18 tuổi.”, giọng nói của Tống Hành trầm thấp, như thể đang nắm lấy đầu trái tim khiến cho cả năm giác quan run lên, “Đến ngày sinh nhật 18 tuổi của em, anh với em sẽ trao đổi nguyện vọng cho nhau, nhé?”
Đợi đến khi em 18 tuổi.
Đoạn video lại chuyển sang cảnh tiếp theo, lần này trong màn hình không có Tống Hành, thay vào đó là phố phường nhộn nhịp đông người, người ở sau ống kính thở hổn hển: “Hiện tại phóng viên thường trực của chúng ta đang ở trên đường đi tới Đại học A, hôm nay trời trong nên tôi đến tìm anh ấy. Sau khi đi hết con đường bộ và ngồi xe buýt 20 phút thì chúng ta đã thấy được bảng hiệu trường Đại học A rồi đây.”, cảm khái một câu, “Xa thật đấy.”
“Trên đường đi có nên mua một ly trà sữa cho bạn trai không ta?” Ống kính chuyển đến một sạp nhỏ ven đường, “Thôi, với cái dạ dày đó anh ấy mà uống vô thế nào cũng bị khó chịu cho coi. Nên chúng ta sẽ mua một ly để tiếp đãi vị phóng viên thường trực chăm chỉ lặn lội đường xa này nha!”
Tân Uyển có chút buồn cười.
Mua trà sữa xong, ống hút xuất hiện trong màn hình, cậu trai kia đang hút trà sữa thì bỗng sau lưng có động tĩnh, ai đó vỗ vào vai cậu ấy: “Nhìn đi đâu vậy?”
Tống Hành mặc áo len trắng, khăn choàng đen lỏng lẻo quấn quanh cổ, khi nói chuyện có làn sương trắng bay ra, anh vừa cười vừa xoa đầu người ấy: “Còn chưa nói, anh đứng dưới cây đèn đường đầu tiên trước cổng trường để đợi em mà, vậy sao em lại chạy qua đây?”
“Em quên mất, lần sau em sẽ tới đó tìm anh.” Ống kính lia đến ngọn đèn, sáng chói đau cả mắt, “Anh uống trà sữa không? Chỉ một hớp thôi đó.”
Tống Hành ghé sát vào, nụ cười trông có chút trẻ con: “A, đút anh nào.”
“Chà, anh sắp 20 rồi đó, sao có thể bắt nạt trẻ vị thành niên chứ.”
Nói vậy thôi chứ ly trà sữa vẫn được đưa tới, “Uống ít thôi đó, dạ dày anh không tốt.”
Tay trái Tống Hành cầm lấy ly trà sữa, tay phải đan tay với người ấy, không ngại ánh mắt của người khác, thoải mái tự do, “Anh còn một lớp buổi tối nữa, em về cẩn thận nhé, Giao Thừa tuần sau sẽ đến tìm em.”
“Vậy em đi tìm phòng tốt để đặt trước, mở Party!”, Người nọ nhảy cẫng lên nói, “Và rồi chúng ta sẽ cùng đón năm mới!”
“Việc này để anh, em lo mà làm bài tập cho thật tốt để không bị rơi hạng đi.” Tống Hành chợt đưa tay chạm lên ống kính, “Ngày nào cũng cầm máy quay nặng thế này không thấy mệt à?”
“Em không có mệt, em còn muốn sau này tụi mình 7,8 chục tuổi sẽ lấy ra xem lại cơ. Đến lúc đó thế nào anh cũng không đi đứng nổi nữa, trên đùi còn đắp một tấm chăn, răng rụng sạch hết trơn, chỉ có thể vừa uống trà vừa xem.” Cậu trai cười khúc khích, đưa ống kính lại gần mặt Tống Hành, “Còn em thì sẽ nói với anh rằng, Ông nó à, hồi còn trẻ ông đẹp trai quá.”
Dưới ánh đèn vàng chiếu xuống, khuôn mặt của Tống Hành toát ra vẻ dịu dàng, anh cười một tiếng, “Ngốc.”
“Nếu già rồi chỉ có thể uống trà, thì cũng có thể uống trà sữa, đều là nước cả mà, vậy thì tụi mình cùng nhau uống trà xanh và xem video nhé.” Người ấy nói, “Nói chung là không được uống rượu, anh một ly là say à.”
“Uống vô mạch máu sẽ bị tắc nghẽn nữa.”
“Khi nào già thì thử nhé.”
“...”
Trên màn hình bất chợt đen thui, tai nghe cũng im lặng.
Tân Uyển nhìn thanh tiến độ, thấy nó vẫn còn di chuyển. Tai nghe bị hư rồi sao? Cậu tháo tai nghe bên phải xuống, rồi lại tháo bên trái, lúc đeo lên lại thì có âm thanh mờ ám truyền đến.
Tân Uyển ngây người một lúc.
Hình ảnh mờ ảo cùng với độ sáng cao, do đó chỉ có thể mơ hồ thấy được đường nét trên khuôn mặt Tống Hành, mồ hôi hai bên thái dương anh nóng bức, ướt đẫm dưới ánh đèn mờ, mặt anh lúc xa lúc gần.
Ống kính đang run, cho đến khi không chịu nổi nữa mà trút ra một tiếng thở dốc, đến lúc này Tân Uyển mới nhận ra hai người họ đang làm chuyện gì, gò má cậu đỏ bừng lên trong nháy mắt, vô thức cắn mu bàn tay.
“Chẳng phải em thích quay anh lắm à?” Tống Hành khàn giọng nói, “Cầm cho chắc, đừng để rơi xuống.”
“Không quay nữa, không cầm nổi nữa, anh ơi...”
Video vẫn còn đang phát, Tân Uyển không biết lý do gì mà mình không tắt đi, cậu chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, một mặt thì chán ghét, mặt khác thì đang dần trở nên hưng phấn, xấu hổ nổi lên phản ứng sinh lý.
Điều này đối với Tân Uyển thật xa lạ, cậu đỏ ửng hai tai nhìn chằm chằm Tống Hành đang chảy mồ hôi trong màn hình, nghe anh rên rỉ, biết rằng trái tim của họ đang hòa nhịp, xương và cơ bắp nóng hổi đang tan chảy vào nhau, đạt được dục vọng nhỏ bé trong thế giới màu hồng.
Cảnh xuân kết thúc, máy quay có vẻ như được đặt lên gối bên cạnh, ống kính vừa vặn thu được cái gáy của người quay và nửa bên mặt của Tống Hành.
“Anh phiền phức quá đi.”
Tống Hành cười, gãi lên chóp mũi người ấy, lặp lại: “Anh phiền phức quá.”
“Anh không biết xấu hổ.”
“Anh không biết xấu hổ.”
Người ấy cười lên, xương bướm sau lưng hiện lên rõ, cậu trai ôm Tống Hành, dụi mặt lên cổ anh, giọng nói mềm mại nũng nịu: “Sao bây giờ, thích anh quá đi thôi.”
Tống Hành vẫn lặp lại, thấp giọng: “Sao bây giờ, thích em quá đi thôi.“. Anh cười một tiếng, khàn giọng gọi “Bé cưng”, ngọt ngào gọi người yêu.
Hai người ôm nhau hôn môi.
Bỗng máy quay lại được cầm lên, người nọ nói: “Anh lặp lại lần nữa với ống kính đi, khi nãy chắc nó chưa thu được đâu.”
“Em vẫn muốn quay “Quỹ đạo tình yêu” thật sao, nhóc quay phim?” Tống Hành bật cười.
“Anh có yêu em không? Nói nhanh lên.”
Tống Hành nhìn về phía ống kính, bóng trăng trắng xóa trong suốt chiếu xuống, ánh mắt anh trở nên rất đỗi dịu dàng, anh nhẹ giọng nói: “Yêu.”
“Anh yêu em.”
“Anh yêu em cả một đời.”
Rõ ràng chỉ là một âm thanh từ trong tai nghe, nhưng nó lại trở thành một mũi tên bắn vào hồng tâm, sự chấn động thẳng thừng ấy khiến cho Tân Uyển cảm giác như mình đang bị bóp nghẹt, không thể thở được, mà cũng khiến cậu cảm thấy bản thân mình trở nên trong suốt, Tống Hành trong video nhìn thẳng vào ống kính, như là nhìn vào mắt của cậu, nói, anh yêu em.
Video kết thúc, bóng tối kéo đến.
Tân Uyển ngồi trong màn đêm thấy nước mắt mình đang tuôn trào.
Thật kỳ quái.
Lúc lấy CD ra, tay cậu run cầm cập. Bỏ CD vào trong phong thư, bấy giờ Tân Uyển mới phát hiện ra góc phải phía dưới mặt sau phong thư có một trái tim nhỏ màu đỏ đã phai đi.
Muốn đập nát CD.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Tân Uyển mới chậm chạp nhận ra rằng cậu không phải cảm thấy chán ghét, là... Ngưỡng mộ.
Cũng không hẳn là ngưỡng mộ.
Mà là ghen tị.
Một cảm xúc không được công khai, một cảm xúc khó nói ra.
Tân Uyển không thể nhận ra chính mình, rất mệt mỏi, cậu bỏ CD và laptop vào trong ngăn kéo rồi chui vào trong chăn, cuộn người lại như một đứa trẻ sơ sinh mà ngủ, nước mắt cũng không lau.
Cuối cùng vì oxi quá ít nên khó chịu tỉnh giấc.
Tân Uyển choáng đầu, kéo lê dép bông bước ra khỏi phòng khách, thấy đèn bên ngoài đã sáng. Cứ như là một giấc mơ, cậu thấy Tống Hành đang tựa người lên bếp, cúi đầu xắt cà chua.
“Dậy rồi à.” Anh nghe tiếng bước chân nhưng không quay đầu lại: “Rửa tay rồi ra ăn cơm.”
Tân Uyển há miệng, giọng nói không nghe theo sai khiến, lúc ở trong phòng vệ sinh mới thấy mình ở trong gương đầu tóc rối bù, vệt nước mắt, gò má bị đè đỏ, vì vậy cậu rửa mặt.
Tống Hành làm cà chua trộn, những hạt đường trắng không được xay nhuyễn, nước cà chua chảy ra trên tấm thớt.
Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, Tống Hành nói: “Lấy giùm tôi, ở trên sofa đấy.”
Tân Uyển cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện tên Mao Niệm, Tống Hành vừa tính lấy khăn lau tay rồi nhận lấy nhưng Tân Uyển đã bắt máy, đưa điện thoại lên tai anh.
Trong suốt quá trình nghe điện thoại, Tân Uyển vẫn luôn giữ nguyên tư thế, rất yên tĩnh, ánh mắt thẳng tắp lên gò má anh. Anh đã cởi bỏ toàn bộ dáng vẻ trẻ trung của học sinh cấp 3, không thích cười, cũng không thích nói, môi hơi khô, không thích hợp để nói “Anh yêu em.”
Điện thoại không biết đã cúp khi nào, tay Tống Hành áp lên tay cậu, rút điện thoại ra.
“Nhìn tôi chằm chằm làm gì?”
Chỉ đơn giản hỏi một câu chứ không hẳn muốn biết. Anh rũ mắt vuốt lên màn hình, gửi tin nhắn.
“Anh ơi”, Tân Uyển gọi.
“Sao vậy?”
“... Không có gì ạ.” Môi Tân Uyển ngập ngừng, bước tới ngồi xuống bàn ăn, gấp một đũa cà chua trộn.
Thật lạnh, chất lỏng chua ngọt ngấm vào người, trong một khoảnh khắc tỉnh táo bất chợt, Tân Uyển biết rằng có thứ gì đó đang thay đổi, nhưng cậu cũng không làm gì cả, chỉ để mặc cho họa thủy đông lưu.
(*) Họa thủy đông lưu (祸水东流.): Theo mình tra được trên Baidu thì nó có nghĩa là dùng biện pháp khiến bản thân không phải chịu tổn thất, thay vào đó để cho người khác gánh thay. Mình cũng không biết có chính xác hay không nữa, bạn nào biết thì góp ý cho mình với nhé ^^
————
Tác giả: Viết như vầy chắc không bị khóa đâu ha...