Cả hai vào phòng Marc, bé út đang nằm trong góc, quậy mệt nên đã lăn ra ngủ. Còn Marc lại trùm chăn.
Vivian nhìn đống chăn to đùng, nói nhỏ với Viêm Khải, “Có tám nguyên nhân khiến người ta im lặng hoặc nói dối!... Trường hợp này, có thể là vì sợ hoặc để bảo vệ ai đó.”
Viêm Khải nói giọng đều đều, “Sợ cái gì mà ở trong nhà, bên gia đình rồi mà vẫn không có cảm giác an toàn chứ?”
“Viêm Khải, thực ra chúng ta có thể làm cách khác. Cậu có biết có đến mười sáu cách để tra khảo mà vẫn hợp pháp không?”
Viêm Khải giật mình, vội nhìn sang Marc. Đến bó tay với Vivian, lỡ thằng bé hiểu nhầm thì sao? “Thế cậu nghĩ chúng ta có thể làm thế không?”
“Phải.” Vivian nghiêm túc nghĩ ngợi, “Ý tớ là ở đây thì không tiện làm thế, cậu ta ở chỗ chúng ta thì tốt rồi… Á!” Vivian chưa kịp nói hết câu thì bị Viêm Khải tóm lấy ki đầu.
Đang vật lộn thì lại có tiếng gõ cửa, hai người vội nghiêm chỉnh lại. Là Cécile đi vào, mang một khay đầy ắp đồ ăn cho Marc. Cécile bế Tim lên, nhẹ nhàng muốn lay tỉnh bé, rồi bảo Viêm Khải và Vivian ra vườn ăn trưa.
Mọi người ngồi quanh một chiếc bàn trải khăn trắng dưới tán cây trong vườn, cùng ăn bữa trưa kiểu Pháp với đủ các giai đoạn. Ông Guillaume kể chuyện cho mọi người nghe, ông có hơi bảo thủ nhưng lại rất hiếu khách. Vivian và Viêm Khải cũng đổi cách xưng hô thân mật hơn với Cécile vì lo ông Guillaume sẽ nghi ngờ, dù ông có bảo thủ đến đâu thì vẫn sẽ có sự để ý của người cha.
Đến tận khi món tráng miệng được dọn ra, Cécile lại đi mang cho Marc một phần.
Ông Guillaume đột nhiên hỏi, “Vậy, ba đứa làm quen thế nào? Cécile chưa từng xuất ngoại rời khỏi châu Âu.”
Bà Guilaume cứng người.
Viêm Khải vẫn bình tĩnh đối đáp, “Tại đây, nước Pháp này. Chúng cháu gặp nhau tại một… quán nước ven sông.”
“Dạ vâng. Là quán Depuis 1928.” Vivian tiếp lời.
“Ồ, một địa điểm có thể khiến lần gặp đầu tiên được nhớ mãi.” Ông Guillaume nâng ly.
Vivian thấy lo lo, lát Cécile còn quay lại, nhưng chắc ông Guillaume sẽ không hỏi lại nữa.
Một lát sau Cécile quay lại, trông có vẻ khá bồn chồn, ngay khi bữa trưa kết thúc liền muốn gặp mẹ nói chuyện riêng.
Ông Guillaume không có thói quen nghỉ trưa lại tiếp tục ngồi vào bàn làm việc, bà Guillaume và Cécile thì có chuyện muốn nói với Viêm Khải và Vivian về Marc.
Vivian cực kì ngạc nhiên, “Marc muốn chuyển đi thật sao?”
“Marc nói bâng quơ rằng muốn hợp tác điều tra với hai người. Còn lại thì chúng tôi hỏi gì thằng bé cũng không chịu nói, chỉ quyết tâm muốn chuyển đi.” Cécille vô cùng lo lắng, “Có lẽ nhà cái đã dụ dỗ thằng bé đáng sợ hơn nhiều chúng ta có thể tưởng tượng?”
Bà Guillaume và Cécile bắt đầu nói năng hoảng loạn, hai người phụ nữ hoang mang bởi chính giả thuyết họ tưởng tượng ra. Viêm Khải và Vivian trấn an hai người. Cuối cùng, mọi người đều thống nhất để cho Marc chuyển sang môi trường mới một thời gian, có thể giúp phần nào cho tâm lý thằng bé.
Bà Guillaume mất nửa buổi thuyết phục chồng rằng những người bạn của con gái lớn có thể giúp Marc nghĩ lại. Ông Guilaume lúc mới gặp còn khá quý mến Viêm Khải và Vivian, giờ đây lại nhìn họ với ánh mắt nghi ngại, giống như hai người vừa mới xuất hiện đã mang con trai ông đi.
Mất khá nhiều công để thuyết phục được ông Guilaume. Sau khi Marc thu dọn hành lý xong xuôi, Viêm Khải và Vivian xin phép rời đi mà không ở lại ăn tối. Ông Guilaume đã trả trước tiền taxi cho ba người.
Ngồi trên xe, Viêm Khải và Vivian kẹp Marc ở giữa. Vivian không nhịn được tò mò, vừa đóng cửa xe đã quay sang hỏi, “Nói mau, lý do là gì hả?”
Marc lại chơi trò im lặng. Không sao, dù gì thời gian tới ba người ở chung một chỗ, muốn hỏi gì cũng khá tiện.
Viêm Khải cũng tranh thủ nhắn tin cho Matthew về tình hình mới.
Matthew nhắn lại rất nhanh: “Cậu bé không hợp tác thì đành chịu vậy. Còn đâu thì đợi bên điều tra tổ chức cá độ, có thể sẽ có thông tin cho hai người. Bây giờ thì các cậu cứ chịu khó, coi như làm dịch vụ.”