Hai người tìm chỗ ngồi cạnh hồ, mua thêm hai cốc bia rồi dùng chỗ đồ ăn Vivian vừa mua lại từ nhà hàng cho bữa trưa.
Ăn trưa xong lại đi mua kem. Viêm Khải và Vivian đứng tại quầy, trong lúc đợi người bán múc kem vào hộp giấy và cho thêm topping thì tranh thủ xem chương trình ti vi. Bản tin đang nói về vụ án giết người chấn động của nhà từ thiện Ludovic Géraldine.
Vivian há hốc miệng, “Ối giời ơi giết người cơ á? Anh ta nổi tiếng lắm đó.”
“Nổi lắm à? Nghệ sĩ đi làm từ thiện?”
“Không.” Vivian có vẻ rất ngạc nhiên vì Viêm Khải không biết người này, “Anh ta đã tổ chức thành công rất nhiều quỹ đầu tư, mỗi quỹ đều dành tất cả tiền kiếm được cho mục đích từ thiện. Nhưng điều khiến người này nổi tiếng, là đối tượng mà anh ta hướng đến trong mỗi dự án từ thiện đều là cả một câu chuyện. Có thể nói, nhờ anh ta mà thế giới mới biết nhiều hơn đến cuộc sống của người dân ở các ngôi làng thuộc vùng tị nạn, hay trong các khu ổ chuột ở chính những thành phố lớn nhất trên thế giới. Anh ta còn lập quỹ để bảo tồn giống nông nghiệp tự nhiên và động vật hoang dã nữa.”
Viêm Khải và Vivian trả tiền rồi nhận kem. Nghe Vivian kể, lại thêm thông tin từ phóng viên, Viêm Khải cũng nhớ ra quả thực đã từng nghe đến cái tên này. Vivian vẫn tiếp tục kể, “Giới báo chí đã phân tích, với cách giải quyết hiệu quả các mâu thuẫn xuất hiện mỗi khi thực hiện dự án từ thiện mới, anh ta rất có khả năng sẽ nhận được giải Nobel hòa bình.”
Viêm Khải ấn tượng: quả thật là một người rất có thực lực, Nobel cơ mà!
Nhưng còn vụ giết người này thì sao? Nếu những nghi vấn truyền thông đang nói đến là sự thật, thì chuyện này sẽ mang đến một sự thất vọng vô cùng to lớn.
Bản tin còn rất dài, hai người cố nán lại xem. Nhưng đời nào truyền thông lại có được thông tin chi tiết, khi vụ án mới chỉ được biết đến vì có một nghi phạm nổi tiếng? Bản tin có dài nhưng chủ yếu là những nội dung báo chí bôi thêm và các phóng viên tự mình bình luận và phân tích các giả thiết.
Buổi tối hôm đó, hai người nhận được liên lạc của Matthew về nhiệm vụ mới, không ngờ nội dung lại liên quan đến vụ việc họ đã xem trên bản tin trưa.
Nghe Matthew nói, Viêm Khải và Vivian mới biết thêm một vài thông tin xoay quanh vụ việc. Vụ án mạng có nghi phạm là người làm từ thiện nổi tiếng mang lại rắc rối lớn không ngờ. Nhân chứng và vật chứng đều có đủ, nhưng Ludovic tới giờ vẫn chống cự rất quyết liệt trước lời cáo buộc. Chưa kể đến lượng fan hâm mộ quốc tế của anh ta đang gây ra một áp lực dư luận rất lớn.
“Sau khi Ludovic Géradine không thể chứng minh anh ta không có mặt tại hiện trường vào khoảng thời gian gây án, phía cảnh sát đã chuyển toàn bộ hồ sơ sang bên công tố.” Matthew bóp trán, “Thậm chí anh ta còn không trả lời được là bản thân đang ở đâu trong khoảng thời gian đó, nhưng lại liên tục khẳng định bản thân vô tội và nhất quyết muốn tại ngoại. Thật đau đầu!”
“Động lực cho sự quyết tâm đó có lẽ là gói viện trợ cho một khu vực tại Trung Đông đang được đàm phán dở.” Viêm Khải mở chai nước uống một ngụm, cậu vẫn còn nhớ một vài thông tin trên bản tin hồi trưa.
“Ludovic là người đại diện đàm phán. Vai trò của anh ta trong dự án này là không thể thay thế.” Vivian xoa xoa hai bàn tay, ngưng giây lát rồi nói tiếp, “Vụ này vì gói cứu trợ kia mà rất nhạy cảm. Anh sao lại có thời gian bàn luận với chúng tôi thế này?”
Viêm Khải cũng thấy khó hiểu. Chưa nói đến đây là vụ án thu hút truyền thông, không lý nào họ lại được tham gia điều tra một vụ án mạng. Không biết Matthew nói với họ chuyện này để làm gì.
Vivian hí hửng, “Không phải là giao cho chúng tôi điều tra thật đấy chứ?”
Matthew nghe vậy thì lắc đầu nguầy nguây, “Các cậu… còn không xem lại mình là ai? Chỉ là người mới. Một thám tử cấp cao đã nhận điều tra lại vụ này rồi.”
Viêm Khải và Vivian yên lặng không nói gì. Nghe nói nếu là thám tử cấp cao thì có thể tự nhận vụ án mà không cần được giao phó. Nhưng nếu vậy thì Matthew liên lạc với họ để làm gì?
“Cập nhật thông tin thế đủ rồi, nhiệm vụ của các cậu trong vụ này, là làm công tác hậu cần.”
Viêm Khải và Vivian nhìn nhau. Hiểu rồi, vậy là họ vẫn được tính là tham gia, chỉ là ở một vị trí không được biết toàn bộ điều tra, lại còn phải làm chân sai vặt.
Matthew nói tiếp, “Tuy là làm hậu cần nhưng cũng được coi là tham gia, hai người cũng được nhận lương đấy nhé. Nếu có cơ hội còn có thể theo dõi diễn biến vụ án, đường hoàng học tập kinh nghiệm. Quá tốt phải không?”
Hai người nghe vậy, cũng không biết nói gì, giở tài liệu ra đọc qua, nội dung nhiệm vụ của họ lần này là lưu trữ một phần tư liệu và vật dụng cá nhân của nhân chứng trong vụ án mạng.
Trong lúc hai người đang mắt tròn mắt dẹt về những thông tin đọc được trong tài liệu, Matthew cũng chậm rãi kể, “Nhân chứng này, cuộc sống của anh ta có đôi chút khó khăn. Khi phải đi đến đồn cảnh sát với tư cách nhân chứng, chủ nhà cho thuê đã ném đồ đạc của anh ta ra khỏi phòng. Fan của Ludovic vì nghi ngờ anh ta nói dối, đã tự tổ chức nhóm, lên kế hoạch lén theo dõi anh ta cả ngày lẫn đêm, chính họ đã lượm những đồ đạc này về và gởi cho chúng ta như một manh mối điều tra.”
Vivian bật cười ha hả, “Tội nghiệp anh chàng, đi từ sở cảnh sát về phát hiện mình vô gia cư, lại còn bị khuân hết đồ đạc. À, xin lỗi! Tội nghiệp thật, lẽ ra tôi không nên cười.”
Matthew ho khan mấy tiếng rồi nói tiếp, “Hai người trong lúc lưu giữ có thể tranh thủ nghiên cứu. Chủ yếu là một ít giấy tờ, nhưng mang về trụ sở thì không tiện.”
“Không tiện?” Viêm Khải tò mò. Từ lúc nghe đến nội dung công việc, họ đã thấy nhiệm vụ lần này thật kỳ cục, hóa ra là có chuyện không tiện.
Matthew mỉm cười tiết lộ, “Thật ra trụ sở của The Wolfr ở tận Bắc Mỹ.”
Viêm Khải và Vivian tròn ngạc nhiên, “Ô không ngờ đó, anh đang ở Bắc Mỹ à?”
Matthew khẽ ho hai tiếng, không định tiếp câu hỏi của hai người, “Dựa vào thái độ của nhân chứng, những vật dụng đó đặc biệt được xem trọng. Thu về rồi nghiên cứu xem có phát hiện gì không.”
Viêm Khải thắc mắc, “Sao anh biết nhân chứng xem trọng chúng vậy?” Vivian gật đầu lia lịa, cũng tò mò về chuyện này.
Matthew nhướn mày, không trả lời ngay. Anh vừa phát hiện ra kiểu nói chuyện của Viêm Khải tự nhiên hơi giống Vivian.
“Cái này là ý kiến của khách hàng khi quan sát được thái độ của nhân chứng, để biết chính xác thì chúng ta không có cách nào ngoài việc tự điều tra. Hiện anh ta bị yêu cầu cấm xuất ngoại để phục vụ điều tra, tiện cho tòa án có thể gọi bất cứ lúc nào. Anh ta đang sống trong văn phòng tại công ty xây dựng và truyền thông Z.” Matthew bóp trán, thở dài rồi dặn dò thêm hai người trước khi chuẩn bị ngắt kết nối, “Khách hàng hành động vì nhân vật họ tôn sùng. Sự quyết tâm của họ đối với vụ này không đùa được đâu. Nếu không phải bị ép thì tôi cũng không muốn nhận vụ này.”
Sau khi hiểu rõ nhiệm vụ, việc của Viêm Khải và Vivian bây giờ là chờ đợi người vận chuyển mang đồ đến. Nhân chứng sống tại công ty? Tức là sau khi bị đuổi khỏi chỗ thuê, anh ta không có nơi nào để đi, kể cả là nhà bạn bè hay họ hàng. Đúng là đáng thương! Viêm Khải và Vivian yên lặng nghĩ ngợi, một người như thế có tự nhiên đi làm giả lời khai để vu oan cho người khác không? Hay là bị mua chuộc?