Thư phòng bảo kiếm rõ tung tích
Thái sư thăm viếng vạn sự hung.
Hừng đông, trên lầu thành Biện Lương, một đội vệ binh canh giữ thành đang tụ tập một chỗ, anh một câu tôi một câu chuyện phiếm việc nhà, trò chuyện rôm rả, từ trên trời dưới biển cho đến Khai Phong phủ, rồi dưới biển lên trời cho tới Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, Triển Chiêu.
“Đầu, ông nói xem mấy ngày nay trong Khai Phong phủ có phải xảy ra chuyện lớn gì không, sao mấy ngày trời không thấy Triển đại nhân tới cổng thành tuần tra vậy?”
Một vệ binh canh giữ thành hơi phát tướng một chút hướng vị quan coi thành tuổi trung niên hỏi.
“Lão Trương, đừng có nói huyên thuyên nữa!”, quan coi thành vẻ mặt không vui, “Cứ chuyên tâm mà canh giữ cổng thành của ông đi, chuyện khác đừng có hỏi nhiều”.
Lão Trương cười ha hả nói: “Đầu này, ông đừng có cáu vội, tôi đây không phải hỏi cho tôi đâu, mà là hỏi thay cho Tiểu Đinh đấy chứ”.
“Tiểu Đinh?”, quan coi thành không hiểu.
Lão Trương vỗ đầu một tiểu binh giữ thành mang dáng dấp thiếu niên, cười nói: “Tiểu tử này từ mười ngày trước nhận nhiệm vụ tới đây, mỗi ngày chỉ mong ngóng được gặp Triển đại nhân một lần. Kể ra cũng kỳ lạ, bình thường không quá ba đến năm ngày, Triển đại nhân nhất định sẽ tới cổng thành tuần tra một phen, nhưng liên tiếp mười ngày nay rồi cũng không thấy bóng dáng. Tên nhóc này đợi không nổi, ngày nào cũng nhắc bên tai chúng tôi, nhiều đến nỗi lỗ tai chúng tôi sắp mài thành vết chai rồi”.
Thiếu niên giữ thành tên Tiểu Đinh ra sức cúi gằm đầu xuống, ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng cả lên.
Quan coi thành lúc này mới hiểu, nhìn Tiểu Đinh một cái, trưng ra cái dáng vẻ đã biết trước mọi việc, nói: “Theo kinh nghiệm nhiều năm làm quan sai của ta, thì nhất định mấy ngày nay Triển đại nhân đã xuất thành đi tra án rồi. Qua vài ngày nữa, đến khi Triển đại nhân về thành, tất sẽ lại đến đây tuần tra thôi”.
“Xuất thành tra án? Sao không thấy nha dịch trong phủ nhắc đến nhỉ?”, chúng binh lính giữ thành khó hiểu.
Quan coi thành lắc đầu nói: “Các ngươi sao đến một chút nhãn lực cũng không có vậy? Không thấy mấy ngày nay lúc Vương hiệu úy, Mã hiệu úy đến đây tuần tra đều ủ rũ, không có tinh thần hả? Ngày trước chỉ cần Triển đại nhân xuất môn là bốn vị Hiệu úy đại nhân đều có dáng vẻ như vậy, cho nên nhất định là những ngày này Triển đại nhân không có trong thành Biện Lương”.
Chúng binh lính giữ thành nhất thời hiểu ra, đều gật đầu à lên:
“Thì ra là như thế.”
“Vẫn là lão Đầu lợi hại!”
Quan coi thành ưỡn ngực, vẻ đắc ý.
“Vậy lúc nào thì Triển đại nhân về?”, lính giữ thành Tiểu Đinh đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng tròn xoe cùng khuôn mặt đỏ hồng hỏi.
“Cái này…”, quan coi thành đảo mắt, bất giác cười khan.
Mấy binh lính giữ thành lâu năm bên cạnh cũng phụ họa nói: “Đúng đấy, Lão Đầu, Triển đại nhân mấy ngày trời không đến, trong lòng chúng tôi cũng rất nhớ, khi nào thì Triển đại nhân về thế?”.
Nói xong, chúng binh lính giữ thành đều nhìn chằm chằm vào viên quan coi thành.
Bị một đám nhãn cầu phát sáng dán mắt nhìn chằm chằm vào mình, quan coi thành không khỏi cảm thấy cả người không tự nhiên, đầu lưỡi có chút cứng lại: “Được rồi, được rồi, không chừng ngày mai Triển đại nhân về tới, các ngươi…”.
Mới nói được nửa câu, đột nhiên bên ngoài thành vang lên tiếng vó ngựa dồn dập gấp gáp, tiếng nọ nối tiếp tiếng kia, trong màn đêm tĩnh mịch vang lên vô cùng rõ ràng.
Quan coi thành lập tức không nói nữa mà đứng bật dậy, quay người giơ một tay lên ra hiệu, chúng binh lính giữ thành vội vàng ai vào vị trí người nấy, gấp rút đứng trên lầu thành dõi mắt quan sát.
Tiếng vó ngựa từ xa vang đến gần, chỉ thấy trên quan đạo tối đen như mực bên ngoài thành có một nhóm người cưỡi ngựa đi tới, bốn con tuấn mã lao nhanh như bay. Lúc này trời chưa sáng rõ, ngoài thành một mảng đen đặc, tầm nhìn không rõ, cho đến khi bốn con tuấn mã phi đến gần dưới lầu thành, chúng nhân mới miễn cưỡng nhìn rõ hình dáng mấy người ngồi trên lưng ngựa.
Cưỡi trên con tuấn mã đi đầu là một nam tử thân hình thẳng tắp, trong lòng hình như còn có một dáng người nghiêng ngả. Hai con tuấn mã theo sau, bên trái là một người áo trắng, bên phải là một người áo đen, còn cưỡi trên con tuấn mã cuối cùng là một người mà chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vạt áo xanh xanh đỏ đỏ lòe loẹt rực rỡ.
Vào lúc tảng sáng thế này lại di chuyển rất vội vã, hành tung của năm người đó rất đáng nghi.
Chúng binh lính giữ thành không khỏi đưa mắt nhìn quan coi thành, mong vị lão Đầu kiến thức rộng rãi này có thể đưa ra một chú ý.
Chẳng ngờ quan coi thành kia nét mặt lại mừng rỡ, kinh hô lên: “Triển đại nhân! Là Triển đại nhân!”.
Triển đại nhân?!
Người nào?!
Chúng binh lính giữ thành vội vươn đầu ra quan sát, nhưng lúc này trời còn chưa sáng, trăng đã lặn về tây, ánh sáng mờ ảo, từ trên lầu thành sừng sững nhìn xuống, chỉ thấy đen đặc một mảnh, ngay cả đâu là mắt đâu là mũi còn không nhìn rõ, sao có thể biết được ai là Triển đại nhân.
“Còn ngẩn ra đấy làm gì” Còn không đi xuống mở cửa thành cho Triển đại nhân?”, quan coi thành miệng vừa kêu lên ầm ĩ vừa chạy xuống lầu thành nhanh như gió.
Chúng binh lính giữ thành nhất thời phục lăn.
Chẳng trách người ta có thể đứng đầu, chỉ liếc mắt một cái mà có thể nhận ra Triển đại nhân trong màn đêm đặc quánh, hơn nữa thân thủ vẫn còn nhanh nhẹn như vậy sau một ngày trời đứng gác, chúng ta dù có luyện tám đến mười năm nữa sợ là cũng không theo kịp.
Quan coi thành dẫn chúng binh lính rầm rập rầm rập từ trên lầu thành xông xuống dưới, vừa mới mở hé cửa thành ra thì đã nghe thấy âm thanh yếu ớt từ bên ngoài cổng thành truyền vào.
“Xin Triển đại nhân… hãy bôi thuốc trước đã rồi hẵng vào thành…”
Chúng binh lính giữ thành nghe mà không khỏi kinh ngạc.
Thuốc? Thuốc gì? Lẽ nào Triển đại nhân bị bệnh rồi? Hay là Triển đại nhân bị thương?
Nghĩ đến đây, chúng binh lính giữ thành nhất thời có chút hoảng hốt, vội vàng vươn cổ ra ngoài quan sát.
Cổng thành chầm chậm mở ra, một con tuấn mã toàn thân đầy mồ hôi từ từ tiến vào, người ngồi phía trên thân hình thẳng như cái bút, một thân áo lam vải thô đầy bụi đường. Dưới ánh đèn đuốc sáng rực hai bên cổng thành, một khuôn mặt với lông mày lưỡi mác dài đến tóc mai hiện ra, dung nhan tuấn tú, mắc sâu thẳm như đầm nước, chỉ là trên phần má ôn nhuận như ngọc hiện rõ một vết thương dài cả tấc. Tuy miệng vết thương đã kết vảy, không còn gì đáng ngại, nhưng thoạt nhìn vẫn khiến người ta kinh hãi run sợ, thấy mà giật mình không thôi.
Chúng binh lính giữ thành đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh, âm điệu của tiếng hít thở đúng là thống nhất hài hòa một cách thần kỳ.
Một cánh tay nhỏ nhắn vươn ra, lắc la lắc lư đưa lên một bình sứ.
Một giọng nói khi đứt đoạn khi liền mạch cất lên: “Xin Triển đại nhân… bốc thuốc…”.
Ánh mắt chúng nhân di chuyển, lúc này mới thấy thì ra còn có một người nữa cưỡi trên cùng một con ngựa với Triển đại nhân, chỉ là dáng dáp người này quả thực kém rất xa Triển đại nhân, sắc mặt trắng bệch, mắt nhỏ hoảng hốt, ngoại trừ một cánh tay vươn thẳng ra, còn thì toàn thân chỗ nào cũng mềm nhũn dán trên mình ngựa.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn bình sứ một cái, thở dài một tiếng, lại ôm kiếm hướng chúng binh lính giữ thành thi lễ: “Làm phiền rồi”.
Chúng binh lính giữ thành vẫn còn đang trong cơn khiếp sợ do vết thương trên má Triển Chiêu đưa tới, hoàn toàn không chú ý đến ba người cưỡi ngựa theo sát phía sau Triển Chiêu cũng mang vẻ mặt kinh ngạc sửng sốt.
“Đám binh lính giữ thành này sao vậy? Sao nhìn thấy xú miêu đều mang vẻ mặt như nhìn thấy ma vậy?” Bạch Ngọc Đường cưỡi con ngựa đầu tiên đi nước kiệu vào.
“Tại hạ thực không dám tin, vì để Nam hiệp bôi thuốc, dọc đường đi Kim huynh lại có thể nhắc đi nhắc lại câu này tròn hai ngày hai đêm, một khắc cũng không ngừng, nghị lực bậc này, quả thật không người bình thường nào có thể theo kịp… Nam hiệp định lực cũng thực tốt, rõ ràng mặt đã có chút tái nhợt đi rồi mà vẫn kiên trì cưỡi chung một con ngựa với Kim huynh… Lẽ nào trình độ tiết kiệm của Khai Phong phủ đã đạt đến mức ấy, đến cả ngân lượng bỏ ra mua thêm một con ngựa cũng không xuất ra nổi?”, Nhất Chi Mai ngồi trên con ngựa thứ hai thong thả tiến vào.
“Đó là vì Tiểu Kim không biết cưỡi ngựa”, người phía trước nhẹ nhàng trả lời một câu.
“Cái gì? Kim huynh thân là Tòng hiệu úy lục phẩm của Khai Phong phủ lại…”
“Lừa cũng không cưỡi xong.”
“…”
“Môi huynh?”
“… Nam hiệp cũng thực không dễ dàng gì…”
Con ngựa thứ ba thồ trên lưng một đống áo hoa hòe hoa sói tiến vào, từ đống áo kia phát tiếng nói: “Điên rồ, một lũ điên rồ, lại có thể hai ngày hai đêm không ngủ gấp rút lên đường… Nghĩ mà xem đường đường Bách Hoa công tử ta lại có một ngày xuất hiện trong dáng vẻ lôi thôi thế này, nếu truyền ra ngoài, Bách Hoa công tử đây còn mặt mũi gì mà đi đâu nữa?”.
Cho đến khi bốn con ngựa khuất bóng ở đầu phố, chúng binh lính coi thành lúc này mới hoàn hồn lại, đồng thời mang vẻ mặt sầu thảm như đưa đám nói:
“Này này, anh có nhìn thấy không, mặt của Triển đại nhân…”
“Ôi chao ơi, nếu để các bà, các cô, các chị trong thành mà nhìn thấy, còn không phải nguy mất sao?!”
“Không biết Công Tôn tiên sinh có thể trị khỏi không nữa.”
“Công Tôn tiên sinh diệu thủ hồi xuân, nhất định sẽ có cách.”
“Nói đúng lắm, nói đúng lắm!”
Chỉ có Tiểu Đinh là vẫn ngây ra nhìn về hướng đám người Triển Chiêu biến mất, vẻ mặt ngẩn ngơ lẩm bẩm nói: “Triển đại nhân thơm quá…”.
“Thơm cái gì mà thơm!”, một bàn tay vỗ vào ót Tiểu Đinh, quan coi thành khí thế hùng hổ nhìn chúng binh lính giữ thành quát, “Ngẩn ra đấy làm gì, còn không mau thu dọn chuẩn bị mở cổng thành”.
Chúng binh lính giữ thành lập tức vội vàng vào việc.
Tiểu Đinh ngơ ngẩn đứng một bên, vẫn cứ cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi một câu: “Cái người cưỡi chung một con ngựa với Triển đại nhân là…”.
“Tiểu Đinh!”, quan coi thành đột nhiên xoay người túm chặt lấy bả vai Tiểu Đinh, nhíu mày vẻ nghiêm túc nói, “Ngươi nhất định phải nhớ kỹ người này cũng như nhớ rõ Triển đại nhân!”.
“Hả?”
“Thiếu niên thoạt nhìn gầy gò kia chính là Kim Kiền, Tòng hiệu úy lục phẩm của Khai Phong phủ, nghe đồn có thể trên thông Thiên đình, dưới tường Sâm la, chiêu thần gọi quỷ”.
“Ồ…”
“Ngươi sau này nếu có thấy người này, nhất định phải nhớ kỹ câu châm ngôn năm chữ…”
“Châm ngôn?”, Tiểu Đinh có chút hoảng sợ trợn tròn đôi mắt, đảo một vòng nhìn chúng binh lính coi thành đang như lâm đại dịch, “Châm ngôn gì?”.
Chúng binh lính giữ thành cùng quan coi thành đồng thời hít một hơi, thần sắc trịnh trọng đồng thanh nói: “Tiền không được lộ ra!”.
“Hả?!”
***
“Triển đại nhân, ngài đã về rồi!”
“Triển đại nhân mặt của ngài?!”
Đây là tạp dịch của Khai Phong phủ đang trên đường bưng nước rửa mặt cho Bao đại nhân thì gặp Triển Chiêu. Câu thứ nhất là chào hỏi, câu thứ hai là tiếng kêu kinh hãi cùng với âm thanh đánh đổ chậu nước rửa mặt.
“Triển đại nhân ngài rốt cuộc đã về rồi” x4.
“Triển đại nhân mặt của ngài?!” x4.
“Loảng xoảng” x4.
Là Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ canh giữ ở cửa thư phòng của Bao đại nhân dị khẩu đồng thanh chào hỏi, dị khẩu đồng thanh kinh hãi kêu lên cùng với tiếng thanh đao trong tay đồng loạt rơi xuống đất.
“Triển hộ vệ cuối cùng ngươi đã về rồi, Thượng Phương… mặt của ngươi?!”
“Cạch!”
Là Công Tôn tiên sinh ngồi sau bàn trong thư phòng chào hỏi cùng với tiếng bút lông trong tay rơi xuống nghiên mực.
“Triển hộ vệ, Thượng Phương bảo kiếm… mặt của ngươi!”
“Loạch xoạch loạch xoạch…”
Là tiếng kêu kinh ngạc của Bao đại nhân, với vẻ mặt hưng phấn vỗ bàn đứng lên, theo sau tiếng chồng văn kiện trên bàn bị đánh rơi xuống đất.
Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi mai và cả Bách Hoa công tử hiện tại đã hoàn toàn có lý do tin tưởng hành vi bạo phát vô cùng khủng bố lúc đầu của Kim Kiền đích thực là phát triển theo khuynh hướng của tình hình thực tế khách quan, là đại diện cũng như phản ánh tâm tư tình cảm chân thực của quảng đại quần chúng nhân dân trong thành Biện Lương, cũng là tiêu biểu cho nhu cầu tâm lý căn bản nhất của trên dưới Khai Phong phủ.
Trái ngược với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của ba người Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền lại thức thời hơn nhiều, vừa thấy khuôn mặt đầy sửng sốt của Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, không nói hai lời, bịch một tiếng liền quỳ ngay xuống đất, hít sâu một hơi nghĩ muốn phát biểu bài phú trường thiên nhận tội chuẩn bị đã lâu, chẳng ngờ lại bị người bên cạnh cướp lời.
“Đại nhân, thuộc hạ không thể tìm được Thượng Phương bảo kiếm về, mong đại nhân trách phạt!”
Bóng màu lam đột nhiên thấp hẳn đi, Triển Chiêu thẳng người quỳ trên đất rũ mi nhìn xuống, hai tay chạm đất, vỏ kiếm Cự Khuyết keng một tiếng phát ra tiếng va chạm.
Bao đại nhân sửng sốt, vội vòng qua thư án đến trước mặt Triển Chiêu, vươn tay nâng cánh tay Triển Chiêu lên nói:
“Đứng dậy rồi nói.”
Nhưng Triển Chiêu vẫn quỳ thẳng tắp trên mặt đất, mặc cho Bao đại nhân ra sức thế nào, thân hình vẫn chẳng mảy may di chuyển, chỉ cúi đầu trầm giọng nhắc lại:
“Thuộc hạ không thể tìm được Thượng Phương bảo kiếm về, xin đại nhân trách phạt!”
“Triển hộ vệ…”
“Xin đại nhân trách phạt!”
Bao đại nhân thở dài một tiếng, tiếng thở dài cất lên vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.
Một dải ánh ban mai mỏng manh xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, ánh dương dần toả khắp, chầm chậm buông xuống hàng mi dài hơi run run ánh trên đôi mày nhíu chặt, hắt lên những sợi tóc đen mượt như tơ chạm đất, ống tay áo tuyền một màu lam đầy bụi đường, dây buộc tóc màu xanh đã hơi bạc màu, và cả chiếc bóng đổ dài của sống lưng thẳng tắp như thân tùng.
Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai, Bách Hoa công tử bỗng cảm thấy hai đầu gối quỳ trên đất kia cực kỳ chói mắt, tới mức ba người không dám nhìn bóng màu lam thẳng tắp ấy thêm nữa.
Ngay cả Kim Kiền, bình thời mau mồm mau miệng, miệng lưỡi sắc bén, lúc này một chữ cũng không nói, chỉ yên lặng quỳ gối nguyên tại chỗ cùng Triển Chiêu.
“Triển hộ vệ không cần phải quá tự trách…”, Công Tôn tiên sinh cất bước đi tới, cúi người đỡ lấy hai tay Triển Chiêu nói.
Thân hình Triển Chiêu vẫn chẳng di động, chỉ cúi đầu lặp lại như cũ: “Thuộc hạ thất trách, xin đại nhân trách phạt!”.
Bình thời chất giọng sang sảng là thế, lúc này lại hơi khàn khàn, ngữ khí âm điệu đoan chính giống lúc bình thường nhưng lại như gióng lên tiếng trống buồn bã chấn động lòng chúng nhân.
“Triển hộ vệ…”, Công Tôn tiên sinh khẽ nhíu mày, liếc Bao đại nhân một cái, cũng thở dài một tiếng hệt như Bao đại nhân.
“Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh!”, Bạch Ngọc Đường đột nhiên vén vạt áo quỳ một gối xuống, ôm quyền trầm giọng nói, “Chuyện này chẳng có chút can hệ gì tới Triển Chiêu, đều do Bạch Ngọc Đường nhất thời hồ đồ, vì chuyện tranh đoạt danh tiếng đã đánh cắp Thượng Phương bảo kiếm làm liên lụy tới Bao đại nhân, Bạch Ngọc Đường có tội, xin đại nhân trách phạt”.
Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh cùng sửng sốt.
Nhất Chi Mai cũng kéo Bách Hoa công tử quỳ xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường nói: “Là do tại hạ quản thúc môn nhân không chu toàn, khiến cho Thượng Phương bảo kiếm giờ chẳng rõ ở nơi nào, xin Bao đại nhân trị tội!”.
“Là, là do tiểu nhân không tốt, không nên tin lời gièm pha của kẻ tiểu nhân…”, Bách Hoa công tử cũng run rẩy lắp bắp nói.
Dứt lời, ba người cùng cúi đầu quỳ trên đất giống như Triển Chiêu, không nói một lời.
Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh nhìn nhau một cái, lại lướt nhìn mọi người một lượt rồi đưa mắt sang Kim Kiền.
Kim Kiền trăm triệu một lần cũng không ngờ tới bản thân nhất thời thất thần mà cơ hội nhận tội “thẳng thắn để được khoan hồng” đã bị mấy người này cướp mất sạch, hiện tại lại bị một tràng nhận tội tự bạch xì xà xì xồ lưu loát vô cùng của bọn họ làm cho choáng váng ngu mặt ngay tại chỗ, vừa thấy Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nhìn mình, cả người không khỏi run lên, bịch một cái phủ phục xuống đất, liền đem những lời thoại mình đã chuẩn bị từ sớm hô lên: “Thuộc hạ có tội, thuộc hạ không thể bảo vệ Triển đại nhân chu toàn, trên người Triển đại nhân có hơn mười sáu vết sẹo, lại còn bị phá hủy dung nhan, đều do thuộc hạ thất trách, thuộc hạ có lỗi với bách tính Đại Tống, có lỗi với Thánh thượng, có lỗi với Bao đại nhân, có lỗi với Công Tôn tiên sinh, có lỗi với bốn vị Hiệu úy đại ca, có lỗi với Tam ban nha dịch, có lỗi với…”.
“Kim hiệu úy”, Công Tôn tiên sinh gấp giọng cắt ngang lời nhận tội của Kim Kiền, “Đại nhân chỉ muốn hỏi mấy vị này là người phương nào”.
“Hở?”, Kim Kiền ngẩng đầu, nhìn Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, lòng không khỏi thấy khó hiểu:
Hôm nay hành vi của hai người này quả thật có chút kỳ quái, không hỏi tung tích của Thượng Phương bảo kiếm thì thôi, lại đi hỏi lai lịch mấy người kia, tựa hồ lai lịch của ba người đó còn quan trọng hơn cả tung tích của Thượng Phương bảo kiếm…
Đôi mắt nhỏ nheo lại, Kim Kiền đánh giá tỉ mỉ Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh một lượt, họ đều đang trong tư thế muốn đỡ Triển Chiêu lên, xem xét vẻ mặt lo lắng nhìn Triển Chiêu của hai người, đột nhiên đầu vụt sáng lên, Kim Kiền bừng tỉnh:
Chậc chậc chậc, mình thật là thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời, Tiểu Miêu có thân phận là gì nào? Là Idol được yêu thích số một đương thời, bảo hiểm phúc lợi của Khai Phong phủ, đồng thời là bảo tiêu bên mình của lão Bao và “gậy trúc”, quả thực chính là điều kiện cần và đủ để Khai Phong phủ sinh tồn và phát triển. Thượng Phương bảo kiếm cố nhiên quan trọng, Tiểu Miêu còn quan trọng hơn, cho nên Thượng Phương bảo kiếm bị trộm mất là một chuyện, nhưng định tội ai cũng không thể định tội Tiểu Miêu!
Hừ hừ, nói trắng ra là lão Bao và “gậy trúc” muốn bao che khuyết điểm một cách đường hoàng, cơ hội tốt như thế này, nếu mình không tận dụng, há chẳng phải là có lỗi với tâm ý của lão Bao và Công Tôn Trúc Tử sao?!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền hạ quyết tâm, đôi mắt nhỏ trợn ngược, chỉ vào Bạch Ngọc Đường bật thốt lên:
“Khởi bẩm đại nhân, vị bận đồ trắng lớn lên với khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt này chính là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường của Hãm Không đảo, chính hắn là kẻ đã trộm Thượng Phương bảo kiếm từ phủ Khai Phong mang đi, lại còn không trông giữ nghiêm ngặt, khiến cho Thượng Phương bảo kiếm bị kẻ khác đánh cắp lần hai”.
Bạch Ngọc Đường nghe vậy ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt hoa đào bắn thẳng vào Kim Kiền.
Kim Kiền nhất thời thót tim, mồ hôi lạnh túa đầy đầu.
Chậc, con chuột bạch xã hội đen này có hậu thuẫn vô cùng lớn, kỹ thuật giết người thuộc hàng bậc nhất, ngay cả Tiểu Miêu cũng còn phải kiêng kỵ hắn vài phần, e là không đắc tội nổi đâu!
Nuốt nuốt nước bọt, Kim Kiền thu tay lại, ngữ khí hùng hổ đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, tiếp: “Có điều Bạch ngũ gia là hiệp khách đã thành danh trên giang hồ, tiếng nói rất có trọng lượng, đầu đội trời chân đạp đất, dám làm dám chịu. Sau khi biết được có kẻ đánh cắp Thượng Phương bảo kiếm khỏi Hãm Không đảo liền đứng ra cùng với Triển đại nhân lên đường truy tìm Thượng Phương bảo kiếm, trên đường đi phơi nắng phơi sương nhọc nhằn, lo lắng đến quên ăn quên ngủ, đội mưa đội gió, tấm lòng biết sai gắng sửa ấy duy chỉ có trời cao mới tỏ!”.
Đầu mày của Bạch Ngọc Đường nhướng lên, đôi mắt hoa đào híp lại.
Kim Kiền thầm thở phào nhẹ nhõm, mục quang lại hướng sang Nhất Chi Mai nói:
“Vị toàn thân đen sì, cả người toát lên vẻ lười biếng, đỉnh đầu một dúm lông trắng này chính là thiên hạ đệ nhất thần trộm, Nhất Chi Mai, ai ai nghe tiếng cũng đều phẫn nộ. Người này thân là chưởng môn, lại chẳng làm đúng chức trách, dung túng cho môn hạ làm mưa làm gió tác oai tác quái trên giang hồ, Thượng Phương bảo kiếm là do Bách Hoa công tử, môn hạ của người này, đánh cắp từ Hãm Không đảo!”
Nhất Chi Mai ngẩng lên, đôi mắt phượng hơi lộ vẻ ngạc nhiên.
“Có điều Bách Hoa công tử đánh cắp Thượng Phương bảo kiếm là một chuyện, còn Nhất Chi Mai từ đầu chí cuối đều không biết sự tình”, Kim Kiền lại bổ sung.
Haizzz, vị này chính là vua trộm, đứng đầu trong giới đạo tặc, đến cả sư huynh đồng môn của hắn còn bị ép tới mức cùng đường bí lối phải đem Tàng bảo khố chôn giấu trong nhà xí. Nếu đắc tội cái tên này, mỗi tháng lại đến dạo chơi chuyển “hàng” hai bận, thì sợ là toàn thể Khai Phong phủ sẽ phải hít gió tây bắc mà sống mất thôi.
Nhất Chi Mai chớp chớp đôi mắt phượng, lại cúi đầu xuống, bộ dạng phục tùng.
Kim Kiền lại đưa mắt sang Bách Hoa công tử đang co rúm trên đất.
Luận về đánh, không đánh được chuột bạch, luận về trộm thì còn lâu mới bì kịp Nhất Chi Mai, luận về độc… Playboy, ngươi còn khuya mới đủ phân lượng nhé! Lại còn vết sẹo trên mặt Tiểu Miêu, thù mới hận cũ, tiền oan oán cũ… Hừ hừ, Hoa hoa công tử, quả thực ngươi quá mức phù hợp, chớ trách ta lòng ác miệng độc!
Hạ quyết định, Kim Kiền liền trợn ngược đôi mắt nhỏ, mi mày xoắn chặt, chỉ vào Bách Hoa công tử quát lên một tràng:
“Vị đại thúc một thân làm đỏm hoa hòe hoa sói tục không chịu nổi kia chính là Bách Hoa công tử, sư huynh của Nhất Chi Mai, chính hắn đã trộm Thượng Phương bảo kiếm từ Hãm Không đảo! Chế tạo kiếm giả sắp đặt ám khí hại Triển đại nhân bị thương cũng chính là hắn! Trơ mắt nhìn Thượng Phương bảo kiếm bị kẻ lai lịch bất minh mang đi, cuối cùng dẫn đến tung tích của Thượng Phương bảo kiếm chẳng rõ nơi nào, đầu sỏ gây nên tất cả tội lỗi chính là hắn!”
Liên tiếp dùng ba câu liệt kê, khí thế hùng hồn, lời lẽ đầy khí phách, Bách Hoa công tử nghe mà toàn thân run rẩy, ngay cả Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai trong ánh mắt nhìn Bách Hoa công tử cũng có thêm vẻ đồng tình.
Giới thiệu ba người hoàn tất, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh liếc nhìn Kim Kiền hồi lâu không nói, lát sau, Công Tôn tiên sinh mới ho khan hai tiếng: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”.
Bao đại nhân gương mặt vui vẻ nói: “Như thế rất tốt, rất tốt!”.
Rất tốt?!
Kim Kiền nhìn chằm chằm hai người, thầm nghĩ:
Cái gì rất tốt? Lẽ nào mình đã đoán đúng tâm tư của lãnh đạo?
Một câu nói kia của Bao đại nhân, đừng nói là Kim Kiền, Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai, Bách Hoa công tử mà ngay đến Triển Chiêu cũng không khỏi ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngạc nhiên tròn mắt nhìn Bao đại nhân.
“Hôm nay bản phủ gặp được ba vị hiệp khách giang hồ, quả thật là chuyện rất may mắn, ba vị mời đứng lên.”
Ơ hả?!
Lão Bao này không phải bị ngẫn chứ? Khách khí đối với hai vị tôn thần chuột bạch, Nhất Chi Mai thì thôi đi, sao đối với cái tên Hoa hoa công tử kia cũng tiếp đãi trọng hậu hơn vậy?
Công Tôn tiên sinh khẽ mỉm cười, nhìn năm người nói: “Chư vị vẫn nên đứng lên rồi nói tiếp”.
Năm người không một ai động cựa, vẫn y như cũ ngẩn ngơ tròn mắt nhìn Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh.
Công Tôn tiên sinh khẽ lắc đầu, nhìn Bao đại nhân một cái.
Bao đại nhân gật đầu nói: “Công Tôn tiên sinh hãy nói thẳng đi”.
Công Tôn tiên sinh gật đầu, lại đưa mắt nhìn năm người: “Có phải chư vị cảm thấy kỳ quái tại sao Bao đại nhân và tại hạ chẳng chút quan tâm tới tung tích của Thượng Phương bảo kiếm?”.
Kim Kiền vội gật đầu, bốn người kia lại vẫn bất động.
“Đó là vì chúng ta đã biết rõ Thượng Phương bảo kiếm hiện tại đang ở nơi nào, trong tay ai.”
“Cái gì?!”, năm người kinh ngạc kêu lên.
Triển Chiêu chụp lấy cánh tay Công Tôn tiên sinh: “Tiên sinh, những lời này là thật?!”.
“Đương nhiên là thật”, Công Tôn tiên sinh nở một nụ cười, rồi như có ma lực, tâm trạng căng thẳng của mọi người cũng dần dần được thả lỏng.
“Được rồi, đều đứng lên hết rồi nói đi”, Bao đại nhân cất tiếng.
Lúc này năm người mới đứng lên.
“Công Tôn tiên sinh, hiện giờ Thượng Phương bảo kiếm đang ở đâu?”, Triển Chiêu gấp giọng hỏi.
Công Tôn tiên sinh thu lại nét cười, nhìn mọi người một lượt nói: “Hôm qua, trên triều có người đã tham tấu đại nhân một bản, rằng đại nhân coi rẻ hoàng ân, lơ là chức trách, khiến cho Thượng Phương bảo kiếm được Thánh thượng ngự ban đã bị đánh cắp, hơn nữa còn giấu giếm không báo lên trên, có ý đồ khi quân phạm thượng”.
“Cái gì?!”, Triển Chiêu kinh hãi, “Đại nhân, vậy…”.
Bao đại nhân cười nói: “Bản phủ đã tấu lên Thánh thượng rằng hôm nay ắt sẽ đem Thượng Phương bảo kiếm thượng triều”.
“Cái gì?!”, lần này không chỉ riêng Triển Chiêu, mà cả Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai cũng đồng thời kêu lên thất thanh.
Kim Kiền chỉ cảm thấy trước mắt mọi thứ biến thành màu đen, thầm nghĩ:
Đem Thượng Phương bảo kiếm thượng triều?! Có nhầm không đấy?! Bây giờ ngay cả sợi mốc trên chuôi Thượng Phương bảo kiếm cũng còn không có, chi bằng lão Bao ngài không cần quản gì nữa, cứ xông thẳng lên triều mà thí mạng luôn cho rồi.
“Mấy vị chớ lo, đại nhân tất có cái lý của mình”, Công Tôn tiên sinh trấn an.
Năm người lại đưa mắt nhìn Công Tôn tiên sinh, người nào người nấy ánh mắt sáng quắc.
Công Tôn tiên sinh khẽ mỉm cười, lại đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, tiếp tục nói: “Việc Thượng Phương bảo kiếm bị mất, trên dưới Khai Phong phủ chỉ có đại nhân, tại hạ, bốn người bọn Vương Triều, Triển hộ vệ cùng Kim hiệu úy là biết rõ, tuyệt đối không có khả năng để lộ ra bên ngoài. Hơn nữa tại hạ tin tưởng, Ngũ thử Hãm Không đảo thân là những nhân sĩ hiệp nghĩa trên giang hồ, ắt sẽ không đem sự việc bậc này rêu rao ra bên ngoài hòng nêu cao danh tiếng”.
Đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường không tự nhiên liếc qua một bên.
“Cho nên, tại hạ và đại nhân suy đoán, người tham tấu kia nhất định biết rõ tung tích của Thượng Phương bảo kiếm”, Công Tôn tiên sinh lại nhìn Triển Chiêu, “Hôm nay Triển hộ vệ trở về, nói rằng không thể tìm thấy Thượng Phương bảo kiếm, tại hạ lại càng thêm khẳng định Thượng Phương bảo kiếm nhất định đang nằm trong tay người đã dâng tấu, thế nên người đó mới có thể không úy kỵ gì, muốn đưa đại nhân vào chỗ chết”.
Bao đại nhân cũng tiếp lời: “Lời của Triển hộ vệ và Kim hiệu úy đã chứng thực suy đoán của bản phủ, bản phủ nhất thời an tâm, cho nên mới nói ra hai chữ ‘rất tốt’ đó.
Lúc này năm người mới hiểu ra bèn gật đầu.
Nhưng mới gật được nửa, lại cảm thấy không ổn.
Nếu đã biết Thượng Phương bảo kiếm đang nằm trong tay kẻ nào, hôm nay lại còn phải mang Thượng Phương bảo kiếm thượng triều, mà hiện tại cách thời gian phải vào triều không còn bao nhiêu nữa, sao hai người này vẫn bình chân như vại tựa như không có chuyện gì, còn ở đây tán gẫu cứ như chuyện không liên quan đến mình vậy?!
Triển Chiêu biến sắc, gấp giọng nói: “Đại nhân, rốt cuộc là người nào tham tấu? Thuộc hạ sẽ lập tức đi tìm Thượng Phương bảo kiếm về!”.
Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai cũng đồng thời bước lên nói:
“Bạch mỗ cũng cùng đi.”
“Tại hạ nguyện trợ giúp Nam hiệp một tay!”
Công Tôn tiên sinh nghe vậy, lại liếc nhìn Bao đại nhân một cái, cười một cách thâm ý, mi mày nhướng lên, nét mặt rõ ràng đang nói: Mọi người đoán đi.
Khiến cho ba người bước lên chờ lệnh đầu đầy mây đen.
“Công Tôn tiên sinh!”, ba người đồng thanh đề tiếng hô.
Kim Kiền cũng bị Công Tôn tiên sinh xoay mòng mòng, chẳng hiểu ra sao, mạch đập nhanh, nhưng trong óc lại tự động đem những tên giàu có quyền thế mà Bao đại nhân từng đắc tội lọc qua một lượt, không khỏi buộc thốt: “Lẽ nào là Bàng…”.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Trương long bên ngoài đã lớn giọng nói tiếp nửa câu sau của Kim Kiền.
“Bàng thái sư đến…”
Hả?
Mọi người cả kinh, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh nhìn nhau một cái.
“Ha ha ha, Bao đại nhân, lão phu làm phiền rồi!”
Một thân hình béo mập lắc la lắc lư theo tràng cười to tiến vào thư phòng.
Hàng lông mày màu bạc cắm loạn xạ, đôi mắt hình tam giác ngược xiêu vẹo, chòm râu trắng đậu tả tơi trước ngực, đầu đội mũ cánh chuồn, một thân triều phục bằng gấm thêu tối màu, chân đi quan hài bằng da mềm, lưng đeo đai cẩn ngọc bích, thít chặt lấy cái bụng ỏng tròn vo, khí thế ngang ngược kiêu ngạo, vô cùng hống hách, quả thực là chuẩn mực cho bộ pháp “đi ngang”, đích thị là Bàng thái sư, kẻ thù không đợi trời chung lớn nhất của Bao đại nhân.
Kìm Kiền kinh hãi trong lòng, thầm nghĩ: Con cua già này quả nhiên là họ hàng của Tào Tháo, vừa nhắc đã tới rồi!
Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh vội bước lên thi lễ:
“Bao Chửng bái kiến Thái sư.”
“Công Tôn Sách bái kiến Thái sư.”
Mặc dù Triển Chiêu lòng nóng như lửa đốt, Kim Kiền cơ tim như muốn nhảy bật ra, nhưng lúc này cũng không dám chậm trễ nửa phần, chỉ đành ôm quyền thi lễ:
“Triển Chiêu bái kiến Thái sư.”
“Thuộc hạ bái kiến Thái sư.”
Mà Bạch Ngọc Đường thì hừ mũi một tiếng, quay đầu đi.
Nhất Chi Mai lười nhác rũ đôi mắt phượng, tựa như trong phòng căn bản không xuất hiện thêm người này.
Chỉ có Bách Hoa công tử hai đầu gối nhũn ra định quỳ xuống, liền bị Nhất Chi Mai xách trở lại.
Có điều Bàng thái sư lại chẳng thèm liếc mấy người Bạch Ngọc Đường lấy một cái, vừa vào cửa, đôi mắt hình tam giác đã dán chặt vào Triển Chiêu, đánh giá từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên một lượt, khóe môi ẩn hiện ý cười, lạnh lùng cất tiếng: “Triển hộ vệ đã nhiều ngày không gặp, vì sao dáng vẻ lại tiều tụy như thế? Bao đại nhân, Triển hộ vệ là Ngự tiền thị vệ được Thánh thượng điều tạm về Khai Phong phủ, nếu có xảy ra sơ sót gì, Bao đại nhân khó lòng mà ăn nói với Thánh thượng đó!”.
Những lời này vừa nói ra, chúng nhân Khai Phong phủ đều biến sắc.
Kim Kiền hiểu rất rõ ràng rằng, lão cua già miệng thì quan tâm Triểu Chiêu quá mức khổ cực, nhưng chỉ cần liên hệ với thực tế lúc này, lại phân tích tỉ mỉ tình hình thời sự hiện nay, sẽ không khó để đoán ra ý tứ ném đá giấu tay của lão cua già: Phàm là thứ Thánh thượng ngự ban cho Khai Phong phủ, cho dù là một Ngự tiền thị vệ được điều tạm về, cũng là vật quý giá không gì sánh được, huống hồ Thượng Phương bảo kiếm?! Hừ hừ, Bao Hắc Tử, lần này ngươi không giao ra được Thượng Phương bảo kiếm thì nhất định sẽ phải chết.
Thân hình Triển Chiêu thoáng run lên, vội thu ánh mắt lại ôm quyền nói: “Thuộc hạ chức thấp phận hèn, sao dám nhọc Thái sư hao tâm tổn trí”.
“Hừ!”, Bạch Ngọc Đường vẻ mặt khinh thị cười khẩy một tiếng.
Lúc này Bàng thái sư mới chú ý tới, thì ra trong thư phòng còn xuất hiện thêm một người nữa, mục quang quét qua Bách Hoa công tử, Nhất Chi Mai, cuối cùng đóng đinh trên một thân y phục trắng như tuyết, phong tư hoa lệ của Bạch Ngọc Đường.
Vừa mới nhìn kỹ, đôi mắt hình tam giác của Bàng thái sư nhất thời trợn tròn lên, con ngươi phát sáng, ngữ khí hòa hoãn đi mấy phần: “Không biết mấy vị là…”, khi nói mục quang vẫn dán chặt vào Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đen mặt, đôi mắt hoa đào trừng lên, mắt thấy bão tố sắp nổi lên, Công Tôn tiên sinh vội bước lên một bước chắn ngang trước người Bạch Ngọc Đường, ôm quyền nói: “Khởi bẩm Thái sư, ba người này chính là bằng hữu trên giang hồ của Triển hộ vệ, lần này đặc biệt tới đây để thăm viếng Triển hộ vệ”.
“Nhân sĩ giang hồ…”, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt hình tam giác thoắt cái đã biến mất sạch trơn, đôi mắt của Bàng thái sư vẫn dừng lại trên người Bạch Ngọc Đường một lúc rồi mới quay sang Bao đại nhân đi thẳng vào chủ đề, “Bao đại nhân, Thượng Phương bảo kiếm đã chuẩn bị chu đáo hết rồi chứ?”.
Bao đại nhân ôm quyền đáp: “Nhọc Thái sư hao tâm tổn trí, Thượng Phương bảo kiếm đã sớm chuẩn bị chu toàn”.
“Ồ?”, Bàng thái sư híp đôi mắt hình tam giác lại, “Có thể cho lão phu nhìn một chút được chăng?”.
Không khí trong phòng nhất thời căng lên.
Bao đại nhân rũ mắt cúi đầu, cung kính nói: “Khi thượng triều Bao Chửng tất sẽ trình lên Thánh thượng, Thái sư hà tất phải nóng vội nhất thời như vậy? Lẽ nào Thái sư không tin Bao Chửng? Hay là…”, Bao đại nhân thình lình ngước lên, đôi mắt hổ như có điện sáng quắc, bắn thẳng vào Bàng thái sư, “Bàng thái sư còn có nguyên do khác?”.
Rõ ràng là lời lẽ thoái thác, nhưng từ miệng Bao đại nhân nói ra, lại hệt như đang thăng đường thẩm án, còn Bàng thái sư phía đối diện lại chính là một nghi phạm.
Bàng thái sư bị đôi mắt sáng quắc của Bao đại nhân nhìn, nhất thời da mặt cứng lại, cao giọng hô: “Bao đại nhân đây là có ý gì? Lão phu thân là Thái sư đương triều, lẽ nào muốn nhìn Thượng Phương bảo kiếm một chút mà còn cần lý do?”.
“Thái sư nói những lời ấy là sai rồi!”, Bao đại nhân ôm quyền, “Thượng Phương bảo kiếm chính là vật Thánh thượng ngự ban, kiếm đến nơi nào như Thánh thượng đích thân tới, lẽ nào bình thời Thái sư đối với Thánh thượng cũng bất kính như thế, muốn gặp là gặp, nói nhìn là nhìn, đến kêu đi quát?!”.
Bàng thái sư nhất thời nghẹn họng, đôi mắt tam giác trợn trừng bốc lửa, khóe miệng run rẩy không ngừng, hồi lâu sau bèn híp mắt lướt nhìn một lượt Triển Chiêu, Kim Kiền, Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai, lúc này mới dần khôi phục lại thần sắc bình thường nói: “Nếu Bao đại nhân đã kiên trì như vậy, lão phu cũng không miễn cưỡng, đợi đến khi thượng triều nhìn cũng không muộn”.
Bao đại nhân gật đầu: “Khi thượng triều, Thái sư tất có thể nhìn thấy”.
Dứt lời, Bao đại nhân không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Bàng thái sư.
Những người khác cũng chăm chú nhìn Bàng thái sư.
Vô số ánh mắt nhất tề bắn ra, ý tứ rõ ràng: Lão cua già, chúng tôi không hoan nghênh ông, ông còn không mau đi đi?!
Mà Kim Kiền đứng cạnh Triển Chiêu, thậm chí còn nghe thấy cơ bắp căng cứng trên người Triển Chiêu đang phát ra tiếng rắc rắc.
Về phần Bàng thái sư, lại làm như không thấy ánh mắt dữ tợn của chúng nhân đang chiếu thẳng vào mình, vẫn ưỡn bụng, cười tít mắt, vẻ thản nhiên, quả thực là đại biểu điển hình cho nhân vật da mặt dày hơn cả góc tường thành.
Đám người Triển Chiêu dần biến sắc, còn Kim Kiền thì mồ hôi túa đầy mặt.
Lão cua già này tám phần là quyết tâm bám rịt lấy chúng ta, sáng sớm ngày ra đã gấp rút đến đây theo đuôi, như vậy, Tiểu Miêu làm sao thoát thân để đi tìm Thượng Phương bảo kiếm đây?
“Rắc”, một tiếng động rất nhỏ vang lên bên tai, da đầu Kim Kiền lập tức tê dại, rũ mắt liếc nhìn một cái, chỉ thấy vỏ kiếm trong những ngón tay thon dài dưới ống tay áo màu lam kia đã xuất hiện mấy đường nứt ngoằn ngoèo, rất có phong cách của chủ nghĩa nghệ thuật hiện đại.
Kim Kiền cảm thấy da đầu tê rần, tựa như bị niệm thần chú định thân, chỉ có thể ngơ ngác nhìn những đường nứt kia từ từ chạy dài, chạy dài.
Không hay rồi, không hay rồi, nếu không nghĩ ra cách gì, Tiểu Miêu này nhất định đã không thèm quản ba bảy hai mốt quyết liều mạng với lão cua già rồi! Mà đã liều mạng, thì khi xét trách nhiệm liên đới xuống, ắt hẳn không thể thiếu phần của mình.
Làm thế nào cho phải bây giờ? Làm thế nào cho phải bây giờ?
Hừ hừ, sáng sớm ngày ra nước chưa uống được một ngụm, cơm cũng chưa ăn được một miếng, đầu váng mắt hoa, toàn thân bủn rủn lại còn phải đối mặt với tình huống chấn động thế này, tốn nơ-ron thần kinh để suy nghĩ về vấn đề hóc búa như vậy, thật đúng là vô nhân đạo mà!!! Ít nhiều gì thì cũng phải để mình ăn cái gì đó trước rồi hãy lao động trí óc chứ…
Khoan đã! Ăn cơm?! Đúng, ăn cơm!
Linh cảm lóe lên trong óc, Kim Kiền liền ngẩng phắt đầu lên, thần sắc nghiêm nghị, bước lên một bước hướng Bàng thái sư ôm quyền cung kính nói: “Phải chăng hôm nay Thái sư trời chưa sáng đã trở dậy rồi?”.
Chúng nhân trong phòng nhất thời sửng sốt, đều hướng mắt nhìn Kim Kiền.
Bàng thái sư nheo mắt đánh giá tỉ mỉ Kim Kiền một phen, đột nhiên nhếch miệng cười nói: “Lão phu nhớ được ngươi, ngươi chính là Tòng hiệu úy lục phẩm họ Kim”, nói đến đây, khẩu khí có chút hạ xuống, âm trầm.
Kim Kiền không khỏi rợn tóc gáy.
“… Không sai, hôm nay đích xác trời chưa sáng lão phu đã xuất môn rồi, vậy thì thế nào?”, Bàng thái sư lại nói.
Kim Kiền hít một hơi, ổn định lại tâm thần, đôi mắt nhỏ mở tròn, nặn ra vẻ mặt sùng bái cất tiếng: “Thái sư quả không hổ là tấm gương trung quân ái quốc, cần mẫn phụng sự vì nước trong triều! Thánh thượng có Thái sư phụ tá, Đại Tống có Thái sư tọa trấn, thực chính là phúc của Đại Tống, là may mắn của bách tính!”.
Một tràng những lời này thốt ra, trong phòng nhất thời ngập tràn hơi rắm ngựa, lại có mùi chuồng ngựa nữa1.
1 Xuất phát từ tiếng lóng “vỗ mông ngựa, vuốt đuôi ngựa” ý chỉ nịnh bợ, ở đây tác giả bóng gió ám chỉ Kim Kiền đang nịnh hót Bàng thái sư.
Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh nét mặt vẫn bình tĩnh, còn Triển Chiêu hai mắt ẩn hiện ánh sáng, Bạch Ngọc Đường thì hơi nhướng mày, Nhất Chi Mai, Bách Hoa công tử thoáng lộ vẻ ngạc nhiên.
Về phần Bàng thái sư dường như lại chẳng mảy may chịu ảnh hưởng của tràng “rắm ngựa” này, chỉ nhìn chằm chằm vào Kim Kiền cười lạnh nói: “Đây chính là bổn phận của lão phu”.
“Thái sư tận tâm tận lực vì xã tắc Đại Tống như thế, ắt hẳn là quên ăn quên ngủ, dốc hết tâm huyết, lao tâm khổ tứ”. Kim Kiền tiếp tục tâng bốc.
Bàng thái sư hừ lạnh một tiếng: “Là bề tôi, đương nhiên phải như vậy”.
“Ôi chao! Như vậy thì không ổn rồi!”, Kim Kiền đột nhiên biến sắc, thình lình quay người ôm quyền nói với Bao đại nhân: “Đại nhân, Thái sư vì việc của đại nhân, quên ăn quên ngủ, lao tâm khổ tứ, sáng sớm đã tới thăm hỏi, ngay cả bữa sáng cũng chưa dùng. Thái sư chính là hoàng thân quốc thích, lá ngọc cành vàng, thân phận tôn quý bậc nào, nếu để Thái sư bụng đói sinh bệnh, thì trên dưới Khai Phong phủ sao có thể gánh vác nổi đây?!”.
Chúng nhân nhất thời sửng sốt.
Công Tôn tiên sinh chớp đôi mắt phượng một cái, đột nhiên vỗ tay nói: “Ai nha, Kim hiệu úy quả là một lời như thức tỉnh người trong mộng. Tục ngữ có câu: Lịch một ngày lập vào buổi sáng, cơm ba bữa quý ở bữa đầu, chính vì thế bữa sáng này nhất định không thể thiếu được!”, nói đến đây, Công Tôn tiên sinh tỉnh bơ nhìn Bao đại nhân một cái.
Bao đại nhân lập tức gật đầu, đề tiếng gọi: “Người đâu, chuẩn bị bữa sáng!”.
Bên ngoài cửa tức khắc có người đáp: “Tuân lệnh”.
Công Tôn tiên sinh lại hướng Bàng thái sư cúi đầu vái: “Mời Bàng thái sư di giá đến thiện đường dùng bữa”.
“Hả?”, hiển nhiên là Bàng thái sư phản ứng không kịp, mặt đầy kinh ngạc.
Bao đại nhân bước một bước dài lên phía trước đứng cạnh Bàng thái sư, nói: “Thái sư, mời!”.
Nói đoạn, liền cùng Công Tôn tiên sinh mỗi người một bên, nửa mời nửa đẩy kéo Bàng thái sư ra phía cửa.
Kim Kiền nhất thời thở phào một hơi, vội quay đầu nhìn Triển Chiêu, thầm nói: Nhân cơ hội này, Tiểu Miêu ngài còn không mau mau thoát thân đi kiếm đi, bằng không đợi lát nữa lão cua già ăn xong quay lại thì không kịp đâu. Nhưng vừa mới đưa mắt liền phát hiện sau lưng mình đã sớm không còn bóng người, lại nhìn quanh một cái, mới liếc thấy thì ra Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, Nhất Chi Mai đã sớm đến bên cửa sổ thư phòng rồi, cánh cửa sổ mở toang, một chân Bạch Ngọc Đường vắt qua bậu cửa sổ, Triển Chiêu thì hướng mình khẽ gật đầu, Nhất Chi Mai một tay kéo Bách Hoa công tử, tay kia ra sức vẫy mình.
Chậc, ba người này cũng tốc độ quá nhỉ, lão cua kia còn chưa đi ra đến cửa đâu.
Muốn mình cùng đi? Cũng được, còn hơn là phải đối diện với bộ mặt đầy thịt của lão cua già, vừa ăn vừa nhịn nôn!
Nghĩ đến đây, lòng bàn chân Kim Kiền nhẹ nhàng rón rén, nhích đến bên cửa sổ, nối gót Nhất Chi Mai nhảy ra ngoài.
Nhưng một chân vừa hạ xuống đất, chân kia hãy còn vắt trên bậu cửa sổ, Kim Kiền đã nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo u ám như sấm nổ vang lên bên tai:
“Triển hộ vệ, Kim hiệu úy, còn có ba vị nghĩa sĩ giang hồ chắc hẳn cũng chưa dùng bữa, sao không cùng lão phu đi tới thiện đường?!”.
Chầm chậm chuyển mắt, đập vào mắt Kim Kiền là bóng lưng cứng ngắc như ba cây thương, một lam, một trắng, một đen, lại quét qua Bách Hoa công tử nằm một đống trên đất, tiếp đó là Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh phía sau, hai gương mặt một đen một trắng lộ vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng liếc đến cái bụng ỏng tròn vo phập phồng dữ dội, hô hấp rối loạn, khí tức bất ổn, nhưng trên mặt Bàng thái sư lại lộ ra năm phần đắc ý, năm phần nham hiểm, thâm độc.
Thu cái chân đang vắt trên bậu cửa sổ, ước lượng khoảng cách giữa cửa chính thư phòng và cửa sổ, Kim Kiền không khỏi có chút cảm khái:
Chẳng ngờ lão cua già thân hình phì nhiêu như vậy lại có thể hoàn tất khoảng cách ba mươi mét trong chưa đầy năm giây, quả thực nhìn người chẳng dựa ngoại hình, xem cua chẳng dựa họ Bàng được lâu. Lão cua già ông không đi tham dự Thế vận hội Olympic thật đúng là phí của giời, mai một nhân tài đó!