Từ lúc đi ra quán malatang, Tân Uyển vẫn luôn nắm chặt khăn choàng cổ, chiếc khăn lông vẫn còn ấm, trong kính chiếu hậu có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu. Tại sao lại thích khóc như vậy chứ? Tân Uyển nghĩ, vô cớ mà khóc, có lẽ Tống Hành sẽ cảm thấy cậu quá ngây thơ.
Nhưng hạnh phúc là thật, nếu cậu mà có cái đuôi thì bây giờ nhất định đã vung cao lên trời rồi.
Trở về Sấu Nguyệt Lý lần nữa thì đã 8 giờ tối, Cầu Cầu ở nhà không có ai, cáu kỉnh kéo hết nệm sofa xuống đất, nằm lên trên lăn lộn, đuôi héo úa không thèm vẫy, Tân Uyển đổ đầy thức ăn cho nó, Cầu Cầu muốn cạp tay cậu, cậu né ra: "Sao mày lại lấy oán trả ơn thế này."
Cầu Cầu ứ một tiếng, vùi đầu vào chậu cơm.
Malatang rất ngon, chỉ là hơi nhiều gia vị, trên người giờ toàn là mùi đồ ăn, không dễ ngửi.
Tống Hành đi tắm, Tân Uyển khó khăn dùng một tay cởi áo khoác lông ra, ném vào giỏ đồ dơ. Cậu ôm Cầu Cầu sờ lông nó, bỗng nhìn thấy gạt tàn thuốc trên bàn, chỉ thưa thớt hai ba cái đầu thuốc, có cái được đốt chỉ còn dư chút xíu, Tân Uyển thầm nghĩ: Anh ấy học hút thuốc từ khi nào vậy?
Ban công không bật đèn, Tân Uyển cầm một mẩu thuốc lá, mở cửa sổ, lúc này mới cẩn thận châm lửa, ánh sáng đỏ lập lòe, khói thuốc bay lên, cậu vụng về hút vào một hơi, sặc đến ho khan, vừa muốn thử lại lần hai thì nghe thấy tiếng phòng tắm mở cửa, Tân Uyển hoảng loạn dập điếu thuốc, đóng cửa sổ lại.
Tống Hành mặc đồ ngủ màu tro đen, tóc vẫn còn ướt, hỏi: "Ra ban công à?"
"Cửa sổ ở đó còn mở nên em ra đóng." Tân Uyển chột dạ, nói chuyện không tự tin, dù sao thì hút thuốc của người khác vẫn rất bất thường, nghe qua cảm thấy rất biến thái, tàn thuốc được dập kia được cậu nắm chặt trong lòng bàn tay, "Anh tắm xong rồi ạ, vậy em đi tắm, mùi trên người khó ngửi quá."
Không đợi đáp lại, Tân Uyển vội vàng chạy tới phòng tắm, còn nhớ rõ đóng cửa thật nhẹ.
Trong phòng tắm vẫn còn hơi nước chưa tan, nóng, Tân Uyển cúi đầu cởi quần áo, cậu sợ lạnh, đồ bên trong cũng rất dày, không dễ cởi, tay trai quấn băng thật sự không tiện chút nào, chỉ đành phải cởi bên phải trước.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tân Uyển hết hồn: "A?"
Giọng nói Tống Hành ở ngoài cửa: "Cậu quên mang theo khăn với đồ ngủ."
Tân Uyển nhìn bộ dạng quần áo xộc xệch của mình trong gương, do dự một lúc lâu mới mở cửa, hơi nước bay trước mặt một lát rồi trở nên rõ ràng, Tống Hành thấy cánh tay phải để trần của cậu, trắng nõn, mang hơi thở thiếu niên.
Cậu lấy khăn và đồ ngủ, ngượng ngùng giải thích: "Em cởi đồ chậm quá, sợ động tới băng vải, em nhớ anh có dặn không được tháo nó ra, cũng không được dính nước."
"Cậu có thể gọi tôi một tiếng." Trong tay chợt nhẹ bẫng, là Tống Hành cầm lấy, treo lên một bên, Tân Uyển ngước mắt nhìn anh, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Bây giờ muốn tôi giúp không?"
·
Tân Uyển cảm giác như mình sẽ ngừng thở.
Bóng dáng Tống Hành phủ lên người cậu, giọng nói trên đỉnh đầu vang lên: "Giơ tay."
Cậu máy móc nâng tay lên, nghe thấy tiếng thở dài: "Giơ tay trái lên, không phải tay phải."
Hơi nước lơ lửng trong phòng tắm, ngột ngạt không thở nổi, mỗi một giọt nước đều đã từng tiếp xúc với Tống Hành, rồi lại sôi nổi tiến vào phổi của cậu, hòa tan vào trong máu, tay trái Tân Uyển vô thức cuộn tròn lại, rồi mau chóng buông ra.
Phí sức rất lâu mới có thể cởi quần áo ra hết, Tân Uyển cảm giác mặt mình sắp bỏng, đứng bất động tại chỗ, ngón chân cuộn lại, dẫm lên sàn ướt nhẹp – còn Tống Hành vẫn quần áo chỉnh tề.
"Tay bị tê thì nói với tôi." Tống Hành bỏ quần áo vào sọt đồ dơ, "Chút nữa tắm cũng đừng buông tay trái xuống."
"Ò." Tân Uyển nhỏ giọng nói, "Vâng."
Tiếng nước vang lên, Tân Uyển liên tục điều chỉnh hô hấp, rồi không nhịn được ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, rất lâu cũng không di chuyển.
"Nhìn tôi làm gì?" Tống Hành xịt sữa tắm màu trắng sữa lên bông tắm.
"Mắt của anh..." Tân Uyển nói, "Rất đẹp."
Tống Hành nhìn cậu một cái, không nói chuyện, nhưng lại cười, dù ý cười không rõ ràng — dường như luôn là như vậy, Tân Uyển nghĩ, anh rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài, cũng không giỏi, hệt như lần đầu tiên gặp mặt, điểm này không thay đổi.
Bông tắm xoa qua xương quai xanh, rồi lại lấn lướt ở eo, hình xăm bên ngực trái cũng được bao phủ bởi bọt, rất nhột, Tân Uyển buồn cười, cậu muốn ôm Tống Hành, cố ý để bọt dính lên người anh, anh sẽ không tức giận đâu, hoặc là sẽ ngửa đầu hôn môi với cậu, ướt nhẹp mà rơi xuống giường, làm cho khăn trải giường của khách sạn ướt đẫm.
Trước kia cậu sẽ làm vậy.
"Quay người lại." Tống Hành nói.
Tân Uyển ngoan ngoãn xoay người, lại cảm nhận được anh đang khựng lại, hỏi: "Sao vậy anh?"
Tống Hành nhìn lưng cậu – trên đó có vài vết sẹo đã mờ, kéo dài, có đến bảy, tám đường sẹo như vậy, giọng nói của anh có chút khàn khàn: "Không có gì, không cần phải giơ tay suốt đâu."
Động tác so với khi nãy đã nhẹ hơn, mang đến ảo giác dịu dàng, tựa như vuốt ve, hô hấp bay lên trên, Tân Uyển mím chặt môi, nhìn chằm chằm gạch men trắng dưới chân.
"Quay qua đây đi."
Tân Uyển không động đậy, cái gáy trắng như tuyết đỏ bừng, xương nhô lên mảnh khảnh, ngón tay nắm chặt.
Tống Hành vừa tính lặp lại thì nhìn thấy cậu chậm rì rì quay qua, cực nhọc che che giấu giấu, cắn môi dưới đỏ ửng, tóc hai bên thái dương ướt nhẹp, Tống Hành rũ mắt nhìn phía dưới của cậu, Tân Uyển muốn trốn đi nhưng không có chỗ để trốn, hoảng loạn như sắp khóc: "Em xin lỗi, em không cố ý, em cũng không biết làm sao..."
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Cái này quả thực cậu không cố ý, Tân Uyển không dám ngẩng đầu lên, còn cái phía dưới thế mà vô cùng lễ phép, đầu ngẩng lên cao, cậu vừa tính mở miệng giải thích thì bỗng nghe Tống Hành nói: "Nhắm mắt."
Tân Uyển thẫn thờ nhìn lên, ngây ngốc không phản ứng, Tống Hành nghiêng người bật vòi nước, nước lạnh rửa sạch sẽ bọt xà phòng, giơ tay che mắt Tân Uyển lại — tay anh rất lạnh, lạnh đến nỗi làm cậu giật mình.
"Nhắm mắt lại."
Hơi nước bay khắp nơi, vẫn còn nóng, Tân Uyển cảm giác như mình đã hòa vào trong hơi nước, từng tấc da tấc thịt đều nóng lên, cậu nhịn không được mà nắm lấy tay Tống Hành, sợ mình sẽ ngã xuống đất, trước mắt là gì cậu cũng không thấy rõ, trong đầu toàn là mảng trắng xóa, dòng điện theo cánh tay kia truyền vào trong cơ thể, lông mi Tân Uyển đảo qua lòng bàn tay, nước mắt sinh lý chảy xuống, giọng nói mềm mại đáng thương, lẩm bẩm: "Tống Hành..."
Cứu em với.
Dù bất cứ giá nào.
Trong lòng cậu thầm nói như thế.
Tay buông lỏng, ánh sáng lóa lên, giống như một giấc mơ, Tân Uyển mặc cho anh rửa sạch bọt và chất lỏng trên người, quần áo Tống Hành cũng dính nước, vệt nước hiện lên, hỏi: "Trước kia có ai đánh cậu à?"
Đầu óc Tân Uyển đang rối loạn, không nghe thấy: "Dạ?"
"Không có gì."
Tân Uyển cúi đầu, nói: "Cảm ơn anh... Cái đó, ừm, sau này em cũng sẽ giúp anh nhé."
Tống Hành ném khăn tắm qua một bên, lấy áo ngủ: "Giúp tôi cái gì?"
"Giúp giúp giúp —" Tân Uyển hận không thể tự cắn đứt đầu lưỡi của mình, thời điểm mấu chốt mà lại mắc kẹt, còn nói lắp, nhưng cậu không biết phải nói ra như thế nào, cầu xin nhìn anh, "Là việc đó đó."
Khăn lông lau lên tóc, tầm nhìn bị che khuất, chỉ nghe anh nói: "Nói sau đi."
Tân Uyển thở phào nhẹ nhõm, rồi lại tiếc nuối không nói nên lời: "Ò... được ạ."
"Còn nữa, đừng lấy thuốc lá trong gạt tàn nữa, không sạch." Tống Hành nói, "Nếu muốn học hút thuốc thì sau này tôi sẽ dạy cho cậu."
Tân Uyển lúc bấy giờ mới nhận ra mẩu thuốc lá đã ném vào trong thùng rác đã sớm bị phát hiện, dường như cái ý định ngớ ngẩn, không dám nói ra của cậu cũng đã rõ như ban ngày, nhịp tim tăng nhanh, cậu nói: "Vâng."
Rồi ngước mắt nhìn anh.
"Vậy sau này anh dạy em nhé."
·
Vào ngày cuối cùng của tháng 12, tay trái của Tân Uyển đã khỏi hẳn.
Tân Uyển ở trong giấc mơ nhớ lại rất nhiều chuyện, rải rác, tựa như cậu nhóc con khui hộp kẹo, phần lớn là về Tống Hành, còn có mối quan hệ với mẹ — hầu hết đều không phải ký ức tốt đẹp, rất nhiều trận cãi nhau đang xen. Còn về trung tâm kia thì nhớ rất ít, chỉ nhớ rõ được cơn đau và nỗi sợ hãi.
"Cái này đại khái là cơ chế bảo vệ, nó chỉ nhắc cho em nhớ đến những chuyện tốt đẹp, ký ức của em sẽ theo bản năng tránh những chuyện xấu." Trầm Du nói vậy, "Như kiểu, rất khó để nhớ những chuyện xấu hổ mà mình làm lúc còn học cấp 2, nếu nhớ tới những lời khen của giáo viên thì sẽ dễ hơn."
"Nhưng những chuyện tốt đó em cũng không nhớ hết." Tân Uyển ghé lên bàn, cằm gối lên cánh tay, bộ dáng rầu rĩ không vui, "Em không muốn nhớ đến những chuyện không tốt..."
thẩm du nói tiếp: "Nếu muốn nhớ lại tất cả thì không thể tránh khỏi việc đó."
Tân Uyển cụp mắt xuống tựa như đang suy nghĩ.
"Nhưng em cũng đừng nôn nóng." Trầm Du không kiềm chế được mà xoa đầu cậu, thầm nghĩ cảm xúc quả thực không tệ, mềm mại, "Ở bên cạnh Tống Hành không chừng em sẽ càng nhớ nhiều hơn, tương lai còn dài, không cần phải vội."
Tương lai còn dài.
Câu này rất sáng sủa, phía cuối con đường là vườn Địa Đàng, hai bên đầy ánh sáng, dường như đề tìm được chỉ là vấn đề của thời gian.
Ngày 31 tháng 12
Thành phố Tây Loan, nhiệt độ -7°C, thời tiết chuyển từ nhiều mây sang có tuyết.
Ngày cuối cùng của năm, Tân Uyển không nhớ trước kia đã trải qua đêm Giao thừa như thế nào, vì vậy cậu tự chủ động làm cho hôm nay trở thành đêm Giao thừa tốt nhất trong đời mình. Đêm hôm qua cậu cứ trằn trọc nghĩ cách, lăn qua lộn lại đến hơn 2 giờ mới thôi, lén chui vào trong lòng Tống Hành, vùi lên cổ anh, áp vào cơ thể ấm áp bắt đầu ngủ.
Sáng hôm sau bị gọi dậy, khoảng 6,7 giờ, Tân Uyển buồn ngủ không tỉnh táo nổi, đôi mắt lơ mơ nửa nhắm nửa mở, trong mắt còn có tia máu đỏ.
Tống Hành ngồi bên mép giường cười, cúi người xuống, trong hơi thở có mùi bạc hà từ kem đánh răng, giọng nói rất nhẹ: "Sáng nay tôi phải đến công ty, chắc là đi khoảng vài tiếng, lúc thức đừng tìm tôi nhé."
Tân Uyển nhất thời không phân biệt được đang là mơ hay là hiện thực, lại nhắm mắt, lẩm bẩm: "Tống Hành, em buồn ngủ..."
Chăn được kéo lên, mơ hồ có thể cảm nhận được ánh mắt, không nhớ rõ nhìn chăm chú bao lâu mới rời đi. Giấc ngủ này kéo dài đến hơn 10 giờ, lúc tỉnh dậy Tân Uyển ngồi ngây ngốc một lúc lâu mới chậm rãi xoay người xuống giường, lê bước đi ra khỏi phòng ngủ.
Phòng khách không bật đèn, cảm giác âm u từ cửa sổ sát đất chui vào, Tân Uyển rối rắm cắn ngón tay, cầm điện thoại gõ gõ xóa xóa trên khung tin nhắn gần 20 phút mới gửi được,
Anh sẽ về đón Giao thừa chứ?
Biểu lộ sự đáng thương rất rõ ràng, nhưng không thu hồi tin nhắn được.
Tân Uyển bắt đầu cảm thấy sợ, giống với cảm giác sợ sệt trong lòng, sau khi ý thức được mình đã mất trí nhớ, cậu vẫn luôn đắm chìm vào cảm xúc này, cậu có thể giả bộ được lúc Tống Hành có ở đây, nhưng khi không có anh thì cậu không thể suy trì sức lực, trơ mắt nhìn bản thân trở nên bất an, nôn nóng, nhưng không thể làm được gì.
Điện thoại reo lên, Tân Uyển hốt hoảng giật bắn người, chậm rãi mở tin nhắn lên.
Sẽ về sớm thôi.
Tân Uyển kêu to một tiếng, cười lớn bế Cầu Cầu lên, vùi mặt vào trong lông xù của nó, dùng sức chà mấy cái, Cầu Cầu điên cuồng giãy giụa mấy lần mới thoát khỏi, hoảng sợ nhìn cậu.
Nhưng câu đó cũng không hẳn là thật, ít nhất là không có "sớm thôi", hai ba giờ chiều anh mới trở về, Tân Uyển ngồi trên sofa đợi rất lâu, kẹo đã tan trong miệng hoàn toàn thì ngoài cửa mới phát ra âm thanh, Tân Uyển lê dép rất lớn, vội vã chạy tới mở cửa, chào đón cậu là một cái túi giấy.
"Trên đường về có thấy bán hạ dẻ rang đường." Tống Hành đóng cửa, nói, "Mua về cho cậu."
Tân Uyển được anh chiều mà bất giác lo lắng, hương hạt dẻ ngào ngạt, hồi còn học cấp 3 cậu thường hay ăn trước cổng trường, một cái nồi, trộn đều với đường cát trắng, hạt dẻ ngon nhất là khi mới bung vỏ, còn nóng hổi, hương thơm hấp dẫn.
Cậu ôm hạt dẻ vào trong lòng, nhất thời không mở ra, rồi nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay anh, tò mò hỏi: "Mấy cái đó là gì vậy ạ?"
"Bột mì, bột nếp, thau, với chút đồ ăn." Tống Hành nói, "Ngày mai là Tết rồi, cậu muốn làm sủi cảo với bánh trôi mà đúng không? Mấy cái này trong nhà không có, nên đành phải ra ngoài mua thôi."
Tân Uyển chớp mắt, cố gắng làm cho mình nghĩ đây không phải là lúc để rơi nước mắt, nhận một cái túi trong tay anh: "Để em phụ anh cho, nặng lắm." Rồi bỗng nhớ tới cái gì đó, rụt tay lại, lấy ra một cục kẹo, lột vỏ, "Anh ăn kẹo đi, là vị táo."
"Kẹo ở đâu vậy?"
"Em tìm trong ngăn kéo, xin lỗi anh vì em tự ý lấy ra, nhưng em không có làm mấy cái khác lộn xộn đâu!" Tân Uyển ngượng ngùng cười, "Vị táo ngon lắm, em thường để dành ăn."
Tống Hành không còn tay nào trống, nên cậu đưa tay lên cao, lòng bàn tay chạm vào đôi môi khô trong giây lát, hương vị chua ngọt tràn ngập trong môi lưỡi, hơi ngọt một chút, nồng đậm không hòa tan được, không hiểu sao lại khiến cho Tống Hành liên tưởng đến những đốm sáng dưới tán cây vào ngày hè.
Tân Uyển nhấc cái túi lớn lên, hưng phấn bay vào phòng bếp.
Bịch hạt dẻ mà Tống Hành mua rất nhiều, gần như muốn tràn ra, Tân Uyển không nhớ được giá của hạt dẻ lúc cậu còn học cấp 3, chỉ nhớ mình lúc nào cũng mua một ít, ôm vào trong đồng phục mùa đông, về đến nhà hạt vẫn còn bốc khói, chỉ có da cậu đã ửng đỏ.
Còn bây giờ đã trở thành "Hạt dẻ rang tự do", ăn không hết, trong miệng đầy vị ngọt, cậu lột cho Tống Hành vài cái, nhịn cảm xúc muốn ôn lại chuyện xưa với anh xuống, sợ sẽ nói ra câu chuyện cũ ở trường cấp 3.
Đến giờ cơm chiều mà hạt dẻ vẫn chưa ăn hết, thậm chí còn không ăn nổi cơm chiều, Tân Uyển cảm thấy mình ăn nhiều quá, có chút buồn nôn, uống một viên thuốc tiêu, thê thảm nói: "Em thấy em như ma đói ấy, anh biết ma đói chết như thế nào không?"
Tống Hành hỏi: "Chết như thế nào?"
"Tìm được đồ ăn, sau đó căng bụng mà chết." Tân Uyển sờ bụng, giọng chắc chắn: "Em đó."
Tống Hành đứng lên, cười cười: "Vậy ma đói còn ra ngoài xem phim nổi không?"
Đôi mắt Tân Uyển sáng rực: "Được ạ!"
Bên ngoài đã tối, tuyết không rơi như dự báo, hệt như lần trước, Tân Uyển bắt đầu nghi ngờ dự báo thời tiết ở Tây Loan có phải lúc nào cũng không đáng tin cậy như vậy không. Rạp chiếu phim nằm đối diện đường Đạo Tam, đi khoảng hai mươi phút là tới, Tân Uyển ở phía sau dẫm lên cái bóng kéo dài của Tống Hành, lặng lẽ để bóng của tay mình chạm vào bóng tay của anh, coi như đã nắm tay.
Tống Hành bỗng nghiêng đầu nhìn, giọng nói ở trong gió không lớn lắm: "Hình như cậu vẫn chưa từng hỏi tôi chuyện của cậu lúc trước."
Tân Uyển sợ tới mức rụt tay lại, thấp thỏm đút vào túi: "Em sợ anh không có thời gian để trả lời em nên em không dám hỏi, bây giờ em có thể hỏi được ạ?"
"Được."
Trong đầu cậu không có chuyện gì muốn hỏi, cậu biết Tống Hành không muốn nhắc đến chuyện hai người từng yêu nhau, còn những chuyện khác thì không thấy hứng thú, nhất thời xoay xở thật nhanh, trong cái khó ló cái khôn, hỏi: "Em, em có thi đậu đại học không anh?"
Cậu đã biết đáp án, là một học viện mỹ thuật ở đây, so với cả nước thì cũng coi như có chút danh tiếng.
"Việc này thôi à?" Tống Hành có chút buồn cười.
"Rất quan trọng mà." Khuôn mặt Tân Uyển đỏ bừng, giải thích, "Không thi đậu đại học thì sẽ không có ai nhận em vào làm hết, chỉ có thể đi rửa chén thôi, cho nên cái này chắc chắn phải biết chứ."
Im lặng một lát, Tân Uyển bỗng nhớ ra — cậu chia tay với Tống Hành vào tháng 8, lúc đó chưa có kết quả trúng tuyển nguyện vọng, liên lạc bị cắt đứt, sau đó Tống Hành ra nước ngoài, làm sao anh có thể biết được cậu học ở đâu được? Trong bầu không khí trầm lặng, Tân Uyển có chút bối rối, cậu sờ mũi, vừa muốn đổi chủ đề thì nghe thấy giọng nói của Tống Hành: "Học viện Mỹ thuật Tây Loan."
Tân Uyển há miệng thở dốc, không thể nói thành lời.
Tống Hành nhìn cậu: "Sao vậy?"
"À." Tân Uyển cười khan, "Không có gì, chỉ cảm thấy em thật cừ, em cứ tưởng thành tích lúc cấp 3 tệ lắm, nào có thể đậu trường tốt như vậy chứ."
"Không có." Tống Hành nhẹ giọng nói, "Cậu lúc cấp 3 rất thông minh."
Cậu không thể hỏi được bất kỳ vấn đề nào nữa, trong đầu loạn cào cào, có loại kích động thôi thúc cậu nói ra sự thật với Tống Hành, bất chấp hậu quả, mặc kệ quá khứ, nhưng mãi tới lúc đến rạp phim, cậu vẫn không thể nói ra lời nào.
Giữa đám đông, Tống Hành hỏi cậu: "Muốn xem phim gì?"
Tân Uyển không có tâm tư lựa chọn, chỉ tay bừa một cái.
Xung quanh toàn là mùi bắp rang, trong tay cậu cũng cầm một hộp nhỏ, không khí dường như trở nên dinh dính, hàng soát vé dài chậm rãi tiến lên, lúc vào phòng chiếu phim Tân Uyển mới nhớ ra mình đã quên nhìn tên phim, chỉ mong đây không phải là phim kinh dị, cậu sợ ma.
Vào hơi muộn, bên trong đã tắt đèn, rất tối, Tân Uyển vừa từ chỗ sáng đi vào, nhất thời không nhìn rõ được gì, tay quờ quạng lung tung, Tống Hành nắm tay cậu, thấp giọng nói: "Đi theo tôi."
Tay Tống Hành rất nóng, khô ráo, có thể cảm nhận được vết chai mỏng, Tân Uyển len lén nắm chặt, chen chúc trong dòng người tới chỗ, thật vất vả mới ngồi xuống, nhẹ nhàng thở phào.
Quảng cáo vừa lúc đã chiếu xong, phim bắt đầu chiếu, lúc này Tân Uyển mới nhớ tới cậu không biết tên phim, vì thế thấp giọng hỏi: "Đây là phim kinh dị ạ?"
"Không biết." Tống Hành nói, "Chắc là không phải."
Tân Uyển hồi hộp nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ cần có máu và bóng dáng ma quỷ là cậu sẽ kéo Tống Hành đi ngay, nhưng mà không phải, mặt trời trên màn hình chói lóa, là phim thanh xuân vườn trường, một nhóm học sinh cấp 3 ngồi trên sân thể dục tán chuyện, tên phim hiện lên, chữ màu trắng — Tại sao quả vải không thể là màu xanh?
Không hiểu tên nghĩa là gì.
Trong rạp chiếu phim thật sự rất nóng, Tân Uyển gần như thở không nổi, cởi áo khoác và khăn choàng ra.
Bộ phim nói về tình bạn, vai chính là hai học sinh nam cấp 3 bị cô lập, một người mù màu đỏ và xanh lục, người còn lại bị nghi ngờ mắc chứng hoang tưởng, hai cậu phát triển tình bạn bè kỳ dị, cốt truyện chính là vậy, không có gì cao trào.
Phim nói: "Quả vải có màu xanh không?"
"Tại sao không?"
"Nhưng các bạn khác nói quả vải màu đỏ, kêu tôi là đồ ngốc."
"Nhiều người nói thì là đúng chắc? Trước kia còn có người nói trái đất có hình nắp nồi, trái đất là trung tâm vũ trụ, trái đất chỉ có thế thôi hả? Tôi nói quả vải màu xanh, thì nó có màu xanh. Tụi mình là Nicolaus Copernicus, là trung tâm của vũ trụ, quả vải là bước đầu tiên."
Tân Uyển ăn mấy cái bắp rang, đè giọng xuống: "Anh có phát hiện không?"
Tống Hành hơi cúi đầu để nghe rõ: "Hửm?"
"Cậu học sinh có tên 'Lý Trí', đồng âm với 'quả vải'.", Tân Uyển cười rộ lên, "Có được tính là trứng màu không nhỉ?"
Tống Hành cũng lấy vài cái bắp rang trong hộp, nói: "Tính."
Phim đã đến giai đoạn kết thúc, Tân Uyển bắt đầu có chút buồn ngủ, không biết đã tiến triển đến tình tiết nào, màn hình bỗng tối đen, trong phòng đen như mực, đèn điện lóe lên vài cái, ánh đèn sáng trưng, kèm theo âm thanh xoèn xoẹt.
Cơn buồn ngủ của Tân Uyển đã biến mất, cả người như bị đông cứng, ánh mắt ngây ra nhìn màn hình lóe ánh điện, hô hấp dồn dập, cậu lâm vào nỗi sợ hãi khó hiểu, giãy giụa không thoát được, người khác phản ứng như thế nào cậu cũng không để ý, thậm chí có thể nghe được âm thanh từ hàm răng đang phát run.
Tống Hành phát hiện tình huống không thích hợp, đè tay cậu lại, mới nhận ra cậu đang run rẩy.
"Tân Uyển, Tân Uyển."
Tân Uyển dường như không nghe thấy, cậu không thể bình tĩnh được, đôi mắt cụp xuống, Tống Hành bất chấp hàng phía sau có người, nói "Xin lỗi" rồi đứng dậy, kéo tay Tân Uyển đi ra khỏi phòng chiếu phim, đèn bên ngoài rất sáng, trên hành lang trống không, mồ hôi lạnh trên đầu Tân Uyển càng rõ ràng, Tống Hành cau mày, vừa muốn ấn lên vai anh thì Tân Uyển đưa tay lên che mặt, giọng nói run run: "Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi..."
Tay Tống Hành ngưng động tại chỗ, hầu kết di chuyển, dường như không thể nói ra câu gì để an ủi, hoặc là anh bẩm sinh đã ngốc, ngoài ôm ra thì không nghĩ được gì nữa. Tân Uyển run lẩy bẩy, đầu tựa lên vai anh, bàn tay phía sau lưng cậu vỗ nhẹ, tựa như đang ru ngủ.
Ánh đèn vẫn chớp nháy, nước mắt và mồ hôi vẫn còn đó, Tân Uyển run rẩy một lúc lâu mới bình tĩnh, lưng và thái dương đã ướt đẫm, khóe mặt thì lại khô ráo, không khóc, cậu mở miệng thật to để hít thở mấy cái, bấy giờ mới ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt nhìn anh, giọng nói có chút khàn: "Em xin lỗi, phim chưa xem hết, bắp rang vẫn còn trong đó..."
"Nếu cậu muốn xem thì ngày mai bộ này còn một suất nữa." Tống Hành nói, "Ngày mai chúng ta có thể đến xem tiếp."
Tân Uyển chậm rãi vươn tay ôm eo anh, cảm giác ỷ lại và bất an dày đặc: "Em ôm anh một lát được không ạ?"
"Ừ."
Xung quanh rất yên tĩnh, mùi bắp rang vẫn còn, lúc sau Tân Uyển mới nói: "Em không biết tại sao lại như vậy nữa, nhưng em không thể khống chế bản thân được, cứ như là linh hồn xuất khỏi cơ thể vậy, chỉ có thể ở một nơi cao nhìn mình thành ra như thế nhưng lại không thể làm được gì hết."
Tống Hành cũng hùa theo lời vô nghĩa, thấp giọng: "Nhưng chẳng phải cậu vẫn trở lại mặt đất rồi sao?"
Tân Uyển cười rộ lên: "Đúng nhỉ, chứ không người khác sẽ cho rằng em bị bệnh tâm thần mất."
Tống Hành bỗng nhiên nói: "Có muốn nghe một ít chuyện của cậu lúc cấp 3 không?"
"Muốn ạ." Tân Uyển nói, "Nhưng em không biết muốn hỏi gì."
"Thời học cấp 3 cậu rất sợ đau, lần nào khám sức khỏe lấy máu cậu cũng che mắt lại, lấy xong còn sẽ khóc."
"Sao anh lại kể chuyện mất mặt vậy chứ." Tân Uyển không nhớ tới những việc đó, nhất thời nghe được thì cảm thấy mới lạ, làm phai nhạt những cơn ác mộng đó không ít, cậu thôi ôm Tống Hành, sờ mũi, "Có sợ đau một chút, mà cũng không sợ lắm."
"Sau này sẽ không đau như vậy nữa, cũng không có ai đánh cậu." Giọng nói của Tống Hành rất nhẹ, nhìn vào mắt cậu, ánh đèn vàng nhá nhem, ánh mắt cũng mông lung, lời nói lại rõ ràng, "Đừng sợ."
·
Cửa phòng chiếu phim mở ra lúc 23h50, cách năm mới 10 phút.
Lối vào rạp rực rỡ ánh đèn, trên mặt đất còn có những mảnh pháo không ai dọn dẹp, trên trời hạ xuống cơn mưa tuyết nhưng không nhìn thấy tuyết, tất cả đều biến thành nước, tựa như khóc thầm lặng.
Tân Uyển vẫn luôn ngóng trông trận tuyết đón năm mới, lại không ngờ đến trường hợp này, đường đi bộ đã thấm ướt, gió cũng mang theo mưa bụi, cậu rầu rĩ nói: "Chẳng lẽ phải dầm mưa về nhà?"
"Gần đây có cửa hàng tiện lợi 24h, tôi tới đó mua dù." Tống Hành nói, "Cậu ở đây chờ tôi."
"Em đi với anh!" Tân Uyển trùm mũ áo hoodie lên, cả khuôn mặt càng lộ rõ vẻ trẻ con, "Anh cũng trùm mũ lên đi."
"Không cần, chút là tới rồi."
Tân Uyển khăng khăng trùm mũ áo lên cho anh, cẩn thận sửa sang, bấy giờ mới yên tâm, tay khẽ nắm tay áo của anh, cùng nhau bước lên vũng nước, dẫm ra tiếng.
Cửa hàng 24h quả thực rất gần, đi bộ hai phút là tới, nhưng tóc trên trán Tống Hành vẫn còn ướt, Tân Uyển lấy khăn giấy trong túi ra, khẽ nhón chân cẩn thận lau nước trên trán anh, ánh mắt thoáng thương xót, Tống Hành nói: "Chỉ là cơn mưa nhỏ thôi, không cảm lạnh được đâu."
Tân Uyển lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Sau này anh đừng gặp mưa nữa thì tốt hơn."
Tống Hành dừng một chút, rũ mắt nhìn cậu, vẫn chưa kịp nhìn vào trong mắt cậu thì cái tay kia đã rút về.
Trong cửa hàng 24h vẫn còn nhiều ô, chỉ là kiểu dáng không quá đẹp, Tống Hành tiện tay chọn đại một cái, lúc tính tiền còn mua thêm một cây kẹo mút cho Tân Uyển. Vừa đẩy cửa đi ra, trên bầu trời vẫn còn đang mưa, bỗng thấy cửa hàng bách hóa phía đối diện đếm ngược, giữa đám đông truyền đến tiếng la to.
"5, 4, 3—"
Tân Uyển nhỏ giọng đếm theo, "1" vừa kết thúc, pháo hoa màu cam bắn thẳng lên trên không trung, màu sắc rực rỡ sáng ngời, ánh sáng chiếu lên từng người một, âm thanh hoan hô náo nhiệt. Tân Uyển chợt cảm thấy nhẹ nhàng, dường như tất cả đã qua hết, cậu nhìn về đôi mắt của Tống Hành, ánh sáng chiết xạ vào con ngươi, tựa như trong đôi mắt ánh có hàng vạn vì sao đang nương nhờ, đẹp cực kì.
"Năm mới vui vẻ." Tân Uyển cười rộ lên, "Tống Hành."
Tống Hành cũng nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: "Cậu cũng vậy, năm mới vui vẻ."
—
Chú thích:
(*) Nicolaus Copernicus là một nhà thiên văn học đã phá vỡ quan niệm Trái đất nằm ở trung tâm của vũ trụ tồn tại suốt nhiều thế kỷ. Bằng những lập luận sắc bén trong thuyết nhật tâm, ông đề xuất rằng Trái đất và các hành tinh khác quay xung quanh Mặt trời.
(*) Lý Trí có pinyin là | lǐ-zhī |, còn quả vải là | lì-zhī |
(*) "Easter egg" là cụm từ dùng để nói về một chi tiết hoặc một điều thú vị gì đó được tác giả giấu một cách tinh tế trong cốt truyện của phim, game, truyện,... để tăng phần thú vị cho khán giả.
—
Tác giả:
Phim là hư cấu, vốn dĩ tính viết cốt truyện thật kĩ nhưng mà như pha nước ấy, nên không đề cập đến cốt truyện nhiều. Phần tiếp theo chắc không thể viết trước năm mới rồi, nên tôi bù đắp cho các bạn ngày Bình An và Giáng Sinh, và chúc các bạn năm mới vui vẻ, hy vọng mọi người đều sẽ có tương lai thật tốt đẹp.
—
Editor:
Chỉ còn hơn 10 chương là kết thúc bộ truyện rồi áa, mà mấy chương về sau chương nào cũng dài xỉu luôn, cộng thêm sắp tới mình bận phải dọn dẹp nhà cửa đón Tết nên chắc sẽ ra chương chậm hơn á T^T, nhưng mà mình hong lặn sâu như mấy đợt trước đâu nên mọi người yên tâm nhen, ehe.