Đèn Cũ Bến Mới

Chương 56: Chương 56




Chuyến bay của Tống Hành bay vào lúc 7 giờ 20 sáng, 6 giờ rưỡi anh rời khỏi Sấu Nguyệt Lý, bay đến Tô Nam.

Anh cố tình hạ thấp âm thanh xuống nhất có thể, không muốn đánh thức Tân Uyển, hôm qua vẫn chưa đi mà nước mắt đã đọng lại trên mắt cậu, nếu để cậu thấy thì chắc sẽ khóc thật. Nói thế, Tống Hành không biết lúc đó mình còn có thể đi hay không.

Bấy giờ trời vẫn còn chưa sáng, sương mù vẫn còn ẩm, chỉ có đèn đường phát ra tia sáng tĩnh lặng.

Đến kịp giờ, Tống Hành ngồi trên máy bay, trước khi tắt máy có nhìn qua tin nhắn, không thấy tin nhắn của Tân Uyển gửi tới, chắc là cậu vẫn còn đang ngủ. Dọc đường đi có trung chuyển một lần, thời gian khoảng sáu, bảy tiếng, anh đeo bịt mắt ngủ, trong lúc ngủ không nằm mơ, chuyến bay đáp xuống lúc vào ban chiều, ánh mặt trời rực rỡ.

Vừa mới bật điện thoại, rất nhiều tin nhắn bắn tới, tất cả không ngoại lệ đều là của Tân Uyển gửi.

Anh đi rồi ạ.

Em dậy trễ, chỉ có thể dùng bữa sáng làm bữa trưa.

Em dẫn Cầu Cầu đi dạo, nó cứ đi vòng quanh con mèo Anh lông ngắn của người ta suốt, lưu manh. [hình ảnh]

Anh xuống máy bay chưa? > <

Hình ảnh đó chụp Cầu Cầu, Tân Uyển chỉ lộ giày, vẫn là giày vải màu đen bình thường cậu vẫn hay mang. Tống Hành lên xe đã được sắp xếp, trả lời tin nhắn.

Chuyện này đã là thông lệ, Tết âm lịch năm nào cũng sẽ về quê, thật ra mà nói, quan hệ giữa anh và ba mẹ không thể tính là tốt, phần lớn sự quan tâm đều xuất phát từ trách nhiệm mà không phải là tình cảm, quan hệ giữa anh và thế hệ trước thì tốt hơn chút, đây là lý do mà Tống Hành vẫn sẽ về mỗi khi đến Tết.

Ông bà anh đã gần 80 tuổi, tóc hoa râm, nhưng vẫn khỏe mạnh, còn đón anh ở ngoài cửa.

"Ở nhà đợi là được rồi." Tống Hành bất đắc dĩ nói, "Cháu đâu phải là trẻ con."

"Đã một năm không ghé rồi, đang sợ cháu lạc đường đó thôi?" Bà nội cằn nhằn, "Ông của cháu nói đó, bà chỉ đi theo thôi."

Ông nội nói: "Tôi cũng đâu có kêu bà theo, chẳng phải do bà tự muốn tới hả, còn đổ thừa tôi nữa."

Hai ông bà cãi nhau một trận, tức giận bước vô nhà, mũi muốn bay lên trời, Tống Hành có chút buồn cười, dỗ dành một lúc cũng ổn thỏa, bà nội lại nắm tay anh, hỏi: "Lần này về có dẫn vợ theo không? Nghe nói hồi trước ba mẹ cháu sắp xếp cho cháu đi xem mắt phải không, sao chả nghe động tĩnh gì nữa hết."

"Vợ đâu ra ạ?" Tống Hành vỗ tay bà, "Bà nội đừng gấp."

"Con trai cũng được nữa." Bà nội lại nói, "Thế đã có chưa?"

Tống Hành khựng lại một chút, lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa ạ."

Ông bà biết xu hướng tính dục của anh vào lúc anh 18 tuổi.

Năm 18 tuổi Tống Hành come out với gia đình, nói ra trong lúc đang dùng cơm tối, cái giá phải trả là đói khát, liên tục ba ngày không được bước vào nhà, phải ngủ trên băng ghế trong công viên trung tâm, là mùa hè, dù công viên rất mát mẻ nhưng tối đến vẫn vô thức cuộn tròn cơ thể, sau mấy ngày, da thịt lộ ra bên ngoài toàn là vết muỗi đốt, gãi mạnh một cái rất dễ bị chảy máu.

Ngày thứ ba, ông bà đi máy bay đến thăm người thân, lúc đó Tống Hành mới có thể về nhà, xu hướng tính dục của anh không còn là bí mật trong gia đình, ba mẹ bắt anh quỳ xuống nhận sai, từ khi sinh ra tới lúc bấy giờ Tống Hành chưa từng có suy nghĩ nổi loạn, chưa từng cãi lời, đây là lần đầu anh không chịu thua, lưng thẳng tắp, ánh mắt cứng rắn nhìn bọn họ, nói: "Con không sai."

Từ đầu đến cuối, Tân Uyển không hề biết đến chuyện "come out" này, thấy trên mặt anh có vết thương, đau lòng không thể cười nổi, cứ vuốt ve mãi. Tống Hành nói anh lỡ tay cào trúng, cậu tin, nói anh ngốc, rồi lại nói, lần sau phải cẩn thận hơn. Tống Hành năm 18 tuổi đó theo chủ nghĩa anh hùng, muốn dùng mọi thứ để bảo vệ Tân Uyển, không muốn bất kì thứ gì ngoài ý muốn đánh vỡ.

Hoang đường hơn nữa chính là, thế hệ trước tiếp thu nhanh hơn với ba mẹ, có lẽ thấy anh quỳ suốt nên đau lòng, chủ động ôm anh ra sau lưng, lúc sau còn đưa thuốc mỡ cho anh, bà nội vẫn luôn nói: "Cháu đừng cứng đầu với ba mẹ nữa, ba mẹ cháu chỉ đang tức giận thôi, rồi sẽ ổn cả."

"Cháu không sai." Hốc mắt Tống Hành nóng lên, thấp giọng nói, "Có gì sai sao ạ?"

"Chắc là do ông bà sống lâu rồi, nạn đói khát cũng từng chứng kiến hết, thích con trai thì có là gì đâu? Ông bà đã từng tuổi này rồi, miễn là còn sống, trong nhà hòa thuận, vậy thì phải cảm ơn trời đất, chả việc gì phải bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt." Bà nói, "Cháu của bà đã thích, vậy còn lớn hơn cả ông trời, phải không?"



Quả thực ở thời niên thiếu từng cảm thấy tình yêu còn lớn hơn cả bầu trời, sẵn sàng vì nó mà quyết chiến bằng xương bằng máu.

Tống Hành từng khờ dại cho rằng không có gì cản trở anh và cậu, cho dù anh có tứ cố vô thân, hay là phải trải qua nhiều đau khổ, kể cả không tìm thấy chỗ ngủ, thì cũng chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ. Cho đến lúc Tân Uyển đề nghị chia tay, anh hứng một trận mưa, phát sốt cao, sau đó lúc ngồi trên máy bay ra nước ngoài, anh mới nhận ra được, tình yêu thuở niên thuế rất ngây thơ và trong sáng, nhưng cũng vì sự ngây thơ trong sáng đó mà yếu ớt, không đỡ nổi một nhát dao.

"Vẫn chưa có ai à. Cháu phải tranh thủ đi thôi." Bà nội tiếc nuối nói, "Cho vui nhà vui cửa chứ."

Tống Hành gật đầu nói: "Cháu sẽ cố gắng."

Ở trong nhà nhiều việc linh tinh, xử lý đồ cũ, trang trí câu đối Tết, chỉ bận rộn một lát thôi trời đã dần tối. Ba mẹ Tống Hành đi chuyến bay khác, trời tối hẳn mới vội chạy tới, người một nhà quây quần bên bàn dùng bữa, ăn uống hòa thuận, nhưng nhà khác thì chưa tới.

Tô Nam hơi nóng, gió ban đêm cũng nhỏ, Tống Hành ngồi trên ghế ngoài sân bật điện thoại lên, có lẽ là tâm linh tương thông, Tân Uyển vừa lúc gọi điện thoại tới, lúc bắt máy thì bên ven đường có một chiếc xe hơi xoẹt ngang qua, đèn xe rọi lên mặt anh trong thoáng chốc.

"Alo, Tống Hành."

Tống Hành rũ mắt nhìn cỏ khô dưới chân, khẽ đu đưa ghế: "Ừ, sao vậy?"

"Anh đang làm gì vậy ạ?"

"Hóng gió."

"Không lạnh sao anh?" Giọng của Tân Uyển có chút ngạc nhiên, "Anh đừng để lúc về sẽ bị cảm lạnh đấy."

Tống Hành cười không lên tiếng, tựa lưng vào ghế, thư thái, giọng nói cũng mang theo vẻ lười biếng: "Ăn chưa?"

"Em ăn rồi, dì tới làm, còn hỏi sao chỉ có mình em ở nhà vậy. Em ăn mì thịt kho, dì tự tay cán bột đó, ăn ngon lắm luôn." Tân Uyển hưng phấn nói, "Em còn nhờ dì chỉ em cách làm nữa, đợi anh về em sẽ làm cho anh ăn!"

Ghế treo bằng gỗ nhẹ nhàng kêu lên, xung quanh ngoài tiếng xe qua lại thì không còn âm thanh nào khác, rất yên tĩnh, làm cho lòng người trở nên mềm mại, Tống Hành chỉ cần mở lời là Tân Uyển có thể ồn ào nói không ngừng, ngữ điệu rất vui vẻ, ngây thơ hệt như một đứa trẻ con, gợi cho người khác khuôn mặt của cậu, đôi mắt rất sáng.

Phía sau bỗng có tiếng bước chân, Tống Hành nói với đầu dây bên kia: "Bên đây tôi có chút việc, cúp trước nhé."

Không đợi Tân Uyển đáp lại, tiếng bước chân tới gần, Tống Hành cúp máy, người phụ nữ mặc chiếc đầm len đen đã đến bên chỗ trống bên cạnh, hỏi: "Đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?"

Tống Hành tắt màn hình điện thoại: "Với người ta."

Mẹ Tống hỏi: "Nam hay nữ?"

"Nam."

Không khí trầm lặng lan tỏa giữa hai người, một lúc lâu sau mẹ Tống mới khẽ thở dài:"Cứng đầu với ba mẹ lâu tới vậy chắc con mệt lắm, ba mẹ cũng rất mệt, ai cũng nói người một nhà không để thù qua đêm, nhưng hiện tại người nhà không hề giống người nhà. Lúc đó đưa con đi du học, nghĩ rằng con sẽ bình tĩnh lại, không thể bốc đồng mãi được, nhưng dường như không có tác dụng gì cả."

"Không phải bốc đồng." Tống Hành nhẹ giọng nói, "Vẫn luôn không phải."

"Mẹ biết con vẫn còn nhớ lần đó ba đánh con, nhưng con cũng không đúng, rõ ràng con biết ba con rất ghét nhắc đến chuyện đó, nhưng con vẫn muốn lặp lại, còn nói bằng giọng điệu khiêu khích nữa."

"Khiêu khích?" Tống Hành tựa lên lưng ghế, "Con chỉ nói thật, là do ông ấy không thể tiếp thu mà thôi."

Lần đó xảy ra vào cuối tháng 9 năm ngoái, sau lần xem mắt đầu tiên không lâu, Tống Phục Hải — cũng chính là ba của anh, đã sắp xếp cuộc xem mắt thứ hai, lần này Tống Hành từ chối, come out lần nữa, chào đón anh là một cái, Tống Hành không phản ứng lại, thậm chí còn không để ý miệng vết thương, lập tức bỏ đi.

Chỉ nhớ lúc đó Tân Uyển bôi thuốc cho anh mà mắt đỏ bừng, nói với anh "khó chịu", như thể người bị đánh là cậu.

"Tại sao lại thích con trai chứ. Đến bây giờ xã hội vẫn chưa thể tiếp nhận tình cảm đồng tính nhiều đâu, không phải ai cũng bao dung con như bà nội của con hết, nếu con với... bạn trai con nắm tay ra ngoài đường, con biết người ta sẽ nghĩ như thế nào không?" Mẹ Tống khàn giọng, "Đồng tính rất vất vả, con biết chứ?"

Tống Hành nhẹ giọng cắt ngang lời bà, nói: "Mẹ, mẹ khuyên con đã mấy năm nay rồi, mẹ hẳn cũng biết con nghĩ cái gì." Mắt nhìn về phía bà: "Con đã quyết định, sẽ không thay đổi."

Cuộc đối thoại kết thúc mà chưa giải quyết được gì, từ lúc anh 18 tuổi, cho đến bây giờ cũng sắp 24, đã hơn 5 năm, thái độ ba mẹ có dịu hơn nhưng vẫn khó tiếp thu. Đợi mẹ Tống đi rồi, anh ngồi lại trong sân thật lâu, đến khi trên người toàn là lạnh lẽo thì mới về phòng ngủ, gọi lại cho Tân Uyển.

Bên kia nhận rất nhanh, rầu rĩ không vui: "Anh cúp máy em."

Tống Hành hỏi: "Giận rồi?"

"Em không giận, em đang theo đuổi anh mà, giận thì sao theo đuổi anh được, anh đã chạy mất từ lâu." Bên phía Tân Uyển truyền đến âm thanh sột soạt, chắc cậu đang trở mình trên giường, "Sao bỗng dưng anh ngắt máy vậy ạ? Em đã tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp đó, xém chút nữa là em gọi điện thoại báo cảnh sát rồi."

Tống Hành cũng lên giường nằm, ngước mặt nhìn trần nhà: "Tưởng tượng gì vậy?"

"Nghĩ xem anh có phải bị cướp hay không, có kẻ cướp nào đó kề dao lên cổ anh, nói "Cúp máy liền cho tao, không thì coi chừng tao bẻ cổ mày", còn nghĩ tới có khi nào anh đang đi bên bờ sông, rồi trượt chân té xuống nước, buộc phải cúp máy."

Tống Hành thấp giọng cười không ngừng, Tân Uyển nói rất sinh động, còn kèm theo tiếng "vèo", đáng yêu cực kỳ, anh bật loa, để đại lên giường, đứng dậy đi tới tủ lấy đồ ngủ. Không phải gọi video nên cũng không cần kiêng dè gì, anh cởi áo trên, đầu dây bên kia nghe ra: "Anh đang thay đồ ạ?"

"Ừ." Tống Hành ném áo sang một bên, "Có nghĩ tới sẽ theo đuổi tôi như thế nào chưa?"

"Sao tự dưng anh nhắc tới chuyện này." Tân Uyển ấp úng, "Em chưa nghĩ xong."

"Gọi điện thoại theo đuổi người khác không chỉ nói về mấy cái này đâu."

"Hả? Vậy nói gì ạ?"

Tống Hành tắt đèn, trong bóng tối có ánh trăng sáng trong rất nhỏ, tiếng hít thở có thể nghe rõ ràng, tựa như cả hai không ở xa cách nhau đến thế, mà là đang gần trong gang tấc, anh bỗng nói: "Nói gì cho tôi vui đi, Tân Uyển."

"Làm anh vui..." Tân Uyển bối rối mở miệng.



Có phải sẽ vô thức mà vò góc áo?Tống Hành nghĩ, chắc mặt sẽ đỏ, da cậu mỏng, lúc nào cũng đỏ, căng thẳng cũng đỏ, khóc cũng đỏ, thậm chí lại gần chút cũng đỏ, vì vậy anh vẫn luôn chọc ghẹo cậu, mục đích không trong sáng. Tống Hành nghe âm thanh bên đầu dây kia, không lên tiếng thúc giục cậu, cho tới khi Tân Uyển mở miệng: "Em nói nhé? Nhưng em không biết anh nghe xong có vui hay không."

"Nói đi."

Cậu hắng giọng, trang trọng mà nhẹ giọng, nói: "Em yêu anh."

Tống Hành khựng lại, theo bản năng gõ ngón tay, trái tim vô cớ đập nhanh hơn, mang đến chút cảm giác đau nhói, tựa như trở về thời điểm yêu đương nồng nhiệt. Anh nhắm hai mắt lại, đầu dây bên kia vẫn còn luyên thuyên: "Mấy lời nói này buồn nôn quá hả anh, haiz, được tỏ tình vui không nhỉ? Nếu anh không vui thì nói nhé, đừng có tức giận mà! Chắc em phải đi đọc tuyển tập trọn bộ truyện cười thôi..."

"Không có." Tống Hành khàn giọng nói, "Tôi không giận."

"Thật ạ? Em còn đang xấu hổ này, ngại chết mất, lần sau vẫn nên kể chuyện cười thôi, em có nhiều chuyện cười vui lắm." Tân Uyển vẫn còn rất thẹn thùng, không muốn nói thêm, "Vậy anh ngủ đi, em cũng muốn ngủ, em mệt rồi."

Sau khi nói "Ngủ ngon", màn hình di động liền tắt, Tống Hành cong chân lên, hít một hơi thật dài, nhưng vẫn chưa buồn ngủ.

Anh nhìn lên trần nhà, thầm thì không tiếng động thốt lên hai từ, "Bé cưng".

·

Ngày thứ ba đến Tô Nam, tuyết rơi xuống nơi đây, nhiệt độ vốn đang thoải mái lại đột ngột hạ xuống, lúc ra khỏi cửa gió thổi mạnh khiến tai đau rát, không tới một tiếng tai sẽ đã bị nứt nẻ, đỏ bừng.

Các nhà họ hàng khác cũng tới, tức khắc náo nhiệt hẳn lên, đặc biệt là mấy đứa trẻ con cứ chạy qua chạy lại trong sân, ghế treo bằng gỗ cũng vị chiếm lại, Tống Hành rất ít ngồi lại đó.

Năm nay Tết âm lịch tới sớm, vào ngày 9, Tống Hành đã hoàn tất mua sắm đồ đạc cho năm mới trước khi các cửa hàng, siêu thị đóng cửa, trên đường toàn là bài nhạc "Chúc mừng chúc mừng", giọng hát hơi cao của mấy bé gái nghe mãi mà phiền, nhưng vẫn không thoát khỏi.

Đêm giao thừa tuyết vẫn còn rơi, bầu trời màu xanh chàm, bữa cơm bắt đầu từ lúc 5 giờ chiều, bầu không khí trên bàn cơm hài hòa, ai cũng không nhắc đến chủ đề đó, Tống Hành ăn xong thì nghe bọn họ nói chuyện phiếm, đưa mắt nhìn bầu trời tuyết rơi, có hạt tuyết đậu trên tờ giấy dán bên cửa sổ mãi không chịu rơi xuống.

"Ăn no chưa?" Bà nội lấy khuỷu tay huých anh, "Sủi cảo vẫn còn ba cái kia kìa."

"Cháu ăn không hết, nhân nhiều quá." Tống Hành cười rộ lên, "Bà nội còn bụng thì ăn đi ạ."

Bà nội xua tay: "Ôi, bà không ăn được đâu, ăn nhiều là ông nội của cháu lại bắt ta đi một vòng cho xem, ông già độc đoán, mệt chết thân tôi."

"Aiz, sao Tống Hành về nhà mà không dẫn bạn gái về theo vậy cháu?" Bác hai ngồi bên cạnh lên tiếng, ông vừa mới uống xong một bình rượu trắng, xương gò má đỏ bừng, nói lớn, "Không được đâu nhé, 24, 25 tuổi rồi, hồi bác gái cháu 20 đã đẻ đứa rồi đó."

Sắc mặt của Tống Phục Hải không tốt lắm, buồn bực rót đầy ly bia rồi uống cạn.

"Gấp gáp cái gì." Ông nội lên tiếng, vỗ mạnh xuống tay của bác hai, "Người già bọn tôi còn không vội, bây cần gì phải hối thằng nhỏ tìm đối tượng, hối làm gì chứ, uống đi."

Tửu lượng của Tống Hành rất kém, nếu không phải trường hợp xã giao buộc phải uống thì anh sẽ không uống, anh là người tỉnh táo nhất trên bàn ăn giao thừa này, ngồi ở đó nghe các bậc trưởng bối nói chuyện một hồi, tới lúc mấy đứa nhỏ chạy ra ngoài cửa, anh mới đẩy ghế ra, thấp giọng nói "Cháu ăn xong rồi", cầm áo khoác lông rồi đi ra.

Tuyết vẫn còn rơi, đọng thành một lớp dày, giày dẫm lên để lại dấu, còn có ngòi pháo đỏ đã châm, nhỏ vụn vương vãi trên mặt đất, rực rỡ, ghế treo đã bị đứa nhỏ chiếm, ở đó đốt pháo. Lúc Tống Hành nhấp vào cuộc gọi video, mấy đứa nhỏ đang chơi pháo que, ánh sáng chói mắt bắn ra bốn phía.

"A." Tân Uyển xuất hiện trên màn hình, tóc có hơi rối, trong tay cầm chiếc muôi, vẫn là bộ đồ ngủ bông ấy, lúc cười rộ lên trông có vẻ vô hại, cậu rất ít khi gọi video, nhất thời thấy mới lạ mà nhìn một lúc, gần sát bên, lông mi cũng thấy rõ ràng, tựa như chiếc quạt nhỏ: "Em vừa tính gọi cho anh luôn, ở chỗ anh đang có tuyết rơi đấy ạ?"

Tống Hành dựa vào cây: "Đang ăn à?"

"Em đang nấu sủi cảo, nhân thịt với nấm hương, dì nói đun sôi rồi cho nước thêm hai lần nữa thì mới chín." Bên phía Tân Uyển truyền đến tiếng động, cậu cầm muôi khuấy nước trong nồi, "Em thêm nước lần thứ hai rồi, không biết đã ăn được chưa nữa."

Tống Hành nhìn cậu mải loay hoay: "Dựng điện thoại sang một bên đi, không cần phải cầm suốt."

Video lắc lư, Tân Uyển để điện thoại tựa vào hủ tiêu, trong video có thể nhìn thấy nửa bên mặt và nửa thân trên của cậu, bận rộn trong phòng bếp, tập trung nhìn chằm chằm sủi cảo, hơi nước hun cho mặt cậu ửng hồng, chắc là mềm rồi, cậu chạy tới lấy đôi đũa, cẩn thận cắn một ngụm, nóng nhíu cả mày, thè lưỡi ra nói: "Nóng chết mất."

Đến khi bưng sủi cảo lên bàn, tắt bếp, bấy giờ Tân Uyển mới rảnh tay lấy điện thoại, cẩn thận quan sát video bên Tống Hành, bên anh rất tối, không thấy rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy quai hàm, cậu nói: "Anh ăn chưa?"

"Ăn rồi." Tống Hành chặn câu kế của cậu, "Em ăn đi, không cần phải nói chuyện."

Tân Uyển không tình nguyện, nhưng rất ngoan, để điện thoại sang một bên. Lúc ăn cậu theo thói quen nhai bên trái, má phồng lên một, giống như chú sóc đang tích trữ đồ ăn. Tống Hành nghiền đá dưới bàn chân, mấy đứa trẻ đó lại tới quậy, hỏi anh có bật lửa không, rồi chỉ vào một đứa bé trai khác mà méc: "Thằng này ném bật lửa vô đống tuyết đó ạ, nước vào mất tiêu, không đốt được nữa."

Ném bật lửa cho chúng, Tống Hành cụp mắt, giọng nói bình bình: "Khỏi trả."

"Anh đang làm gì vậy?" Tân Uyển nói chuyện không rõ, "Em nghe thấy tiếng mấy đứa trẻ."

"Một đám phiền phức thôi."

"Anh chê bọn nhỏ ồn ào hả, mấy đứa nhỏ nào cũng vậy hết mà." Tân Uyển vui vẻ hẳn, "Vậy anh có chê em nói nhiều không đó?"

Tầm nhìn bị khuất, cảm xúc trong ánh mắt chỉ có thể nhìn được một phần ba, cậu nghe thấy tiếng cười của Tống Hành, âm thanh tựa như đang ở bên tai cậu, vô cớ câu lấy, không trực tiếp trả lời câu hỏi này, mà hỏi ngược lại: "Em đoán xem?"

Câu trả lời này có dễ đoán không? Tân Uyển chỉ đáp "Em không biết", rồi tập trung ăn sủi cảo, hai cái cuối nhét cùng lúc vào trong miệng, bỏ dĩa không vào bồn rửa chén, cậu cầm điện thoại lên, nhìn kỹ Tống Hành, hỏi: "Anh sao rồi?"

"Không tốt lắm." Tống Hành nói.

"Ơ, không vui hả anh?" Tân Uyển đi tới phòng ngủ, đóng chặt cửa lại, không cho Cầu Cầu quấy rầy cậu gọi điện thoại, cơ thể bổ nhào lên giường, gối cầm lên cánh tay, "Hình như anh gầy rồi, chẳng lẽ em bị ảo giác?"

"Không gầy." Tống Hành nói, "Em béo lên à?"

Tân Uyển giật mình, phản bác: "Em không có béo mà, là do video á! Em còn xuống hai cân đấy nhé!"



(2 cân = ~1 kg bên mình)

Nửa khuôn mặt vùi vào trong gối, từ góc nhìn của Tống Hành có thể nhìn thấy chiếc cổ lộ ra của cậu, trắng nõn, bóng đêm luồn vào trong cổ áo, cậu thấp giọng xuống, rầu rĩ: "Em không thèm ăn, ăn một mình cái gì cũng không thấy ngon... Em nhớ anh quá, tối nào cũng nằm mơ thấy anh, lúc tỉnh lại thì không thấy anh đâu, em gần như phát điên rồi, sao béo lên được chứ."

Tống Hành hỏi: "Mơ thấy tôi?"

Tân Uyển lại không chịu nói nhiều về chủ đề này, ánh mắt lảng tránh: "Không kể cho anh đâu."

Mấy đứa nhỏ bên kia đã dời sang địa điểm khác, thân cây sau lưng cộm lên rất khó chịu, vì vậy Tống Hành lại quay về chỗ đó, phủi tuyết trên ghế, ngồi ở đây có thể nhìn thấy tháp truyền hình vào ban đêm, anh nói: "Ăn uống đàng hoàng, hơn hai ngày nữa tôi sẽ về."

Không còn dưới tán cây, bây giờ Tân Uyển mới nhìn thấy rõ Tống Hành, anh mặc áo len cổ cao màu xám bồ câu, môi nhạt màu, trên tóc và lông mi có tuyết đọng, trông rất ngầu, Tân Uyển nghe anh hỏi: "Mấy hôm nay có mở ngăn kéo ở trong phòng ra không?"

"Ngăn kéo?" Tân Uyển sửng sốt, "Em chưa mở."

Tống Hành nói: "Vậy mở ra xem đi."

Anh thấy vẻ mặt hoang mang của Tân Uyển, rồi nghe được tiếng xoay người bước xuống giường, không có tiếng nói, một lúc sau đầu dây bên kia phát ra âm thanh ngạc nhiên, Tân Uyển nhìn màn hình: "Anh chuẩn bị tiền lì xì cho em ạ?"

"Ừ." Tống Hành thoải mái nói, "Quà giao thừa."

Tân Uyển ngồi bên mép giường, không phấn khích và vui vẻ như tưởng tượng, cậu thấp giọng nói: "Em tưởng đâu đã hai mươi rồi, sẽ không có ai lì xì nữa, hồi lúc trước chỉ có bà nội là lì xì cho em thôi."

"Chẳng phải em vẫn còn nhỏ à." Tống Hành nhìn đôi mắt ửng đỏ của cậu, nói: "Lúc ngủ bỏ bao lì xì dưới gối đi, đêm nay sẽ không còn gặp ác mộng nữa."

"Em không phải con nít mà, em đâu có kém anh nhiều tuổi lắm đâu." Cuối cùng Tân Uyển vẫn rơi nước mắt, nhỏ vài giọt – Tống Hành không cố ý, lòng bàn tay anh vuốt ve màn hình, nhưng không có hiệu quả trong thực tế, Tân Uyển không kìm nén được, đành dứt khoát buông lơi, mặc kệ nước mắt rơi xuống, bộ dạng rất đáng thương, nghẹn ngào nói, "Làm sao bây giờ? Em còn nợ anh nhiều tiền lắm, vẫn chưa trả xong hết, như này thì mất bao lâu nữa chứ..."

"Em cứ nợ thêm nữa đi." Tống Hành nói nhẹ như mây khói, mang vẻ dịu dàng, "Trả chậm hơn chút nữa."

Tân Uyển đưa tay áo lau nước mắt, tay áo xanh đen có vết nước thẫm lại, vai khẽ run rất nhỏ, rầu rĩ nói: "Em quên chuẩn bị lì xì cho anh mất rồi, em cũng có tiền..."

Tống Hành buồn cười: "Ừ, tôi biết em có tiền."

Từ trong video có thể nhìn thấy bố trí phòng ngủ của Tân Uyển, trên tường treo bức tranh trừu tượng, chữ trên tờ giấy dán rất nhỏ. Tân Uyển cúi đầu, không để anh nhìn thấy mình khóc, hít sâu vài hơi rồi nói: "Dù không nhiều bằng anh nhưng mà em vẫn có tiền, sang năm sau em cũng sẽ lì xì cho anh, để anh lấy đi ăn tiệm, ăn được mấy bữa tiệc nướng luôn."

"Vậy tôi sẽ đợi sang năm." Giọng nói của Tống Hành rất nhẹ, "Năm mới bình an, không mít ướt nữa."

"Em không có mít ướt mà, em không biết tại sao cứ nhìn thấy anh là dễ khóc nữa, không phải tại em." Tân Uyển lại bò lên giường, vô cùng ỷ lại nhìn người trong màn hình, bắt đầu gọi tên của anh: "Tống Hành."

"Ừ."

"Tống Hành."

"Ừ."

"Anh."

"Ừ."

"Sang năm mới, anh cũng phải bình an, vui vẻ hạnh phúc." Tân Uyển chạm lên mặt người trong màn hình, đôi mắt vì đọng nước mà trở nên trong suốt, ngừng khóc rồi mỉm cười, nói: "Anh phải đợi em đuổi theo anh, anh đừng chạy theo người khác nhé, anh."

Cách đó không xa có pháo hoa nổ lên, nở bừng rực sáng trên bầu trời, tia sáng lấp lánh tỏa ra, mùi hương rõ ràng trong bầu không khí, là hơi thở pháo hoa chốn nhân gian, con ngươi của Tống Hành cũng mang theo tia sáng, anh nói: "Ừ, tôi đợi em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.