Mê man một lúc rất lâu, khi tỉnh dậy không biết là mấy giờ, Éric xem đồng hồ, đã quá nửa đêm. Cậu tự sờ trán, cảm thấy cơ thể không còn khó chịu nữa. Cũng nhờ Vivian phát hiện ra sớm, dập tắt ngay cơn bệnh, sức khỏe của Éric cũng rất tốt, nên cơn ốm cũng lui chỉ sau một giấc ngủ.
Éric nhìn Vivian ngủ vạ vật dưới thảm, cậu thấy có chút cảm động. Hình như chăm người ốm là công việc khá vất vả.
Thực ra là Vivian vì trông coi Éric mà không dám bỏ đi làm việc riêng, sợ tập trung quá nhỡ tình trạng cậu ta chuyển biến xấu mà không biết. Vivian ngồi không một chỗ mãi, vì quá buồn chán liền ngủ quên lúc nào không hay.
“Á! Ai da!” Vivian là bị ngã đau mà tỉnh dậy.
Éric thấy Vivian tỉnh liền rời mắt khỏi màn hình máy tính. Tròn mắt nhìn Vivian lồm cồm bò dậy, mặt cậu thoáng đỏ.
Vivian khó hiểu ngồi thẳng dậy, nhớ lúc cơn buồn ngủ ập đến còn đang nằm dưới thảm, sao giờ lại bị ngã từ trên sô pha xuống? Vivian kéo tấm áo khoác trên người. Lại còn được đắp áo?
Vivian nhìn qua chỗ Éric, còn chưa kịp hỏi câu gì, Éric đã vội vàng nói, “Không phải cô bảo muốn hợp tác sao? Qua đây nhanh lên.”
Thấy Éric cuối cùng cũng chịu đề cập đến nhiệm vụ, Vivian mừng rỡ, muốn phóng qua thật nhanh, nhưng rồi lại hỏi, “Bây giờ luôn hả? Cậu có cần nghỉ thêm không?”
“Không cần, tôi khỏe rồi.” Éric lãnh đạm trả lời.
Vivian lắc đầu, “Không chủ quan được đâu nhé. Phải chú ý chăm sóc để dứt hẳn bệnh, tái phát là phiền hơn đó.”
“Biết rồi, có cô ở đây rồi còn gì.”
“Hả?”
Éric nhắm tịt mắt, “Qua đây nhanh lên không tôi đổi ý.”
Vivian vội vàng đi qua, ngồi xuống bên cạnh Éric. Trên màn hình máy tính của cậu có chương trình gì đó đang chạy.
Éric đẩy máy tính lùi ra xa, bắt đầu nói về vụ án.
“Vì có cả nhân chứng và vật chứng nên Ludovic Géraldine đã bị bắt ngay lập tức, lại thêm cả việc anh ta vào khoảng thời gian gây án không chứng minh được mình không có mặt tại hiện trường nên mọi chuyện càng khó nói. Bỏ qua sự tồn tại của nhân chứng và vật chứng, tôi đã điều tra từ kẻ có lợi nhất trong cái chết của nạn nhân, phát hiện ra một người tên Philibert Moreau, hắn và nạn nhân đang có một tranh chấp kinh tế không dễ hòa giải.”
Vivian đọc tài liệu Éric đưa, cảm thấy rất bất ngờ về nhân vật mới xuất hiện trong diễn biến vụ án, “Philibert là giám đốc công ty truyền thông và xây dựng Z? Nhân chứng Thomas Vincent là nhân viên công ty đó.”
Éric tiếp lời, “Dựa vào những gì chúng ta nắm được, Philibert chính xác có động cơ giết nạn nhân, nhưng ông ta không trực tiếp ra tay. Tôi đã khoanh vùng được hai nghi phạm, Thomas Vincent là người đầu tiên, thứ hai là trợ lý trực tiếp của Philibert: Lucas Bonnais.”
“Vậy sao Ludovic không nói được khoảng thời gian gây án anh ta ở đâu?” Vivian thắc mắc, “Nếu Philibert thực sự là hung thủ, dường như hắn cũng nắm bắt được điểm này nên mới chọn đổ tội cho anh ta. Nếu mục đích chỉ là giết nạn nhân, sao lại chọn người nổi tiếng như Ludovic? Vụ án sẽ bị cả xã hội quan tâm. Hắn còn mục đích nào khác chăng?”
Éric nhìn Vivian gật đầu, “Khả năng lớn đó, nhưng dù là mục đích gì cũng không nằm ngoài lợi ích cá nhân của hung thủ. Còn trong khoảng thời gian gây án, tôi đã điều tra, Ludovic đang ở cùng với tình nhân, là một phụ nữ đã có chồng… Nếu thực sự cần, chúng ta sẽ phải công bố chuyện đó để anh ta được tại ngoại. Nhưng hình ảnh Ludovic xây dựng từ trước đến giờ cũng tan tành.”
Vivian há hốc miệng kinh ngạc trước thông tin đời tư của Ludovic Géraldine, nhưng chuyện khiến Vivian để tâm hơn là về Thomas Vincent. Vivian thẫn thờ, “Vậy, nhân chứng đã nói dối sao?”
“Có thể chỉ là hiểu nhầm. Nhưng khả năng lớn là anh ta bị ép buộc hoặc tự nguyện làm vậy. Nội dung làm chứng của Thomas cảnh sát không đồng ý tiết lộ cho chúng ta, nhưng Thomas là nhân viên của Philibert đó. Mọi chuyện dần trở nên hợp lý rồi chứ?”
Vivian thẫn thờ gật đầu, yên lặng một lúc lại quay sang hỏi Éric, “Sao cậu khoanh vùng được hai nghi phạm này?”
Éric liền thao tác gì đó trên máy tính, “Tôi đột nhập vào máy tính cá nhân của Philibert Moreau, phát hiện ra hắn thường xuyên gởi các tin nhắn bí mật được mã hóa đến hai người này, cả khoảng thời gian khá dài trước khi xảy ra án mạng cũng có. Tôi đang chạy chương trình giải mã, trước khi nó giải xong thì hiện tôi không có gì liên quan đến vụ án để làm.”
Ồ. Vivian chống cằm cười tủm tỉm. Vậy cũng không tính là từ khi gặp mặt, Éric toàn làm việc một mình nhỉ.
Ngầm vui vẻ được một lúc, Vivian lại bắt đầu lo lắng, “Gần ba tuần nữa là ký kết rồi đấy. Mà đơn vị tài trợ không cần đến ba tuần để quyết định có tổ chức buổi ký kết hay không đâu, nếu người đại diện còn chưa tại ngoại.”
“Tôi biết.” Éric nhẹ nhàng nói, “Không cần đến mấy ngày đâu.”