Đến Lượt Em Yêu Anh

Chương 46: Chương 46: Đến cục dân chính




Ngày thứ hai, Hà Tử Nghiệp quả nhiên đem khẩu hiệu “công ty của mình” thực hiện quán triệt, buổi sáng gọi vài cuộc điện thoại, giao phó đôi câu liền tiếp tục ôm Lâm Cảnh Nguyệt ngủ thẳng tới trưa. Hôm nay Lâm Cảnh Nguyệt thật sự là quá mệt rồi, đến trưa vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Hà Tử Nghiệp đành phải đem vợ con nhà mình lay tỉnh: “Cảnh Nguyệt, Cảnh Nguyệt, dậy thôi.” Bọn họ hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm.

“Ưhm …mấy giờ rồi?” Lâm Cảnh Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt, đầu ở trên gối mềm cọ xát mấy cái hỏi.

“Hơn 11 giờ, mau dậy đi, anh dẫn em đi ăn cơm.” Hà Tử Nghiệp vỗ vỗ gương mặt cô, lấy áo khoát được cho cô.

“11 giờ?” Lâm Cảnh Nguyệt bị kinh sợ nhảy cẫn lên, hôm nay bọn họ trốn việc rồi hả? “Công ty bên kia…”

“Ngày mai lại đi! Em mặc áo quần nhanh lên theo anh đi ra ngoài.” Hà Tử Nghiệp giúp cô sửa lại mái tóc rối bù vì ngủ, sau đó mới đứng lên kéo tử áo quần ra, lựa bộ đồ màu xanh dương lần trước mua mặc vào người.

“không muốn đi ăn đâu.” Lâm Cảnh Nguyệt dụi dụi con mắt, ngáp một cái, cô còn muốn ngủ lắm, “Mình nấu cơm ở nhà đi, bên ngoài quá lạnh rồi, em không muốn ra ngoài.”

Hà Tử Nghiệp đang mặc quần áo, dừng tay lại, nheo lông mày nhìn về phía Lâm Cảnh Nguyệt: “Em có phải đã quên cái gì hay không?”

Hả? cô có quên cái gì không? Lâm Cảnh Nguyệt gãi gãi đầu, hình như là không có mà! cô ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Hà Tử Nghiệp, lại phát hiện sắc mặt anh càng ngày càng không tốt. Đầu óc Lâm Cảnh Nguyệt lập tức vận chuyển nhanh chóng, rốt cuộc là cô quên chuyện gì? Mau nhớ ra a! A! Đúng rồi, ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt sáng lên: “Diệp Tử, muốn tản bộ thì buổi tối lại đi có được hay không?” Đây là chuyện duy nhất cô đồng ý với anh.

không ngờ, cô nói xong sắc mặt Hà Tử Nghiệp không những dịu đi lại có khuynh hướng ngược lại, bắt đầu đen thêm rồi. Lâm Cảnh Nguyệt sợ run cả người, đây là sao? rõ ràng tối hôm qua còn rất tốt. A, hôm nay là sinh nhật của anh, Lâm Cảnh Nguyệt vỗ đầu một cái, thật là đáng chết, chuyện quan trọng như vậy lại quên. Lâm Cảnh Nguyệt di chuyển cái mông cọ đến bên cạnh anh, ôm hông anh lấy lòng nói: “Diệp Tử, anh muốn đi ăn ở đâu?”

“Trước đứng lại lại nói.” Hà Tử Nghiệp đưa tay đến dưới nách của cô thoải mái đem cô từ giường bế lên: “Nhanh đi rửa mặt, anh chờ em.” Lâm Cảnh Nguyệt gật đầu một cái, như làn khói chạy vào toilet.

Tuy nói là sinh nhật của anh, nhưng Hà Tử Nghiệp lại theo khẩu vị của cô đi đến Noãn Các. Vợ con nhà anh không thích ăn cơm tây, chỉ yêu thích đồ ăn Trung Quốc, đặc biệt là canh gà ở Noãn Các, đã hút hồn của cô nhóc, về chuyện của cô Hà Tử Nghiệp luôn luôn ghi nhớ rất kỹ.

Lâm Cảnh Nguyệt có chút cảm thấy có lỗi, dù sao cũng là sinh nhật của anh, lại giống như đang là sinh nhật của mình. Nhưng nhìn sắc mặt của Hà Tử Nghiệp một chút, so với bình thường có thêm chút vui mừng, cô cứ vui vẻ để anh cưng chiều, dù thế nào đi nữa anh vẫn nguyện ý!

Sau khi cơm nước no nê, Lâm Cảnh Nguyệt đang suy nghĩ Hà Tử Nghiệp có phải đã có kế hoạch mới cho hôm nay hay không, Hà Tử Nghiệp đã trực tiếp lái xe đến khu phía Tây. Lâm Cảnh Nguyệt ngồi trong xe cảm thấy càng lúc càng kỳ quái, không có việc gì anh lái xe đến khu phía Tây là gì? Nhà của cô ở khu vực công nhân, mà nhà anh là ở khu biệt thự, công ty lại ở trung tâm thành phố, tất cả đều không có chút quan hệ gì đến khu phía Tây, anh đây là muốn làm gì?

Lâm Cảnh Nguyệt nhìn ánh mắt Hà Tử Nghiệp tràn đầy nụ cười, đột nhiên cảm thấy mình đã bỏ quên chuyện gì rất quan trọng, cô suy nghĩ đi suy nghĩ lại vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi: “Diệp Tử, anh đang muốn đi khu Tây sao?”

“Ừ.” Hà Tử Nghiệp gật đầu một cái, mỉm cười với Lâm Cảnh Nguyệt, xem ra tâm tình đnag vô cùng tốt.

Lâm Cảnh Nguyệt chợt rùng mình, nhất định có gì đó không đúng. cô nuốt nước miếng, thận trọng hỏi: “Chúng ta đi khu Tây làm gì?”

Hà Tử Nghiệp liếc cô một cái, không lên tiếng, cô nhóc này chắc mới tới ơi này lần đầu, khẳng định là đối với nơi này chưa quen thuộc, hỏi một câu cũng không có gì lạ. “Cục dân chính ở khu Tây, không đi khu Tây thì đi nơi nào.” nói xong con thân mật ngắt cái mũi của cô, cô nhóc tự chủ động thật sự khiến anh rất vui mừng. cô lại đem hộ khẩu của mình làm quà sinh nhật cho anh, đây không phải là chủ động hướng anh cầu hôn ư, đương nhiên là anh phải theo ý cô rồi.

Cục dân chính?! cô không nghe lầm chứ? Vì sao…vì sao chợt muốn đi cục dân chính, chẳng lẽ? Lâm Cảnh Nguyệt bỗng trợn to hai mắt, thật sự là tự mình làm bậy nên không thể sống mà! cô rõ ràng không phải là ý đó có được không! Trời ạ! Bây giờ cô nên làm cái gì?

Lâm Cảnh Nguyệt vô cùng rối rắm nhìn Hà Tử Nghiệp đang cười rạng rỡ, trong lòng mẫu thuẫn có nên mở miệng hay không. Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng gọi anh: “Diệp Tử…”

“nói.” Người có tâm tình đang tốt không để ý đến nguyên nhân cô do dự, ngược lại thể hiện dáng vẻ đang chuẩn bị nghe đoạn sau của cô.

“Cái đó…cái đó…” ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt phiêu hốt, cuối cùng ác độc nói ra: “Em không phải ý này.”

Người đàn ông nhất thời nghe không hiểu ý cô, nheo lông mày muốn hỏi lại lần nữa, chợt có phản ứng, ánh mắt anh ngưng tụ, nụ cười trong mắt chỉ một thoáng đã bị u ám vô tận thay thế, ánh mắt âm trầm thẳng tắp nhìn vào cô, nghiến răng nghiến lợi: “Lâm Cảnh Nguyệt, em nói cái gì? Em nói lại cho anh nghe!”

“Em…Em thật sự là không có ý này!” Lâm Cảnh Nguyệt nháy nháy mắt, vẻ mặt rất là vô tội. cô đưa cho anh hộ khẩu chỉ là muốn nói cho anh biết, cô đời này nhất định là người của anh rồi, vì sao anh lại hiểu thành cô hướng anh cầu hôn chứ? Qủa nhiên, đây chính là suy nghĩ nam nữ khác biệt.

“Lâm Cảnh Nguyệt, em tốt nhất phải giải thích cho rõ ràng!” Hà Tử Nghiệp dừng xe ở ven đường, xoay người kéo cô vào trong ngực, đôi môi lau bên tai cô âm trầm nói: “Nếu không…” nhiệt tình củaanh đang dâng trào lại bị cô gái này dội cho một gáo nước lạnh, thua thiệt là anh lại cho rằng vợ con anh lại đột nhiên trở nên thông suốt, thì ra là tự anh ảo tưởng.

Giống như sợ anh nổi điên, Lâm Cảnh Nguyệt nắm chặt bàn tay anh, run rẩy giải thích: “Em… em không phải đã sớm nói với anh sao? Là anh. Là anh không có coi trọng, hơn nữa…”

Đúng là có chuyện như vậy, Hà Tử Nghiệp suy tư, lần đi công tác đó, trên xe lửa cô nhóc cũng đã nói, lúc đó anh lại tưởng là nói giỡn thôi! Tuy vậy cũng không thể tha cho cô! “Hơn nữa cái gì?” Anh vén lên bộ đồ nhung của cô, đem bàn tay chui vào bên trong, thần thục cởi ra nút áo ngực, đầu ngón tay trằn trọc vuốt ve điểm đỏ hồng: “nói đi!”

Cảm giác tê liệt truyền khắp người, hô hấp Lâm Cảnh Nguyệt có chút không ổn, muốn kéo bàn tay sờ soạn của anh ra cũng không dám, lúc này không nên không vâng lời anh, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giải thích: “Hơn nữa… mẹ em còn chưa có gặp qua anh!” nói đến đây, lá gan của cô chợt lớn lên, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt của anh, từng câu từng chữ nói: “Phải được mẹ em gật đầu mới được!”

Nghe vậy, chân mày Hà Tử Nghiệp cau lại, bàn tay đang chu du trên người cô cũng dừng lại. Đây là một vấn đề! Vấn đề lớn, ngộ nhỡ ba mẹ của cô không thích mình thì làm thế nào? cô gái nhỏ của anh sẽ không lấy chồng? không được! Tuyệt đối không được!

“Em cho rằng em chạy thoát?” Hà Tử Nghiệp cắn nhẹ vành tai cô, âm thanh thật thấp nhưng không cần hoài nghi: “Mặc kệ ba mẹ em có đồng ý hay không em đều là của anh!” Anh ôm cô chặt hơn, bàn tay trên bụng cô chậm rãi vuốt ve: “Lại nói, nơi này… không phải đã nhớ mùi vị của anh hay sao?”

Mặt Lâm Cảnh Nguyệt nhất thời như bị lửa đổ, hình ảnh tối qua dưới thân anh rên rỉ xin tha thứ nháy mắt xuyên vào đầu, cô nhất thời mắc cỡ, một câu cũng không nói nên lời. “Đừng nghĩ rời khỏi anh, Cảnh Nguyệt.” Hà Tử Nghiệp ở bên tai cô nói nhỏ: “Em là của anh, vĩnh viễn đều là của anh!” nói xong, anh lập tức buông cô ra, trực tiếp lái xe, chạy về hướng cục dân chính.

Lâm Cảnh Nguyệt vừa nhìn đã biết chuyện không ổn, cũng biết mình nói sai, vội vàng đè tay của anh, nhỏ giọng cầu khẩn: “Diệp Tử… chúng ta về nhà đi, em thật sự là không thể đi được. Ba mẹ em còn chưa biết! Em không thể làm như vậy.”

“Khi em đưa hộ khẩu cho anh thì cũng nên tự biết đến việc này.” Hà Tử Nghiệp dùng ngón tay dịu dàng vuốt ve gò mà ấm áp của cô, lời nói ra lại làm cho Lâm Cảnh Nguyệt kinh hồn bạt vía.

“Diệp Tử, van cầu anh, không được sao?” trong mắt Lâm Cảnh Nguyệt đã ngấn lệ cầu khẩn nhìn anh, hi vọng anh có thể thay đổi chủ ý.

Hà Tử Nghiệp lắc đầu một cái: “đã đến như vậy rồi, cũng chưa từng có đạo lý trở về.”

“Diệp Tử, anh không thể như vậy.” Lâm Cảnh Nguyệt biết anh thích mềm không thích cứng cho nên cũng không thể cứng rắn với anh, chỉ có thể dùng ánh mắt ngập nước nhìn anh.

“Vậy em muốn thế nào? À? Em nói đi!” Hà Tử Nghiệp chợt nổi điên, anh nắm chặt cằm của cô, ánh mắt xanh đen chợt lóe ra lạnh lẽo, đem sự lo lắng ép sâu xuống: “Có phải là nếu ba mẹ em không đồng ý thì em sẽ rời khỏi anh? Phải hay không?”

“không phải vậy, Diệp Tử.” Lâm Cảnh Nguyệt vuốt ve gương mặt của anh, muốn cho anh tỉnh táo lại, cô nhìn ánh mắt anh nói rõ ràng: “Em sẽ không rời khỏi anh, Diệp Tử, nhưng mà anh phải thấy mẹ em, khiến cho bà biết người mà con gái bà muốn giao phí là người như thế nào, anh nói có đúng không?”

Hình như là lời của cô có tác dụng, bàn tay nắm cằm cô của Hà Tử Nghiệp cũng thả lỏng một chút, nhưng vẫn có chút không tin tưởng: “thật? không có lừa gạt anh?”

“Em là của anh, Diệp Tử.” Lâm Cảnh Nguyệt từ từ cầm lấy tay anh, kiên định nhìn anh: “Vĩnh viễn là của anh.”

Hà Tử Nghiệp kéo cô ôm vào trong ngực, chui vào nơi ấm áp ở cổ cô, âm thanh buồn buồn: “thật xin lỗi.”

Lâm Cảnh Nguyệt vỗ vỗ lưng anh, giống như đang trấn an một đứa trẻ bình thường, an ủi anh: “Vậy chúng ta về nhà đi, có được không?”

Trầm mặc một lời, Lâm Cảnh Nguyệt mới nghe được âm thanh của Hà Tử Nghiệp, mang theo một chút dò xét cẩn thận: “Vậy lúc nào em mới dẫn anh về nhà?” Trong lòng Hà Tử Nghiệp vui lên, thiếu chút nữa cười lớn, ngây thơ như vậy thật khó gặp ở Hà Tử Nghiệp, nhưng cô vẫn không khống chế được tâm tình của mình: “Lễ mừng năm mới.” Bây giờ đã là cuối năm, đến lúc lễ mừng năm mới dẫn anh về nhà là một lựa chọn không tồi.

“Tốt.” Hà Tử Nghiệp cuối cùng cũng chịu buông cô ra, nhưng vẫn như cũ kiên trì với ý nghĩ của mình: “Đến lúc đó mặc kệ mẹ em có đồng ý hay không, em đều phải theo anh đi đăng ký.”

Lâm Cảnh Nguyệt dở khóc dở cười nhìn người đang kiên trì khác thường, cuối cùng cũng gật đầu một cái: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.