Hành lý mỗi người mang theo không nhiều, chỉ một, hai bộ quần áo và ít đồ dùng cá nhân.
Viêm Khải và Vivian còn vơ vét tất cả đặc sản quê nhà đóng gói còn trữ trong bếp để đem theo làm quà.
Vivian còn hào hứng chuẩn bị hẳn một quyển sổ và bút để trong túi áo khoác, để viết nhật ký về chuyến đi, cả một máy chụp lấy ngay để làm ảnh minh họa.
“Lần đầu đến nông trại Pháp là lúc gần 6 tuổi. Đi cùng với ông nội, ba và Tiểu Thiên 2 tuổi. Lúc ấy còn nhỏ quá, ký ức chẳng còn gì.
Lần này mình có cảm giác những cánh đồng sẽ thuần hóa mình thành một cô nông dân Pháp chính hiệu.”
.
Vivian vừa viết vừa cười một mình.
Năm người di chuyển bằng một chiếc xe bảy chỗ thuê chung. Nicolas lớn nhất trong ba cậu thiếu niên, vừa đủ 18 tuổi đã thi lấy bằng, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn cực kỳ háo hức mỗi khi được cầm lái.
Trong xe đang mở bài “Samba Mambo”, mọi người hào hứng hát theo. Viêm Khải ngắm Pháp qua cửa kính xe và chậm rãi gật gù theo phách bài hát.
Vivian vừa lắc đầu theo nhịp vừa hì hụi ghi chép.
“Lâu lắm rồi mới nghe lại, “Tombe la neige”, “Toi jamais”, “Bang bang”, “Le temps des fleurs”,…
Cảm giác nghe trong xe cùng với mọi người hay hơn cắm earphone nghe một mình rất nhiều.
Bây giờ mình có cảm giác như là cô gái được bài hát ‘Et si tu n’existait pas’ hát về.”
Viêm Khải tò mò Vivian không biết ghi chép cái gì mà mặt biểu cảm trông dở hơi thế. Cậu đến gần, liếc qua vài dòng ghi chép, bỗng nổi hứng muốn trêu đùa. Cậu ghé sát lại, cố tình để Vivian nghe thấy tiếng cười trêu chọc.
Vivian thấy tai ngứa ngáy, quay sang lườm Viêm Khải, kèm theo vài tiếng hừ hừ vẻ hăm dọa. Viêm Khải tắt cười, vội rụt về, huýt sáo vài ba nốt nhạc của bản nhạc đang mở.
Một đường di chuyển vui vẻ, họ đã về đến nông thôn.
“Pháp là một quốc gia tư bản. Có tư bản là sẽ có bóc lột người ta. Mình là nhân viên của một nhà hàng món Á. Năm ngoái Viêm Khải cũng làm việc tại một xưởng sửa chữa ô tô. Chúng mình đều bị bóc lột đấy chứ bộ. Được cái là còn được đãi ngộ xứng với công sức bỏ ra.
Nhưng ở nông thôn Pháp thì không còn có tư bản nữa. Các thành viên trong gia đình cùng lao động với nhau. Ở đây không bóc lột người, chỉ có bóc lột máy.”
Gia đình Rousseau đón tiếp cả nhóm rất nồng hậu. Ông nội, ba và các chú của Olivier, ngay sau bữa trưa đã ra cánh đồng gặt nốt những thửa lúa mì chín cuối cùng, đón tiếp họ có những phụ nữ trong gia đình và đám em của Olivier.
Sau khi thu dọn hành lý, đứa em trai lớn nhất của Olivier rủ cả nhóm đi ra cánh đồng.
“Ông nội bảo em ở nhà để đón anh chị ra đó.”
Tất cả lên xe ra đồng. Nicolas vẫn cầm lái.
Đón mọi người là một đoàn xe cực kỳ hoành tráng. Viêm Khải và Vivian mắt chữ O, miệng chữ A, không kiềm được wow một tiếng. Nicolas và Abdou chắc đã từng được nhìn thấy cảnh này, không thấy chúng ngạc nhiên chỉ thấy cực kỳ phấn khởi.
Ông nội và các chú gặp đám thanh thiếu niên, cực kỳ sảng khoái bắt tay, vỗ vai từng người. Rồi tất cả khởi hành đi buổi gặt cuối cùng của vụ mùa, cũng không mất bao lâu nữa.
Vivian cực kỳ phấn khích, chụp rất nhiều ảnh.
“Xe con du lịch khá tiện nghi, máy gặt đập nhãn hiệu John Deere to sù sụ như tòa nhà hai tầng, xe tải chở thóc trông rất oách (sau này nhất định lái một lần),…
Ngồi trong cabin máy gặt đập hút nước táo. Quay đầu lại, nhìn qua lớp vách kính cường lực trong suốt là thấy những hạt lúa mì vừa được máy đập xong, đang bay rào rào rào rào.
<3 <3 <3
Mình chợt nhớ về một vài cảnh trong ‘Kẻ hủy diệt’.
Cách mạng Pháp diễn ra, một nguyên nhân quan trọng là người dân bị bóc lột đó.
Bây giờ máy móc bị bóc lột, liệu chúng có nổi giận không?”
Abdou và Nicolas hào hứng theo xe tải. Viêm Khải và Vivian ở trong cabin của máy gặt đập cùng với Olivier. Ông Rousseau rất quý Viêm Khải và Vivian, rất tò mò về gốc Á Đông của hai người.
Gần một giờ sau, cả đoàn hoàn thành buổi gặt cuối cùng của vụ mùa.
Nhập kho xong xuôi, chú út của Olivier nhận lệnh của ông nội chở năm thanh niên vừa từ thành phố xuống dạo chơi bằng trực thăng.
Đều là con nhà giàu nhưng đây là lần đầu Viêm Khải và Vivina được đi trực thăng.
“Oa, anh Viêm Khải đeo tai nghe nhìn oách quá nha!” Ba thanh thiếu niên sắp lớn ngay từ lần đầu gặp gỡ đã rất hâm mộ khí chất của Viêm Khải. Vivian cũng thấy thế, chụp cho Viêm Khải một tấm thật đẹp trai.
“Ở vùng này hầu như ai cũng có ô tô riêng (trừ trẻ em), cả vùng sẽ có độ vài máy bay trực thăng.
P/s: Nông dân Pháp chăm chỉ cần cù nhưng không lam lũ. Cuộc sống rất sung túc và tự chủ…
Theo như lời ông nội, đây chắc chắn là một phần của bối cảnh hệ quả từ một nền giáo dục thực sự.
P/s 2: Muốn ngắm mặt đất từ trên cao quả nhiên phải bằng máy bay trực thăng. Máy bay dân dụng để ngắm mây và hoàng hôn.”
Trực thăng hạ cánh gần cánh đồng hoa hướng dương.
Khi tầm nhìn đã xuống mặt đất, thì khắp nơi chỉ thấy toàn hoa là hoa.
Cả nhóm không chỉ có mình Vivian thích thú. Sau phút yên lặng ngỡ ngàng của những người mới đến, khi tiến sâu vào biển hoa để khám phá, mọi người bật ra nhiều suy nghĩ ấn tượng chứ không còn nghĩ về hoa như một điều nữ tính.
Chú Rousseau nghĩ về hạt hướng dương. Các thanh thiếu niên nghĩ về những kế hoạch cắm trại, trốn tìm, chụp ảnh trong biển hoa.
Trong nhóm có Abdou là không thích hoa hoét, giờ chỉ hơi rụt rè nhìn ngắm các bông hoa hướng dương. Abdou đang cảm thấy những bông hoa như đang thị uy lực lượng với mình.
Hướng dương được trồng để thu hạt, từng hàng dài được trồng ngay lối. Cách vài chục mét lại có một con đường nhỏ rộng khoảng mét rưỡi để tiện đi lại.
Vivian đi trên con đường mét rưỡi được một lát, tự nhiên muốn đi giữa hai hàng hoa hướng dương, để trải nghiệm cảm giác bơi trong cánh đồng hoa. Mấy nam thanh thiếu niên nhìn Vivian đi ngay bên cạnh mà chỉ thấy được cái mũ bê rê nhấp nhô nhấp nhô, trông rất ngộ nghĩnh, nhìn nhau nín cười. Viêm Khải đang cầm máy ảnh, bèn chụp một tấm, quyết định đặt tên là ‘Vivian lọt thỏm giữa trời xanh, hoa vàng’.
Vivian “bơi” chán nhảy ra đi với mọi người. Lá hướng dương quệt vào quần áo và tóc suốt từ nãy.
“Oa, chị có mùi hoa hướng dương rồi!” Olivier bình phẩm.
“Được gần gũi với đất đai là một vinh dự”.
Đính kèm là bức hình Viêm Khải chụp Vivian và tấm hình chú Rousseau chụp cho năm đứa ở cánh đồng hoa, ai cũng cười rạng rỡ, rất đẹp.
Gần 6 giờ tối, trời còn rất sáng. Đám thanh thiếu niên chia nhau, nhóm thì tranh thủ dọn kho, nhóm thì tiếp chuyện cha chú, nhóm thì vào bếp phụ nấu ăn.
Viêm Khải bắt đầu để ý thằng bé Olivier không hiểu sao hơi bám Vivian, giờ cũng theo vào bếp nấu ăn. Viêm Khải nheo mắt. Ánh mắt thằng bé ngay thẳng, chắc không có ý đồ gì tầm bậy. Viêm Khải bèn bỏ đi dọn kho.
Vivian cùng Olivier được giao nhào bột làm bánh.
Vivian được dạy làm bánh từ nhỏ mà cũng cảm thấy có chút thua kém kỹ năng của Olivier. Nghe nói trẻ em Pháp đứa nào cũng biết làm bánh mỳ.
Đến bữa tối, Vivian chạy ra kho gọi mọi người về, lúc quay lại có đi qua chuồng gà. Vivian tự nhiên rất thắc mắc một chuyện, liền ngẩn ngơ đứng lại ngắm chuồng gà, nói với Viêm Khải ở bên cạnh.
“Tớ chỉ biết rằng ADN của gà thường có đến 39 cặp nhiễm sắc thể. Nhưng lại không biết một chuyện.”
Viêm Khải tò mò hóng, “Chuyện gì?”
Vivian rờ cằm, nghiêm túc đặt vấn đề, “Có xảy ra giao phối ở loài gà không nhỉ?”
“Mình đọc nhiều sách, cũng học nhiều thứ nhưng lại chưa bao giờ nghĩ về một điều rất gần gũi.”
Viêm Khải nhăn mũi. Điều này cậu có biết, và hình như là ai cũng biết. Và cậu cho rằng Vivian đang trong trạng thái không bình thường, nguyên do có thể là quá hưng phấn vì chuyến đi này. Vivian có nhận thức tốt trong nhiều môn tự nhiên, Sinh học có trong đó. Bởi vậy việc nghi ngờ một loài thuộc ngành có dây sống không giao phối chỉ có thể là Vivian đang lên cơn khùng.
Là bạn bè, thì có trách nhiệm cứu vớt nhận thức của nhau.
Viêm Khải gõ nhẹ vai Vivian đang ghi chép say sưa.
“Hửm?” Vivian vẫn ngoáy bút không ngừng.
“Cậu có nhớ lúc còn học ở trường, lũ con trai hay đùa nhau… mà có nhắc đến gà trống không?”
“Có sao? À đúng vậy!” Trong vô số chuyện nhảm nhí ở trường học thì có chuyện này Vivian đặc biệt nhớ vì cô quá hiếu kỳ tại sao lũ con trai hay gọi đùa nhau là gà trống, nhưng lại không hiểu tại sao. Hỏi thì bọn chúng cười rầm rộ. Khúc mắc không được giải đáp làm Vivian mỗi lần nghe thấy gà trống được nhắc đến ở trường lại cảm thấy bứt rứt khó chịu. Mức độ bức bối lúc đó phải ngang với thắc mắc của Vivian về biên giới cuối cùng của vũ trụ.
“E hèm.” Viêm Khải ngó mọi người xung quanh rồi ghé sát vào Vivian nói nhỏ, nhất thời quên mất là họ có thể trao đổi riêng bằng tiếng mẹ đẻ, “Loài gà có làm ‘chuyện ấy’. Mà số lượng và chất lượng thì không giống loài nào vượt được loài gà.”
Vivian trố mắt, rồi lại nhăn mày. Biểu cảm thay đổi liên tục. Ý nghĩ đầu tiên bật lên là bọn con trai thật dung tục. Chớp chớp mắt liếc Viêm Khải, Vivian lắc đầu, “Không sao, chuyện sinh học.”
Viêm Khải cười mãi không thôi.
Vivian được khơi sáng, cảm thấy ở tận cùng vũ trụ có một con gà trống đang gáy.