Cô đang ngồi sắp xếp đồ thì thấy Thế Tuấn chạy lại, nói:
“Dạ Nguyệt thầy Nhan bảo mình và cậu lên phòng giáo viên”
Cô liền cảm thấy hắc tuyến đầy đầu* tình tiết này nghĩ sao cũng thấy quen quen.... Tóm lại tốt nhất là không nên đi*
“ Ai da...”_ cô vừa ôm bụng vừa nói
“ Cậu sao vậy? Khó chịu chỗ nào à”_ Thế Tuấn vừa đỡ cô, vừa nói có phần gấp gáp
Nhìn thấy bộ dạng của hắn, cô liền cảm thấy hơi có lỗi* Thế Tuấn cho mình xin lỗi nhé. Nhưng mình vẫn chưa muốn vào * hang cọp* lẫn chưa có ý định đấu lại* cọp già* đâu. Nên là... mong bạn hiểu cho mình nhé*
“ Hừ... Bụng mình.... hơi đau một chút”
Nghe được giọng điệu có phần mệt mỏi của cô. Thế Tuấn hắn cứ tưởng cô mệt thật nên nói:
“ Mình đưa cậu vào phòng y tế nhé”
Nghe được giọng điệu có phần khẩn trương gấp gáp và 1 chút gì đó khó xử của hắn, cô mới nói:
“ Cậu... đi xử lí công việc của cậu đi, mình tự vào đó được. Còn... “
“ Không sao đâu. Mình sẽ nói với thầy Nhan giúp cậu. Mà 1 mình cậu vào phòng y tế được không?”
“ Được mà. Cậu đi đi”
Nghe cô nói vậy dù hắn không yên tâm lắm nhưng cũng bỏ đi
Lúc hắn bỏ đi. Cũng là lúc cô nở 1 nụ cười nhẹ. Nhưng mà vẫn ôm bụng lết vào phòng y tế
Từ trước giờ không giả thì thôi chứ đã giả rồi cô sẽ giả cho giống thật. Chứ không thể để 1 sơ hở nào gây bất lợi cho mình cả
Nhiều lúc chỉ 1 sơ xuất nhỏ cũng khiến ta mất mạng như chơi, khiến cho mọi chuyện đã ở mức ngõ cụt sẽ càng bế tắc hơn nữa
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phòng y tế
Cô nằm dài trên giường
Có lẽ có điều thắc mắc ở đây. Cô không có bệnh mà lên phòng y tế làm gì? Nếu có người biết cô giả bệnh sẽ càng rắc rối hơn cho xem
Không phải toàn bộ những gì cô nói với Thế Tuấn đều là giả hết. Một nửa trong lời nói của cô là thật
Đúng là cô mệt thật. Lại gần *tới tháng dì ghẻ* sắp tới *thăm*. Nên trước đó đau bụng là chuyện bình thường. Nên cô không sợ bọn họ bắt bẻ cô đâu
Cô đang suy nghĩ thì 1 giọng nói cất lên
“ Em đỡ đau hơn chút nào chưa?”_ 1 cô gái khoảng 25, 26 tuổi có thân hình rất là *nóng bỏng* xuất hiện trước mặt cô và hỏi
“ Dạ. Em đỡ hơn lúc nãy rồi. Em cảm ơn cô Uyển”_ cô vừa cười vừa nói
Cô tên Uyển khi nghe Dạ Nguyệt nói. Cũng cười với cô rồi quay lại xem xấp tài liệu gì đó
Lúc cô ta quay lại cô ta không thấy trong mắt Dạ Nguyệt là 1 mảnh âm lạnh
* Quá giả tạo. Nụ cười đó qua được mắt của ai, chứ làm sao qua được mắt của cô chứ*Thả người nằm xuống giường, cô từ từ nhắm mắt lại. Nhìn có vẻ giống cô đang ngủ. Nhưng thật sự là cô đang suy nghĩ
Vương Hồng Uyển
1 nữ nhân nhìn có vẻ hiền lành và có 1 thân hình rất là bốc lửa là 1 bóng hồng trong tim của giáo viên lẫn học sinh nam trong trường này
Nhưng đáng tiếc cô ta là 1 nữ phụ. Với cái lí do này chắc là sắp đủ để khiến mọi người không còn cảm thấy bất ngờ khi cô mắt lạnh nhìn cô ta rồi nhỉ?
Một nữ nhân từng hại mình thì làm sao mình có thể có thiện cảm với người đó được chứ?
Ở bộ truyện* Chinh phục trái tim đàn ông*
Lúc nguyên chủ vào trường bị xếp 12B. Thì đi đứng làm sao mà bị té cầu thang
May hồn nguyên chủ mạng lớn không sao chỉ bị trật chân. Nên phải vào phòng y tế
Thế là nguyên chủ gặp được nữ phụ Hồng Uyển. Ừm thì nữ phụ và nữ phụ gặp thì chắc cũng đủ hiểu chuyện gì xảy ra rồi
Họ làm bạn với nhau lâu đấy. Nhưng lại không ngừng tính kế sau lưng lợi dụng lẫn nhau mà thôi
Thiệt là....
Nhưng nhiêu đó thì có vẻ chưa đủ để khiến cô ghét cô ta nhỉ?
Hồng Uyển cô ta là nữ phụ thích vị hôn phu của cô_ Tần Bắc Xuyên
Ngôn tình chính là ngôn tình. Vẫn như vậy nữ phụ luôn là bàn đạp để nữ chính lẫn nam chính thăng hoa
Nam hay nữ chính càng được nhiều người thích thì giá trị của họ càng được nâng cao. Đến khi là cái giá trên trời. Và càng nhiều người ngã giá thì họ đạt được đến giá trị tuyệt đối
Ôi thôi! Ta quay lại chủ đề chính nào
Như đã nói ở những chương đầu Tần Bắc Xuyên ngay từ cái nhìn đầu tiên đã yêu nữ chính Âu Dương Cẩm của chúng ta
Nhưng nguyên chủ sau khi gặp và yêu Tần Bấc Xuyên đã năng nỉ ỉ oi ba mẹ mình để nối hôn ước. Còn chuyện nó có được nối lại hay không thì cô cũng không biết
Cô chỉ biết chuyện anh ta là hôn phu của nguyên chủ được đồn đến khắp ngõ ngách trong trường. Nên vậy Vương Hồng Uyển cũng biết chuyện này
Còn chuyện tại sao Vương Hồng Uyển gặp được Tần Bấc Xuyên và hại nguyên chủ lẫn nữ chủ thì là như vậy
Trong 1 lần thi đấu bóng rổ anh Tần bị thương nhẹ. Và được dẫn vào phòng y tế. Đó thế là chị Uyển thích anh Xuyên
Ừm thì đó. Thích mà không được thích lại sẽ dẫn tới ghen. Mà người chịu cái chữ ghen đó đầu tiên chính là vị hôn phu cũng chính là nguyên chủ a
Chữ * GHEN* đó có bao nhiêu nặng đâu
Bị nhốt ở khu nhà bỏ hoang gần trường. Bị đổ sơn. Bị nhát ma. Xém bị người ta cưỡng hiếp
Bị như vậy rồi mà nguyên chủ vẫn còn tin cô ta được. Không biết nên nói nguyên chủ ngu hay là quá khôn nữa
Đó thì bảo sao cô thích cô ta nổi chứ!!!
.... Chẳng một ai có thể cản được trái tim khi đã lỡ yêu rồi
Đừng ai can ngăn tôi khuyên tôi buông xuôi vì yêu không có lỗi....
Tiếng nhạc chuông ngân lên. Cô mở mắt vương tay đến lấy điện thoại trong túi xách. Nhìn màn hình điện thoại hiện lên một cái tên quen thuộc
“ Thần...”_ cô cất giọng không được khỏe, nói
“ Hừm... Sao vậy ?”_ nghe qua điện thoại nhưng vẫn cảm thấy được sự lo lắng ấy
“ Em mệt quá à. Anh đến thăm em đi”_ dù ấm lòng thật nhưng đùa anh một tí chắc không sao đâu nhỉ?
Im lặng một lúc
“ Em đang ở đâu?”_ nghe được câu nói đó. Trên môi không thể không câu lên 1 nụ cười
“ Đùa anh thôi. Nhưng mà thương lém lém luôn nhen. Tối tới chở em đi ăn nhen!!!”
“ Được rồi”
Qua điện thoại cô nghe được giọng một người nói nữa
“ Thưa ngài. Cuộc họp...”
“ Tôi biết”
“ Được rồi. Anh đi họp đi. Bye anh. Tối nhớ nhen”
“ Ừm. Bye em”
Cúp máy xong cô liền ôm điện thoại cười
“ Bạn trai em à”_ cô Uyển hỏi
Thật là nghe cái giọng ỏng a ỏng ẻo của bà cô này là niềm vui gì nó cũng bay hết sạch. Nghĩ vậy thôi chứ cô cũng không nói. Sợ gây thêm thù với bà ta. Mệt lắm
“ Dạ. Cũng gần vậy rồi đó cô à”_ cô liền cất giọng vui vẻ lên nói
Cô ta liền lắc đầu cười nói” Sao không tiến tới...”
“ Em muốn lắm mà ảnh chưa cho phép”_ cô cũng cười nói
“ Giới trẻ của các em thiệt là...”
Hai người trò chuyện với nhau một lúc. Cô liền đứng dậy xin về
Trên đường đi ra lấy xe
* Đúng rồi còn lời hẹn với mấy cô chị đó nữa xém chút là quên rồi*
P/s: trốn mấy tháng. Cho ta xin lỗi nhé