Ngày thực hiện nhiệm vụ. Buổi chiều, hai người cùng vào bếp làm cơm sớm.
Họ ăn bữa tối nhanh gọn. Dọn dẹp xong xuôi, Vivian chuẩn bị trang phục cho hai người mặc tối nay.
Vivian đang ủi phẳng đồ. Viêm Khải ngồi đợi, mấy việc này cậu cũng không biết phải làm thế nào mà giúp, chỉ hiếu kì ngồi nhìn mấy bộ đồ lạ mắt. Trông có vẻ ngầu nhưng khi nhìn đến mấy đường may cứng đơ, Viêm Khải có cảm giác mặc nó thì chạy nhảy sẽ không được thoải mái.
Vivian liếc một cái tóm ngay được biểu cảm kì cục của Viêm Khải, “Chịu khó chút đi. Những trang phục này chính là áo giáp chiến đấu của chúng ta tối nay.”
Viêm Khải nghe vậy liền buồn cười, Vivian hay lãng mạn hóa mấy hoàn cảnh khó khăn lắm. Cũng không ngồi một chỗ mãi được, cậu đứng lên đi loanh quanh trong phòng khách, làm vài động tác toàn thân.
Vivian đưa qua đưa lại bàn là, chợt nổi hứng đùa, “Công nhận mấy thiết kế này ngầu ghê ta. Bao giờ tớ may cho cậu một bộ thế này nhá!”
“Ài, vậy thì khỏi.” Viêm Khải phẩy tay, từ chối thẳng.
Vivian bĩu môi, “Lúc nào cũng chỉ đóng mấy bộ đồ mà theo cậu cứ thoải mái vận động là OK. Nếu thế thì mặc mấy bộ bó sát của diễn viên múa ba lê ấy. Hoặc là khỏa thân luôn cho rồi.” Vivian giũ giũ cái quần hàng hiệu đắt tiền, “Lúc nào tớ trúng giải lô tô, phải mua cho cậu mấy bộ xa xỉ đẹp đẹp chút mới được. Đừng ngại mấy đường may cứng cáp này. Nó chỉ muốn làm bật lên nét bản lĩnh, đóng khung cậu vào một dáng đứng chuẩn soái ca.”
Viêm Khải ngồi nghe Vivian huyên thuyên đến ngơ ngẩn, nghe đến câu cuối cảm thấy thật hãi hùng. Cậu bĩu môi, xem cái người lúc nào cũng đóng bộ hoodie-có-mũ-gắn-tai-thú nói gì kìa.
Vivian ủi xong, giao bộ đồ cho Viêm Khải đi thay, rồi cũng vội về phòng chuẩn bị.
Hai người còn đeo cả kính áp tròng và đội tóc giả. Vivian đội một bộ tóc màu bạch kim, bắt Viêm Khải đội bộ tóc có mái lòa xòa. Thân hình của tên này đã nổi bật lắm rồi, tốt nhất là che bớt mặt lại. Tiệc tối nay rất đông, tốt nhất là dù có bị chụp ảnh cũng không thể nhận ra ai với ai.
Lại nói, tất cả chỗ trang phục hàng hiệu họ mặc tối nay đều là đi thuê, hóa đơn gởi thẳng cho Matthew.
Thực ra Vivian có thể may quần áo và làm phụ kiện thủ công, nhưng làm giả đồ hiệu là chuyện khác. Hai người có thể bị chú ý vì bị phát hiện mặc đồ có chất liệu bình dân bởi bất kỳ cậu ấm cô chiêu sành điệu nào có mặt trong bữa tiệc như tối nay.
Danh sách khách mời dự tiệc tối nay gồm toàn những thanh thiếu niên giàu có và các nghệ sĩ trẻ. Vivian và Viêm Khải nhận ra một vài gương mặt nổi tiếng. Xem ra Juliette cũng khá có máu mặt mới mời được họ.
Bữa tiệc của các đại gia, nhưng là các đại gia vẫn còn rất trẻ, nên tổ chức có phần lòe loẹt và phô trương. Nhạc bật quá to, treo quá nhiều đèn nhấp nháy, thiếu hẳn phần trang nhã.
Viêm Khải và Vivian quan sát Juliette Marceau. Ăn mặc rất nổi, hẳn nào trong thiếp mời yêu cầu khách tham dự phải mặc tông tối. Còn tiểu thư này lại một mình một thân trắng lấp lánh thế kia.
Viêm Khải và Vivian hồi nhỏ được người lớn trong nhà dẫn đi tiệc tùng này nọ, nhưng tất cả là tiệc xã giao của người trưởng thành. Bối cảnh bữa tiệc rất nhã nhặn, mọi người đều trao đổi nhẹ nhàng, lịch sự. Lớn một chút cả hai đã tự lập, không có tiền cũng không có thì giờ tổ chức những bữa tiệc như vậy để tụ tập người cùng trang lứa, cũng không có tham gia. Cái chính là họ không có hứng thú. Nên đây là lần đầu tham dự bữa tiệc như thế này.
Nhưng lanh lợi là lanh lợi, cũng chỉ là tham gia một buổi tiệc, dù là lần đầu tiên nhưng cả hai thích ứng rất nhanh, hành xử cũng rất tự nhiên. Viêm Khải chỉ cần phô ra bộ dáng thường ngày đã đủ khí chất. Còn Vivian, đương nhiên không thể giữ những hành vi kỳ quái như ngày thường, ở Vivian lại tiềm ẩn tài năng biểu diễn. Cần đóng giả một tiểu thư sành điệu, Vivian sẽ phô ra khí chất của tiểu thư sành điệu nhất.
“Oa. Bữa tiệc này có vấn đề gì sao? Đầy ắp đồ ăn vậy mà ai cũng thi nhau cầm vang mới cả cocktail. Muốn ăn cũng thấy ngại nữa.” Vivian bắt đầu líu lo.
Viêm Khải lén thở dài. Bản chất thì vẫn là bản chất, muôn đời không đổi được.